Độc Thê Khó Làm

Chương 2: Trùng sinh

Đại Hạ Minh Khải năm thứ 15, giữa hè nóng bức.

Đã rất lâu chưa gặp được cam lâm thiên không (*) mây đen kéo tới, chớp mắt bầu trời bao phủ một màu đen, tất cả mọi người đều nhìn lên khoảng không trên bầu trời, khẩn cầu ông trời cho mưa xuống. Đột nhiên cuồng phong gào thét, xa xa tia chớp như một con rồng màu bạc bay lượn giữa đám mây, “Ầm” tiếng sấm vang lên, chấn động khiến lỗ tai mọi người tê dại.

(*) Cam lâm thiên không: bầu trời hạn hán lâu ngày gặp cơn mưa rào.

Bên trong Kiêm Gia viện Định quốc Hầu phủ, giường hoa gỗ cây sồi, một đôi tay mềm mại như ngọc từ bên trong màn duỗi ra bên ngoài, chậm rãi đứng dậy nhìn toàn bộ gian phòng.

Hoa cúc quả lê nối liền ba chạn thức ăn, bốn tấm bình phong cây đào, cái bàn gỗ tử đàn góc bẹt, bình hoa sen màu xanh ngọc……

Vẻ mặt Tiêu Hoài Cẩn mờ mịt, miệng khẽ nhếch, trong mắt đầy vẻ khϊếp sợ, đây, đây rõ ràng là khuê phòng lúc nàng chưa xuất giá!

Cúi đầu nhìn hai tay, do một lần ngoài ý muốn trên mu bàn tay có một vết xẹo vô cùng xấu xí, mà hai tay bóng loáng như ngọc, ngay cả lỗ kim cũng không có, nhìn qua gioonhs như bàn tay trẻ em, trong lòng cả kinh. Không kịp mang giày liền chạy xuống giường, cầm lấy gương đồng trước bàn trang điểm, trong gương hiện ra gương mặt Tiêu Hoài Cẩn quen thuộc nhất.

Một khuôn mặt trái xoan lớn bằng hai bàn tay, làn da như bạch ngọc hảo hạng thông thường tinh tế bóng loáng, lông mày lá liễu không vẽ nhưng rất đẹp, mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không điểm mà đỏ, gương mặt không nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng làm cho người ta cảm thấy thoải mái bội phần, nhất là đôi mắt, đen nhánh mà thâm thúy, làm cho người ta nhịn không được mà muốn sa vào trong đó.

Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn hết sức kinh hãi, đây rõ ràng là bộ dáng lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, không phải nàng đã chết rồi sao?

“Két…” Thanh âm của cửa phòng mở ra truyền đến, Tiêu Hoài Cẩn vội vàng xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy một bóng người đi tới, đầu chải thành hai búi tóc, hai bên đều cài một đóa hoa lụa màu hồng nhạt, trên tai đeo một đôi hoa tai trân châu cỡ hạt gạo, khuôn mặt trắng nõn, lúc này dung mạo còn chưa hết vẻ ngây thơ, trên thân mặc xiêm y hồng nhạt, dưới mặc một cái váy màu vàng hơi đỏ, nếu không phải Lục La thì còn là ai.

Dáng vẻ Lục La chết thảm hiện lên ở trước mắt, Tiêu Hoài Cẩn nhịn không được nước mắt ướt cả đôi mắt.

“Lục La, đều là ta hại chết muội, ta thực xin lỗi muội.”

Lục La nhíu mày, “** nói nhảm cái gì thế, cái gì chết với không chết, chẳng lẽ bị bệnh.” Nói xong đưa tay đặt lên trên trán Tiêu Hoài Cẩn.

Cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của Lục La, trái tim Tiêu Hoài Caarrn đập thình thịch, lén lút véo mình một cái, cảm thấy đau đớn, nước mắt cũng không ngừng được chảy ra ngoài, sống lại.

