Người Tình [VKook]

Chương 41: Ngoại truyện 8: Anh hùng và mĩ nhân

Minseok không lái xe mà dùng phi cơ để đi, không ngừng theo dõi vị trí của Taeguk, sau khi phát hiện tín hiệu của cậu bị mất ở một đoạn đường thì gần như phát điên đẩy tốc độ của phi cơ lên cao nhất, dân chúng bên dưới bị hình ảnh phi cơ bay vù vù qua đầu làm cho hoảng sợ.

Trước giờ chưa thấy ai lái phi cơ nhanh như vậy, bộ nhớ thương nhà vệ sinh quá hay sao?

Khi hắn chạy đến nơi điện thoại của cậu bị mất tín hiệu, chỉ tìm thấy điện thoại cậu bị vứt ở vệ đường, cực kì lộ liễu, dường như là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại dường như là chẳng sợ bị phát hiện.

Ít lâu sau thủ hạ của cha hắn cũng tới nơi, sau khi chia mọi người theo các hướng đi tìm thì hắn cũng lái xe, không yên lòng vượt qua vô số đèn đỏ.

Taeguk, xin em đừng xảy ra chuyện gì.

Trong lúc đó, Taeguk bị đưa tới một nhà kho bỏ hoang, ở ngoài cửa đã có vài người đợi sẵn. Khi chúng nhìn thấy một đám Alpha vác theo một thiếu niên Omega xinh đẹp đi tới thì ánh mắt của tất cả bọn chúng đều lóe lên du͙© vọиɠ, càng tới gần thì mùi chất dẫn dụ nồng đậm càng lan tỏa ra tứ phía khiến chúng gần như phát cuồng, chỉ hận không thể lập tức xé nhỏ quần áo của thiếu niên kia hung hăng xâm phạm.

"Haha, hôm nay thế nào lại tìm được hàng tốt vậy?"

"Còn phải hỏi sao, con trai của Kim Taehyung, chúng mày lo mà hưởng thụ đi."

Khi nghe thấy là con của Kim Taehyung thì vài tên đồng bọn bắt đầu bất an. Chung quy người ta là nguyên soái có tiếng là cưng chiều vợ con, ai động vào một sợi tóc của người thân hắn thì bị lột da róc xương đã là may mắn lắm rồi...

"Hay là thôi đi... Lỡ như..."

Hae Yeong quăng Taeguk xuống đất làm lưng cậu đập vào tường đau điếng, rồi ngã sõng soài trên mặt đất.

Hắn cười ra tiếng.

"Chúng mày sợ cái gì? Dù sao cũng chỉ là một Omega, tìm nhiều người chơi nó như vậy không chừng làm nó sướиɠ đến quên mất cả tên mình ấy chứ. Đến lúc đó, cho dù lão già kia có tìm được thì có thế nào, nó cũng sẽ nguyện ý ở lại cho chúng mày chơi..."

Vài tên đồng bọn vẫn do dự.

"Nhanh quyết định đi, tao không rảnh đợi chúng mày, sáng mai tao còn có ca phẫu thuật."

Một tên Alpha dáng người cao to, trên mặt có vết sẹo dữ tợn đi tới chỗ Taeguk nâng cậu dậy, cậu cảm thấy ghê tởm khi bị chạm vào, muốn tránh nhưng lại như cũ không có sức, chỉ có thể mềm nhũn trơ mắt nhìn tên đó tham lam ngửi mùi trên người mình.

Trong lúc đầu óc mơ hồ, cậu lại nhớ rõ ràng lời bác sĩ nói lúc trước, tuy chất dẫn dụ của cậu nhạt mùi do ảnh hưởng của thuốc ức chế mà ba uống, nhưng cậu vẫn là một Omega chân chính, cũng có nghĩa là, khi đến kì phát tình thì cũng vẫn có thể phát ra chất dẫn dụ làm cho bất kì Alpha nào cũng phải say mê.

Ba, con sợ...

Bọn chúng cười to, vẫn chưa động tới cậu bởi vì thuốc chưa ngấm hoàn toàn. Chờ đến khi thuốc ngấm hoàn toàn, thiếu niên xinh đẹp sẽ chủ động quỳ xuống dưới thân chúng cầu hoan, như vậy mới là lạc thú trần gian.

"Mày đúng là ngụy quân tử, sao mày lại có thể làm giả cái bằng du học đó, mau nói đi, tao cũng muốn một cái, sau này lừa Omega lên giường không phải là dễ sao khà khà..."

Hae Yeong ngồi trên ghế giữa đám người, nhìn có vẻ vô cùng vương giả.

