Mãi Bên Anh

Chương 236: Thân phận chồng Trần Ngọc Đình

Tối đó Nhạc Huy đã liên lạc với bộ tài vụ của tập đoàn Huy Hành, bảo bọn họ ngày mai đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản.

Sáng sớm ngày hôm sau, giám đốc bộ tài vụ gọi điện thoại cho Nhạc Huy, nói đã làm xong các thủ tục chuyển khoản liên quan, hơn nữa sẽ nhanh chóng phái người lái xe đến Giang Châu, đưa hóa đơn thủ tục cho Nhạc Huy.

Sau khi ăn sáng xong, đúng lúc Nhạc Huy nhận được hóa đơn và tự mình đưa cho Trương Trung.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Huy đến tòa cao ốc hành chính nhà nước, cao ốc hành chính nhà nước không thể nói là không nghiêm ngặt, lúc vào cổng còn phải rà soát người.

Đến văn phòng của Trương Trung, Nhạc Huy đưa hóa đơn cho Trương Trung xem rồi lại ký kết một loạt thỏa thuận đầu tư. Sau khi làm xong việc, Trương Trung xúc động bắt tay Nhạc Huy và cảm kích nói:

“Cháu Nhạc, thật sự không biết nói sao cho phải. Chẳng trách nhà họ Nhạc các cháu lớn mạnh và trở thành gia tộc lớn doanh nghiệp lớn đứng đầu cả nước, Trương Trung chú thật sự vô vùng khâm phục tinh thần giúp đỡ đất nước phát triển của những người thành đạt”.

Trương Trung kích động như vậy cũng không kỳ lạ, mười lăm triệu tệ đối với những người ở thành phố nhỏ này như bọn họ mà nói, đã là một con số rất lớn. Nhạc Huy không dài dòng mà đã chuyển số tiền này đến với tốc độ nhanh nhất. Cảm giác này giống như người bình thường mua vé số bất ngờ trúng được một trăm triệu.

Nhưng mười lăm triệu này với Nhạc Huy mà nói, không đáng là bao. Dù là những người anh em nhánh phụ trong nhà họ Nhạc thì mười lăm triệu này cũng chẳng phải là số tiền lớn.

“Chú Trương không cần khách sáo với cháu như vậy, bố cháu luôn dạy cháu, thấy người gặp chuyện, giúp được cứ giúp, giúp đỡ người khác chính là giúp bản thân mình”.

Nhạc Huy đáp lại một cách có chừng mực.

Không phải anh rộng rãi giúp mười lăm triệu này thật, dù gì tiền của anh cũng không phải trên trời rơi xuống. Đây gọi là tích góp mối quan hệ xã hội, với người làm ăn mà nói, ngoài kiếm tiền ra, không có gì quan trọng hơn chuyện xây dựng mối quan hệ.

Nhất là người như Trương Trung, tuy Trương Trung chỉ là lãnh đạo của thành phố Giang Châu, nhưng chức vị này của ông ấy cũng không phải là thấp.

Nếu sau này bên phía tỉnh Giang Kiên gặp rắc rối gì, anh sẽ đến nhờ Trương Trung giúp đỡ cũng không phải phương án tệ. Suy cho cùng chắc chắn Trương Trung cũng có không ít mối quan hệ xã hội.

“Cháu à, cháu yên tâm, mấy thỏa thuận này không phải ký chơi. Sau này Giang Châu của chú phát triển, dư thừa về mặt tài chính, đương nhiên sẽ cảm ơn các cháu gấp đôi. Đất nước sẽ không sẽ không bạc đãi nhưng nhà doanh nghiệp có lương tâm như các cháu đâu!”

Trương Trung vỗ vai Nhạc Huy, xúc động không thôi.

Sau một hồi hàn huyên tâm sự, lúc ra về, Trương Trung còn đích thân tiễn Nhạc Huy đến tận cửa tòa cao ốc.

Một đám bảo vệ ở cửa đều nhìn đến há hốc mồm, lãnh đạo lớn nhất thành phố Giang Châu của bọn họ. Người có quyền lợi cao nhất trong cả tòa cao ốc, lại đích thân tiễn một thanh niên xuống lầu, hơn nữa bộ dạng còn rất tôn trọng.

Cảnh tượng này thật sự quá kỳ dị!



Một nơi khác!

Lâm Tử Hùng đợi tin tức cả đêm, cuối cùng cũng đợi được người báo cáo tin tức cho hắn.

“Sao rồi, tra được gia cảnh thân phận tên chồng của Trần Ngọc Đình kia chưa?”

Lâm Tử Hùng ngay cả cơm sáng cũng không ăn, nôn nóng hỏi.

Khuôn mặt người đến báo cáo tin tức đầy khó xử, yếu ớt nói:

“Xin lỗi, cậu Lâm, chúng tôi… chúng tôi đã điều tra được chồng của Trần Ngọc Đình tên là Nhạc Huy. Thứ khác, không tra được gì cả…”

Người kia vừa dứt lời, Lâm Tử Hùng lập tức nhíu mày, trợn tròn mắt.

“Chúng mày điều tra cả buổi tối mà chỉ mang tới cho tao kết quả này thôi à?”