Lục La thấy Tiêu Hoài Cẩn rơi lệ, nháy mắt tay chân luống cuống, “** có phải có chỗ nào không thoải mái? Nô tỳ đi tìm đại phu.” Nói xong rồi muốn chạy ra ngoài.

Tiêu Hoài Cẩn vội vàng gọi nàng lại, “Lục La, ta không sao, chỉ là vừa rồi gặp ác mộng.”

Lục La nghi ngờ nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thấy Tiêu Hoài Cẩn lời thề son sắt gật đầu, mới yên tâm.

“Lục La bây giờ là giờ nào.” Tiêu Hoài Cẩn gấp gáp muốn biết bây giờ là lúc nào.

Lục La không rõ nguyên do, bật thốt lên nói, “Bây giờ còn chưa tới giờ mẹo, một lát Lão phu nhân từ Pháp Hoa tự trở về, nếu không ** ngủ tiếp một chút nữa đi.”

Nghe nói như thế, trong lòng Tiêu Hoài Cẩn xôn xao, thân thể mờ mờ ảo ảo đang run rẩy, nếu vừa rồi còn hoài nghi, bây giờ xác định mình thật sự sống lại, trở về thời điểm mười bốn tuổi khi Lão phu nhân cầu phúc ở Phúc Hoa tự trở về.

Kìm nén sự vui mừng như điên ở trong lòng, chậm rãi nói, “Không ngủ được, một lát là đến giờ mẹo, không ngủ.” Trong giọng nói mang theo một phần kích động.

Tiêu Hoài Cẩn nhìn mọi thứ đều quen thuộc, chẳng biết tại sao đột nhiên ánh mắt có chút nặng nề, buồn ngủ, Tiêu Hoài Cẩn qua sợ hãi, vội vàng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh thổi vào trước mặt, qua đi cảm giác buồn ngủ.

Mùi trong phòng chậm rãi biến mất hầu như không còn, trong đầu hoàn toàn tỉnh táo lại, Tiêu Hoài Cẩn cẩn thận nhìn quanh trong phòng, ánh mắt lướt qua một vật, nhướng mày, hình như nghĩ tới điều gì.

“Cầm nó tới đây.”

Ánh mắt Lục La theo phương hướng ngón tay Tiêu Hoài Cẩn, chỉ thấy một cái lư hương tử sa (*) Quan Âm đặt ở trên bàn, khói trong lư hương bay ra mang theo hương thêm, sương khói lượn lờ.

(*) Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt rất cao, sau khi nung có màu nâu đỏ tím đen. Chủ yếu làm dụng cụ pha trà.

Lục La bưng lư hương lên, quan sát một lượt, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì, vẻ mặt không khỏi mang theo nghi hoặc.

Tiêu Hoài Cẩn nhận lấy lư hương, ngửi ngửi, ánh mắt tối sầm lại, “Hương này do ai đốt.”

“Là muội, ** làm sao vậy, hương này có vấn đề?” Lục La khẩn trương nhìn Tiêu Hoài Cẩn, sợ mình làm sai cái gì rồi.

“Trong này có miyao (*).” Ngữ khí không buồn không vui, vẻ mặt kỳ quái.

(*) Miyao cũng không biết là cái gì nữa, trong bản raw viết y như vậy.

Trong lòng Lục La cả kinh, bùm quỳ rạp xuống đất, “**, không phải muội, muội không nghĩ tới sẽ có miyao, thật không phải là muội, muội……” Lục la nói năng lộn xộn, không biết vì sao trong huân hương lại có miyao.

“Ta biết không phải là muội.” Tiêu Hoài Cẩn ngắt lời Lục La, nếu ngay cả Lục La cũng không tin tưởng, trong phủ này không còn người có thể tin được.

“Lấy ra rồi xử lý đi, đừng để người khác phát hiện.”

“Vâng.” Lục La vui vẻ ra mặt, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Tiêu Hoài Cẩn như có như không gõ lên ván cửa, suy tư về chuyện này, đột nhiên nghĩ đến lời nói Lục La vừa rồi, hôm nay là ngày Lão phu nhân trở về?

