Mãi Bên Anh

Chương 46: Thứ bảy tuần này sẽ kết hôn

"Nhược Hà, con nhóc này thật sự quá ngu ngốc! Hạo Dương đối xử tốt với cháu như vậy, cháu lại làm tổn thương người ta, chúng ta là bề trên của cháu nhìn thấy chuyện này còn không thể chịu được!”

"Hạo Dương nhà người ta vừa đẹp trai, vừa có năng lực, đối xử với cháu cũng tốt, tại sao cháu lại đối xử với cậu ấy như thế?”

Đúng như dự đoán của Liễu Nhược Hà, tất cả các thành viên trong nhà họ Liễu đều xúm lại, trách mắng cô đủ kiểu.

"Nhược Hà, Hạo Dương đã nói rồi, sau khi các cháu kết hôn, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ nhà họ Liễu của chúng ta khôi phục lại hoạt động của tổng công ty”.

Lúc này, Liễu Thừa Phong cũng đi tới khiển trách:

"Cháu nhìn xem, cháu có thể đi đâu để tìm được người đàn ông tốt như vậy? Cháu chọc giận Hạo Dương chỉ vì cái thứ rác rưởi Nhạc Huy kia, rốt cuộc cháu đang nghĩ cái gì vậy hả? Bác thật sự đang rất nghi ngờ không biết có phải đầu óc của cháu có vấn đề rồi hay không, Hạo Dương không ghét bỏ cháu thì đã là chuyện rất tốt rồi!”

Liễu Nhược Hà ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người ‘thân thích’ và mẹ ruột của cô, rồi lại nhìn về phía Lý Hạo Dương, Lý Hạo Dương vẫn đang đứng thẳng người, cười khẩy nhìn cô.

Vẻ mặt của Lý Hạo Dương tràn đầy nụ cười đắc thắng.

“Được rồi, đừng nói nữa”, lúc này, Liễu Hồng Thanh ngẩng đầu lên và ngăn cản mọi người, ông ta nói: “Nhược Hà và Hạo Dương đã đính hôn, đây là sự thật không thể thay đổi, nếu đã đính hôn rồi vậy thì kết hôn là xong”.

“Ở nhà họ Liễu, lời nói của lão già tôi vẫn có chút trọng lượng, đúng không?”

Đám người nhà họ Liễu nhanh chóng gật đầu đồng ý:

"Đương nhiên, ông cụ là bề trên của tất cả mọi người trong nhà họ Liễu chúng ta, đương nhiên phải nghe lời của bề trên”.

“Không cần biết ông cụ nói gì, chúng ta đều phải nghe theo lời của ông cụ”.

Liễu Hồng Thanh mỉm cười gật đầu và nói:

"Nếu đã như vậy, thì tôi rất tán thành chuyện kết hôn của hai đứa trẻ, Tiểu Tuệ và A Phong cũng rất thích đứa con rể Hạo Dương này”.

"Tôi làm chủ cho hai gia đình, thứ bảy này hôn lễ sẽ được tổ chức. Thứ bảy là ngày lành tháng tốt để kết hôn, rất hiếm gặp, tôi đã tìm người có chuyên môn để xem ngày rồi”.

“Mọi người nghĩ sao?”

Vu Tiểu Tuệ vội vàng nói:

“Ông nội đưa ra quyết định là được rồi, con không có ý kiến gì. Kết hôn sớm cũng là chuyện tốt, tránh để con nhóc kia suốt ngày nghĩ lung tung, toàn kiếm chuyện không đâu”.

Nói xong, bà ta liền nhìn về phía Vương Thục Phân và Lý Hạo Dương, mỉm cười hỏi:

"Chị Vương, Hạo Dương, hai người nghĩ sao?"

Vương Thục Phân vung tay lên, sắc mặt bình tĩnh nói:

"Nói thật, con nhóc Nhược Hà đã khiến cho người mẹ chồng tương lai là tôi đây rất thất vọng. Nhưng ai bảo Hạo Dương nhà tôi lại si tình như vậy, kiên quyết yêu thích con bé, nếu như Hạo Dương không có ý kiến gì, vậy thì người làm mẹ như tôi cũng nghe theo nó thôi”.

Lý Hạo Dương bình thản mỉm cười, nói:

“Cháu không có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ Nhược Hà có ý kiến thôi”.

"Nhỡ đâu sau này khi đã kết hôn, cô ấy vẫn cứ giống như bộ dạng bây giờ, thậm chí còn không quên được người chồng cũ của cô ấy. Cháu cảm thấy như vậy chính là nỗi nhục nhã của cháu, cũng chính là vô trách nhiệm với hôn nhân và gia đình, cháu nghĩ là vẫn nên để các cô chú nhà họ Liễu làm công tác tư tưởng cho cô ấy trước đã”.

