Mãi Bên Anh

Chương 82: :Tào Tâm Di là người gửi video

Sáng sớm, Đoàn Thiên Hành đã vội vàng đến bệnh viện, một là muốn xem tình hình của Nhạc Huy, hai là tìm Liễu Nhược Hà để hỏi chuyện.

Anh ta biết Liễu Nhược Hà không có gì đáng ngại, hôm nay chắc chắn sẽ tỉnh, anh ta vừa đến bên ngoài phòng bệnh của Liễu Nhược Hà, đã nghe thấy trong phòng vang vọng tiếng khóc của cô.

Sau khi đi vào, quả nhiên thấy Liễu Nhược Hà xúc động muốn rời khỏi giường bệnh, gào khóc đòi đi thăm Nhạc Huy. Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong khuyên bảo nhưng không được.

“Con đi có tác dụng gì, bác sĩ hết cách rồi, hay là con nằm nghỉ ở đây đi”.

Đoàn Thiên Hành bước vào phòng và nói.

“Hai vị, tôi muốn nói chuyện riêng với Liễu Nhược Hà, có tiện không?”

Dứt lời, anh ta nhìn Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong.

Bây giờ Vu Tiểu Tuệ đang lo lắng cho Liễu Nhược Hà, muốn từ chối nhưng Liễu Phong kéo bà ta chuẩn bị ra ngoài:

“Chúng tôi đi ra ngoài, để ông chủ Đoàn khuyên bảo Nhược Hà”.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đoàn Thiên Hành và Liễu Nhược Hà, Liễu Nhược Hà ngồi trên giường, hai tay ôm đùi, gục xuống khóc lóc không ngừng.

Đoàn Thiên Hành bước đến và ngồi xuống, nhìn cô:

“Tôi không phải tìm cô để hỏi tội, chỉ là muốn tìm hiểu một số chuyện”.

“Trước tiên cô hãy khống chế cảm xúc của mình đã, bây giờ đại ca tôi còn nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại. Cô đến đó cũng vô dụng, nên ngoan ngoãn nằm ở đây thì hơn. Tính mạng của cô là do anh ấy cứu, nếu cô xảy ra chuyện gì, thì tôi thấy cô có lỗi vì anh ấy đã không tiếc sinh mạng để cứu cô”.

Liễu Nhược Hà lau nước mắt, dần bình tĩnh lại, cô gật đầu:

“Anh hỏi đi”.

Đoàn Thiên Hành hỏi:

“Tôi muốn biết, tại sao cô phát hiện chuyện giữa đại ca tôi và Trần Ngọc Đình?”

“Còn nữa, tại sao cô đến thẳng công viên tìm bọn họ”.

Nếu là người khác đặt câu hỏi, chắc chắc cô không thể kể hết được. Nhưng khi đối diện với Đoàn Thiên Hành, cô cảm thấy hết sức áp lực. Do đó trong tiếng khóc đứt đoạn, cô kể hết tất cả cho Đoàn Thiên Hành về chuyện đoạn video và làm sao cô tìm đến nhà Trần Ngọc Đình, sau đó tìm thấy hai người Nhạc Huy ở công viên bằng cách nào.

Đoàn Thiên Hành nghe đến đây, đột nhiên nhíu mày:

“Video? Ai gửi cho cô đoạn video kia?”

Liễu Nhược Hà lắc đầu: “Tôi không biết, lúc đó tôi cũng rất tò mò, tôi gọi điện cho số điện thoại kia thì số đó không liên lạc được. Còn đoạn video kia có lẽ là quay lén bên kia đường”.

Đoàn Thiên Hành nói tiếp:

“Có thể cho tôi xem đoạn video không? Tôi có cách có thể tra ra chủ nhân của số điện thoại kia là ai”.

Liễu Nhược Hà đưa thẳng điện thoại cho Đoàn Thiên Hành và nói:

“Điện thoại rơi xuống nước nên không mở lên được, anh có thể cầm đi sửa. Tôi không nhớ số điện thoại gửi đoạn video kia cho tôi, nhưng tôi vẫn lưu tin nhắn đó”.

Đoàn Thiên Hành nhận lấy điện thoại và gật đầu.

Anh ta định rời khỏi phòng bệnh, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại ngồi xuống, nhìn Liễu Nhược Hà, nói với giọng điệu lạnh lùng:

“Vốn dĩ chuyện giữa cô, Trần Ngọc Đình và đại ca tôi là chuyện riêng của ba người, tôi không nên nhúng tay vào”.