Thì ra là thế, Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, tay bất tri bất giác ngừng lại.

Kiếp trước ngày này Lão phu nhân trở về, vốn nên ở ngoài cửa nghênh đón Lão phu nhân Tiêu Hoài Cẩn nhất thời ngủ bất tỉnh, Lão phu nhân giận tím mặt, vốn không thích Tiêu Hoài Cẩn, hôm sau lại càng chán ghét. Ở trong phủ địa vị Tiêu Hoài Cẩn lại không bằng đại nha hoàn bình thường, cho dù là ai cũng có thể giẫm lên một cước, một đời người ở Kiêm Gia viện tự sinh tự diệt.

Trong mắt lộ vẻ trào phúng, bản thân chưa bao giờ cùng người khác tranh đoạt, thầm nghĩ yên lặng sống hết một đời, thế nhưng không biết tại sao người khác luôn luôn không buông tha cho nàng.

Hai tay vuốt ve bụng bằng phẳng, trong mắt tỏa ra yêu thương, một lát, trở nên lạnh thấu xương.

Hạ Cảnh Văn, Tiêu Hoài Ninh…… Nợ của ta, hại ta, cả đời này ta sẽ trả lại toàn bộ, cả đời này ta sẽ không để mặc người khác ức hϊếp chém gϊếŧ nữa.

Sau khi Lục La trở lại thấy được một hình ảnh như thế này, Tiêu Hoài Cẩn đứng trước cửa sổ, tóc rối tung, gương mặt dữ tợn, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, có chút vô ý sẽ bị xé rách, rõ ràng là giữa hè, nhưng Lục La cảm thấy như ở trong hầm băng, thân thể không tự chủ được rung mình một cái.

“Tiểu…… Tỷ…… Muội……” Lục La vừa run lẩy bẩy vừa nói, thấy ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn liếc qua, hô hấp bị kiềm lại.

“Vật đó xử lý tốt rồi chứ?” Âm thanh lạnh như băng vang lên kéo tâm tư Lục La lại.

“** yên tâm, xử lý tốt, sẽ không để cho người khác phát hiện.” Lục La thận trọng trả lời, sợ mình chọc giận Tiêu Hoài Cẩn.

“Ừ.” Tiêu Hoài Cẩn không thèm để ý gật đầu.

Vẻ mặt Lục La rối rắm, hai tay nắm lấy góc y phục, hình như muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói.

Tiêu Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Lục La, hơi hơi nhíu mày, “Muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”

Lục La buông lỏng nắm tay ra, thở ra một hơi, trấn định tâm trạng, “** làm sao tiểu thư biết trong lư hương có miyao?” Nói xong thấp thỏm không yên nhìn Tiêu Hoài Cẩn.

Kiếp trước thì Tiêu Hoài Cẩn còn hoài nghi, giấc ngủ của mình luôn rất cạn, ngày đó lại ngủ như chết, thế nhưng ngay cả Lục La cũng không đánh thức nàng được, như vậy chỉ có thể là bị hạ dược, nàng không nghĩ ra.

Mà vừa rồi tất cả mọi thứ trong phòng đều bình thường, ngoại trừ lư hương này, nàng rất thích mùi hương thanh nhã thoang thoảng, nhưng hôm nay mùi thơm so với trước kia nồng hơn.

Nếu là trước kia, chắc chắn nàng không ngửi ra được, nhưng sau khi gả cho Hạ Cảnh Văn, bị người khác hạ mê hương một lần, thiếu chút nữa bị hại chết, từ đó nhạy mùi hương hơn rất nhiều, nhưng ngày đó nàng không có ý định tố giác, sợ Lục La lo lắng.

