Đích Nữ Vương Phi

Chương 120-1: Hỏi tội (1)

Bị ánh mắt như vậy nhìn trúng khiến toàn thân nàng run lên, nhưng Mộ Dung Thanh Y cũng không lùi bước, vẫn trấn định hả hê nhìn Mộ Dung Thanh Liễu: “Những thứ này đều là Bá Luân cam tâm tình nguyện vì ta làm, ta không hề ép buộc hắn!”

“Ngươi không ép buộc hắn, nhưng ngươi lại lừa gạt hắn, sử dụng bề ngoài mềm yếu giả tạo!” Gương mặt Mộ Dung Thanh Liễu u ám nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Y, tức giận chỉ trích: “Nữ thần thánh khiết gì chứ! Ngươi đừng cho rằng ta không biết những chuyện ngươi làm trong mấy ngày qua ở lãnh cung, ngay cả loại thị vệ như vậy ngươi cũng có thể kéo xuống hầu hạ, ta cảm thấy ghê tởm thay ngươi, Mộ Dung Thanh Y, ngươi thực sự muốn nam nhân đến điên rồi!”

Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y chợt biến đổi, tiếp theo trong con ngươi hoàn toàn hiện ra sự hung ác, lớn giọng chất vấn: “Sao ngươi biết chuyện này?” Vương Nhị đã bị xử tử, nàng vốn tưởng rằng những chuyện kinh khủng đó sẽ trôi qua theo thời gian, dần dần rơi vào quên lãng. Thế nhưng còn chưa được bao lâu, lần nữa bị nhắc tới ở trước mặt nàng, rốt cuộc, rốt cuộc còn có ai biết chuyện này?

“Sao vậy? Cuối cùng cũng biết sợ à!” Mộ Dung Thanh Liễu châm chọc cười một tiếng, đi hai vòng quanh Mộ Dung Thanh Y, dạo bước xem xét kỹ lưỡng, kế tiếp tấm tắc cảm thán: “Cơ thể đúng là có lồi có lõm, không trách được Vương Nhị nói thân thể mất hồn này cũng có thể nặn ra nước, đúng là mười phân vẹn mười......”

Đột nhiên bước chân nàng dừng lại, quỷ dị cười một tiếng, nhìn này sắc mặt trắng bệt kia, trong lòng nàng không khỏi sinh ra kɧoáı ©ảʍ trả thù.

“Hắn nói ngươi rất dâʍ đãиɠ! Kỹ thuật còn tốt hơn những nữ nhân kỹ viện!” Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên lại gần, hé miệng thổi hơi nóng bên tai nàng ta, sau đó ném ra một câu nói.

Cảm thấy thân thể nàng ta không ngừng lay động, Mộ Dung Thanh Liểu khẽ cười, xấu bụng nhạo bang nói: “Hai nam nhân cũng không thỏa mãn được ngươi, xem ra ngươi thật sự vô cùng đói khát rồi!”

Mộ Dung Thanh Y hít thở càng ngày càng nặng, rõ ràng đã quên lãng buổi tối kia, nhưng lại bị cố ý nhắc nhở. Rối loạn kéo đến, trong đầu bị những kẻ kia nhục nhã, bị ép buộc...... Thậm chí hàm răng vàng khè vô cùng ghê tỏm trong miệng Vương Nhị kia, nhiễu nước miếng, gương mặt tràn đầy dâʍ ɖu͙©, từng việc thoáng hiện rõ trong đầu!

“Câm miệng, câm miệng cho ta, không được nói nữa!” Mặt mũi Mộ Dung Thanh Y trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Liễu, vô cùng tức giận.

Chứng kiến Mộ Dung Thanh Y suy sụp như vậy, Mộ Dung Thanh Liễu là lần đầu tiên nhìn thấy, khóe miệng nàng vui vẻ nâng lên, trong mắt ác độc cuồn cuộn, ngữ điệu càng thêm bén nhọn chói tai vang lên: “Nhưng quá đáng tiếc chính là bây giờ Vương Nhị chết rồi, Bá Luân lại xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại hoàng thượng hoàn toàn không để ý tới ngươi. Mà tính toán thời gian, muội muội đã nhiều ngày không ăn mặn rồi, đừng nói người làm tỷ tỷ như ta không quan tâm ngươi, có muốn ta tìm vài tên khỏe mạnh cao to, lén đưa vào cung tạm thời thỏa mãn ngươi một chút không?”

Mộ Dung Thanh Y không duy trì được sự kiêu ngạo vừa nãy, bây giờ cả thân thể nàng từng đợt từng đợt rùng mình, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run rẩy. Rốt cuộc, rốt cuộc làm sao nữ nhân này biết? Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần Vương Nhị chết, chuyện này sẽ không có ai biết, nhưng mà tại sao có thể như vậy?

“Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng lại không thay đổi được sự thật Bá Luân chỉ yêu ta!” Mộ Dung Thanh Y hít một hơi thật sâu, ép buộc mình trấn định, lần nữa tìm lại tự tin nói: “Bá Luân tuyệt đối sẽ không để ý những thứ này. Nếu như để ý, hắn cũng sẽ không biết rõ ta là nữ nhân hoàng thượng, vẫn yêu ta cưng chiều ta, thậm chí còn cùng ta xảy ra quan hệ nam nữ!”

Giống như bị sét đánh giữa trời quang, khiến đầu Mộ Dung Thanh bị chấn động đến choáng váng, rõ ràng sớm đã biết, nhưng khi chính tai nghe được, trong lòng nàng vẫn đau đớn dữ tợn, nàng có thể mạnh mẽ đả kích Mộ Dung Thanh Y, lại không thay đổi được sự thật Quan Bá Luân chưa từng yêu nàng.

