Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)

Chương 32: Sẽ dạy hư trẻ nhỏ

Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một một chút ảm đạm.

Đúng vậy, lúc trước cô thi đỗ Thanh Hoa, nếu không phải vì Phùng Như Yên cố tình làm mất giấy thông báo của cô, bắt cô im lặng, khiến cô bỏ lỡ ngày báo danh, cô thật đúng là tiến không đến trường tư nhân của anh trai bà ta.

Quên đi, chuyện đã rồi, sống thêm hơn một tháng nữa, lấy được bằng tốt nghiệp là quan trọng nhất.

Viêm Cảnh Hi hơi giương lên nụ cười, ẩn giấu trong con mắt nụ cười khổ, nói: "Cảm ơn sự bồi dưỡng của mẹ."

Phùng Như Yên trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không tìm được lý do nổi đóa, chỉ có thể dùng tay gõ vào trán Viêm Cảnh Hi, quở trách nói: "Đừng tưởng rằng gả cho Hữu Nhiễm là có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, không có Viêm gia quyền thế, cô chỉ là một con chim kê không có lông."

Ngón tay Phùng Như Yên dùng lực đạo rất nặng.

Viêm Cảnh Hi nghiêng mặt, nắm chặt nắm tay, ngấm ngầm chịu đựng.

Phùng Như Yên cảm thấy còn chưa hết giận, một bên gõ trán của cô, vừa mắng: "Còn mơ mộng hão huyền muốn thông đồng với lão gia tử, làm người ấy mà, hẳn là phải biết cảm ơn, nhớ tới ân huệ Viêm gia dành cho cô, không phải giống như đám cô nhi viện các cô cùng với dì Trương, lòng lang dạ sói. Nếu không phải tôi đưa tiền, cô ta đã sớm chết trong bệnh viện. Bây giờ nhìn thấy tôi còn làm bộ không biết! Thực sự là lấy hai vạn tệ cho chó ăn."

Từ chó làm cho thần kinh Viêm Cảnh Hi chợt căng thẳng.

Bà ta có thể mắng cô, nhưng hình dung dì Trương như thế, khiến lòng Viêm Cảnh Hi trở nên đau xót.

Dì Trương là người thân duy nhất của cô, cũng là người cô tôn kính nhất.

Nhớ ngày đó, thời điểm Phùng Như Yên vứt bỏ cô, nếu không phải là dì Trương tiêu hết tất cả tiền tích góp để cứu cô thì cô đã sớm chết.

Dì Trương vì sao lại té xỉu đi bệnh viện, không phải là vì Phùng Như Yên tạo áp lực với trường học và cô nhi viện sao?

Viêm Cảnh Hi trong mắt thoáng qua một tia sắc nhọn, nắm tay tăng thêm lực đạo, trên mu bàn tay nổi gân xanh, cụp đôi mắt đang bừng bừng lửa giận xuống, mang theo sự phẫn nộ hủy thiên diệt địa hết sức căng thẳng.

Rất muốn tát một cái trên gương mặt dối trá kia của Phùng Như Yên.

Nhưng...

Cô cần bằng tốt nghiệp, cần phải có đủ năng lực để không có nỗi lo về sau, cũng cần có thời gian và tiền bạc để bố trí ổn thoả cho dì Trương cùng bọn nhỏ.

Viêm Cảnh Hi chịu đựng đến cắn răng, trên cổ gân xanh chợt nổi lên.

Lại lần nữa ngẩng đầu mặt hướng Phùng Như Yên cong lên đôi mắt xinh đẹp, trong mắt sương mù càng thêm dày đặc, che giấu trách nhiệm, tức giận cùng không cam lòng, nhếch khóe miệng: "Con nhất định sẽ nhớ ân huệ mà mẹ dành cho con."

Ở hai từ ân huệ càng tăng thêm khẩu âm, nắm tay chặt đến mức móng tay đã bấm vào trong thịt.

