Mãi Bên Anh

Chương 125: Anh thất tình à

Trưa ngày hôm sau, Nhạc Huy vừa ra khỏi tòa nhà công ty liền bị một cô gái xinh đẹp chặn lại.

“Nhạc Huy!”

Cô gái rất kích động, kéo tay Nhạc Huy với khuôn mặt rạng rỡ.

Nhạc Huy ngây người, dường như chưa nhận ra đây là ai, bởi vì cô gái này trẻ trung xinh đẹp, trang phục công sở thanh lịch, tóc cắt ngắn, khuôn mặt bầu bĩnh, tuy nhìn giống nhân viên công ty nhưng vẫn mang dáng vẻ như sinh viên mới ra trường.

“Hạ Chi Dao?”

Nhạc Huy ngạc nhiên nhìn cô.

“Cô… cô đổi kiểu ăn mặc làm tôi suýt không nhận ra!”

Cô gái này chính là Hạ Chi Dao, hôm qua cô nhận được rất nhiều tiền thưởng, vừa được thăng chức lại được tăng lương, tất nhiên phải tự thưởng cho mình rồi. Hơn nữa khi làm việc ở công ty lớn cũng nên chú ý hình tượng của bản thân. Chưa kể cô gái nào chả thích làm đẹp, trước đây không thể ăn diện là do không có điều kiện mà thôi.

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nhạc Huy, Hạ Chi Dao đỏ mặt, trong lòng bỗng hơi ngượng ngùng.

“Sao vậy, tôi ăn mặc như này trông kì lạ lắm à…”

“Chắc là do lúc trước ít ăn diện, nên bây giờ không biết cách lựa đồ hợp với mình”.

Nhạc Huy nghe vậy, khẽ cười.

“Đâu có, không hề kì lạ chút nào. Chỉ là cô khác quá, không ngờ chỉ thay đổi phong cách ăn mặc lại xinh đẹp đến vậy”.

Nhạc Huy khen ngợi, khí chất của Hạ Chi Dao không tệ, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu. Chỉ có điều lúc trước thường mặc kiểu đồ rẻ tiền, không toát ra được khí chất của cô.

“Thật sao?”, Hạ Chi Dao được Nhạc Huy khen ngợi, đột nhiên cười rất tươi. Nhưng bây giờ cô vẫn mang dáng vẻ vô tư tinh nghịch chứ không hề giống đám nhân viên công sở vùi đầu đi làm, cô vui vẻ kéo tay Nhạc Huy nhảy nhót.

“Vì câu khen ngợi này, hôm nay tôi sẽ mời anh ăn một bữa thịnh soạn. Tôi kể anh nghe, hôm qua tôi vô cùng may mắn, không những không bị đuổi việc mà còn được thăng chức, tăng lương nữa cơ!”

Dọc đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Chi Dao liến thoắng không ngừng, y như súng liên thanh. Cô kể hết mấy chuyện của mình ngày hôm qua ở công ty cho Nhạc Huy, nói mãi vẫn chưa xong.

Thấy sự phấn khích của Hạ Chi Dao, Nhạc Huy chỉ khẽ cười, thầm vui mừng cho cô.

Một cô gái vừa chăm chỉ lại hiếu thảo rất xứng đáng có được hạnh phúc và được đối đãi công bằng.

“Nhạc Huy, anh thật thần kì, anh đúng là người mang lại may mắn cho tôi”.

“Hay là anh nói thêm vài câu nữa đi, nói tôi sẽ mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, như vậy tôi có thể luôn trẻ trung xinh đẹp rồi!”

Lúc đến nhà hàng, Hạ Chi Dao vẫn tiếp tục nói.

Gần đây vốn dĩ tâm trạng Nhạc Huy luôn phiền muộn, nhưng có Hạ Chi Dao ở bên cạnh, tinh thần lạc quan của cô lại khiến anh thấy vui vẻ.

Anh lắc đầu cười và nói.

“Cô thật sự cho rằng tôi có thể thay đổi vận mệnh đấy à, hôm qua tôi chỉ thuận miệng nói một câu, chỉ trùng hợp thôi mà”.

Không ngờ Hạ Chi Dao lại không tin, Nhạc Huy không rõ cô là ngốc thật hay giả ngốc, vẻ mặt cô ngây thơ, dường như tin chắc chính vì câu nói ngày hôm qua mà mình mới được thăng chức và tăng lương.

“Sự trùng hợp này quá tình cờ, lời anh đã nói chắc là đã khai sáng thế giới rồi. Vị cao tăng nào khai sáng cho anh vậy, tôi cũng muốn!”, Hạ Chi Dao kích động nói.

Nhạc Huy vốn đã đói bụng, không cười nổi nữa, anh nói.

“Cô không bị đuổi việc, lại còn được tăng lương, chính là nhờ nỗ lực của cô. Cô nghĩ thử xem, hôm qua tôi không nói Tôn Thiến Thiến và trưởng phòng Lý bị đuổi việc nhưng họ vẫn bị đuổi đấy thôi”.

“Vì sao nào? Là vì họ không chăm chỉ làm việc, còn vi phạm quy tắc nên đương nhiên sẽ bị sa thải”.

“Ở nơi làm việc, người chăm chỉ nỗ lực sẽ luôn đạt được thành công, mà kẻ lười biếng, dùng mánh khóe, vi phạm quy tắc cũng sẽ có lúc tự lấy đá đập chân mình. Bởi vậy cô nên cảm ơn bản thân cô mới đúng”.