"Hỏi cô ấy, rốt cuộc là không hài lòng với Lý Hạo Dương cháu ở điểm nào”.

Hắn vừa dứt lời, Vu Tiểu Tuệ và Liễu Hồng Thanh lập tức lên tiếng đảm bảo:

“Con bé không có ý kiến gì đâu, Hạo Dương cháu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm công tác tư tưởng cho con bé!”

"Con nhóc Nhược Hà này vẫn chưa trưởng thành, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ và hướng dẫn con bé thật tốt. Chúng tôi hi vọng cháu có thể bao dung đứa trẻ này nhiều hơn, chúng tôi tin rằng, sau này con bé nhất định sẽ trở thành một người vợ và người mẹ tốt!”

Lý Hạo Dương mỉm cười gật đầu:

"Cháu đương nhiên sẽ bao dung cho cô ấy, hôm nay đúng là cô ấy hơi quá đáng, cháu cũng hơi kích động và cư xử có chỗ không đúng lắm”.

“Nhân đây cháu muốn xin lỗi Nhược Hà”.

Nói xong, hắn đi đến với vẻ mặt vô cùng hối lỗi:

“Xin lỗi nhé Nhược Hà, hôm nay là anh quá kích động, đã dọa em sợ rồi!”

"Anh xin lỗi vì những hành vi thô lỗ đó của anh, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa”.

Lúc này Liễu Thừa Phong và những người khác cũng đi tới nói vài câu giảng hòa và cười ha ha:

"Như vậy không phải là đã giải quyết xong rồi sao, có cặp vợ chồng nào không gặp trường hợp đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa đâu”.

"Thứ bảy tuần này, nhà họ Liễu chúng ta lại có thêm một chuyện vui rồi, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, tổ chức một buổi hôn lễ thật náo nhiệt cho hai đứa nó!”

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn và im lặng của Liễu Nhược Hà, Liễu Hồng Thanh đẩy xe lăn đến gần cô, nghiêm túc nói:

“Nhóc con, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng phụ sự kỳ vọng của mọi người dành cho cháu”.

“Ngoan ngoãn kết hôn với Hạo Dương, sau đó vui vẻ sống qua ngày đi”.

“Bây giờ cháu hãy xin lỗi Hạo Dương, người ta cũng đã xin lỗi cháu rồi, cháu không thể thiếu lịch sự như vậy được”.

Lúc này dưới ánh mắt ép buộc của Liễu Hồng Thanh và Vu Tiểu Tuệ, Liễu Nhược Hà như một con cừu non bị đám sói già vây quanh. Chỉ là những con sói này không ăn thịt cô, mà là muốn đùa giỡn với cuộc đời của cô mà thôi.

Liễu Nhược Hà giống như một cỗ máy bị điều khiển, trong lòng tràn đầy sợ hãi, run rẩy nói:

“Xin lỗi... tôi sai rồi...”

Lý Hạo Dương nhìn cô rồi mỉm cười:

"Không sao, sau này đừng làm như vậy nữa”.

Liễu Nhược Hà có thể nghe thấy sự khinh bỉ và áp bức từ nụ cười và giọng điệu của hắn.

Liễu Hồng Thanh cười ha ha rồi nói:

“Tốt rồi, mọi thứ đều êm đẹp, mọi thứ đều êm đẹp cả rồi”.

“Tử Thần và Tiểu Thiên, mấy ngày này hai đứa nhớ phải ở bên cạnh dạy dỗ và làm công tác tư tưởng cho con bé thật tốt”.

Liễu Hồng Thanh nói một câu đầy ẩn ý với Liễu Tử Thần và Liễu Tiển Thiên - đứa con trai của Liễu Hân:

"Nhớ rõ, phải ở bên cạnh Nhược Hà mọi lúc mọi nơi. Không được để con bé tiếp xúc với người ngoài, đặc biệt là đám bạn bè xấu xa của nó, con bé sắp gả đi rồi,do đó phải quan tâm sát sao một chút, phòng trường hợp con bé lại gây thêm chuyện”.

Liễu Tử Thần và Liễu Tiểu Thiên sửng sốt trong giây lát, Liễu Hồng Thanh nói như vậy, không phải là muốn bọn họ giám sát Liễu Nhược Hà thật chặt chẽ sao? Còn phải cắt đứt mọi liên lạc của Liễu Nhược Hà với bên ngoài.

“Tiểu Tuệ, các con làm bố làm mẹ, sau này về nhà, cũng phải trông coi con bé thật tốt, biết chưa hả?”, Liễu Hồng Thanh lại nhìn về phía Vu Tiểu Tuệ và nói.

Vu Tiểu Tuệ lập tức hiểu ý của ông ta, gật đầu lia lịa và nói:

"Bố đừng lo lắng, con là mẹ đương nhiên con phải làm tròn trách nhiệm này”.

