Mãi Bên Anh

Chương 64: Chú là người nên bảo vệ cô ấy nhất

"Nhạc Huy... Liễu Nhược Hà nhà chúng tôi... ở chỗ cậu không?"

Trong quán cà phê trên đường Tinh Quang, Nhạc Huy và Liễu Phong gặp nhau.

Hai tay Liễu Phong xoa dưới ngăn bàn, che giấu sự cuống quýt, nhìn Nhạc Huy hỏi.

Nhạc Huy dựa vào ghế, nhìn ông ta rồi gật đầu.

"Liễu Nhược Hà đang ở chỗ tôi, cô ấy rất ổn".

Liễu Phong nghe vậy cũng thấy yên tâm, gật đầu một cái:

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".

Nhạc Huy thấy thế, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hờ hững nói:

"Chú Liễu, chú không cần suy nghĩ nhiều. Cô ấy chỉ ở tạm chỗ tôi thôi. Tôi và Liễu Nhược Hà không còn là vợ chồng nữa rồi, nhưng vì từng là vợ chồng, nên tôi giúp cô ấy lúc cô ấy gặp khó khăn cũng là chuyện nên làm. Bây giờ, chúng tôi chỉ là những người bạn thân quen của nhau thôi".

Lời nói của anh đã vạch trần nụ cười giả tạo của Liễu Phong, khiến ông ta trở nên lúng túng, ngượng ngùng cười một tiếng nói:

"Ly hôn không thể hiện điều gì cả. Bây giờ ly hôn nhiều, tái hôn cũng rất nhiều".

"Mà cậu sẵn sàng bỏ qua hiềm khích lúc trước, đến hôn lễ đưa nó đi, Liễu Nhược Hà cũng đồng ý đi theo cậu, tôi tin giữa cậu và nó vẫn còn tình cảm".

"Hai người chia tay rồi tái hợp, đó cũng là chuyện thường tình mà".

Nhạc Huy nghe vậy chỉ cười khẩy rồi nói:

"Chú Liễu, Nhạc Huy tôi không phải đứa trẻ con ba tuổi, đánh tôi thừa sống thiếu chết, rồi chỉ cần cho viên kẹo là dỗ dành được tôi".

"Tôi bị Liễu Nhược Hà, bị các người làm tổn thương quá sâu sắc, nhưng tôi có thể tha thứ cho Liễu Nhược Hà, còn mấy người thì không. Tôi có thể làm bạn với cô ấy, nhưng đừng có bao giờ mơ đến chuyện tái hôn".

"Mọi thứ đều thay đổi rồi, gương đã vỡ thì chú thấy nó sẽ còn hoàn hảo được như lúc đầu sao?"

Liễu Phong sững sờ tại chỗ, trở nên cực kì lúng túng. Cuộc gặp mặt hôm nay, thực ra ông ta không muốn tới. Ông ta cũng biết trước đây người nhà họ Liễu đối xử với Nhạc Huy thế nào, thì sao ông ta còn mặt mũi mà tới được? Nhưng bị mọi người ép buộc, nên ông ta đành lòng phải đi.

"Xin lỗi Nhạc Huy. Tôi biết trước đây cậu bị tổn thương nhiều, tôi thay mặt nhà họ Liễu xin lỗi cậu", giọng điệu Nhạc Huy vô cùng thành khẩn xin lỗi Nhạc Huy.

Nhạc Huy thấy vậy, anh im lặng hai giây rồi hỏi lại:

"Thật sự chú lấy danh nghĩa cá nhân đến gặp tôi sao? Hay là người nhà họ Liễu và Vu Tiểu Tuệ ép chú đến gặp tôi?"

Liễu Phong nhìn vô cùng khổ sở. Ông ta nhận ra trước mặt Nhạc Huy mình chẳng khác gì một đứa trẻ con không biết nói dối. Mà Nhạc Huy giờ không còn là Nhạc Huy của hai năm trước, bây giờ khí chất của Nhạc Huy rất mạnh mẽ, khiến Liễu Phong thật sự không trấn áp nổi.

