Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình cùng trở về nhà, không biết sắp tới phải đối mặt với điều gì.
Anh nghĩ rằng Vương Lệ đã chấp nhận mình, lần này gọi anh về, là để bảo anh vui vẻ ăn cơm đoàn viên.
Đến cửa nhà, Nhạc Huy còn dương dương tự đắc, bước đến gõ cửa nhà Trần Ngọc Đình.
Chỉ chốc lát, Vương Lệ ra mở cửa.
"Cô Vương!"
Nhạc Huy vội vàng cười, chào hỏi bà ta.
Nhưng sắc mặt Vương Lệ vẫn lạnh như băng, còn Nhạc Huy vẫn ổn. Dù sao người ta đã tiếp nhận mình, muốn sắc mặt thân thiện hơn thì cùng phải từ từ.
Nhưng Trần Ngọc Đình thì khác. Cô là con gái của Vương Lệ, sống với Vương Lệ nhiều năm, một cái nhăn mặt hay một nụ cười của Vương Lệ, cô cũng có thể nhìn ra tâm trạng mẹ mình như nào. Đột nhiên trong lòng Trần Ngọc Đình có dự cảm xấu, cô thấy bây giờ Vương Lệ vô cùng tức giận, có thể sẽ khuyên cô ly hôn với Nhạc Huy.
"Vào trong rồi nói!"
Vương Lệ hạ thấp giọng, giờ nhìn nụ cười trên mặt Nhạc Huy khiến bà ta chán ghét.
Những lời Liễu Tử Thần nói đúng là không thể tưởng tượng nổi với bà ta. Với tính cách quật cường của Trần Ngọc Đình, có lẽ sớm muộn bà ta cũng đồng ý cho hai người họ ở với nhau. Nhưng giờ Nhạc Huy lại có quá khứ như vậy, thì bà ta sẽ không đồng ý.
"Mẹ, mẹ bảo bọn con quay về, có chuyện gì không?"
Sau khi vào nhà, Trần Ngọc Đình nhẹ nhàng hỏi.
Vương Lệ lạnh lùng nói:
"Giờ con lông cánh vững vàng, dám chạy ra khỏi nhà không về nữa, không có chuyện gì thì mẹ không gọi con về được đúng không?"
Trần Ngọc Đình ủ rũ cúi đầu không đáp.
Lúc này, Nhạc Huy cũng nhận ra bầu không khí khó xử trong nhà. Lẽ ra mối quan hệ giữa anh và Trần Ngọc Đình tiến triển tốt đẹp rồi, nhưng giờ Trần Đông Lai lại ngồi im trên ghế sofa, sắc mặt tối sầm, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn.
"Mẹ hỏi con, con biết quá khứ của Nhạc Huy không?"
Vương Lệ ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, ra vẻ truy vấn, hỏi Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình ngẩn người, không hiểu Vương Lệ có ý gì, trả lời theo bản năng:
"Biết ạ, sao thế mẹ?"
"Vậy cậu ta đã ly hôn, từng ở rể nhà người khác, con có biết không?", Vương Lệ chợt đứng bật lên từ ghế sofa, không kìm được sự tức giận trong lòng.
Nghĩ đến chuyện này, bà ta hận không thể đánh Nhạc Huy một trận.
Dứt lời, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình bất động tại chỗ. Sắc mặt Nhạc Huy đầy vẻ khϊếp sợ. Sao Vương Lệ biết những chuyện này? Chẳng lẽ bà ấy điều tra mình?
"Có phải con điên rồi không Trần Ngọc Đình? Cậu ta ly hôn rồi, vợ trước của cậu ta chính là bạn thân Liễu Nhược Hà của con, chẳng lẽ con không biết sao?"
Vương Lệ kích động, dùng ngón tay chọc vào trán Trần Ngọc Đình, nước miếng văng tung tóe.
Trần Đông Lai ngồi đó cũng không kìm được than thở, thất vọng nhìn Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình gả cho một người đàn ông đã từng cưới vợ, lại còn ở rể nhà người ta, chuyện này đối với người nhà dòng dõi có học như ông ta, đúng là một sự sỉ nhục. Nhưng Trần Đông Lai không nhiều lời, quan trọng nhất là vì ông ta không có tiếng nói trong nhà.
Địa vị của ông ta, chẳng khác gì địa vị của Liễu Phong trước kia.
"Vậy thì sao ạ?"
Mắt Trần Ngọc Đình long lanh một tầng nước, kích động đến mức ngực phập phồng theo nhịp thở.
Cô khóc:
"Đúng là Nhạc Huy từng cưới Liễu Nhược Hà, đến ở rể nhà họ Liễu, con biết cả rồi".
"Bây giờ là thời đại nào rồi, khắp nơi đều ly hôn, ly hôn thì bị kỳ thị sao? Con yêu anh ấy, con không quan tâm những chuyện này!"
Nghe vậy, Vương Lệ tức đến suýt vỡ phổi, nhấc tay phải lên định tát Trần Ngọc Đình.
"Cô Vương!"
Nhạc Huy thấy thế thì vội lên tiếng.
Cuối cùng cái tát này cũng không giáng xuống, Vương Lệ sợ tát một cái Trần Ngọc Đình lại bỏ chạy.
"Cậu im mồm, chỗ này lượt cậu lên tiếng sao? Cậu là cái thá gì?"
