“Có người nói, hải tặc ở đảo Lệ Đô sở dĩ càn rỡ như vậy, là vì bọn chúng chỉ huy được cá mập, cho nên, chỉ cần phát hiện thuyền vãng lai, thì sẽ cho cá mập vây quanh, nếu như là hàng hóa cùng nữ nhân bọn chúng sẽ không chút khách khí cướp về, nếu là nam nhân, bọn họ sẽ ném xuống biển làm mồi cho cá mập, nếu chúng ta muốn tiến gần đảo Lệ Đô, đầu tiên phải giải quyết được những con cá mập kia, thế nhưng số lượng cá mập rất nhiều, lại dị thường hung hãn, cho nên, nhân mã phái đi lúc trước đều tay trắng trở về.”
Nghe được lời Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba hơi sững sờ, đến động vật hung hãn như cá mập cũng có thể huấn luyện, xem ra đám hải tặc này quả nhiên không tầm thường, dù sao tướng sĩ chỉ giỏi đối phó với kẻ địch, còn đối với đám cá mập không có nhân tính này, không phải là chuyên gia!
Liễu Lâm Ba tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thầm suy nghĩ, phải biết, khả năng công kích của cá mập cực mạnh, vốn xưng bá vương của biển cả, thân thể khổng lồ, bơi cực nhanh, săn mồi hung tàn, hàm răng càng vô cùng sắc bén, nếu như bị phát hiện, rất ít người có thể trốn khỏi miệng nó.
Bởi vì Liễu Lâm Ba suy nghĩ quá mức nhập tâm, nên hồn nhiên không biết, ánh mắt Cửu vương gia vốn đang nhìn về phương xa dần dần bị vẻ chăm chú trên mặt nàng hấp dẫn.
Chỉ thấy giờ khắc thiếu niên bên cạnh, bóng dáng cao gầy, một thân y phục dạ hành, càng làm tôn lên vẻ nhanh nhẹn gọn gàng, một đầu tóc đen cũng dùng dây cột tóc màu đen buộc lại giống như đuôi ngựa, cùng với khuôn mặt tươi cười, khiến ngũ quan càng thêm tinh xảo.
Mang theo lông mày anh khí, giờ khắc này đang gắt gao nhíu chặt, con ngươi đen sáng như ánh sao, chăm chú nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ.
Lương Kiêu hiện tại mới phát hiện, hóa ra huynh đệ mình biểu hiện khi suy nghĩ lại đẹp mắt như vậy.
Tuy rằng giờ khắc này màn đêm đã hạ xuống, thế nhưng thiếu niên trước mắt, so với trăng sao trên trời càng thêm rực rỡ loá mắt, khiến người khác không thể bỏ qua.
Dần dần, Lương Kiêu không khỏi nhìn đến ngây người .
Trong đầu không khỏi nhớ tới bộ y phục lụa mỏng màu xanh lục mình mặc ngày ấy nếu như mặc trên người đệ đệ mình hẳn là vô cùng đẹp, tuy rằng hắn một thân nam trang, tư thế hiên ngang, thế nhưng, Lương Kiêu khó hiểu chính là, luôn thích, chờ mong cảnh tượng hắn mặc nữ trang sẽ như thế nào.
Hắn như vậy, nhất định nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo như thiên tiên, khiến người ta động tâm!
Động tâm?
Nghĩ đến từ này, trong lòng Lương Kiêu không khỏi mạnh mẽ chấn động, lập tức, cả người bị gió biển thổi qua hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trời ạ!
Hắn lại suy nghĩ lung tung gì vậy?
Đứng ở trước mặt hắn là một nam nhân, hắn sao có thể đối với hắn.
Lương Kiêu trong lòng ảo não , lại có thể xuất hiện ý nghĩ như vậy, ngay cả lông mày anh khí cũng theo khẽ nhíu một cái.
Có điều, còn không đợi Lương Kiêu suy nghĩ thêm, đột nhiên, Liễu Lâm Ba đang đứng một bên trầm tư giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai tay không khỏi vỗ một cái, mở miệng lớn tiếng vui vẻ nói “Đại ca, ta rốt cục đã nghĩ ra!”
Nghe được Liễu Lâm Ba, lại nhìn khuôn mặt tươi như hoa của nàng, Lương Kiêu không khỏi hơi trở nên thất thần, lập tức mở miệng nói “Huynh đệ, đệ nghĩ ra cái gì ?”
