Đích Nữ Vương Phi

Chương 50: Đắm say lẫn nhau

Tư Nam Tuyệt nhẹ

nhàng đặt nàng trên giường, sau đó ngồi ở đầu giường im lặng ngắm người

trước mắt. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt nàng tạo nên vầng sáng nhàn

nhạt, khiến đôi mắt nàng thêm trong suốt sáng ngời, hắn tiện thể cầm lấy tay nàng, khẽ cọ sát.

Vân Tuyết Phi ngồi dậy, sờ sờ gò má của mình, cười hỏi "Tại sao nhìn ta chằm chằm như vậy, có phải trên mặt ta có cái gì đó không?"

Cũng tại khoảnh khắc ấy mặt mũi Tư Nam Tuyệt như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lờ mờ, con

ngươi thâm thúy khóa chặt nữ nhân đã khắc sâu trong lòng mình, hắn cười

khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh lẽo như ngọc sớm biến mất, trong mắt chỉ có

tràn đầy cưng chiều: "Không có!"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song

mang theo nụ cười mê người, Vân Tuyết Phi nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ, gò má hơi ửng hồng, nàng phát hiện tim mình đột nhiên đập nhanh hơn,

con ngươi càng thêm mất tự nhiên ngắm loạn xung quanh.

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt dịu dàng như nước

nhìn nàng, một lát sau, cúi đầu ngậm vào đôi môi nàng, nhẹ nhàng mυ'ŧ,

tình ý nói không rõ, chỉ cảm thấy ôm trong ngực ngậm trong miệng mới là

chân thật nhất!

Lúc hơi thở quen thuộc kia lần nữa xông vào trong miệng, Vân Tuyết Phi sửng sốt, nàng không ngờ tên nam nhân này cứ ba

ngày hai bữa lại động dục. Lát sau, sắc mặt nàng vì nghẹn nên dần dần đỏ bừng, hô hấp không thông!

Tư Nam Tuyệt luyến tiếc buông tha món ngon trước mặt, nhắc nhở: "Nha đầu ngốc, chú ý lấy hơi!"

Sau khi Vân Tuyết Phi điều chỉnh hơi thở xong, Tư Nam Tuyệt lại một lần nữa cúi xuống, Vân Tuyết Phi đưa tay chống trên ngực hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lắc đầu: "Không được, ta đói rồi!"

Đói bụng? Tư Nam Tuyệt nhếch môi, con ngươi càng thêm thâm trầm, nhỏ giọng dụ dỗ: "Ngoan! Bây giờ ta sẽ cho nàng ăn no!"

Nét mặt Vân Tuyết Phi rối rắm, biết tên nam nhân này đã hiểu sai ý mình,

nàng vội vàng giải thích: "Ta nói ta đói bụng rồi, muốn ăn thứ gì đó,

chàng nấu cơm cho ta ăn đi!"

"Muốn ta nấu cơm cũng được, chẳng

qua nàng phải cho ta một ít lợi ích trước đã!" Tư Nam Tuyệt lại gần Vân

Tuyết Phi, hơi thở nóng rực phun trên mặt nàng, lời nói nhỏ nhẹ!

Không đợi người trước mắt kịp phản ứng, lặp tức chộp lấy đôi môi đỏ mọng, lửa nóng lan tỏa, dường như muốn nuốt cả người nàng vào bụng, đôi tay cũng

không còn nhàn rỗi, chạy dọc theo đường cong mê người, thăm dò trong

quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve những phần da thịt mềm mại nhẵn nhụi kia.

Bàn tay trên người như mang theo dòng điện, Vân Tuyết Phi bị sờ đến nhũn

ra, sắc mặt ửng hồng, nàng rất muốn khước từ, nhưng làm sao cũng không

được, chỉ có thể mặc cho nó muốn làm gì thì làm trên cơ thể mình!

. . . . . .

Sau khi đã được ăn no, Tư Nam Tuyệt đứng dậy nhẹ nhàng chà chà nếp gấp trên cẩm bào, nhìn nữ nhân trước mặt quần áo xốc xếch, mặt mũi ửng hồng, tâm tình thật tốt: "Nàng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước, ta đi chuẩn bị đồ ăn

cho nàng!"

Toàn thân Vân Tuyết Phi vô lực nằm ở trên giường, nhìn rèm che trên đỉnh, trong lòng thầm mắng: Tư Nam Tuyệt tên cầm thú này!

Tống Thi Linh không ngờ Tư Nam Tuyệt quyết tuyệt như vậy, không cho mình

thời gian hòa hoãn, trực tiếp sai người đóng gói mình đưa đến phủ tướng

quân.

Không có đội ngũ rước dâu kéo dài mười dặm đường phố, không có giá y đỏ thẫm, ném mình ở nơi này chẳng khác nào vứt bỏ giẻ lau,

nàng càng nghĩ càng uất ức, nước mắt lớn chừng hạt đậu thấm ướt băng gạc trên mặt nàng. Chuyện không nên như thế này, tại sao mình có thể hồ đồ

vậy chứ!

