Mãi Bên Anh

Chương 270: Nhà họ Nhạc sẽ không coi thường nhà họ Vương chứ?

“Thưa mọi người, cháu không cố ý che giấu thân phận của mình, thật sự là không tiện”.

Nhạc Huy thở dài nhìn họ.

“Cháu và Ngọc Đình chưa được sự đồng ý của người lớn mà đã tiền trảm hậu tấu đi đăng ký kết hôn. Chuyện này để các ông các bác nhà họ Nhạc biết thì chắc chắn sẽ nổi giận. Cháu không muốn họ có cái nhìn không hay về Ngọc Đình, nên mới giữ bí mật đến giờ, tính tìm thời cơ thích hợp mới nói với họ”.

“Nếu bây giờ có quá nhiều người biết chuyện cháu và Ngọc Đình đăng ký kết hôn và đồn đến tai bố cháu thì cháu sợ mấy lời lẽ không hay cũng theo đến, ảnh hưởng tới Ngọc Đình và mọi người”.

Chính vì điều này nên Nhạc Huy mới che giấu thân phận của mình.

Vả lại, anh còn chưa nói hết, Trần Ngọc Đình không thể sinh con được nữa, đây là nguyên nhân chính khiến anh phải giấu giếm. Hiện giờ ngay cả bản thân Trần Ngọc Đình cũng chưa biết chuyện này, nếu những chuyện này lộ ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng…

Đồng thời việc đăng ký kết hôn là do Trần Ngọc Đình đề nghị trước, vốn dĩ Nhạc Huy không định vội vàng như vậy. Nhưng để Trần Ngọc Đình yên lòng nên anh cũng không nói gì.

Có điều, chuyện gì nên giấu vẫn phải giấu kín.

Áp lực hiện tại của anh, chỉ có bản thân anh mới hiểu được.

Lúc này ánh mắt của người nhà họ Vương nhìn Nhạc Huy đã thay đổi. Từ khinh thường đến kính trọng, bây giờ đã biến thành ngưỡng mộ.

Nhà họ Vương nhỏ bé này sao có thể so sánh với nhà họ Nhạc cao quý được. Nhà họ Vương nhiều nhất chỉ cao hơn mấy gia tộc nhỏ vài phần ngay cả nửa sườn núi cũng chưa với tới. Còn nhà họ Nhạc vốn đã đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống vạn vật.

“Thảo nào, chẳng trách cháu có kiến thức sâu rộng, tuổi còn trẻ đã oai phong, anh tài lỗi lạc. Cũng chỉ có con cháu của gia tộc lớn hàng đầu như nhà họ Nhạc mới được như vậy”.

“Lão già ông mắt mờ thật rồi, mắt mờ rồi!”

Vương Côn vỗ đùi, kích động lắc đầu rồi lại gật đầu.

Còn mấy người Vương Hạc Niên cũng sợ hãi mặc cảm không thôi. Vừa nãy bọn họ còn ở đại sảnh phản bác Nhạc Huy, cảm thấy Nhạc Huy yêu cầu nhà họ Vương chia cho Trần Ngọc Đình hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Vương là được voi đòi tiên.

Bây giờ xem ra, điều kiện đó phải được voi đòi tiên, mà là vinh hạnh và may mắn! Nếu nhà họ Vương được nhà họ Nhạc che chở thì tiền tài, danh vọng sẽ gấp vài lần trước đây, có thể gấp mười, thậm chí gấp mấy chục lần!

“Nhạc Huy, con… con thật sự là cậu chủ nhà họ Nhạc à?”, Trần Đông Lai kinh ngạc nhìn Nhạc Huy, vẫn chưa dám tin con rể mình lại có lai lịch lớn đến vậy.

Nhạc Huy gật đầu, vừa định trả lời, Trần Ngọc Đình đã nháy mắt, giành nói trước.

“Là thật đó bố, con có thể làm chứng”.

“Con và Nhạc Huy gặp nhau ở Sở Châu, sau đó hai đứa con đến thành phố Thiên Hải, nhưng khi ở Sở Châu, con đã biết thân phận của Nhạc Huy rồi, hơn nữa con cũng từng gặp người đứng đầu nhà họ Nhạc”.

“Đó là chuyện lâu lắm rồi, bố Nhạc Huy đến Sở Châu thăm anh ấy”.

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.

“Ngọc Đình, cháu gặp ông Nhạc rồi sao?”, đôi mắt già nua của Vương Côn đột nhiên lóe lên tia sáng, kích động hỏi: “Có phải ông Nhạc rất giống tin tức trên tivi không, oai phong lẫm liệt, vô cùng quyết đoán?”`

Đến cả một người có tuổi như Vương Côn cũng sùng bái người đứng đầu nhà họ Nhạc càng không cần nói đến mấy người Vương Hạc Niên.

Đối mặt với ánh mắt nóng rực của mọi người, Trần Ngọc Đình mỉm cười, nói.

“Thật ra lúc đó cháu và Nhạc Huy vẫn chưa là gì của nhau nên chỉ đến chào bác Nhạc thôi, không nói chuyện nhiều”.

“Bác Nhạc rất khí thế, quyết đoán. Nhưng cũng rất dễ gần, có vẻ khá hiền từ, còn chủ động hỏi thăm cháu. Cả mẹ của Nhạc Huy nữa, bà ấy đoan trang tao nhã, trông khá dễ gần”.

Nhạc Huy đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi bật cười, nếu Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như biết chuyện anh và Trần Ngọc Đình giấu giếm đi đăng ký kết hôn thì có khi ấn tượng đoan trang thành thục, dễ gần hòa nhã sẽ lập tức biến thành sóng gió bão táp.