“Ha ha, đại ca, đệ rốt cục đã nghĩ ra làm sao đối phó cá mập!”
“Nga, huynh đệ nhanh nói nghe một chút!”
Đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, Liễu Lâm Ba hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Lương Kiêu nhìn mình có chút bất thường, không chút do dự đem tất cả những gì mình vừa nghĩ ra nói hết, “Trong biển, có một loại rắn biển có chứa kịch độc, độc tính của loại rắn biển này đối với cá mập có lực sát thương lớn vô cùng, cho nên cá mập đối với loại rắn này tránh không kịp, mà loại rắn biển này có màu cam, cho nên cá mập đối với màu cam đặc biệt mẫn cảm, mỗi một lần gặp phải màu cam đều sẽ lập tức tách ra, cho nên, chúng ta chỉ cần ở đáy thuyền buộc một sợi dây màu cam, sợi dây ở trong nước trôi nổi, gần giống với rắn biển, cá mập thấy, tự nhiên sẽ tách ra.”
Liễu Lâm Ba thao thao bất tuyệt nói, Lương Kiêu nghe vậy, lông mày lại khẽ nhíu, ánh mắt nhìn về phía Liễu Lâm Ba càng mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Làm Liễu Lâm Ba nói xong những câu nói này, không khỏi đối diện với con ngươi đen óng ánh đang nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, hai người đều không nói chuyện, mà vẻ hưng phấn trên mặt Liễu Lâm Ba cũng dần rút đi, thay vào đó là một vệt đỏ ửng ngượng ngùng.
“Huynh đệ hiểu biết rộng, đại ca thực sự khâm phục, những thứ này làm sao đệ biết?”
Dù sao, cho tới nay, chưa từng có ai có thể tìm ra phương pháp đối phó cá mập, thiếu niên này tuổi tuy nhỏ, nhưng hiểu biết so với bất luận người nào đều nhiều hơn, hơn nữa tư duy sinh động mới lạ, Lương Kiêu có cảm giác, trước kia hắn được dạy dỗ khẳng định không giống bọn họ.
Ngay ở thời khắc Lương Kiêu suy nghĩ, Liễu Lâm Ba đối diện với ánh mắt nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu trên mặt hắn không khỏi sững sờ, cũng không thể nói thật với hắn, chỉ có thể càng nói càng không rõ, cũng không thể nói là xem trên baidu!
“Đây đều là nhìn thấy trong một quyển sách, ha ha!”
Lương Kiêu vung tay lên, trực tiếp gọi tới vài tên lính tinh nhuệ, tìm dây màu cam buộc ở đáy thuyền thử nghiệm, mọi việc tất có nguy hiểm, Liễu Lâm Ba trong lòng cũng sợ hãi, vừa phái người đi nàng đã hối hận, nếu như đám cá mập không sợ cái dây màu cam kia, những tướng sĩ này không phải chắc chắn sẽ chết sao?
Bởi vì trong lòng căng thẳng bất an, lo lắng chờ tin tức đoàn nhân mã phái đi, cả tối Liễu Lâm Ba không ăn gì, vẫn đứng ở trên thuyền, chờ đợi tướng sĩ trở về, Lương Kiêu không biết nên an ủi hắn ra sao, vừa đứng đã là mấy canh giờ, không nhìn thấy thuyền bình an trở về nàng vẫn không yên tâm, vẫn phóng tầm mắt hướng về phương xa, Liễu Lâm Ba chỉ cảm thấy hai mắt uể oải, có chút không chịu nổi, không khỏi nhắm mắt làm vật lý trị liệu.
Có lẽ làm quá mức chăm chú, hay là thật sự mệt muốn chết rồi, làm suốt một lúc lâu, mãi đến tận khi con mắt không còn đau xót, Liễu Lâm Ba mới chầm chậm mở mắt ra.
Nhưng mà, ngay lúc mở mắt ra, nhìn thấy một nam tử đứng trước mặt mình cách không đến một nắm tay, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Hành động mới vừa rồi của mình đều bị hắn nhìn thấy ? 囧!
Lương Kiêu biết hắn mệt mỏi, vỗ vỗ bờ vai của nàng, cùng nàng đứng sóng vai nhìn về phương xa, một tiếng thở dài từ phía Liễu Lâm Ba phát ra.
“Đối với biện pháp của mình không tự tin?”
“Cũng không phải không tự tin, chỉ có điều, chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, cho nên trong lòng bất an ”
Lương Kiêu vừa muốn khuyên nàng, đột nhiên, một đạo âm thanh tràn ngập hưng phấn cùng vui sướиɠ phút chốc vang vọng bên tai “Trở về ! Bọn họ trở về rồi!”