Hồng Nguyệt vừa trông thấy liền sốt ruột, vội vàng đưa

tay nhẹ nhàng lau cho nàng ta: "Tiểu thư, người đừng khóc nữa! Cái này

đại phu đã nói qua, trên mặt đã thoa thuốc, không thể đυ.ng vào nước, nếu không sẽ để lại sẹo!"

Tống Thi Linh đẩy mạnh nha hoàn trước mắt

ra, dốc hết sức quăng hai cái bạt tay, nổi giận nói: "Tiện tỳ, có phải

ngươi cũng đang cười nhạo ta không!" Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, điềm đạm

đáng yêu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm tư muốn bảo vệ của nam nhân kia, Tống Thi Linh

nổi giận đùng đùng: "Khóc, khóc cái gì. . . . . . Ta đâu không phải là

nam nhân? Sẽ không thương hương tiếc ngọc!"

Hồng Nguyệt uất ức đỏ mắt, cố nén lệ: "Tiểu thư, ta không phải có ý này, ta chỉ quan tâm người thôi!"

"Bản tiểu thư dù túng quẫn thế nào cũng không tới phiên một kẻ nô tỳ như

ngươi tới đồng tình, cút!" Tống Thi Linh chỉ tay ra cửa, sắc mặt giận dữ nói.

Hồng Nguyệt vái chào: "Nô tỳ lui xuống trước!"

Thời

điểm trong phòng chỉ còn lại một mình, nhìn nơi xa lạ trước mặt, Tống

Thi Linh ném ly trà bể tan tành, nhìn mảnh vụn đầy đất, vẫn chưa hả

giận, lặp tức đập hết những gì có thể đập ở xung quanh, một lát sau,

trong phòng bừa bãi cả lên!

Phong Cực đi tới liền chứng kiến tràn diện hỗn độn như thế, hắn cau mày, nhất là khi nhìn thấy gương mặt bị

quấn như cái bánh chưng của nữ nhân kia, đau đớn trên người nhắc nhở

hắn, nó là do nữ nhân như rắn độc trước mặt này tạo thành, hắn không

kiên nhẫn hỏi "Ngươi lại phát bệnh cài gì?"

Sao hắn dám nói

chuyện với mình như vậy chứ? Nếu không phải hắn đoạt sự trong sạch của

mình, nàng cũng sẽ không kích động đi tìm Vân Tuyết Phi tính sổ, dẫn đến dung mạo bị hủy! Nếu không phải hắn vô dụng, không gϊếŧ được Vân Tuyết

Phi tiện nhân đó, hiện tại mình làm sao rơi vào kết quả như thế! Xét đến cùng, đều do người nam nhân trước mặt này!

Nàng cười khẩy: "Thế nào? Không đấu lại Vân Tuyết Phi, thì lấy ta, một nữ nhân yếu đuối để trút giận ư!"

Phong Cực không để ý tới lời nói móc của nàng ta, chuyện đó chỉ là hắn phỏng

đoán, mặc dù sự thật đã xảy ra ở trước mắt, nhưng chưa nghe chính miệng

nàng ta thừa nhận, hắn sẽ không chết tâm! Hắn nhìn chằm chằm nàng ta hồi lâu, mở miệng nói: "Ta hỏi ngươi, có phải xuân dược do ngươi mua tới

không? Đêm hôm đó thực ra ngươi muốn trù tính để vương phi và ta gian

da^ʍ, tuy nhiên lại bị vương phi nhìn thấu, sau đó tương kế tựu kế, cuối

cùng ngươi và ta trời đất xui khiến lên giường?"

Tống Thi Linh

cười khúc khích, khinh bỉ nhìn tên nam nhân trước mặt này, vẫn ngu như

vậy. Nếu chuyện đã đến nước này, hắn đoạt trong sạch của nàng, nàng cũng sẽ không để cho hắn thoải mái, nàng thẳng thắng thừa nhận, ánh mắt càng thêm sung sướиɠ: "Đúng, đêm hôm đó ta cố ý thiết kế ngươi và Vân Tuyết

Phi, không ngờ bị con tiện nhân kia đoán được, cuối cùng. . . . . ." Lửa giận bốc cháy, nàng gần như cắn nát môi dưới, mùi máu tươi lan tràn:

"Cuối cùng người bị hại thế nhưng là ta!"

Phỏng đoán chỉ là phỏng đoán, nhưng chính xác nghe được từ miệng nàng ta, hắn mới biết mình đã

yêu lầm người, bị nàng ta đùa bỡn giống như kẻ ngu, mệt chính mình nhiều năm qua vẫn xem nàng ta như nữ thần ở trong lòng!

Hắn cười nhạo

nói: "Ông trời có mắt, ngươi ác độc như vậy, không xứng đạt được hạnh

phúc!" Lưu lại một câu nói, hắn không quay đầu rời đi.

Hạnh phúc? Hạnh phúc của mình sớm đã bị hắn hủy, nếu hành hạ không được Vân Tuyết

Phi, vậy ta sẽ cùng dây dưa với ngươi, giày vò cho ngươi chết, tất cả

những người có lỗi với ta, một người ta cũng không bỏ qua, sờ sờ bang

gạc trên mặt. Chỉ là tạm thời, chờ sau khi mình khôi phục xinh đẹp,

không tin Phong Cực con chó này sẽ không lần nữa quỳ dưới váy của mình!