Lâm Tử Hùng nổi trận lôi đình, giơ tay đánh người kia một bạt tai, giận dữ nói:

“Tao nuôi một đám phế vật chúng mày có ích gì! Thứ tao muốn là tin tức cặn kẽ của hắn, không phải tên của hắn, mẹ kiếp có phải chúng mày đi dạo một vòng ở nhà họ Vương, nghe ngóng tin tức ở chỗ người nhà họ Vương không?”

Người kia chịu một bạt tai, cũng không dám mở miệng, cúi đầu nói rất oan ức:

“Cậu Lâm, không phải chúng tôi không cố gắng, chúng tôi dùng rất nhiều mối quan hệ, còn có tổ tình báo của nhà họ Lâm, nhưng cũng không tra được kết quả gì. Đúng là chúng tôi nghe ngóng được tên của hắn ở nhà họ Vương, nhưng hình như nhà họ Vương cũng không rõ gia cảnh thân phận của tên Nhạc Huy kia lắm”.

Lâm Tử Hùng nghe vậy, càng nhíu chặt mày hơn, hắn chắp tay sau lưng, lẩm bẩm một mình:

“Sao lại không điều tra được, mạng lưới quan hệ của nhà họ Lâm tao dày đặc, độc quyền, tổ tình báo thì càng không có người hay chuyện nào mà không thể điều tra được. Cho dù tên Nhạc Huy này là người của gia tộc lớn, bọn tao cũng có thể điều tra ra, là người của gia tộc nhỏ thì càng có thể tra ra dễ dàng”.

“Lẽ nào hắn là hoàng thân quốc thích ở thủ đô?”

Người đó nghe xong, vội nói:

“Cậu Lâm, chắc không phải đâu, nếu hắn đúng là hoàng thân quốc thích thì kiểu phụ nữ gì mà không tìm được chứ? Sao có thể chạy đến Sở Châu tìm một người phụ nữ của gia tộc nhỏ, hơn nữa trong gia tộc người phụ nữ này còn không được xem trọng, thậm chí là vội vàng đi đăng ký kết hôn với cô ta như vậy, điều này không hợp lẽ thường”.

Với bọn họ, nếu Nhạc Huy thật sự là hoàng thân quốc thích, vậy nhà họ Vương với Nhạc Huy mà nói thì đúng là một gia tộc nhỏ. Cũng chỉ có cô chủ của những gia tộc lớn kia, mới xứng với hoàng thân quốc thích.

“Ý của mày là, tên Nhạc Huy này chỉ là một người bình thường không thân phận không gia cảnh ư?”, đột nhiên Lâm Tử Hùng thả lỏng, lông mày cũng giãn ra.

“Cậu Lâm, chắc chắn là như vậy, nếu không sao chúng ta lại không thể tra ra được tin tức nào của hắn chứ?”, người kia nói.

Lâm Tử Hùng nghe xong, lại giận tím mặt, đột nhiên đập bàn, nổi giận mắng:

“Lẽ nào lại đơn giản như vậy!”

Thấy Lâm Tử Hùng lại đột nhiên nổi giận, người kia hơi bối rối, hỏi: “Cậu Lâm, cái tên Nhạc Huy này chỉ là một người bình thường mà thôi, hắn căn bản không so được với cậu, không phải cậu nên vui mừng sao?”

Lâm Tử Hùng hừ một tiếng, tức giận nói:

“Tao vui mừng cái rắm!”

“Trần Ngọc Đình thà ở cùng một người bình thường, mà xem thường Lâm Tử Hùng tao. Ban đầu rất nhiều người đều biết chuyện cô ta muốn kết hôn với tao, bây giờ cô ta không chỉ lấy giấy chứng nhận kết hôn với thằng đàn ông khác, mà kẻ đó còn là một thằng ất ơ không có gia cảnh, đây có nghĩa là gì chứ? Cô ta đang đánh thẳng vào mặt Lâm Tử Hùng tao! Đánh vào mặt nhà họ Lâm của tao”.

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Lâm Tử Hùng tao lại trở thành trò cười cho tất cả mọi người, cười đến mức rụng hết cả răng luôn rồi”.

Hắn càng nói càng tức giận, đập vỡ ly trà, rồi lại đập tan gạt tàn thuốc, dọa người kia không dám thở mạnh.

“Tao không thể tha cho cái tên Nhạc Huy này, nhà họ Vương cũng không thể tiếp nhận một đứa con rể ăn hại. Đúng lúc tao cũng có thể cử đàn em của tao đi xử lý đôi nam nữ chó má này”, sắc mặt hắn hết sức u ám nói: “Đám Hà Thiếu Huy và Chu Hào đã đến Giang Châu chưa?”

Người kia vội trả lời:

“Đến rồi ạ, đã đến hôm qua rồi, bây giờ đang ở phòng dành cho khách mà nhà họ Vương chuẩn bị trước”.

Lâm Tử Hùng gật đầu:

“Ừ, chỉ cần Chu Hào đến rồi là được”.

“Cái tên này là người lòng dạ độc ác có tiếng, ra tay không nhẹ không nặng. Chỉ cần anh ta vừa ra tay thì người kia không chết cũng tàn phế. Trần Ngọc Đình dám phụ bạc Lâm Tử Hùng tao thì ông đây sẽ khiến cô ta vừa đăng ký kết hôn đã thành góa phụ, tao xem sau này ai còn dám lấy người phụ nữ này!”

Hắn vừa nói vừa cười khẩy, trong đầu ngập tràn ý nghĩ báo thù.