Nghe nói như thế, tinh thần Liễu Lâm Ba nhất thời tỉnh táo, đôi mắt đẹp xoay chuyển, ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên mặt biển.
Chỉ thấy trên đại dương mênh mông, một chiếc thuyền đang chạy cấp tốc hướng về phía bờ.
Theo chiếc thuyền kia tới gần, lá cờ cắm trên thuyền cùng dáng người rơi vào trong tầm mắt bọn họ.
Mãi đến tận khi nhìn thấy trên lá cờ trên thuyền, tâm vốn bị treo cao, rốt cục rơi xuống .
Không chỉ có như vậy, sau khi chiếc thuyền này cập bờ, mấy tướng sĩ mặc trang phục thương nhân cấp tốc chạy về hướng bên này, cũng đem thu hoạch lần này nói hết ra.
“Hồi bẩm Tướng quân, hồi bẩm vương gia, mấy người chúng ta đi vài vòng quanh đảo Lệ Đô, lúc đầu, chúng ta nhìn thấy có cá mập bơi về phía chúng ta, thế nhưng đám cá mập này đang đến gần thuyền của chúng ta bống nhiên giống như bị cái gì làm kinh hãi, dồn dập bơi ra, không dám tới gần!”
Những ác đồ này sau khi cắm rễ trên đảo, liền không ngừng đánh cướp thuyền hàng qua lại, những năm này, số người gặp nạn nhiều không kể xiết, đồng thời cũng làm thiệt hại to lớn tới vận chuyển thương mại của Lệ Đô thành cùng cái khu vực lân cận.
Nếu muốn đến đảo Lệ Đô, nhất định phải xông qua cửa ải cá mập này, nói cách khác, không sợ cá mập chẳng khác nào tiêu diệt được đám hải tặc kia, bây giờ, vấn đề khiến người ta đau đầu này rốt cục được phá giải, có thể không khiến lòng người hả hê sao?
Đối lập với các tướng sĩ hưng phấn kích động, một bên Liễu Lâm Ba nghe vậy, vừa an tâm vì những tướng sĩ bình an trở về, đồng thời trong lòng cũng kích động không thôi.
“Cá mập quả thực lẩn ra xa, không công kích các ngươi?”
“Đúng đấy, biện pháp của Tướng quân thực sự là quá tuyệt vời, chúng ta vốn tưởng rằng là may mắn, liền đi quanh đảo Lệ Đô vài vòng, ai ngờ đám cá mập kia thấy thuyền của chúng ta đều lẩn đi xa, cho nên, có thể khẳng định chính là như lời Tướng quân từng nói, đám cá mập sợ dây màu cam này!”
Liễu Lâm Ba nghe được giọng nói hưng phấn vui sướиɠ của vài tên tướng sĩ được phái đi, ánh mắt nhìn về phía Liễu Lâm Ba, càng mang theo nồng đậm sùng bái cùng tôn kính.
Dù sao, từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể thoát khỏi miệng cá mập, người thông minh đến đâu cũng không cách nào chân chính đối phó cá mập, cho nên, sáng sớm khi xuất phát, nghe được Cửu vương gia nói tới cá mập ăn thịt người, các tướng sĩ đã ôm quyết tâm quyết tử đến cùng.
Không ngờ kết quả ngoài dự liệu của bọn họ, thật không nghĩ tới đám cá mập cư nhiên sợ một cái dây lưng, nói ra quả thực là khó mà tin nổi , dù sao lũ cá mập này ăn vô số người, hết sức dũng mãnh, nhưng không nghĩ tới, lại sợ mấy cái dây lưng.
Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!
Nghe được mấy tướng sĩ bẩm báo, Liễu Lâm Ba lập tức nở nụ cười sáng lạn sung sướиɠ, rực rỡ, chói mắt như vậy quả thực muốn câu luôn tâm hồn của người ta, cũng làm cho Cửu vương gia đứng ở một bên sâu sắc si mê.
Có lẽ, thiếu niên này thực sự quá mức chói mắt , trong lúc vô tình, mê hoặc trái tim hắn.
Liễu đại tướng quân thành công đối phó cá mập đáng sợ, trong lúc nhất thời, một truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ bách tính khu vực đều chấn động, chỉ có điều, thời điểm bách tính bốn phía kể say sưa sự tính vinh quang của nàng, Liễu Lâm Ba lại không hề biết, sau khi biết được tin những tướng sĩ kia bình an trở về, bũng Liễu Lâm Ba liền bắt đầu đánh trống.