Tiêu Hoài Cẩn không nói gì, vẫy tay với Lục La, trong lòng Lục La nghi hoặc, vẫn không khỏi tự chủ bước lên. Tiêu Hoài Cẩn đột nhiên cầm đôi tay Lục La, Lục La sợ hãi muốn giãy ra, Tiêu Hoài Cẩn cũng không cho nàng cơ hội, ánh mắt nghiêm túc.

“Lục La, muội vẫn luôn đối với ta bất ly bất khí, tấm lòng chân thành, điều đó ta cũng biết, nay trong phủ mọi người đều hận không thể gϊếŧ chết ta, ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, nếu muội muốn rời đi, ta sẽ tìm cách để cho muội rời đi, cho muội từ nay về sau không lo cơm áo.”

Lục La nhất thời ngớ ra, quên phỉa giãy tay, trở tay cầm đôi tay Tiêu Hoài Cẩn, vội vàng nói, “Dù thế nào nô tỳ cũng không đi, nô tỳ là ** nha hoàn, sau này ** đi đâu, Lục La ở chỗ nào.”

Tiêu Hoài Cẩn ánh mắt phức tạp, “Lục La, nếu muội theo ta muội sẽ chết, muội nghĩ kỹ chưa?”

“Nếu lúc trước không phải ** thương xót nô tỳ, nô tỳ đã chết đói rồi, hiện tại ** gặp nạn, nô tỳ làm sao có thể bỏ mặc **, sau này cho dù ** muốn làm cái gì, nô tỳ đều cùng **, cho dù chết, Lục La cũng phải vì ** mà chết.” Vẻ mặt Lục La quật cường, bất tri bất giác nắm chặt hai tay.

Một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, rơi lên trên tay Lục La, rõ ràng là nước mắt lạnh như băng, Lục La lại cảm thấy như dòng nước ấm nóng hổi.

Miệng Tiêu Hoài Cẩn ừ ừ, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, Lục La lo lắng nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thật sự sợ để cho cô rời đi, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Hồi lâu Tiêu Hoài Cẩn mới mở miệng nói, “Lục La, ta nhất định sẽ bảo vệ muội an toàn.”

Lục La nhìn ánh mắt kiên định của Tiêu Hoài Cẩn, trong lòng ấm áp.

“Vâng, Lục La tin tưởng **, Lục La cũng sẽ bảo vệ **.” Lục La trịnh trọng nói.

Tiêu Hoài Cẩn dùng sức gật đầu, nàng thề cả đời này tuyệt đối sẽ không để Lục La chết thảm.

Hình như nghĩ tới điều gì, Tiêu Hoài Cẩm ngồi trước bàn đọc sách, cầm bút, hồi lâu mới dừng lại, để cây viết trong tay xuống, cầm lấy tờ giấy nét bút chưa khô, nhìn kỹ một lầ, xác định khong có thiếu xót, đột nhiên nhướng mày, không thể ngờ lại có thể quên chuyện quan trọng nhất.

Mặc dù chữ nàng không xấu, nhưng một vài năm sau là không thể so sánh, nếu để người khác thấy chữ viết mình như vậy, sẽ khiến người khác hoài nghi, xem ra, sau này phải từ từ thay đổi chữ viết.

Lúc sau nét bút trên giấy đã khô, Tiêu Hoài Cẩn đặt vào hộp trang sức trên giường, ngoại trừ nàng ra, không có ai mở ra, chữ viết trên giấy là chuyện sẽ xảy ra trong mấy năm sau, và chuyện lớn nhỏ xảy ra trong Định quốc Hầu phủ, lớn nhỏ không bỏ xót.

Bất tri bất giác đã đến giờ mẹo, đợi đi đợi lại cũng không thấy nha hoàn đến hầu hạ, Lục La vừa muốn đi tìm người, nhưng Tiêu Hoài Cẩn ngăn nàng lại, Lục La đành phải vội đi múc nước cho Tiêu Hoài Cẩn rửa mặt, một lát sửa soạn xong, Tiêu Hoài Cẩn mang theo Lục La đi ra sân trước.