Giờ bà ta dồn hết sự tức giận lên người Nhạc Huy, nhìn Nhạc Huy đầy vẻ hận thù:
"Con gái chúng tôi là gái chưa chồng, ở bên chúng tôi từ đến lớn, đến cả yêu cũng chưa từng yêu".
"Tên khốn nhà cậu, sao lại tán tỉnh được nó!"
Lúc này, Trần Đông Lai cũng không nhịn được, chỉ trích Nhạc Huy:
"Tên ranh nhà cậu, thật không còn gì để nói, cậu đã ly hôn rồi, thì sao ở cùng với Trần Ngọc Đình nhà chúng tôi được!"
"Tôi tưởng cậu là một thanh niên trí thức trẻ tuổi, hiểu đạo lý, có chừng mực, đồ vô liêm sỉ!"
Đối với sự sỉ nhục của Vương Lệ, sự chỉ trích của Trần Đông Lai, Nhạc Huy không nói nổi một câu phản bác.
Chuyện anh ly hôn là thật, chuyện anh ở rể nhà họ Liễu cũng là thật, nên anh không biết nói sao.
"Xin lỗi..."
Anh chỉ biết cúi đầu xin lỗi bố mẹ Trần Ngọc Đình.
"Xin lỗi có ích gì, cậu hủy hoại con gái tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu lại!"
Quả không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, Vương Lệ làm gì cũng tác phong kiên quyết mạnh mẽ, lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
"Mẹ, mẹ làm gì thế?", Trần Ngọc Đình nghiêm giọng.
Lúc này nước mắt cô đã tuôn trào như suối. Cô không hiểu sao muốn ở cùng với Nhạc Huy lại khó như vậy. Trước khi đi đăng ký kết hôn, bọn họ cũng trải qua bao nhiều chuyện, bây giờ có giấy đăng ký kết hôn rồi, thì vẫn phải đối diện với những thứ không giải thích nổi.
"Con nói rồi, con biết Nhạc Huy đã kết hôn. Lúc anh ấy ly hôn, là con chủ động mê hoặc anh ấy, là con muốn ở chung với anh ấy", Trần Ngọc Đình còn kích động hơn cả Vương Lệ, cô run rẩy nói: "Sao mẹ phải ép con nói những thứ này ra, sao phải ép con tự vạch trần những vết sẹo ra?"
"Là con mê hoặc anh ấy, bố mẹ vừa lòng chưa?"
Dứt lời, Vương Lệ và Trần Đông Lai rùng mình, nhìn Trần Ngọc Đình với vẻ khó tin.
"Con... cái con ranh con này, bình thường mẹ dạy dỗ con thế nào?", Vương Lệ tức đến run người, chỉ Trần Ngọc Đình mắng: "Sau con lại không biết xấu hổ như thế?"
Trần Ngọc Đình nghe thế, lòng cô đau nhói, cô phá lên cười:
"Đúng, là con không biết xấu hổ!"
"Mẹ còn muốn nghe nữa không, không chỉ mê hoặc anh ấy, con còn..."
Lời chưa nói hết, Nhạc Huy đã biến sắc, anh hét lớn:
"Ngọc Đình, đừng nói nữa!"
Nhạc Huy biết cô định nói gì, nhất định đó là chuyện đứa bé. Nếu Trần Ngọc Đình nói mình bị sảy thai, anh nghĩ Vương Lệ sẽ vào nhà bếp cầm dao ra chém anh là chuyện hoàn toàn có thể.
Lúc đó, cảm tình giữa hai nhà sẽ sứt mẻ không hàn gắn nổi.
Nhạc Huy vội lao tới, đứng chắn trước Trần Ngọc Đình, anh nhìn Vương Lệ và Trần Đông Lai, vẻ mặt phức tạp:
"Cô Vương, chú Trần, cháu thừa nhận đã ly hôn, đã ở rể nhà người ta. Nhưng Trần Ngọc Đình biết chuyện này, cháu không lừa gạt cô ấy, cháu càng không muốn lừa gạt hai người, nhưng cháu thấy bây giờ chưa phải lúc để nói, nên cháu mới chưa nói".
"Cháu không biết cô nghe được từ đâu, cũng không biết là ai đã nói mấy thứ gốc rễ căn cơ này cho cô, cháu tin người đó nhất định sẽ nói xấu về cháu. Nhưng cháu đảm bảo với hai người, Nhạc Huy cháu là người chính trực, mọi người không cần nghi ngờ nhân phẩm của cháu".
"Từ nhỏ đến lớn, cháu luôn hiếu thảo với bố mẹ, tử tế với người khác, chân thành với bạn bè. Sau này, chắc chắn cháu sẽ hiếu thuận với hai người như bố mẹ, hi vọng hai người không cãi nhau vì chuyện này nữa. Cháu và Ngọc Đình vất vả lắm mới đến được với nhau, cháu hi vọng sẽ được hai người chúc phúc".
Lời Nhạc Huy nói vô cùng chân thành.
Trần Đông Lai nghe vậy thì sững sờ. Nhưng Vương Lệ thì vẫn không chịu nhượng bộ, bà ta nhìn Nhạc Huy cười khẩy:
"Chúc phúc? Cậu còn nghĩ sẽ được chúng tôi chúc phúc?"