Sau khi Liễu Hồng Thanh sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, ông ta liền cười ha ha, nói:

“Được rồi, chúng ta đừng ở đây làm phiền Nhược Hà làm việc nữa, ngoại trừ Tử Thần và Tiểu Thiên ra, tất cả đều ra ngoài cả đi”.

"Vừa hay hai nhà chúng ta hãy cùng nhau ra ngoài đi dạo, để bồi đắp tình cảm một chút. Hôm nay lão già tôi sẽ mời mọi người uống trà chiều, được không?”

Vương Thục Phân nghe thấy vậy, cũng không thể cứ lạnh lùng mãi được, bà ta liền đi tới và nhiệt tình nói:

"Sao có thể để bề trền như ông mời khách thế hệ trẻ chúng tôi được, để Hạo Dương mời là được, thằng nhóc Hạo Dương cũng không thiếu tiền”.

Giữa những tiếng cười vui vẻ, ngoại trừ Liễu Tử Thần và Liễu Tiểu Thiên ra thì rất cả mọi người đã rời khỏi công ty của Liễu Nhược Hà.

Cả văn phòng làm việc, chỉ còn sót lại Liễu Nhược Hà và hai người anh họ.

Lúc này Liễu Nhược Hà gần như tuyệt vọng, ông cụ nhà họ Liễu vì muốn ép cô cưới Lý Hạo Dương, nên ông ta đã cử hai người này đến giám sát cô.

Bây giờ cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lý Hạo Dương, nếu kết hôn với Lý Hạo Dương, liệu cô có thật sự có cuộc sống tốt đẹp hay không?

"Em muốn đi vệ sinh..."

Khuôn mặt Liễu Nhược Hà vô cùng hỗn loạn, kinh hoàng và sợ hãi nói.

Liễu Tử Thần thấy vậy liền nở nụ cười chế nhạo:

"Tôi nói này em gái tốt của tôi, cô không thể thành thật nghe lời một chút sao, đừng như con thiêu thân mà làm rối tung mọi chuyện”.

"Cô nhất định muốn tất cả mọi người trong nhà đều kinh sợ thì mới vui vẻ phải không?”

Liễu Tiểu Thiên cũng thiếu kiên nhẫn, nói:

"Nhóc con, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện nữa. Nếu không thì tất cả mọi người đều sẽ không buông tha cho cô đâu”.

Liễu Nhược Hà gật đầu, ngoan ngoãn nói:

“Em biết rồi, em sẽ không gây chuyện, chỉ là em muốn đi vệ sinh thôi”.

“Em còn phải sửa sang lại một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc, nhỡ đâu lát nữa công ty khác đến đây hỏi thăm thì sao”.

Liễu Tử Thần nghe xong, suy nghĩ một lát, rồi nói với Liễu Tiểu Thiên:

"Tiểu Thiên, dẫn cô ta đi đến phòng vệ sinh rồi đứng ở bên ngoài chờ, sau đó dẫn cô ta về đây”.

Trong số đám con cháu thế hệ sau, thì Liễu Tử Thần là người có tiếng nói nhất, đương nhiên Liễu Tiểu Thiên sẽ nghe lời của hắn.

"Đi thôi!"

Liễu Tiểu Thiên trợn mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó cùng cô đi đến phòng vệ sinh, thật sự bày ra bộ dạng giám sát không rời nửa bước.

Sau khi Liễu Nhược Hà đi vào phòng vệ sinh nữ, Liễu Tiểu Thiên cũng lập tức đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, áp tai sát lên tường. Hắn sợ Liễu Nhược Hà sẽ nhân cơ hội lén lút gọi điện thoại cho ai đó.

Liễu Nhược Hà đương nhiên không ngốc đến vậy, thay vì gọi điện, cô đã gửi tin nhắn cho Trần Ngọc Đình để xin sự trợ giúp:

“Ngọc Đình, mình bị người nhà cấm ra khỏi cửa rồi! Bọn họ cử người đến giám sát mọi hành động của mình! Phải làm sao đây, cậu mau chóng nghĩ cách đến cứu mình đi, bọn họ còn ép mình phải gả cho Lý Hạo Dương, thứ bảy tuần này sẽ tổ chức hôn lễ!”

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Liễu Nhược Hà hơi do dự một lát, sau đó lại soạn thêm một tin nhắn khác:

"Nếu thật sự không có cách nào khác, thì cậu hãy đi tìm Nhạc Huy, đưa đoạn tin nhắn này cho anh ấy xem, anh ấy nhất định sẽ đến cứu mình!”

Sau khi gửi tin nhắn thành công, Liễu Nhược Hà vội vàng xóa tin nhắn.