Ngày kế, vừa vặn là lễ ngắm hoa ở Lương quốc.
Hàng năm vào ngày này, tất cả thành trị ở Lương quốc đều sẽ tổ chức lễ ngắm hoa, đến lúc đó, trước cửa từng nhà đều xếp đầy hoa tươi.
Hơn nữa, vào lúc này, già trẻ gái trai Lương quốc đều sẽ lên phố du ngoạn, ngắm hoa, là một ngày cực kỳ náo nhiệt.
Vừa vặn thừa dịp nhiều người này, khiến cho hái hoa tặc chú ý, không thể tốt hơn .
Đặc biệt nhất chính là, lễ ngắm hoa này, còn có một cái tên khác rất đặc biệt, gọi là lễ định thân.
Hàng năm vào lúc này, nam nữ tâm đầu ý hợp, mạnh bạo chút, đều sẽ cầm theo bó hoa lên phố hoa từ sớm, tặng cho nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, nữ tử nếu đồng ý, thì sẽ nhận hoa nam tử đưa tới, hai bên cha mẹ nếu không phản đối, hôn sự này, liền coi như đã định.
Cho nên, lễ ngắm hoa mỗi năm, đều cực kỳ náo nhiệt, lại tác hợp thành công không ít nam thanh nữ tú tình đầu ý hợp nhưng ngại ngùng không dám mở miệng thổ lộ.
Liễu Lâm Ba lão đã sớm biết chuyện này, chỉ là nhiều năm như vậy vẫn chưa từng đi dạo trên đường phố, vốn Mộ Dung Thanh đề nghị đêm đó hành động, kết quả Liễu Lâm Ba tâm tư hơi động nghĩ ra chiêu này, liền quyết định hôm nay ở trên đường lùng bắt hái hoa tặc.
“Căn cứ vào những vụ án trước kia của hái hoa tặc, đủ để thấy võ công của hắn thực sự cao cường, trọng yếu nhất chính là ánh mắt cực xoi mói, nữ tử không đẹp hắn sẽ không vừa mắt, cho nên, lễ ngắm hoa lần này, ta đoán, hái hoa tặc nhất định sẽ đến, thời điểm đó, ta cùng Liễu huynh đệ giả trang thành một đôi tình nhân, Lâm Ba đứng trên đường tặng hoa cho ta, giống như ta là người trong lòng, ta nhận, hai bên cha mẹ cũng tán thành, bởi vậy, hôn sự này liền thuận lợi định ra, ta cảm thấy, hái hoa tặc thấy, nhất định sẽ nhân cơ hội trước khi thành thân, tìm đến ta gây án.”
Trước khi xuất phát, Lương Kiêu đem suy nghĩ trong lòng nói ra cho mọi người nghe một lần, về phần, Lâm Ba đứng trên đường tặng hoa cho hắn, khụ khụ, Liễu Lâm Ba đỏ mặt nửa ngày.
Tuy rằng, đổi nữ trang cũng không phải mong muốn của Lương Kiêu, thế nhưng, Cửu vương gia vẫn là người công tư rõ ràng, phàm là hắn tập trung vào một chuyện nào đó đều sẽ phi thường chăm chú, nghiêm túc, Mộ Dung Thanh đùa giỡn thì cứ đùa giỡn, điểm ấy hắn cực kỳ rõ ràng.
Giờ khắc này, Liễu Lâm Ba cũng đang vắt óc nghĩ làm sao bắt được hái hoa tặc kia, hai hàng lông mày khẽ nhíu, nhưng lại không biết, dáng dấp nàng giờ khắc này, rơi vào trong mắt Lương Kiêu lại mê người như vậy.
Lương Kiêu lẳng lặng ngồi tựa vào bên trong ghế gỗ tử đàn, thân thể hơi nghiêng, càng lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết của hắn, tuy là động tác tùy ý như vậy, nhưng vẫn không khỏi tản mát ra tà mị.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ nhận ra Lương Kiêu từ đầu đến cuối lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn đặt trên người Liễu Lâm Ba trên người, chỉ có điều, Liễu Lâm Ba giờ khắc này đang hoàn toàn tập trung vào vụ án hái hoa tặc, không nhận ra được điểm này.
Lương Kiêu đem kế hoạch nói ra, Mộ Dung Thanh cùng Liễu Lâm Ba một bên dồn dập khen hay.
Lương Kiêu nghe vậy, khóe miệng mang theo vui mừng chậm rãi nhìn sang hướng Liễu Lâm Ba, không ngờ, bốn mắt nhìn nhau, Liễu Lâm Ba nụ cười không khỏi ngẩn ra, ánh mắt Lương Kiêu nóng rực như vậy, khiến Liễu Lâm Ba trong lòng không khỏi cả kinh.
Nàng hiện tại là nam nhân a, là nam nhân!
