Phục Ma Trọng Sinh Ký

Quyển 3 - Chương 44: Tam sinh duyên

Phan Cân lao người về phía Việt, quyết phải gϊếŧ chết kẻ đã hại cả dòng họ mình. Việt không chút phản ứng chỉ điềm đạm thở dài cúi đầu.

- Phong Ấn...!

Một bức tường vô hình lại ngăn cản Phan Cân tấn công Việt, gã điên cuồng đấm vào khoảng không trước mặt toan phá vỡ phong ấn nhưng lần này phong ấn lại vững chắc một cách lạ thường. Việt khẽ nhếch mép nhìn về phía tên xác ướp với thái độ lãnh đạm:

- Tao đã cố gắng tìm đủ mọi cách để né tránh việc tiêu diệt mày...! Bởi tao sợ cái kết dành cho mình...! Nhưng giờ vô vọng rồi...!

- Thằng khốn...! Thả tao ra...! Tao phải gϊếŧ mày...! Phải gϊếŧ mày...!

- Gϊếŧ tao...? Đừng đùa...! ( Việt cười lớn trả lời)

Việt nhìn về phía Dương với đôi mắt buồn bã, dường như anh ta vẫn còn lưu luyến hình ảnh trước mặt. Giá như thời gian có thể ngừng trôi... nhưng quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ...

Việt nhìn về hướng Phan Cân, đôi mắt anh ta khẽ nhếch lên, miệng nghiến răng ken két đầy tức giận:

- Để tao cho mày biết thế nào là địa ngục....! Hỏa âm phù...!

Việt ném một đạo phù vào trong phong ấn, bất ngờ đạo phù bốc cháy dữ dỗi lan tỏa xung quanh gã quái vật. Phan Cân cười lớn rồi nhếch mép trả lời:

- Ngu ngốc...! Đến bây giờ mày vẫn không hiểu rằng tao không thể chết à...? Cơ thể tao mãi mãi không thể tan biến...!

- Vậy sao...? ( Việt khẽ mỉm cười)

Cơ thể Phan Cân bốc cháy dữ dội, dường như gã ta cảm thấy có điều gì không ổn, gã đưa tay lên mặt, khuôn mặt kinh hãi thét lên một cách đau đớn:

- Sao... sao thế này...? Sao tao lại cảm thấy đau đớn thế này...? Không... không thể nào...!

- Lửa của nhân gian không gϊếŧ được mày...! Nhưng lửa của âm giới thì lại khác...! Vĩnh biệt Phan Cân...!

Gã xác ướp hằm hè nhìn về phía Việt, miệng gã nghiến răng lắp bắp nói ra những lời cuối cùng..:

- Ta... nhất... định... sẽ....trả....thù....!

Cả thể xác và linh hồn Phan Cân tan biến vào hư không chỉ còn lại thanh Hàn Linh Kiếm nằm bên trong phong ấn, lúc này tất cả đám người chứng kiến đều bất ngờ, Việt bá đạo như vậy sao? Tại sao anh ta lại không thể hiện hết sức mạnh ngay từ lúc ban đầu...

Việt tiến về phía Tấn và Dương, anh ta xem thương thế của Tấn rồi nhét một miếng bùa nhỏ màu đỏ vào miệng hắn.

- Ngậm thật chặt " ngải sâm " vào...! Cậu sẽ khỏe lại thôi...!

Tấn cảm thấy cơ thể mình lại phục hồi một cách lạ thường, không ngờ " ngải sâm " của Việt lại có tác dụng diệu kỳ như vậy. Hắn từ từ đứng thẳng dậy toan định cảm ơn Việt nhưng bỗng nhiên lại đứng khựng lại khi nghe thấy giọng nói truyền âm đến:

- Tấn...! Xin cậu hãy thay ta chăm sóc cho Dương...!

Đôi mắt Tấn nhìn về phía Việt như không thể tin những gì mình nghe được, anh ta biết hắn là Tấn... Sao có thể... Lẽ nào... Việt không để ý phản ứng của Tấn, lúc này anh ta nhìn thẳng về phía Dương, miệng mấy máy định nói gì đó nhưng không nên lời.