Phùng Như Yên lần này hết tức giận, tay gõ cũng có chút mỏi, vẫy vẫy nói: "Chú của Hữu Nhiễm có lẽ là CEO của Lục thị, cô nịnh hót cho tốt."

"Dạ."

Bà ta thật đúng là dốc hết sức lợi dụng cô!

Trong lòng Viêm Cảnh Hi bi thương, tùy ý đáp lời, mắt nhìn căn phòng thứ hai chăng dây đỏ trên cửa sổ ở lầu một, đôi mắt càng lúc càng sâu, càng lúc càng dày sương mù, thoáng qua một tia giảo hoạt.

Phùng Như Yên mê tín như thế, cũng nhất định sẽ tin quỷ thần.

"Mẹ." Viêm Cảnh Hi đột nhiên dịu dàng gọi một tiếng.

"Làm sao vậy?" Phùng Như Yên bực bội nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, ánh mắt tràn đầy sự không vui cùng xem thường.

Viêm Cảnh Hi và bà ta nhìn nhau sau đó liếc mắt một cái, ánh mắt chậm rãi dời về cánh rừng trúc phía sau Phùng Như Yên.

Trong mắt sợ hãi, muốn nói lại thôi, lại đưa mắt nhìn Phùng Như Yên một cái, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Phía sau, có một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm vào mẹ, mẹ quen sao?"

"Cái gì váy đỏ?" Phùng Như Yên xoay người, nhìn về phía cánh rừng, cái gì cũng không thấy.

"A!" Viêm Cảnh Hi hét to một tiếng, bụm miệng.

Phùng Như Yên bị Viêm Cảnh Hi làm cho cả kinh chợt cười nói, thần kinh căng thẳng mắng: "Cô tên gì?"

Viêm Cảnh Hi chỉ vào phía sau Phùng Như Yên, hít một hơi, môi run run rẩy rẩy nói: "Cô ta tới phía sau người mẹ rồi. Tốc độ thật nhanh. Có phải quỷ không?"

Phùng Như Yên bị Viêm Cảnh Hi lây bầu không khí, nhăn mày, không dám quay đầu lại, ánh mắt không tự chủ liếc mắt một cái nhìn căn phòng có chăng dây đỏ trước cửa sổ, càng thêm sợ hãi.

Chẳng lẽ là hồn ma của cô ta?

Cô ta âm hồn không tan, quay lại trả thù?

Phùng Như Yên sợ hãi.

Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn thấy ý sợ hãi thật sâu trong mắt Phùng Như Yên, hoài nghi nhíu nhíu mày.

"Mẹ." Cô gọi một tiếng.

Phùng Như Yên lấy lại tinh thần, ra lệnh cho Viêm Cảnh Hi: "Không cần phải cảm thấy kì lạ hay khó hiểu, trên thế giới này làm gì có ma quỷ, cô cố mà giả ngây ở đây cho tôi, chú của Hữu Nhiễm ở đây một ngày, cô nhất định phải ở đây một ngày."

Phùng Như Yên nghiêm nghị nói xong, cũng không dừng lại, trong lúc bước nhanh tới xe, không biết có phải vì quá khẩn trương hay bởi vì chột dạ, lòng bàn chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.

Bộ dáng rất nhếch nhác, mài rách đầu gối và khuỷu tay.

Viêm Cảnh Hi mím môi, lạnh nhạt nhìn.

Khi Phùng Như Yên quay đầu lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, cô lại mở đôi mắt to sáng vô tội lại lo lắng nhìn Phùng Như Yên.

Phùng Như Yên nhìn Viêm Cảnh Hi cách hai thước, không phải Viêm Cảnh Hi ngáng chân bà ta, cái này thực sự bị dọa, rất nhanh mở xe, sợ hãi đi lên, không quay đầu lại lái xe rời đi.

Viêm Cảnh Hi dọa Phùng Như Yên, giải tỏa cơn tức, ngả ngớn nhướng chân mày, lẩm bẩm nói: "Làm người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm gõ cửa tim không sợ."

Nhưng mà...

