Hoàng thượng! Ở chỗ không người chú ý đến, Lê Họa quét ánh mắt thù hận về phía Lữ Lệ Hoa, không trách được lớn lối như vậy, thì ra là nữ nhân của tên cẩu hoàng đế ấy!
"Ta muốn ngươi xin lỗi Lê Họa tiểu thư!" Sắc mặt Vân Tuyết Phi bình tĩnh, nhưng lời nói rất kiên định.
Lữ Lệ Hoa vừa nghe, không nén được tức giận, nàng nhìn nữ tử khỏa thân đang mang bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Chỉ bằng nàng ta? Xứng sao?" Những năm tháng sỉ nhục đó tựa như dấu ấn khắc sâu vào máu thịt, nếu Lệ Hoa cùng biến mất với Lê phủ thì tốt rồi, nhưng nàng ta lại còn sống, còn xuất hiện trước mặt nàng, nhắc nhở nàng đã từng bị khuất nhục thế nào, sao nàng có thể dằn nổi cơn giận này! Hiện tại thật vất vả mới báo được thù, nói xin lỗi chính là đánh vào mặt của mình, nàng quyết định sẽ không làm theo!
Lệ Hoa rũ mắt, gắt gao lấy tay che kín chỗ xấu hổ của mình, tiếng nghiến răng vang lên kẽo kẹt, hận không được cắn nát nàng ta. Tức giận và thù hận che kín toàn bộ sự kiêu ngạo cùng tự tôn của Lê Họa. Nàng thề bất luận cái giá là gì, nàng cũng muốn tên cẩu hoàng đế và con tiện nhân đó phải trả bằng máu, để tế oan hồn Lê phủ và nỗi nhục hôm nay của nàng.
"Không xin lỗi cũng được, chúng ta đi tìm hoàng thượng phân xử, ta tin tưởng hắn có khả năng phân biệt đúng sai!" Nụ cười Vân Tuyết Phi trên mặt dịu dàng nhã nhặn, không có bất kì tức giận nào.
Lữ Lệ Hoa căng thẳng trong lòng, sắc mặt hơi biến đổi, nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm tức giận, nữ nhân này đúng là muốn đối nghịch với mình, nàng ta biết mình rất sợ Huyền biết chuyện này, nên không ngừng mang hắn ra để uy hϊếp nàng.
"Nghĩ kỹ chưa? Là nói xin lỗi hay tìm Hoàng thượng phân xử?" Chứng kiến Lũ Lệ Hoa chỉ lo căm hận trừng nàng, Vân Tuyết Phi tiếp tục truy hỏi đến cùng. Bắt rắn phải bóp bảy tấc, Hạ Hầu Huyền vừa là chỗ dựa để nữ nhân này phách lối làm ác, vừa là người nàng ta kiêng dè nhất.
Tuy nàng hận Hạ Hầu Huyền, nhưng cũng không thể phủ định, Hạ Hầu Huyền là một hoàng đế tốt, nếu không có bản lãnh nhất định, sao hắn có thể bỏ xa rất nhiều hoàn tử mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Người như vậy chắc chắn sẽ không cần một nữ nhân ác độc làm hoàng hậu. Mặc kệ cưng chiều thế nào, trong lòng hắn cũng sẽ có giới hạn, người như vậy có thể nói, thật ra chỉ luôn yêu bản thân mình.
"Vân Tuyết Phi, vì sao ngươi luôn tìm cách gây khó dễ ta?" Lông mày Lữ Lệ Hoa dựng đứng, giọng nói sắc bén vang vọng trong không khí, tròng mắt cừu hận càng thêm lóe ra ánh sáng lạnh.
Vân Tuyết Phi lạnh lùng, ngữ điệu cũng rét buốt không kém: "Ta muốn ngươi nhớ rõ, nơi này là hộ quốc vương phủ, mà không phải hoàng cung, ta là chủ, ngươi là khách, ta tuyệt đối không cho phép ngươi xầm bậy trong vương phủ ta, muốn làm ác ngươi hãy cút về hoàng cung của ngươi đi!"
Ngay trước mặt nhiều nha hoàn như vậy, một chút thể diện cũng không giữ cho nàng, Lữ Lệ Hoa cũng nhịn không được nữa, tức giận chỉ vào Vân Tuyết Phi, quát to: "Đừng tưởng rằng ngươi là vương phi thì giỏi, Huyền mới là hoàng thượng, giang sơn này tất cả đều là của Huyền, bao gồm cá vương phủ này!"
Sau đó đưa ngón tay chuyển hướng, chỉ vào Lệ Hoa, khinh miệt cười nói: "Kêu ta xin lỗi tiện nữ nhân đó, quả thật viễn vong, nàng ta còn chưa đủ tư cách!"
Lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người kia, nàng không để ý tới nữa, xoay người mang theo nha hoàn rời đi. Từ lúc bị thua thiệt cho đến nay, nàng không dám kích động ở trước mặt dân đen đó nữa. Chẳng qua, sớm muộn có một ngày, nàng cũng sẽ trả được thù, khiến nàng ta hối hận vì đã sống trên đời này!
Sau khi Lữ Lệ Hoa đi, Lệ Hoa chợt phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Vân Tuyết Phi, nước mắt chảy dọc theo gò má, nàng nức nở nói: "Cầu xin vương phi làm chủ cho nô tỳ!"
Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe sáng, nhìn Lệ Hoa cười nhạt: "Tại sao bổn vương phi phải làm chủ cho ngươi?"
Nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm, Lệ Hoa cẩn thận nói: "Nô tỳ, nô tỳ muốn gặp Hoàng thượng!"
Vân Tuyết liếc mắt thoáng cái đã hiểu rõ, suy nghĩ một lát, cười nói: "Muốn báo thù, đầu tiên phải học cách che giấu ý nghĩ trong lòng mình, còn phải nhẫn nhịn những chuyện mà người thường không làm được! Đối với cừu nhân, chân chính trả thù không phải trực tiếp muốn tánh mạng của hắn, mà là. . . . . ."
Vân Tuyết Phi dịu dàng cười một tiếng, đổi giọng: "Đoạt thứ quan trọng nhất của hắn!"
Lệ Hoa cả kinh, chợt ngẩng đầu nhìn Vân Tuyết Phi, ngập ngừng nói: "Người... làm sao người biết?"
Khóe môi Vân Tuyết Phi nâng lên, nụ cười cực mỏng, thấy Đào Thất mang quần áo tới, nàng cất bước rời khỏi, bước chân trước sau như một nhẹ nhàng ưu nhã, lúc lướt qua bên người Lệ Hoa thì dừng lại: "Ta không biết gì cả, nếu ngươi không ghét bỏ, những ngày tiếp theo ở lại trong vương phủ đi!"
Đợi sau khi Vân Tuyết Phi biến mất, Thanh Hoa chạy nhanh tới đỡ Lệ Hoa dậy, hốc mắt đỏ bừng, không ngờ tiểu thư ở vương phủ chịu nhiều uất ức như vậy, nếu đế Tướng quân biết, nàng liền thảm rồi.
Lệ Hoa nhìn bóng lưng Vân Tuyết Phi, trầm tư, hồi lâu khóe môi khẽ cong, nàng đột nhiên lạnh lùng phân phó: "Chuyện ngày hôm nay không cho phép nói với bất luận kẻ nào!"
Thanh Hoa sửng sốt, trong lòng có nghi vấn, nhưng vẫn cung kính đáp: "Dạ!"
Hôm sau, Vân Tuyết Phi mang theo Ngũ Trà và Đào Thất ra ngoài, đàm phán mua một ngôi nhà ở thành Tây, kích thước vừa phải, gần chợ, phong cảnh xung quanh không tồi, hơn nữa giá tiền cũng hợp lý. Sau khi Vân Tuyết Phi quan sát kĩ khắp nơi, lặp tức trả tiền, ký thỏa thuận, mua lại ngôi nhà này.
Lo mọi thứ xong xuôi, Vân Tuyết Phi thấy thời gian còn sớm, liền lôi kéo Đào Thất và Ngũ Trà đi dạo trên đường một lát.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn Ngũ Trà đỏ bừng, đôi mắt trong suốt lúc này còn lóe ra sự hưng phấn: "Tiểu thư, cuối cùng chúng ta cũng sở hữu căn nhà của riêng mình rồi, về sau cho dù bị đuổi đi cũng có nhà để ở, thật tốt!"
Đào Thất tương đối trầm tĩnh, nhưng vẫn vui mừng nói: "Sau này chúng ta có nhà rồi !"
Vân Tuyết Phi bị hai nha đầu này làm cho hạnh phúc lây, miệng bất giác nở nụ cười, thấy đã nhanh đến buổi trưa, khẽ cười nói: "Đến giờ ăn cơm thời rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn mừng thôi nào, lần này tiểu thư ta đãi các ngươi!"
Vừa dứt lời, Ngũ Trà và Đào Thất hưng phấn huơ tay múa chân.
Ngũ Trà vội vàng đưa ra ý kiến: "Tiểu thư, em biết gần đây có Thực Hương lâu, thức ăn bên trong, màu sắc hương vị đều đủ cả, giá tiền cũng hợp lý, sau khi ăn xong còn được thưởng thức món điểm tâm ngọt rất ngon!"
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, đồng ý nói: "Vậy chúng ta đi đến đó!"