- Anh không cần nói gì với tôi cả...! Vì những lời anh nói là dành cho Lý Ngọc Dung chứ không phải tôi...!

Dương lạnh lùng lên tiếng khiến Việt không biết nên đáp lại thế nào, mọi thứ dần dần trôi vào im lặng. Việt bất ngờ khẽ mỉm cười một lần nữa rồi bất ngờ lên tiếng:

- Tôi có thể ôm em một lần cuối được không...?

Dương đỏ mặt ngập ngùng không biết nói sao, nhưng rồi cô khẽ cúi đầu gật nhẹ thay cho câu trả lời của mình. Việt tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy Dương, hai khóe mắt anh ta từ từ rơi lệ, mọi thứ lúc này có lẽ là đủ và Việt đã không còn gì hối tiếc nữa.

- Vĩnh biệt em...! Lý Ngọc Dung...!

Dương bất ngờ trước những lời mà Việt nói, nhưng cô càng bất ngờ hơn khi thấy cơ thể Việt từ từ tan thành tro bụi. Tại sao lại như vậy...? Tại sao anh ta lại biến mất chứ...? Lúc này Dương mới thấy trái tim mình nhói đau, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống một cách vô thức, hối hận... có lẽ lúc này trong Dương là sự hối hận tột cùng vì câu nói phũ phàng của cô ta với Việt. Giá như....

*********************************

Một tuần sau, guồng quay cuộc sống lại tiếp tục với Tấn, Dương và những người khác. Những sự kiện xảy ra của tuần trước đều được chính phủ và cục tâm linh miền bắc giải quyết một cách êm đẹp, tất nhiên việc này được liệt vào bí mật quốc gia.

Tấn lúc này đứng trên sân thượng, hắn nhìn về phía người bên cạnh rồi ngạc nhiên trả lời:

- Cô gọi tôi lên đây có việc gì...?

Dương hôm nay tâm trạng có vẻ hơi kì lạ, một chút gì đó xa cách và lạnh lùng với Tấn, Cô không nhìn về phía hắn, mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

- Từ trước đến giờ... em cứ nghĩ là mình hiểu cậu...! Nhưng thực tế là em đã nhầm...!

- Ý cô là sao...? ( Tấn nhíu mày ngạc nhiên hỏi lại)

Lúc này Dương mới nhìn thẳng vào mắt Tấn với thái độ lạnh lùng:

- Tôi rất hiểu Kim Hỏ...! Nhưng anh thực chất không phải là cậu ta...! Anh rốt cuộc là ai....?

Tấn mở to đôi mắt nhìn Dương, hắn không thể ngờ rằng cô ta đã phát hiện ra mọi chuyện. Cũng phải thôi, những gì mà hắn làm từ trước đến giờ đều đã bán đứng hắn nhưng ngay lúc này Tấn không biết phải nói gì với cô ta.

- Tôi... Tôi...!

- Xin lỗi...! Tôi đến đây lúc này có tiện không nhỉ...?

Một giọng nói từ sau lưng bỗng nhiên cắt ngang câu chuyện của hai người họ, Tấn và Dương quay người lại nhìn về hướng phát ra giọng nói. Trước mặt họ là một gã thanh niên khá điển trai đang mỉm cười với vẻ thiện chí.

- Anh là ai...? ( Tấn lạnh lùng lên tiếng hỏi)

- Tôi là người của cục tâm linh miền bắc...! Đến đây muốn gặp cậu Kim Hổ có chút việc riêng...!

Dương nhìn về phía Tấn rồi quay sang hướng gã thanh niên hỏi tiếp:

- Anh tìm cậu ta có việc gì...?

- Cơ quan chúng tôi rất có thiện chí muốn mời cậu Kim Hổ về làm việc...!

Nghe thấy vậy, Tấn liền đưa tay ra tỏ ý từ chối:

- Xin lỗi...! Nhưng tôi không có hứng thú làm việc trong cục tâm linh miền bắc...!

- Đừng từ chối sớm như vậy chứ...? Tôi nghĩ cái này sẽ làm câu thay đổi suy nghĩ đấy...!