Nghe Nhạc Huy khai sáng và chỉ điểm, Hạ Chi Dao không khỏi khâm phục, cô nói với vẻ sùng bái.

“Nhạc Huy, anh biết nhiều thứ quá. Nhìn anh không lớn hơn tôi là mấy, nhưng tôi lại cảm thấy anh giống một con cáo già”.

Sau đó cô vội vàng giải thích.

“Không phải là tôi mắng anh đâu, mà do tôi thấy anh quá chín chắn điềm tĩnh. Hôm qua tôi còn quên không hỏi, anh làm ở bộ phận nào vậy, hình như tôi chưa từng gặp anh trong các hoạt động thường niên của công ty”.

Nhạc Huy nghe vậy liền bật cười, anh vừa đến công ty được mấy ngày. Vả lại lúc đến công ty anh luôn ở trong phòng làm việc riêng, ngay cả giám đốc các chi nhánh cũng chưa chắc đã gặp được anh.

“À... anh làm ở bộ phận công nghệ thông tin”, Nhạc Huy nói bừa cho qua.

“Ồ, lập trình viên à”, Hạ Chi Dao trầm ngâm khẽ gật đầu, sau đó an ủi Nhạc Huy: “Anh yên tâm đi, ngay cả tôi còn được thăng chức tăng lương thì chắc chắn anh cũng có thể, cố lên!”

Nhạc Huy mỉm cười và nói.

“Vậy mượn lời tốt lành từ cô”.

Trong bữa ăn, Nhạc Huy luôn lơ đãng, vài lần anh không nhịn nổi muốn gọi cho Nhạc Thiên Hùng hỏi tin tức về Trần Ngọc Đình. Nhưng cuối cùng lại không gọi, anh biết nếu Nhạc Thiên Hùng có tin của Trần Ngọc Đình nhất định sẽ báo cho anh ngay.

Sau khi mở máy, màn hình hiện lên ảnh của Trần Ngọc Đình. Không biết có phải do ngày suy nghĩ nhiều thì đêm sẽ mơ thấy hay không, gần đây dường như đêm nào Nhạc Huy cũng mơ về Trần Ngọc Đình.

Bây giờ anh mới phát hiện ra, khi ở cùng Trần Ngọc Đình anh rất vui vẻ và hạnh phúc. Anh không cần suy nghĩ quá nhiều, Trần Ngọc Đình là một cô gái gần như hoàn mỹ, chuyện gì cũng nghe lời lại không hề gây áp lực cho anh, cô rất dịu dàng và hiểu lòng người.

Để tác hợp cho anh và Liễu Nhược Hà, Trần Ngọc Đình thậm chí tự mình chịu đựng đau khổ rồi rời khỏi Sở Châu.

Nhạc Huy thực sự không muốn để một cô gái hiểu chuyện như vậy phải chịu khổ ở bên ngoài.

Lúc đang nhìn chăm chú bức ảnh của Trần Ngọc Đình, anh không chú ý đến Hạ Chi Dao đúng lúc ra khỏi nhà vệ sinh đã đi vòng ra sau lưng anh, rồi nhìn thoáng qua ảnh của Trần Ngọc Đình trên di động.

“Ôi! Cô gái xinh đẹp này là ai vậy, bạn gái anh à?”

Hạ Chi Dao đột ngột lên tiếng khiến Nhạc Huy giật mình sửng sốt.

“Không nhìn ra anh còn có bạn gái xinh đẹp như vậy đấy, cô ấy cũng là nhân viên trong công ty chúng ta à, sao anh không giới thiệu cho tôi làm quen”, Hạ Chi Dao cười nói.

Nhắc đến Trần Ngọc Đình, nét mặt Nhạc Huy không khỏi có chút mất mát, nếu lúc này Trần Ngọc Đinh ở bên cạnh anh thì tốt rồi.

“Bây giờ ngay cả chuyện cô ấy đang ở đâu anh cũng không biết...”, Nhạc Huy thở dài với vẻ tiếc nuối thương xót.

Thấy Nhạc Huy như vậy, Hạ Chi Dao như hiểu ra điều gì bèn an ủi.

“Thì ra là thất tình, xin lỗi anh...”

“Nhưng anh đừng nản lòng, anh đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ có cô gái khác thích anh thôi”.

Nhạc Huy nghe xong chỉ cười, không định nói nhiều về chuyện này với Hạ Chi Dao.

“Không cần bận tâm đến tôi đâu, giờ cô được thăng chức rồi, nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong bộ phận”, Nhạc Huy nói: “Sắp tới chắc chắn cô sẽ nhận được vô số hoa và thư tình”.

Hạ Chi Dao xem thường.

“Tôi không thèm làm bạn gái của mấy tên đó, lúc trước ngay cả nói chuyện với tôi họ còn không muốn, quá nịnh hót. Nếu muốn tìm bạn trai thì nhất định tôi phải tìm người có cùng quan điểm sống với mình, chín chắn trưởng thành, lấy anh làm tiêu chuẩn là được”.

Nhạc Huy nghe xong liền sửng sốt, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Yêu cầu của cô cao quá rồi đó”.

Hạ Chi Dao nhăn mặt, đảo mắt nói.

“Ý tôi là lấy anh làm tiêu chuẩn chứ đâu có khen anh, anh đúng là không biết khiêm tốn”.

Nhạc Huy không tiếp tục thảo luận chủ đề này với cô nữa, nếu Hạ Chi Dao thực sự tuân theo tiêu chuẩn này chọn bạn trai thì có lẽ phải đến mấy gia tộc lớn ở thủ đô để tìm.