Sổ Tay Luyện Viết H

Chuyện thứ 10 (6)

Màn đêm dần buông xuống biệt thự An gia một cách nhẹ nhàng. Hôm nay chẳng hiểu sao trăng ở khá xa nên ánh sáng chẳng thể chiếu rọi xuống mặt đất, mấy ngôi sao cũng chẳng biết đã trốn đi đâu mất...Chỉ có ánh nến có mùi hương dễ chịu lập lòe trên bàn tròn nhỏ, một tô mì trường thọ đặt nghiêng về phía Thiếu Dương, bên cạnh là rượu vang thượng hạng của An gia chỉ một ít giới nhà giàu mới thưởng thức qua được

"An Lạc, cám ơn đã chúc mừng sinh nhật anh. Đã thật lâu..." Thiếu Dương mệt mỏi cả ngày đi khảo sát đất đai sớm đã quên ngày sinh nhật của mình không ngờ đối phương còn nhớ, còn đi làm về sớm làm mì cho cậu ăn

"Mau ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì" An Lạc ở nhà ăn mặc cũng không quá trịnh trọng, chỉ là áo thun còn quần dài ống rộng, tóc cũng còn hơi ẩm vì mới tắm. Nhìn "chồng" của mình muốn cảm động chết rồi liền thấy ngại, hai má liền đỏ sau đó có thể cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình liền dứt khoát nhìn chỗ khác, tiện tay uống chút rượu lấy tinh thần

Khi An Lạc xoay người thì đã không thấy ánh mắt nguy hiểm của Thiếu Dương...như một con sói đã tìm thấy con mồi của mình

"Keng" Bát mì trường thọ không nhiều không ít bị Thiếu Dương ăn sạch còn lịch sự ợ một cái. Hai người bắt đầu chuyển qua dùng bữa tối với thịt hầm đậu và dùng loại "rượu" đặc chế đã được đổi nhãn kia (An Kỳ: Lần này có cháu trai, cháu gái đều là công của anh nhé * đắc ý *, An Lạc: Anh còn dám nói * xách bụng bầu năm tháng cầm dao dí theo An Kỳ, An Kỳ: Cứu mạng, cứu mạng)

"Hôm nay trời nóng quá đi mất, tí gió cũng không có. Chúng ta vào nhà đi" An Lạc thật nhớ máy lạnh trong nhà liền muốn đi vào trong

"Hảo đi vào trong thôi" An Lạc cứ nghe Thiếu Dương lảm nhảm liền uống hết một chai rượu đặc chế kia làm Thiếu Dương thầm vui sướиɠ trong lòng

"Ưm, a~ Dương a~" Như dự đoán, An Lạc vào phòng liền ngã ngửa thở dốc. Khuôn mặt gợϊ ȶìиᏂ đêm đó cũng xuất hiện. Cái quần duy nhất trên người bị lột ra dễ dàng, An Lạc cảm thấy bên trong người thật nóng, thật ngứa muốn thứ gì đó thật dài đưa vào để gãi ngứa...

"Vợ ơi, bảo bối, tâm can bảo bối của anh" Thiếu Dương mở qυầи ɭóŧ_tấm giáp cuối cùng của An Lạc thì đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của y, ngọt ngào và khêu gợi đến chừng nào. Âʍ đa͙σ vì rượu kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra rất nhiều nước, ướt đẫm phía dưới qυầи ɭóŧ như đi tiểu. Thiếu Dương không chần chừ hạ người lè lưỡi...

"Á, Dương...đừng...a~ bẩn lắm..." Chiếc lưỡi như đầy đủ cảm vị nêm nhắm hai cánh hoa khép hờ, đợi hô hấp An Lạc rối loạn thì Thiếu Dương bắt đầu đi lưỡi vào trong

"Ô...thoải mái...a~~~Dương" Đầu lưỡi đi vào sản đạo khá nông nhưng đυ.ng chạm không ít lớp thịt mềm mại

"Em...em...bắn..." Một trang tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ vậy bắn thẳng vào mặt Thiếu Dương. Cậu hứng thú như chú mèo liếʍ sạch tiêu dịch của ái nhân liền kéo lưỡi dọc theo rãnh dọc bụng đi lên giữa hai đồi núi

"Á" Thiếu Dương cắn nhẹ như trừng phạt An Lạc không cho cậu uống sữa của y

"Đại bảo bối, có muốn mang thai không. Có muốn anh đi vào chỗ này không" Thiếu Dương liếʍ bên đầu ngực, tay trai xoa nắn đầu ngực còn lại, tay phải thì đã lâm le cầm vũ khí đã cương cứng lả lướt quanh âʍ đa͙σ