Gã thanh niên lấy trong chiếc balo ra một thanh kiếm đen bóng rồi ném về phía Tấn. Ngay lập tức hắn nhận ra đó chính là Hàn Linh Kiếm, nhưng rồi hắn vẫn thở dài lắc đầu từ chối.

- Xin lỗi...! Thực lòng tôi...!

- Hay thế này đi...! Chúng ta thử giao đấu...! Nếu cậu có thể đánh bại tôi thì thanh kiếm đấy là của cậu...và tôi sẽ biến mất trước mặt cậu như chưa từng xuất hiện ở đây...! Còn nếu tôi may mắn thắng thì...! Cậu hiểu ý tôi chứ...?

Lúc này Tấn cảm thấy xao động, sở hữu Hàn Linh Kiếm, vật hoàn về chủ là một trong những tâm nguyện của hắn. Hắn cũng từng nghĩ sẽ dùng tiền mua lại Hàn Linh Kiếm, nhưng đây là trấn phái chi bảo của cục tâm linh miền bắc thì đời nào họ thèm bán. Giờ cơ hội đang ở ngay trước mặt... nếu như bỏ lỡ... thì sau này liệu có hối hận...?

- Hay cậu sợ thua...? Chấp cậu sử dụng Hàn Linh Kiếm mà vẫn sợ thua sao...? ( Gã thanh niên nhếch mép khẽ cười đểu)

- Ngông cuồng...!

Tấn nghiến răng hét thật lớn, máu nóng của hắn bỗng nhiên dâng trào trước lời khích đểu của gã thanh niên kia. Tấn từ từ bước về phía trước rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi đừng hối hận đấy...!

Gã thanh niên chỉ nhẹ nhàng khẽ cười, rồi bỏ chiếc kính đen ra, đôi mắt gã phát ra một màu nâu đỏ lạ thường:

- Tuyệt không hối hận...! Bởi đơn giản: Tôi là đạo sĩ...!

END.

Lời kết: Vậy là phục ma trùng sinh ký đã tạm thời kết thúc! Tất nhiên truyện sẽ không dừng lại ở đây vì vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết, nhất là việc kẻ thù trong bóng tối của Kim Hổ vẫn chưa xuất hiện.

Về bộ truyện này có vài điều tôi muốn chia sẻ:

- Thứ nhất: là về cái kết của Việt! Tại sao cơ thể Việt bị tan biến? Tại sao Việt rất mạnh nhưng lại giấu nghề? Vì Việt chuyên về bùa ngải, mà bạn biết rồi đấy bùa ngải nó không giống pháp thuật Mao Sơn hay bùa pháp thầy mo của Tấn.

Bùa ngải nó là con dao hai lưỡi, khi đã xác định sử dụng chúng thì phải đánh đổi bằng hậu quả nặng nề! Giống như việc Việt dùng bùa ngải hại cả dòng họ Phan, và anh ta đã phải trả giá bằng lời nguyền bất tử và nếu bạn cho rằng bất tử là tốt thì bạn nhầm to...! Cảm giác không thể chết mới thực sự là đáng sợ.

Và việc dùng bùa hỏa âm cũng gặp hậu quả còn kinh khủng hơn nhiều, cơ thể tan biến đồng nghĩa với việc khả năng linh hồn tiêu tán theo nên... rất tiếc...âu cũng là do nhân quả của Việt tự tạo ra!

- Thứ hai: Có thể các bạn không tin nhưng câu chuyện về Dương và Lý Ngọc Dung là có thật, tất nhiên tôi chỉ thêm một số chi tiết để khiến truyện cao trào hơn mà thôi...!

Phần 3 này xin dành tặng cho cô gái trong giấc mơ của tôi, dù đã gặp nhau nhưng có lẽ kiếp này chúng ta có duyên không phận. Mong em sẽ luôn bình an, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

- Và cuối cùng: Dù các bạn có thể không thích, nhưng với tôi Phục Ma Trùng Sinh Ký vẫn là bộ truyện mà tôi tâm đắc nhất cho đến thời điểm hiện tại. Rất đời thường, nhẹ nhàng, giản dị và không quá hư cấu như kẻ nào đó.