"Là tôi... là tôi tự tới, tôi muốn đến xin lỗi cậu, sau đó hỏi thăm tình hình Liễu Nhược Hà", ông ta đáp.

Nhạc Huy cười, uống một ngụm cà phê đăng đắng chua chua, nói:

"Chú Liễu, dù gì tôi cũng là một thương nhân. Có thể xây dựng tập đoàn Huy Hành trở nên lớn mạnh cũng không phải là thể hiện bản lĩnh lớn gì, nhưng quan sát bộ dạng người khác là tôi có thể đoán được suy nghĩ của họ. Phản ứng của chú đã cho tôi đáp án rồi, là bọn họ ép chú tới, thế ép chú tới để làm gì vậy?"

Nhạc Huy nhìn thẳng vào Liễu Phong, hỏi lại:

"Khuyên tôi tái hôn với Liễu Nhược Hà? Sau đó để nhà họ Liễu mấy người tiếp tục hút máu tập đoàn Huy Hành của tôi sao? Hút máu tôi sao? Còn định dựa sức tôi và tập đoàn Huy Hành để giúp nhà họ Liễu mấy người xoay chuyển tình thế, trở thành gia tộc số một ở thành phố Sở Châu, được mọi người tôn kính?"

"Có phải Vu Tiểu Tuệ ép chú, nếu chú không khuyên bảo được tôi, thì chú đừng quay về nhà nữa?”

Từng lời Nhạc Huy nói như nhát dao đâm vào lòng Liễu Phong. Ông ta bất động tại chỗ, ánh mắt trở nên lúng túng.

Lúc này, ông ta không biết nên trả lời thế nào.

Bầu không khí trở nên gượng gạo. Hai người im lặng đến gần một phút. Nhạc Huy bật cười, nói với Liễu Phong bằng giọng điệu hòa hoãn:

"Chú Liễu, người duy nhất tôi không hận trong toàn bộ nhà họ Liễu chỉ có mình chú".

"Vì chú không làm khó tôi, có thể cũng có, nhưng cũng là do cuốn theo dòng chảy, phụ họa theo bọn họ".

"Nên tôi không hận chú, không trách cứ gì chú, hôm nay tôi lịch sự gọi chú một tiếng chú".

Liễu Phong ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Huy với biểu cảm phức tạp.

Nhạc Huy tiếp tục nói từng lời vàng ngọc chân thành:

"Tôi biết chú có địa vị gì ở nhà họ Liễu, cũng không tốt đẹp hơn tôi là mấy. Những gì chú cần làm, là nhân thêm mười, thậm chí hai mươi lần tất cả những sự khinh thường, những ấm ức, những sự bất bình chú nhận được ở nhà họ Liễu, là ra thứ mà Nhạc Huy tôi từng bị đối xử. Chú cũng rõ rồi, vậy dựa vào cái gì để mong tôi lại tha thứ cho người nhà họ Liễu các người, muốn tôi giống như ngày trước tiếp tục giúp đỡ, hỗ trợ bọn họ?"

"Chắc Nhạc Huy tôi nên thành thánh nhân, thành kẻ tiêu tiền như cỏ rác đúng không?"

Lời nói của anh khiến Liễu Phong cúi đầu, nặng nề thở dài, nói:

"Tôi biết cậu từng phải chịu sự đối xử như nào, thật ra hôm nay tôi cũng không còn mặt mũi nào tới gặp cậu, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi vô dụng, đến cả Liễu Nhược Hà cũng không bảo vệ nổi, tôi không xứng làm một người bố!"

"Kể cả từng người nhà họ Liễu có quỳ trên đất xin lỗi cậu, việc cậu không tha thứ cho bọn họ là đúng!"

Liễu Phong vừa nói, vừa hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng:

"Cậu nói đúng, tôi không biết nói gì hơn, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là hi vọng những ngày Liễu Nhược Hà ở bên ngoài này, cậu hãy chăm sóc nó cho tốt là tôi yên tâm rồi. Con bé đó phải chịu nhiều đau khổ ở nhà họ Liễu, tôi là một người bố mà không giúp nổi việc gì. Con bé cần được nghỉ ngơi thật tốt".