"Bằng đấy là bằng thật, nếu không thì lão già nhà tao cũng không thả cửa cho tao chơi bời thế này. Mấy năm sống như lão hòa thượng ở nước ngoài làm tao tưởng là sắp liệt, về nước mới được hưởng lại tư vị của Omega, đúng thật là đáng."

Đầu Taeguk mơ hồ, không nghe rõ họ nói gì, thế nhưng cậu hiểu rõ, bọn chúng sẽ không buông tha cho mình.

"Về sau ít giao tiếp với loại người đó một chút."

Phải rồi, Minseok, nếu em nghe lời anh...

Minseok... Minseok...

Không biết có phải là do thuốc có tác dụng, hay là bởi vì cậu nghĩ tới Minseok, dần dần cậu cảm thấy mình có phản ứng, người nóng ran, chân tay mềm nhũn, muốn có thứ gì đó chạm vào mình, muốn... rất muốn...

Không...

Hae Yeong vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của cậu, hắn đứng dậy dùng chân nâng cằm cậu lên, trong mắt đầy du͙© vọиɠ.

"Bé cưng, đến chơi với anh nào."

...

Minseok đi lòng vòng trên đường, vẫn như cũ không phát hiện được nơi nào khả nghi, trái tim trong l*иg ngực cũng đập thình thịch theo từng đường rẽ, chẳng còn nghe lí trí sai bảo.

Sau một lúc, hắn nhìn thấy một chiếc xe ở vệ đường, trước cửa ngôi nhà cũ kĩ ẩm thấp, cực kì giống ảnh chiếc xe đã đưa Taeguk đi mà thủ hạ của cha gửi cho hắn.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình để gửi vị trí cho thuộc hạ của cha, sau đó dừng xe ở một chỗ khá xa, tránh đánh rắn động cỏ, rồi tiếp cận ngôi nhà.

Khi đến gần, hắn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, tiếng đánh đập, tiếng cười man rợ, chẳng kịp suy nghĩ đã đạp cửa xông vào. Nếu Jung Hoseok mà biết con mình vội vàng như vậy, phòng chừng sẽ tức đến run cả người. Con trai của một tướng quân được dạy đủ kĩ năng cứu hộ mà lại lỗ mãng đi đạp cửa trong lúc chưa biết tình hình của nạn nhân, không tức mới là lạ. Nhưng lúc này hắn không nghĩ được nhiều như thế, hắn chỉ muốn cứu Taeguk, ngay lập tức!

Sau khi nhìn rõ tình cảnh trong phòng, nháy mắt cơn thịnh nộ của hắn lên đến level max.

Cả căn phòng tràn ngập mùi chất dẫn dụ của Omega và mùi Alpha hỗn loạn. Taeguk nằm ở một góc, xung quanh là khoảng hơn chục Alpha khác, quần áo đã bị xé rách hỗn độn, Hae Yeong đang cởi cái quần duy nhất còn sót lại trên người cậu.

Hae Yeong thấy hắn thì chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó lại cười thô bỉ tiếp tục động tác.

"Ồ, anh trai nuôi của bé cưng cũng đến góp vui sao? Mày có m... Á!"

"Khốn kiếp!"

Chưa đợi hắn ta nói hết câu, Minseok đã lao đến giơ chân cho hắn một cú đá đau điếng, lực mạnh tới nỗi làm hắn ta văng xa vài bước.

Tốc độ của hắn quá nhanh, tất cả Alpha ở đây đều không kịp phản ứng.

Dù sao thì Hae Yeong so với Minseok cũng chỉ là một con gà luộc yếu ớt, tạm thời không đứng dậy nổi, đám Alpha bị dọa đến mức chỉ biết trơ mắt nhìn.

Minseok cởϊ áσ khoác của mình, giúp Taeguk che đi những phần cơ thể bị lộ ra, xoay người lại, nháy mắt cả người đằng đằng sát khí.

Có tên Alpha nhìn thấy mà hai chân mềm nhũn, má ơi, hắn... hắn... muốn xẻo jj của mình sao...

Sự thật thì Minseok không có ý định đó, chỉ là luận võ với bọn chúng một hồi. Chưa đến mười phút, đám Alpha đã lăn lộn trên mặt đất.

Hắn lau khóe môi dính máu của mình, bước đến chỗ Hae Yeong, hung hăng đạp vào hạ thân hắn ta làm hắn ta kêu thảm thiết, Minseok lại túm cổ áo hắn ta bắt đầu dùng nắm đấm để giao lưu.

Đánh được một lúc, hắn chợt cảm thấy chân mình bị nắm lấy, quay lại nhìn, là Taeguk dùng hết sức lực để bò tới, gương mặt đầy nước mắt, không ngừng lắc đầu.

"Đừng... đừng... gϊếŧ người... anh..."