Ngựa xe như nước, dòng người nườm nượp, không hổ là thủ phủ phồn hoa nhất ở kinh thành.
Vượt qua đám người, Vân Tuyết Phi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tấm biển màu đỏ nạm vàng đối diện—— Thực Hương Lâu, xung quanh tràn ngập mùi thơm của thức ăn, dụ dỗ con sâu thèm ăn trong bụng người ta bò ra ngoài.
Vân Tuyết Phi nhấc chân dẫn Ngũ Trà và Đào Thất định đi vào ăn cho thỏa thích, đột nhiên một loạt âm thanh quen thuộc truyền tới: "Không được đυ.ng vào ta!"
Giọng nói này? Vân Tuyết Phi nhíu chặt mày, theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy gần đấy có một đám người vây quanh, hình như tiếng la xuất phát từ đó.
Chắc mình nghe nhầm, sao nàng ấy có thể ở chỗ này? Vân Tuyết Phi lắc đầu một cái, tính tiếp tục đi vào trong Thực Hương lâu.
"Á. . . . . . Không được đυ.ng vào ta! Cút ngay! Cút ngay!" Kế đến là tràn cười điên cuồng của đám nam nhân.
Vân Tuyết Phi không thể tin mở to hai mắt, từng tiếng thê lương kia, cho dù giọng nói thay đổi, sao nàng không nhớ chứ?
Nàng vội vàng chuyển hướng, di chuyển bước chân, chạy tới đám dông, đợi lúc nàng đẩy bọn họ ra, quả nhiên nhìn thấy một dung nhan quen thuộc đã khảm sâu vào xương tủy—— Thẩm Lưu Nhiễm, một trong nha hoàn thân cận của mình ở kiếp trước, cũng là bằng hữu cùng vào sanh ra tử với mình trên chiến trường.
Hiện tại sắc mặt nàng ấy tràn đầy sự sợ hãi, không ngừng né tránh bàn tay quấy rối đến từ mấy nam nhân, quần áo mở ra phân nửa, da thịt đã sớm không còn là màu mật ong khỏe mạnh. Lúc này có chút đen, vết thương chồng chất khắp nơi, nàng hoảng sợ nhìn xung quanh, nhìn về phía những nụ cười da^ʍ đảng, những gương mặt dữ tợn kia, rốt cuộc nàng chống đỡ không nổi nữa, ôm đầu cúi người xuống thét to: "Không được chạm vào ta, biến đi, biến đi. . . . . ."
"Tiểu mỹ nhân, chơi với chúng ta một lát, tiểu gia bảo đảm ngươi không cần phải lo đến cái ăn cái mặc!"
Tiếng nói phóng đãng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần Thẩm Lưu Nhiễm, tiếng thét chói tai phát ra càng thêm khổ sở.
Tiếp theo là một loạt ngôn ngữ hạ lưu, còn có người nhân cơ hội đưa tay sờ soạng.
Người trước mắt ở chỗ nào còn tư thế hiên ngang oai hùng như lúc trước, không phải Lưu Nhiễm biết võ công sao? Tại sao không phản kháng?
Cũng nhịn không được nữa, Vân Tuyết Phi vội vàng tiến lên, đưa tay chặn lại một cánh tay không biết quy cũ, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, lặp tức tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang vọng tới tận mây xanh.
Kế tiếp nàng nhấc chân lên, đá bay nam tử đó ra ngoài, ánh mắt bén nhọn liếc nhìn những nam tử da^ʍ ô xung quanh, nghiêm giọng cảnh cáo: "Còn không đi, muốn ta thiến các ngươi à!"
Một cây dao găm chẳng biết xuất hiện khi nào, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh, bốn phái vốn đang ồn ào, lặp tức im phăng phắc, không dám thở mạnh.
"Còn không đi!" Vân Tuyết híp mắt, đột nhiên hành động, con dao lạnh lẽo kia bay thẳng ra ngoài, trực tiếp cắm trên hạ thân của một tên nam tử, máu tươi lan ra, tức khắc hắn ta hoảng sợ thét chói tai ngã xuống, tay che hạ thân, co quắp trên mặt đất.
Nhất thời những người xung quanh lập tức kêu sợ hãi tản ra, đợi sau khi ổn định, Vân Tuyết Phi đi đến trước người Thẩm Lưu Nhiễm, khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng. Kể từ lúc nàng chết trên chiến trường, thì cũng không gặp lại nàng ấy và Lưu Ly, vẫn cho rằng bọn họ có võ công, có thể tự bảo vệ mình. Không nghĩ tới hôm nay lại để cho nàng chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nếu hôm nay mình không ra ngoài, thì hậu quả khó lường rồi! Tiết Phỉ, ngươi thật đáng chết!