Giờ khắc này, Lương Kiêu đã mang theo một ít tướng sĩ đi bắt cá, nơi đây, hải sản rất nhiều, cạnh biển càng không thiếu các loại sò ốc linh tinh, còn có thật nhiều hàu!
“Đại ca đại ca, ha ha, thật nhiều hàu nha!”
Khó trách Liễu Lâm Ba hưng phấn như vậy, dù sao, hàu là một trong những món nàng thích ăn nhất, trước đây, mỗi khi đi ngang qua chợ đêm, nàng đều sẽ tìm một cửa hàng đồ nướng ngồi xuống, gọi một chai bia, đánh chén hàu, vừa ăn vừa khen ngon!
Thế nhưng đi tới nơi này lâu như vậy, cũng chưa từng ăn con này, Liễu Lâm Ba đi đến trên đường cái, thời điểm đi ngang qua bếp nướng than, nơi đó cũng chỉ có xâu thịt dê, đồ để chọn thực sự ít đến mức đáng thương.
Cho nên bây giờ, Liễu cô nương đang nhìn đám hàu này, con mắt lập tức loé sáng, đầu lưỡi theo bản năng liếʍ liếʍ, nghiễm nhiên một bộ mèo con tham ăn.
Đối lập với Liễu Lâm Ba thèm nhỏ dãi, một bên Lưu đô đầu thấy vậy, dáng vẻ nghi hoặc không rõ nhìn nàng, “Tướng quân, hàu gì? Cái này rõ ràng là sò cứng a, không thể ăn!”
Nghe được lời Lưu đô đầu, trên mặt Liễu Lâm Ba hơi sững sờ.
Nguyên lai ở triều đại này, hàu gọi là sò cứng a!
Nghe được Lưu đô đầu vừa nói như thế, nàng liền biết triều đại này khẳng định không ăn hàu, bằng không, làm sao một bãi cát đầy hàu thế này lại không có người đến nhặt.
Phải biết, dinh dưỡng trong hàu vô cùng phong phú, khụ khụ, nam nhân ăn còn có thể tráng dương.
“Vật này đương nhiên có thể ăn, hơn nữa còn ăn rất ngon!”
“Tướng quân, vật này rắn như vậy, làm sao có thể cắn a?”
Nghe được Lưu đô đầu, Liễu Lâm Ba không khỏi nguýt một cái “Vật này hiện tại tất nhiên không thể ăn, chỉ có điều chờ chút ta nấu chín, các ngươi nhất định sẽ tranh ăn!”
Mồ hôi ròng ròng, Lưu đô đầu một trận kinh hoảng, kẻ nào chán sống dám cùng Tướng quân tranh ăn nha, có điều, Tướng quân hiện tại thực sự cực kỳ giống tiểu hài tử.
Liễu Lâm Ba nói xong phải đi nhặt hàu, “Đại ca, đại ca, cởϊ áσ ra!”
Lương Kiêu khi trở về liền thấy Liễu Lâm Ba khom người nhặt sò cứng trên đất, trên mặt còn vui rạo rực, một phen nghe kể lại mới biết, nguyên lai vật này có thể ăn, Lương Kiêu thấy dáng vẻ nàng cao hứng cũng nhặt cùng nàng, Liễu Lâm Ba vừa nói, ước chừng dọa Lương Kiêu nhảy dựng, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
“Lượm nhiều như vậy lại cầm không nổi, đại ca ai nha người lòng dạ từ bi, mau mau nhanh!”
Xiêm y của Cửu vương gia cơ hồ bị kẻ tham ăn mờ mắt nào đó cứng rắn cởi ra, bọc trong áo bào lớn, trực tiếp đem đám hàu mới vừa nhặt lên buộc chặt lại khênh đi.
Lương Kiêu nhanh chóng đỡ lấy, vác lên vai mình.
Các tướng sĩ đều đi về bốn phía kiếm cành cây, lấy đá lửa đánh lên nhóm lửa, lại đem hàu đi rửa sạch cát phía ngoài, Liễu Lâm Ba dùng chủy thủ cạy từng con hàu ra, lại lấy từng con bỏ lên trên ngọn lửa.
Nướng hồi lâu, đám hàu kia liền tỏa ra mùi thơm mê người làm người ta thèm nhỏ dãi.