Lúc này hắn mới nhận ra, Hae Yeong đã sớm bất tỉnh, đánh thêm một lát nữa có lẽ là có án mạng thật.

Hắn buông Hae Yeong ra, nhặt áo khoác bọc Taeguk thật kĩ, ôm cậu ra ngoài.

Lúc này đám thủ hạ của cha hắn mới tới, nhìn thấy thảm cảnh thì chỉ biết đứng nhìn nhau gãi đầu.

Quả nhiên là con nhà tông, không giống lông thì cũng giống cánh, khả năng đánh nhau thừa hưởng của tướng quân không thiếu một phần.

"Tôi đưa em ấy về trước, các anh xử lí đám người này giúp tôi."

Đám người gật đầu như giã tỏi, một giây cũng không dám nhìn thiếu niên trong ngực hắn.

...

Minseok bế Taeguk lên xe, đặt cậu lên ghế sau, lại kéo rèm che, mở kính che nắng lên mới yên tâm ngồi đối diện cậu.

Dọc đường đi hơi thở nóng rực của cậu không ngừng phun lên cổ hắn, chất dẫn dụ như lan như ngọc mỗi lúc một nồng đậm, cho dù đã được huấn luyện để kháng cự với chất dẫn dụ nhưng hắn vẫn thấy mỗi bước đi là một bước gian nan, dường như phải dùng đến ý chí mạnh mẽ nhất mới có thể dằn lại du͙© vọиɠ đang kêu gào được giải thoát.

Taeguk dựa vào ghế, thở dốc.

Minseok dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu, do dự một lúc, nghĩ rằng dù chú Jungkook là ba em ấy, nhưng mà chuyện giúp đỡ em ấy trong lúc khẩn cấp này... vẫn là thôi đi...

Dù sao thì Alpha có EQ thấp là hắn sau khi đã xác định được tâm ý của mình thì cũng có ý định sẽ cưới người ta về nhà, chuyện đυ.ng chạm một ít hẳn là vẫn có thể.

Bởi vậy mới nói, Alpha thành thật lại còn ngây thơ như hắn đúng là động vật quý hiếm.

Về điểm này lại chẳng thừa hưởng chút nào của cha, nói gì đến cha nuôi.

"Anh giúp em một lần, sau đó sẽ đưa em về... Này, em..."

Chưa kịp nói hết, Taeguk đã nhào lên hôn hắn.

Vốn hắn muốn đẩy cậu ra, hơn nữa hắn dư sức để đẩy cậu, nhưng khi cảm nhận được đôi môi mềm mại của cậu thì đôi tay của hắn lại hạ xuống đặt ở eo người ta, đổi thành kéo cậu dính sát vào người mình.

Nụ hôn của Taeguk chẳng mang theo chút kĩ thuật gì, chỉ đơn thuần môi chạm môi, thi thoảng liếʍ môi hắn một chút, nhưng cũng đủ khơi mào du͙© vọиɠ ẩn nấp ở sâu trong cơ thể.

"Ưʍ..."

Khi Taeguk định buông ra thì bị hắn kéo lại, một tay nắm gáy cậu, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh lôi cậu ngồi trên người mình, gặm cắn đôi môi mà mình đã thương nhớ bấy lâu nay, quấn lấy lưỡi của cậu dây dưa, động tác không hề dịu dàng mà vô cùng cuồng dã, như thể muốn nuốt chửng cậu.

Taeguk theo bản năng sợ hãi mà dịch dịch về đằng sau, nhưng eo bị nắm chặt không cử động nổi, ngược lại cọ đến Minseok phát hỏa.

Hắn bình ổn nhịp thở của mình, buông cậu ra, kéo áo khoác vì nụ hôn kịch liệt mà trượt xuống, hôn lên trán cậu.

"Ngoan, anh giúp em bắn, em không tỉnh táo, anh không muốn lợi dụng em."

Taeguk nghe không hiểu, cậu chỉ biết rằng mùi hương quen thuộc này làm cậu an tâm, nguyện ý giao phó hết thảy cho người này.

Nói lại, thuốc mà Hae Yeong chuốc cho cậu không phải nhẹ, tuy rằng lúc trước còn tỉnh táo ngăn Minseok không gϊếŧ người, nhưng trong lòng thì chỉ muốn được Alpha ôm, đến bây giờ thì hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế.

Cậu lắc đầu, cầm tay hắn đặt lên mông mình, muốn hắn giúp mình thoải mái.

"Không... Em muốn... Minseok, Minseok..."

Hắn mẫn cảm ngửi thấy mùi hương ngày càng ngọt của cậu, lúc trước hắn cho rằng là vì chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bây giờ nhìn gương mặt đầy khát vọng và hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu, hắn bỗng nhiên hiểu ra.

Kì phát tình của cậu tới rồi!