Nhạc Huy thấy sự thành khẩn của Liễu Phong, anh gật đầu đáp:

"Chú yên tâm, dù thế nào tôi cũng sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo".

"Giờ tôi muốn khuyên chú, chú có thể nghe theo. Dù là người một nhà, nhưng trước giờ người nhà họ Liễu trước giờ chưa từng coi chú là người thân của bọn họ. Chú không cần phải nhún nhường ở nhà họ Liễu, không cần phải nín nhịn Vu Tiểu Tuệ. Chú không có được sự tôn trọng của bọn họ, thì làm sao có được tình cảm từ bọn họ".

Vừa nói, Nhạc Huy vừa lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, đưa cho Liễu Phong, nói tiếp:

"Trong thẻ có một triệu, chú cầm đi".

Liễu Phong trợn tròn hai mắt, tay phải run rẩy chầm chậm giơ lên, trong lòng rối bời. Nhưng cuối cùng, ông ta đẩy thẻ ngân hàng lại, trả lời:

"Không, tôi không thể cầm tiền của cậu, cậu cầm về đi".

Nhạc Huy lại đưa thẻ ra:

"Đây không phải là bố thí, chú nghe tôi nói đã".

"Sự sụp đổ của nhà họ Liễu đã được định trước rồi. Tôi đảm bảo với chú, chắc chắn nhà họ Liễu sẽ phá sản hoàn toàn. Chú có một triệu này, sẽ trở thành Nhạc Huy thứ hai trong mắt người nhà họ Liễu. Chú là bố của Liễu Nhược Hà, là người đàn ông nên bảo vệ cô ấy nhất trên cõi đời này".

"Từ lâu tôi đã mất tư cách đó rồi, nhưng là một người bố, chú có nghĩa vụ phải bảo vệ cô ấy cả đời. Chú hãy cầm một triệu này, lặng lẽ thành lập một công ty, tôi sẽ âm thầm giúp đỡ chú. Chú có thực lực thì mới có thể ngay thẳng nói chuyện, mới có thể bảo vệ tốt Liễu Nhược Hà".

"Bất kể thế nào, chú cũng phải mạnh mẽ! Tôi là vết xe đổ của chú, ở nhà họ Liễu tôi làm trâu làm ngựa hai năm trời mà chẳng nhận được cái gì tốt đẹp, nên chú đừng học tôi. Nghe tôi, tôi sẽ không làm hại chú, ít nhất tôi sẽ không hại Liễu Nhược Hà".

Liễu Phong nghe xong, chỉ kinh ngạc nhìn Nhạc Huy, đột nhiên ông ta cảm thấy bản thân sẽ không tìm được đứa con rể nào tốt như thế này. Nhưng ông ta cũng thấy, có thể Nhạc Huy sẽ không tái hôn với Liễu Nhược Hà nữa. Lời Nhạc Huy nói như đang phó thác điều gì đó, để đảm bảo sự an toàn cuối cùng cho Liễu Nhược Hà.

"Nhạc Huy...", ông ta ngập ngừng định nói gì đó.

Nhưng Nhạc Huy đã đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Tôi đi trước đây, chú giữ thẻ cẩn thận".

Nhạc Huy nói xong là rời đi luôn. Nhưng khi anh bước ra khỏi quán cà phê, đột nhiên ánh mắt anh trở nên dữ tợn.

Kể cả Liễu Phong có thể hiện thực hóa được mong ước của anh, nhưng nếu ông già Liễu Hồng Thanh còn sống ở nhà họ Liễu, thì Liễu Phong không thể làm con sóng lớn xô đổ thuyền được. Hơn nữa, anh tin còn Liễu Hồng Thanh thì Liễu Nhược Hà không thể có cuộc sống tốt được.

"Liễu Hồng Thanh, già không chết thì thành kẻ trộm, đã đến lúc ông phải bỏ mạng rồi!"