Cô liếc nhìn cửa sổ chăng dây đỏ kia.

Làm sao?

Cô có cảm giác Phùng Như Yên quen biết chủ nhân ban đầu của căn phòng này.

Viêm Cảnh Hi nhìn nhìn, lưng có chút cảm giác mát lạnh.

Xoay người, mắt nhìn thấy trong tay Lục Mộc Kình đẩy hai chiếc xe đạp đứng cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, như đang suy nghĩ trong con mắt đen nhánh tựa như sa vào đại dương xanh thẳm.

Vi vu như lâm phong ngọc thụ cao quý, thanh phong lãng nguyệt.

Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, không biết anh đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện cô giả thần giả quỷ, mặt hơi đỏ lên.

Làm sao mỗi lần cô làm chuyện xấu đều bị anh nhìn thấy.

Cô đơn giản không ngụy trang, đi đến phòng.

Lục Mộc Kình dựng xe xong, đi tới trước mặt cô, mờ mịt không rõ hỏi: "Cô thật sự có thể nhìn thấy ma?"

Viêm Cảnh Hi liếc nhìn anh.

Biết rõ còn hỏi!

Cô nhìn thấy mà có thể trấn định đứng ở chỗ này sao?

Anh cố ý chế nhạo cô.

"Mắc mớ gì tới anh!" Viêm Cảnh Hi không tiến vào bẫy của anh, đáp.

Lục Mộc Kình đưa tay, ngón tay ma sát môi của cô, giống như muốn lau đi vết bẩn trên mặt cô.

Ngón tay anh đi qua nơi nào, nơi đó liền sản sinh một dòng điện, trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, khi lui ra một bước Lục Mộc Kình cũng thu tay, âm thanh mềm mỏng tựa như chỉ là giọng điệu nhắc nhở nói: "Cô bé, tuổi còn trẻ, không nên đặt từ điểu* ở ngoài miệng, sẽ dạy hư trẻ nhỏ. Bất quá..."

*Điểu tự: Từ chim, hay dùng chửi tục là b*** =)))))

Anh dừng lại một chút, như có điều suy nghĩ hỏi: "Cô thực sự nhìn thấy con ma mặc quần áo màu đỏ sao?"

"Hả?" Viêm Cảnh Hi cảm thấy giọng điệu cùng ánh mắt Lục Mộc Kình như biết được điều gì đó.

"Trong căn phòng chăng dây đỏ kia, hai mươi năm trước, một người phụ nữ mặc quần đỏ tự sát." Lục Mộc Kình đưa mắt nhìn cô nói.

Đôi mắt Viêm Cảnh Hi dần dần trừng lớn, một tia khủng hoảng lóe lên trong đôi mắt dịu dàng lấp lánh.

Sống lưng của cô lại lần nữa bắt đầu sợ hãi, từ đầu đến chân cảm giác lạnh lẻo, xuyên qua thần kinh của cô, toàn thân đều cảm giác không thoải mái.

Lục Mộc Kình nói xong, xoay người, trong cặp mắt mê mị thoáng qua một tia giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên.

Đùa cô, so với trong tưởng tượng của anh còn thú vị hơn.

Viêm Cảnh Hi rùng mình một cái, nắm chặt tay đi theo Lục Mộc Kình.

Lục Mộc Kình tiếp tục ngồi ở trên sô pha lật xem bản thảo.

Viêm Cảnh Hi vào phòng bếp, đang chuẩn bị làm cơm, mở cửa sổ phòng bếp, một trận gió thổi đến.

Cô nghe thấy âm thanh ken két, xoay người.

Trong căn phòng đối diện phòng bếp kia, không biết làm sao cửa tự mở ra.

Viêm Cảnh Hi trong lòng rùng mình, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trong cánh cửa, không thấy được thứ gì.

Cô thở một hơi, có lẽ là cô mở cửa sổ, gió thổi cánh cửa kia mở ra.

Thế giới đẹp đẽ như thế, cô lại nghi thần nghi quỷ như vậy, không tốt, không tốt!