“Nhưng tôi thật sự phải nói rõ với cô một số điều, Liễu Nhược Hà, cô quá kích động rồi. Cô biết rõ đại ca tôi sẽ đi cứu cô, tại sao cô còn lấy tính mạng của cô và đại ca tôi ra đùa giỡn!”

Liễu Nhược Hà co quắp trong góc, khóc nức nở, nghẹn ngào nói:

“Xin lỗi, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ muốn chết thôi”.

“Tôi không cố ý muốn Nhạc Huy thành ra như vậy”.

Đoàn Thiên Hành nghe xong, lạnh lùng nói:

“Nhưng kết quả thì sao? Nếu đại ca tôi không phải vì cứu cô thì anh ấy cũng sẽ không trở nên như vậy. Với kĩ năng bơi của anh ấy, nếu anh ấy biết không cứu được cô, thì cuối cùng anh ấy vẫn có cơ hội bơi lên bờ. Nhưng anh ấy không làm vậy, anh ấy từ bỏ hi vọng sống sót, anh ấy biết mình không cứu được cô nên nguyện chết cùng cô”.

Liễu Nhược Hà khóc không thành tiếng, trong lòng cũng bắt đầu hối hận, ngẫm lại phản ứng ngày hôm qua của mình có phải quá kích động rồi không?

“Tôi không biết rốt cuộc cô có hiểu rõ toàn bộ quá trình sự việc không?”, Đoàn Thiên Hành nói: “Lúc Trần Ngọc Đình và đại ca tôi quen nhau, cô và đại ca tôi đã ly hôn, hơn nữa lúc đó cô và Lý Hạo Dương đã quen nhau”.

“Lúc đó đại ca tôi rất đau khổ, là Trần Ngọc Đình vẫn ở bên và khuyên răn anh ấy. Trần Ngọc Đình không hề phá hoại hai người, ngược lại lúc cô gặp nạn, đại ca tôi không ngại thành kiến mà chạy đến hôn lễ đưa cô đi, vẫn chăm sóc cô. Cô nên biết từ đầu đến cuối anh ấy vẫn không buông được cô, nhưng anh ấy lại không muốn làm tổn thương Trần Ngọc Đình, nên mới luôn giấu giếm, anh ấy không muốn bắt cá hai tay”.

“Có thể cô đã nghe hai người họ giải thích, nhưng cô không muốn chấp nhận. Cô nghĩ Trần Ngọc Đình là bạn thân của cô, không nên thích người đàn ông cô từng thích, cô nghĩ mình rất đáng thương, nhưng tôi thấy cô không hề đáng thương”.

Đoàn Thiên Hành híp mắt, tiếp tục nói:

“Cô thương xót cho đại ca tôi sao? Anh ấy phải trả giá hai năm ở nhà họ Liễu, cuối cùng không nhận được gì cả, vẫn bị ép ly hôn với cô. Anh ấy mới là người kém may mắn nhất, cho dù cô làm tổn thương anh ấy sâu đậm, lúc cô gặp khó khăn, anh ấy vẫn lựa chọn giơ tay kéo cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng”.

“Nhưng cô thì sao, cô lại làm hại anh ấy lần nữa, lần này suýt chút thì lấy mạng của anh ấy. Tất cả chúng tôi đều không biết anh ấy có thể tỉnh lại hay không”.

Lúc này Liễu Nhược Hà đã khóc đến mức không nói nên lời.

Đoàn Thiên Hành thấy vậy, cũng không nói nữa, thật sự anh ta đã kìm nén những lời này rất lâu, bây giờ Nhạc Huy bị hại như vậy, nỗi uất hận trong lòng anh ta với Liễu Nhược Hà càng lớn, do đó mới nói hết ra.

Lúc anh ta đi đến cửa, quay đầu nói một câu:

“Nếu đại ca tôi có thể thoát chết lần này, tôi hi vọng cô hãy rời xa anh ấy”.

“Anh ấy là con trai trưởng của nhà họ Nhạc, gánh vác trọng trách lớn trên người, cô đừng dây dưa với anh ấy nữa”.

Nói xong, Đoàn Thiên Hành ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Liễu Nhược Hà khóc lóc ở trong phòng.

“Nhạc Huy, anh nhất định phải tỉnh lại”.

“Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ không làm phiền anh nữa, em sẽ chúc phúc cho anh và Ngọc Đình”.

