Editor: thuyvu115257
Trong khoảnh khắc nàng chần chờ, ánh mắt Thanh U lạnh lẽo, đưa tay cầm lấy cánh tay ác độc kia, xoay một cái, bẻ oặc ra sau lưng nàng, giữ chặt lại.
Lần này có thể nói Tống Thi Linh thật sự đau đến tột cùng, giọng the thé vang lên: “Buông ta ra, ngươi làm đau ta. . . . . .”
Thanh U giống như không hề nghe đến, trong mắt lộ ra sự âm lãnh. Hơn nữa chứng kiến phu nhân thường ngày cao ngạo không ai bì nổi không bằng một con chó ở trước mặt mình, trong lòng nàng ta cực kỳ hả giận, thưởng thức sắc mặt trắng bệch của Tống Thi Linh, mồ hôi lạnh từng giọt rịn ra trên trán. Sau đấy đẩy nàng về phía trước, đồng thời nhấc chân đạp mạnh một cái, khiến Tống Thi Linh té nhào xuống đất.
“Muốn ăn cơm, thì liếʍ sạch sẽ thức ăn dưới đất cho ta, nếu không ngày mai ngay cả cơm thừa ngươi cũng không có mà ăn!” Thanh U tặc lưỡi lượn mấy vòng quanh bộ dạng nhếch nhác của Tống Thi Linh, sau đó âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên trong căn phòng trống trãi.
Tống Thi Linh nằm sấp trên mặt đất, một giọt nước mắt uất ức tức giận rơi xuống sàn nhà, sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nàng nên kết liễu tiện tỳ ghê tởm này.
Đột nhiên cửa chính két một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hồng Nguyệt được bốn nha hoàn dìu đi vào, theo đó chính là mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.
“Ơ ~ Thanh U, không phải kêu ngươi đưa cơm cho Tống thị thϊếp à? Sao cơm rơi vãi trên đất, còn Tống thị thϊếp thì hình dạng này?” Hồng Nguyệt ngạc nhiên bụm miệng, sau đó sai người tiến lên phía trước nói: “Còn không mau đỡ Tống thị thϊếp dậy cho bản phu nhân!”
Thanh U sững sờ, sau đó cung kính trả lời: “Dạ!”
Đợi Tống Thi Linh được nâng lên thì trước mắt chỉ một màu đỏ, trong đôi con ngươi tràn đầy thù hận.
Hồng Nguyệt cũng không để ý tới, ra lệnh cho mấy nha hoàn phía sau bày thức ăn ra trên bàn. Lúc nắp được mở ra, một trận mùi thơm bay vào mũi. Trước đây bởi vì Hồng Nguyệt làm nha hoàn cho Tống Thi Linh rất nhiều năm nên rất rõ sở thích của nàng ta, tự nhiên sẽ biết nữ nhân này thích ăn gì, đồ ăn đưa đến toàn là món ăn Tống Thi Linh yêu thích nhất.
“Ngươi muốn làm gì?” Tống Thi Linh nhìn lướt qua trên bàn, sau đó cảnh giác hỏi, âm thanh còn mang theo nồng nặc giọng mũi, pha chút khẩn trương lo lắng.
Hồng Nguyệt đi tới trước bàn, liếc mâm thức ăn phong phú một cái, tiếp theo mỉm cười thân thiết với Tống Thi Linh, chẳng qua nụ cười kia không chạm tới đáy mắt, khiến người ta cảm thấy không hề ấm áp chút nào: “Những thứ này đều cho ngươi ăn!”
Vô cùng ngoài ý muốn, tròng mắt Tống Thi Linh lóe sáng, nhìn món ăn đẹp mắt, mùi thơm xông vào mũi, nàng nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn tràn đầy hoài nghi nói: “Ngươi có lòng tốt thế sao?” Nàng cũng không phải là kẻ ngu, cũng không mắc chứng mau quên, nàng phá hủy mặt nàng ta không nói, còn một cước đạp chết đứa con của nàng ta. . . . . .