Trong hai tiếng Viêm Cảnh Hi đã làm xong bí đao xương sườn, cà rốt thái sợi, ớt xanh gan heo, mộc nhĩ trứng gà thịt băm làm miến xào thịt, lấy đậu đỏ và táo đun cách thủy trong nồi chuẩn bị làm bữa ăn khuya cho Lục Mộc Kình.

Mà Lục Mộc Kình vẫn ngồi ở trước sô pha, chuyên chú sửa chữa bản thiết kế của mình.

Ánh đèn rơi vào đỉnh đầu thanh quý của anh, bao phủ lên quầng sáng nhàn nhạt, thu lại tà mị ngày thường, phúc hắc, anh bây giờ thành thục, nội liễm, lại có loại kiêu ngạo bên trong.

Viêm Cảnh Hi không tùy tiện quấy rầy đến anh, sau khi nấu ăn xong, bưng tới trên bàn cơm, nghiêng đầu, tay chống ở trên mặt nhìn anh tuấn tú nghiêng mặt.

Bởi vì anh cúi thấp đầu, tóc mái che khuất nửa trán, ở trên mặt lưu lại bóng mờ, tôn lên đường nét khắc sâu.

Đây là một mặt khác của đàn ông khiến cho người ta mê muội.

Viêm Cảnh Hi nhăn mày, một chút tò mò hơn về anh.

Kỳ thực nhà anh rất có tiền, vì sao còn tự mình sáng lập ra tập đoàn Á Thái, tại sao lần này lại trở về, rõ ràng có thể chỉ cần làm tổng giám đốc, vì sao lại bước chân vào ngành kiến trúc, còn tới trường học đến làm giáo sư.

Anh có bạn gái không? Hoặc là, có vợ không? Có tình nhân khác không?

Chờ một chút, tại sao cô muốn ở phía sau từ tình nhân thêm một từ khác.

Lục Mộc Kình đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, bốn mắt nhìn nhau.

Viêm Cảnh Hi đang suy nghĩ xiêu vẹo, trong lòng run lên, ý thức được bản thân nhìn anh rất lâu, chột dạ nở nụ cười, nói: "Thấy anh đang làm việc, không dám gọi anh ăn cơm, đói bụng sao? Nếu không ăn cơm trước?"

"À, chờ chút. Tôi rửa tay đã." Lục Mộc Kình đặt bút xuống, trực tiếp đi tới bồn rửa, đem tay áo kéo tới khuỷu tay, nặn một ít nước rửa tay, xoa xoa tay, sau khi rửa sạch sẽ, lôi giấy vệ sinh ra lau khô, sau đó vứt giấy vào sọt rác rồi mới đi tới.

Tất cả động tác này, kiêu ngạo tao nhã, làm liền mạch lưu loát.

Anh rất thích sạch sẽ, chẳng trách, Lục Hữu Nhiễm nói anh có chút nghiện sạch sẽ.

Tay áo bị kéo tới khuỷu tay, so với sự cứng nhắc vừa nãy, lại thêm mấy phần cảm giác ôn hòa của người đàn ông trong nhà.

Viêm Cảnh Hi xới một chén cơm cho anh, đặt ở vị trí đối diện cô.

Lục Mộc Kình nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, giương lên khóe miệng, trêu chọc nói: "Cô muốn bồi bổ tôi buổi tối ngủ không được à?"

Viêm Cảnh Hi đưa chiếc đũa đã rửa sạch cho anh, căn bản anh biết những thứ này đều là bổ máu.

"Anh nếm thử xem có hợp hay không hợp khẩu vị của anh không?" Viêm Cảnh Hi nói, ngồi xuống trước.

Lục Mộc Kình nhận lấy chiếc đũa trên tay cô, cũng ngồi xuống, gắp một miếng trứng gà.

Viêm Cảnh Hi căng thẳng nhìn anh, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng chờ mong, dịu dàng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Lục Mộc Kình đưa vào trong miệng, thần sắc không rõ.