Mộ Dung Thanh Liễu hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân không biết liêm sỉ này, cất giọng lạnh lùng: “Ngươi đã tự tin như vậy, ta sẽ đem chuyện ngươi phóng đãng nói cho Bá Luân nghe, ngươi nhất định cũng không quan tâm tới đâu. Nhưng ta ngược lại muốn nhìn Quan Bá Luân có thật sự bao dung đại nghĩa như thế không, yêu một nữ nhân còn dâʍ đãиɠ hơn kỹ nữ!”

Tiếng nói vừa dứt, nàng xoay người định rời đi.

Mộ Dung Thanh Y cả kinh, vội vàng đưa tay kéo Mộ Dung Thanh Liễu, ngăn nàng rời đi, nàng lạnh lùng chất vấn, trong mắt tàn nhẫn cùng cực: “Người nào nói cho ngươi biết chuyện này?”

“Không phải ngươi không quan tâm sao?” Mộ Dung Thanh Liễu liếc mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt mình, sau đó cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mộ Dung Thanh Y, trong mắt chớp động ánh sáng quỷ kế thực hiện được.

“Người kia là ai, ai ở trong bóng tối giám thị ta?” Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y hiện lên sự hung ác, sắc mặt không tốt nói: “Nếu hôm nay ngươi không nói, đừng hòng bước ra Triêu Phượng điện nửa bước!”

“Ta muốn đi, ai cũng không ngăn được!” Mộ Dung Thanh Liễu quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thanh Y, cười lạnh: “Ngươi biết rõ tính ta, chuyện mà ta không muốn nói, cho dù có lấy mười thanh đao gác trên cổ ta, ta cũng sẽ không khai một chữ!”

“Muốn thế nào ngươi mới bằng lòng nói cho ta biết?” Mộ Dung Thanh Y biết nữ nhân này thích mềm không thích cứng, chỉ có thể dịu xuống, tiến hành thương lượng: “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai, ta lập tức cho ngươi gặp Bá Luân!”

Nhắc tới Quan Bá Luân, Mộ Dung Thanh Liễu sửng sốt chốc lát, ánh mắt lóe lên, mím môi một cái nói: “Ta muốn gặp hắn trước sau đó sẽ nói cho ngươi biết!”

Mộ Dung Thanh Y nghe vậy, trong mắt thoáng qua sự tức giận, nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng được voi đòi tiên!”

“Ta rất nghiêm túc!” Mộ Dung Thanh Liễu quan sát kỹ Mộ Dung Thanh Y, cứng rắn nói: “Lời hứa của ngươi không đáng tin, ta phải gặp Bá Luân trước mới được!”

Trong cung điện lớn như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng cây kim rơi trên mặt đất, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, bắn ra tia lửa kịch liệt.

Một lúc sau, Mộ Dung Thanh Y trừng mắt liếc Mộ Dung Thanh Liễu, bỏ cánh tay đang kiềm chế tay nàng ta, đi về phía cửa cao giọng ra lệnh: “Người đâu!”

Tiếng nói vừa dứt, cửa chính liền bị bên ngoài mở ra, Thiên Thủy chờ đợi ở bên ngoài lập tức nghe lệnh đi vào, cúi đầu cung kính nói: “Nương nương có gì phân phó?”

“Dẫn Quan Bá Luân tới cho bổn cung!” Mộ Dung Thanh Y cau mày, sắc mặt không tốt nói.

“Nương nương nói là tiểu Lộ Tử?” Trong lòng Thiên Thủy thoáng cái lộp bộp, nhưng sắc mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.

“Ừ, là hắn!” Lông mày Mộ Dung Thanh Y hơi nhíu, trong lòng không phải rất thoải mái, nhưng cũng gật đầu: “Đi mang hắn đến đây!”

“Chuyện náy, chuyện này......” Thiên Thủy chần chờ, nơm nớp lo sợ, không dám nói lớn.

“Chuyện này gì nữa? Còn không mau đi dẫn người tới đây cho bổn cung!” Mộ Dung Thanh Y giận tím mặt, quát một tiếng.

Rốt cuộc Thiên Thủy cũng không giấu được nữa, bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, bò lổm ngổm khẩn trương nói: “Hồi nương nương, hôm nay sáng sớm Thái hậu phái người mang Tiểu Lộ Tử đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa thả về!”

Cơ thể Mộ Dung Thanh Y run lên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trái tim rơi thẳng xuống dưới, quả nhiên Tiêu thái hậu vẫn không buông tha vụ tai tiếng của nàngs!

Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng đi lên phía trước, giọng nói khẽ run, làm như cực kỳ khẩn trương kích động: “Ngươi có hỏi thăm được nguyên nhân Thái hậu mang Quan Bá Luân đi không?”

Thiên Thủy há miệng, không phát ra âm thanh, chỉ là đầu tựa vào trên đất, thân thể càng không ngừng run rẩy.

Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng di chuyển chạy ra cửa, sau đó bước chân dừng một chút, quay đầu lại sắc bén nói: “Nếu như ngươi thật sự yêu Quan Bá Luân, lập tức đi với ta đến Thọ Ninh điện!”

Chỉ thấy Mộ Dung Thanh Y rũ mi, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, không nói một lời.

Mộ Dung Thanh Liễu châm chọc cười một tiếng: “Quan Bá Luân đúng là mắt bị mù!” Tiếp theo lần nữa nâng bước lên, chạy ra ngoài.