Liễu Nhược Hà vùi đầu vào trong chăn, không để mình khóc thành tiếng.



Mấy ngày sau, Đoàn Thiên Hành, Trần Ngọc Đình và Hàn Tiểu Thi thay phiên nhau túc trực trong phong bệnh của Nhạc Huy mỗi ngày.

Nhạc Huy đã thoát khỏi nguy hiểm, chuyển qua phòng bệnh bình thường. Nhưng bác sĩ vẫn nói như trước, cho dù anh thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm cũng rất khó tỉnh lại, do phổi thiếu khí, bây giờ anh đang trong tình trạng người thực vật. Lúc nào tỉnh lại đều nhờ vào vận may của Nhạc Huy, cũng có thể cả đời không thể tỉnh lại.

Đoàn Thiên Hành vẫn không dám gọi điện cho Nhạc Thiên Hùng, anh ta hi vọng có thể xảy ra kì tích, đợi đến lúc Nhạc Huy tỉnh lại. Nếu bên nhà họ Nhạc không gọi điện, anh định che giấu người nhà họ Nhạc.

Trong thời gian này, Tào Tâm Di chưa từng đến bệnh viện lần nào, Trần Ngọc Đình cũng không chủ động gọi điện cho cô ta.

Hôm nay Liễu Nhược Hà có thể xuất viện, Đoàn Thiên Hành kịp đến bệnh viện lúc cô làm thủ tục xuất viện. Anh ta gọi Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình đến sảnh tầng một, nói với bọn họ:

“Tôi đã tra ra được chủ nhân số điện thoại của đoạn video kia là ai”.

Đoàn Thiên Hành cười khẩy nói:

“Quả nhiên là người phụ nữ tên Tào Tâm Di, cô ta đã gửi đoạn video đó!”

Ngay khi nói xong, Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình đột nhiên trợn tròn hai mắt, sắc mặt thay đổi.

“Tại sao cậu ấy lại làm như vậy!”, Trần Ngọc Đình đau khổ, cắn răng hỏi.

Đoàn Thiên Hành nói:

“Tôi cho người đi nghe ngóng Tào Tâm Di, cuộc sống của người phụ nữ này rất không chừng mực, một năm có thể đổi bảy tám bạn trai. Chuyện cô ta thích nhất chính là đi dụ dỗ người giàu, tôi đoán chắc chắn cô ta biết thân phận của đại ca tôi, muốn dụ dỗ anh ấy”.

Nói xong, anh nhìn Liễu Nhược Hà: “Nhưng cô ta biết bên cạnh đại ca tôi có cô, muốn hai người cãi vã trước. Do đó cô ta cố ý gửi đoạn video cho cô, hi vọng đoạn video này có thể khiến cô và đại ca tôi chia tay”.

Sau đó Đoàn Thiên Hành nhìn Trần Ngọc Đình, tiếp tục nói:

“Trước đây cô nói đoạn video kia là cô uống rượu say, đại ca tôi đưa cô vào khách sạn, nhưng anh ấy rời đi luôn. Chắc đúng lúc đó Tào Tâm Di đã nhìn thấy, trong thời gian ngắn như vậy, nhất định cô ta cũng biết đại ca tôi rời khỏi khách sạn”.

“Cũng có thể nói, cô ta không hề biết cô và đại ca của tôi đã ở bên nhau, cô ta muốn lợi dụng đoạn video kia để ly tán Liễu Nhược Hà và đại ca tôi, nhân tiện gài bẫy cô một lượt, dùng cô làm bia đỡ đạn. Chỉ là cô ta có thể không ngờ rằng, cuối cùng lại xảy ra chuyện lớn như vậy”.

Đoàn Thiên Hành nói xong, lông mày Trần Ngọc Đình càng nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tào Tâm Di, uổng công tôi coi cậu ta là chị em tốt, thế mà cậu ta lại đối xử với tôi như vậy!”

Liễu Nhược Hà cũng rất tức giận, căm phẫn nói:

“Người phụ nữ không có liêm sỉ này quá nguy hiểm! Hôm đó là cô ta thêm nắm thêm muối vào bên tai tôi, còn diễn kịch trước mặt tôi!”

Đoàn Thiên Hành nói với giọng điệu lạnh lùng:

“Dù sao cô ta là phụ nữ, tôi không tiện ra tay, Tào Tâm Di giao cho hai người, hôm đó cô ta là kẻ khởi xướng, nhất định phải khiến cô ta trả giá!”