"Ô, không muốn. Anh đeo..bao..đi..." Mặc dù bản năng đã mất kiểm soát nhưng cảm giác đau đơn trong phòng sinh vẫn gây ám ảnh cho An Lạc. Y có lẽ vẫn chưa sẵn sàng

"Hảo, đeo bao. An Lạc em xem anh đã đeo bao vào rồi" Thiếu Dương nắm tay An Lạc sờ tiểu Thiếu Dương cương cứng đã đeo bảo hộ

"Ân, vậy vào đi. Bên trong..ngứa lắm, em...a~~~" An Lạc vừa quay đi, Thiếu Dương nhanh gọn đã lọt bao đi rồi tiến nhanh vào âʍ đa͙σ chật hẹp kia. An Lạc đã sinh hai đứa nhưng bên trong vẫn chật hẹp như cũ, hoàn toàn không bị nới lỏng một tí nào

"Nhẹ...a~~~ thôi. Thiếu Dương...hộc..hộc..." Âʍ đa͙σ không ngừng tiết dịch thấm đẫm kỳ vật đi vào. Dươиɠ ѵậŧ của Thiếu Dương chẳng hiểu sao hôm nay lại to, còn dài hơn trước, mới đi vào chưa được một nữa, An Lạc đã thở dốc, dươиɠ ѵậŧ căng cứng đã muốn bắn

"Bao hôm nay lại...a~ mỏng vậy" An Lạc mơ màng nghi hoặc

"Là do em suy nghĩ nhiều thôi, bảo bối" Thiếu Dương nói dối như thật, còn mỉm cười xóa bỏ nghi hoặc của An Lạc ngây thơ

"Bảo bối, anh tiến vào tiếp đây" Thiếu Dương hôn từng ngón tay không có vết chai nào của An Lạc vừa nói. Dươиɠ ѵậŧ tập luyện hơn năm tháng nay cuối cùng cũng đạt như kết quả mong chờ, Thiếu Dương thật muốn dùng nó khiến An Lạc của cậu dục tiên dục tử

"Ách, sâu quá..ô...sâu..."An Lạc mắt đỏ hoe nhìn Thiếu Dương, nhưng sự thật nội bích cứ ngặm chặt Thiếu Dương không buông, thiếu chút đã bị làm bắn mất

"Anh động đây" Dươиɠ ѵậŧ tiến vào lui ra chầm chậm cho An Lạc nhưng sau đó thật khiến người ta hả hốc mồm

"A..a..a..a...a....nhẹ..nhẹ..."

"Thiếu Dương, chỗ đó...a~ thật...sướиɠ..."

"Bảo bối muốn mang thai không, muốn sinh con cho ông xã không" Thiếu Dương nhấc bên chân An Lạc một cách nhẹ nhàng lên vai mình liền dùng sức đâm mạnh vào trong hơn, sâu hơn. Tới khi cậu cảm nhận có một huyệt thịt khác đóng chặt bên trong nhưng vô cùng mềm mại liền nhếch môi cười không chần chờ xuyên thẳng vào

"Á...á...muốn...An Lạc muốn..." An Lạc bị làm phấn khích tới nói năng lộn xộn. Hai bàn tay bản thân cũng tự xoa nắn bầu ngực của mình

"An Lạc muốn thế nào, nói ông xã nghe" Thiếu Dương tốc độ không đổi, miệng liền cắn lung tung khắp cơ thể

"Muốn...An Lạc..muốn...ông xã bắn vào An Lạc. ..làm An Lạc mang thai...a!!!~~~" Thiếu Dương nghe vào liền khoái chí, thoải mãn mà bắn vào trong tử ©υиɠ An Lạc một cách trực tiếp nhất

"Á, nóng...An Lạc nóng quá, ông xã a~~~" An Lạc cảm nhận luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngập trong tử ©υиɠ thì cũng tới đỉnh mà bắn ra. Sữa từ bầu ngực căng tròn cũng bị làm cho bắn ra như vòi sen nhỏ

"Hảo...hảo...để ông xã giúp An Lạc mang thai nha"

"Ân, ông xã..hộc..hộc..." Rượu vào người An Lạc liền ngoan ngoãn, một tiếng ông xã, hai tiếng cũng ông xã. Nói gì cũng đều nghe theo...Thiếu Dương thật hài lòng

An Lạc bất tỉnh rồi vẫn bị Thiếu Dương làm vô thức bắn thêm hai lần rồi đi tiểu ra giường

"Aiz~~~~ anh tới" Thiếu Dương ngậm nuốt tiểu An Lạc bắn ra lại tới bản thân đi vào cày cấy

Tới tận sáng sớm, cậu mới mệt mỏi mà dính chặt An Lạc ngủ quên đi...