“Đúng là ta không có lòng tốt như vậy, chẳng qua miễn ngươi làm theo lời ta nói, một bàn đầy thức ăn này sẽ cho ngươi hết!” Hồng Nguyệt che giấu sự toan tính ở đáy mắt, khẽ cười: “Chỉ cần ngươi viết một lá thư cho Thái phi, nói với bà trong đoạn thời gian này thân thể ngươi không khỏe, nên ở lại trong phủ tướng quân tịnh dưỡng, không thể qua hầu hạ, hết thảy món ăn đó liền là của ngươi!”
Tống Thi Linh ngẩng đầu, tràn đầy ánh sáng chờ mong, gấp giọng nói: “Thái phi phái người tới tìm ta à?”
“Rốt cuộc ngươi viết hay không viết?” Hồng Nguyệt không diễn nữa lạnh giọng trả lời, sự kiên nhẫn của nàng có hạn.
Nhìn vẻ mặt khẩn thiết nàu, ánh sáng hy vọng thiêu đốt trong mắt, Hồng Nguyệt hết sức chán ghét, hừ lạnh ra tiếng, nhắc nhở: “Thái phi thì thế nào? Ta chính là nghĩa nữ của Thái hậu, cho dù ngươi có bản lãnh lớn hơn nữa, cũng chạy không thoát khỏi bàn tay ta, ngươi vẫn nên nghe lời viết đi, viết xong thức ăn trên bàn đều là của ngươi. Nếu như ngươi không viết, ta cũng sẽ không để ngươi đi ra Lan Phong cư nửa bước. Hiện tại ngươi có hai phút suy nghĩ kỹ càng, sau hai phút ngươi không cho ta đáp án hài lòng, ta sẽ lập tức vứt sạch đống thức ăn này, rồi sau đó ngươi vẫn phải ngoan ngoãn liếʍ sạch thức ăn thừa trên đất, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ, đừng trách ta chưa cho ngươi thời gian suy nghĩ!”
Sau một lúc Tống Thi Linh cúi đầu trầm mặc, bây giờ thân nàng bị vùi lắp ở chỗ này, một mình cô độc bất lực, làm gì cũng không trốn thoát được, lần nữa liếc mắt nhìn món ngon trên bàn, nhắm mắt lại lạnh lùng nói: “Giấy và bút mực!”
Hồng Nguyệt hài lòng cười một tiếng, ra hiệu nha hoàn xung quanh chuẩn bị: “Tống Thi Linh, ngươi quả nhiên rất biết thức thời!”
Một lát sau, đợi giấy trắng mực đen được đưa lên, Hồng Nguyệt nhìn qua một lần từ đầu đến cuối, cực kỳ hài lòng gật đầu một cái: “Thức ăn này thưởng cho ngươi, về sau phải biết nghe lời, Tướng quân vắng mặt ít ngày, bản phu nhân sẽ thường xuyên ghé thăm ngươi một chút!”
Sau đó dẫn bọn nha hoàn bước nhẹ nhàng bỏ đi ra ngoài, kèm theo một cơn gió lạnh, trong phòng chỉ còn sót lại một Tống Thi Linh nắm chặt thành quyền, đứng ở nơi đó không nhúc nhích rất lâu.
Khi mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên ở phía Đông, Vân Tuyết Phi, Thiên Tầm sáu người ngồi thuyền đã đi tới một hòn đảo thuộc Thiều An thành, vừa lên bờ, đã có thôn dân nhiệt tình tiếp đãi họ.
Từng hàng từng hàng hoa tươi nở rộ dọc đường, những ngôi nhà bằng gỗ cũ kỹ vô cùng quen thuộc, thôn dân nở nụ cười đôn hậu gật đầu chào hỏi này. . . . . . Tất cả trùng khít lên cảnh tượng trong trí nhớ, nơi đây không một chút có thay đổi, nếu cảm giác của nàng không sai, Hạ Hầu Cảnh nhất định ở chỗ này!