“Vậy à, họ là người của một gia tộc lớn, tính cách và đối nhân xử thể chắc chắn hơn mấy gia tộc nhỏ như chúng ta nhiều”, Vương Côn khen ngợi không ngớt, vui mừng nói: “Dễ gần hòa nhã thì tốt, ông còn lo nhà họ Nhạc xem thường nhà họ Vương chúng ta”.

Mọi người kinh ngạc xuýt xoa, sau đó Vương Côn không nhịn được hỏi thêm một câu:

“Nhạc Huy, nhà họ Nhạc cháu… sẽ không coi thường nhà họ Vương chúng ta phải không?”

Thời khắc này, không chỉ ông ta, mà đám người Vương Hạc Niên cũng thấy tự ti.

Nhạc Huy thấy hơi khó nói, đáp án chân thật chắc chắn sẽ khiến người nhà họ Vương thất vọng. Bởi vì nhà họ Nhạc thực sự xem thường nhà họ Vương, bất kể là tài lực hay cách đối nhân xử thế của họ, lại thêm chuyện Trần Ngọc Đình không thể sinh con được nữa.

Nhưng anh chẳng thể nói ra, chỉ có thể gượng cười đáp:

“Mọi người lo lắng quá rồi, vừa nãy Ngọc Đình cũng đã nói bố mẹ cháu đều rất dễ gần, không có thành kiến gì đâu”.

“Hơn nữa mặc dù bây giờ người đứng đầu nhà họ Nhạc là bố cháu, nhưng từ nhỏ cháu đã vất vả bên ngoài, luôn có chủ kiến riêng. Có đôi lúc bố cháu cũng phải nghe theo ý cháu, bởi vậy chuyện hạnh phúc cả đời, tất nhiên cần tôn trọng ý của người lớn, nhưng cũng không thể mù quáng nghe theo. Cháu tin ánh mắt của Nhạc Huy cháu, bố mẹ cháu đương nhiên cũng tin vào mắt nhìn của con trai mình”.

Nói xong, Nhạc Huy ôm Trần ngọc Đình vào lòng, dù trời có sập xuống anh cũng sẽ thay cô chống đỡ.

Trần Ngọc Đình thẹn thùng vui mừng, trong lòng thấy vô cùng ngọt ngào. Đời người có một người chồng như vậy thì còn gì hơn nữa!

“Huống hồ, khi ở Sở Châu cháu đã hiểu rõ tính cách của Ngọc Đình, cô ấy thiện lương tốt bụng, đối với bạn bè rất tốt, lễ phép với người lớn, hiếu thảo với bố mẹ. Người phụ nữ như vậy, lẽ nào không xứng với cháu sao?”

Nhạc Huy cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy! Con nhóc Ngọc Đình này lúc nhỏ luôn khiến ông có cảm giác sẽ khác với mấy đứa nhóc nhà họ Vương!”

Vương Hạc Niên tiếp lời, liên tục khen ngợi Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình là vợ cậu ấm nhà họ Nhạc, lời nịnh nọt này chắc chắn không sai.

Nhưng ông ta lại quên mất, đến khi học đại học Trần Ngọc Đình mới quay về nhà họ Vương.

“Con bé Ngọc Đình ấy, vừa hiểu chuyện lại khiêm tốn, so với con bé Vương Nam nhà bác đúng là khác xa”.

“Đám nhóc đó phải học theo Ngọc Đình”.

Vương Hạc Niên trịnh trọng khen ngợi, lại quay qua nói với Vương Côn:

“Bố, con thấy hai mươi phần trăm cổ phần vẫn còn ít. Nhạc Huy giúp nhà họ Vương chúng ta như vậy, chúng ta cho Ngọc Đình hai mươi phần trăm cổ phần là quá keo kiệt rồi. Hai mươi sao đủ được? Phải ba mươi, vẫn không ổn thì thêm mười phần trăm cổ phần của con vào đi. Đều là người nhà, khách sáo vậy làm gì”.

Nhất thời, thái độ của Vương Hạc Niên thay đổi một trăm tám mươi độ khiến Vương Côn ngạc nhiên. Con thứ Vương Hạc Tường cũng không khỏi khinh bỉ, ban nãy người phản đối khinh thường điều kiện của Nhạc Huy hình như là anh đó.

“Đúng thế, nên vậy, hai mươi phần trăm đâu có đủ!”, Vương Côn cười to: “Ông làm chủ, cổ phần của nhà họ Vương sẽ chia cho Ngọc Đình ba mươi phần trăm trước. Dẫu sao Tiểu Lệ và Đông Lai mấy năm nay chịu không ít khổ, ông là chủ gia đình cũng nên bù đắp”.

Hai vợ chồng Vương Lệ nghe vậy, đôi mắt như thể phát sáng.

“Bố, làm… làm vậy cũng được sao!”, Vương Lệ che miệng cười.

“Sao mà không được, còn khách sáo với ông già này à, bố sẽ giận đó”, Vương Côn đột nhiên nghiêm mặt, tựa như nếu Trần Ngọc Đình từ chối thì ông ta sẽ tức giận.

“Người một nhà khách sáo thế làm gì”, ông ta cười nói và đến cạnh Nhạc Huy, nắm lấy tay anh: “Nhạc Huy à, ông nghĩ hai ngày nay cháu và Ngọc Đình ở lại nhà họ Vương đi, tối nay cùng ăn tối, đừng đi nữa”.

“Cháu còn chưa chính thức đi thăm quan trang viên nhà họ Vương, ông đưa cháu đi dạo một vòng”.

Nói xong, Vương Côn bỏ qua sự kinh ngạc của tất cả mọi người, kéo Nhạc Huy ra khỏi phòng đọc sách.