Lông mi nhỏ dài, triệt để đem hoảng loạn trong lòng nàng che lại, sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong liền trực tiếp đi tới lễ ngắm hoa đã sớm bố trí tốt trên đường cái.
Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu đi chung với nhau, giống như các đôi tình nhân bình thường, bởi chiều cao cách biệt, Liễu Lâm Ba không thể không dặn dò thuộc hạ đặc biệt làm một đôi giầy độn thật nhiều bên trong, đi vào mới cao gần bằng Lương Kiêu, bởi lo lắng an nguy của Lương Thi, dù nói gì bọn họ cũng không cho phép nàng đi theo.
Đi tới phô hoa, Mộ Dung Thanh liền mang dáng vẻ tùy ý đi sau lưng bọn họ, mà hai người Liễu Lâm Ba sau khi đến phố hoa thì lại biểu hiện ra dáng một đôi tình nhân.
Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu đồng thời sóng vai đi tới, sau khi ra khỏi quân doanh, khóe miệng Liễu Lâm Ba vẫn mang theo một vệt ý cười, muốn cười nhưng lại không dám cười, hừ hừ, tư vị này thực sự không dễ chịu.
Lương đại ca biến thành Lương đại tỷ, đặt trên người ai cũng không nhịn được a!
Thấy vậy, Lương Kiêu rất không khách khí quay sang nàng trợn trừng mắt, vì thế, người nào đó lại không nhịn được bật cười ha hả.
“Đại ca, ta thực sự là không nhịn được , ta phát hiện, phát hiện ta vẫn chưa thực sự quen huynh mặc đồ như vậy, hơn nữa, khụ khụ, ngực huynh thật giống nhét cái gì đó vào, sao lại phình ra a?”
Liễu Lâm Ba nói xong tay trái đánh úp về phía bộ ngực Lương Kiêu, nghe được huynh đệ của mình nói vậy, trên đầu Lương Kiêu nhất thời có thêm mấy cái hắc tuyến vô hình, theo đó cúi đầu nhìn một chút ngực của mình.
Sáng sớm nay Mộ Dung Thanh, nào có biết hắn ra sức đánh giá một phen cuối cùng ánh mắt độc đáo rơi xuống bộ ngực bằng phẳng của hắn.
Tùy cơ, người anh em này nhanh tay lại không chút khách khí đem bánh màn thầu còn thừa trên bàn không ai ăn, ngang ngạnh nhét vào trong y phục hắn, nghĩ tới sáng sớm, Lương Kiêu cũng thật là một bụng uất ức.
“Còn cười? Tiểu bại hoại, không cho cười!” Lương Kiêu khẩu khí không phải uy hϊếp, cực kỳ giống giọng điệu hài tử giận dỗi, trực tiếp thân thủ nhẹ nhàng nhéo eo nhỏ của Liễu Lâm Ba.
Aha, như thế rất tốt, có người triệt để hóa đá, Liễu Lâm Ba sững sờ nửa ngày mới phản ứng được đã bị ăn đậu hũ, khuôn mặt biến sắc bước nhanh hơn đuổi theo bước chân Lương Kiêu.
“Ai nha ta nói, Lương đại tỷ tỷ chờ ta một chút!”
Liễu Lâm Ba cố ý trêu chọc một câu, đổi lấy một tiếng hừ lạnh của cửu gia.
Hoa trên đường có hoa lan, hoa bách hợp, hoa mào gà, hoa tử vi, hoa hồng,.. cùng với các loại hoa cỏ Liễu Lâm Ba căn bản là không biết tên, cho nên, bọn họ mỗi khi đi tới một chỗ, mũi ngửi được đều là những mùi hoa không giống nhau.
Nhìn xung quanh đều là những bó hoa mỹ lệ, hít lấy hương thơm nồng nàn thanh nhã, khiến tâm tình người ta đều không hiểu sao tốt lên, Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba đương nhiên chưa quên mục đích của chuyến đi này, cho nên, ngay sau khi tiến vào phố hoa, Lương Kiêu bắt chước theo thần thái nữ tử xung quanh, học còn rất nhanh, đôi mắt được Liễu Lâm Ba phác hoạ tinh xảo không ngừng quét loạn, trên mặt là một bộ dạng sung sướиɠ hạnh phúc của tiểu nữ nhi nhìn thấy hoa tươi.
Trên thực tế, hắn là đang quan sát bốn phía người đến người đi, tìm kiếm người khả nghi.
Chỉ có điều, hai người quan sát lâu như vậy, cũng chưa từng thấy bất kỳ nhân vật nào khả nghi, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.
Lẽ nào, kế hoạch của bọn họ có sơ hở, hái hoa tặc đã không còn trong thành ?
Nếu đúng, vậy coi như gay go .
Nếu là ở hiện đại, nữ tử bị người ta làm nhục, chỉ cần đi khám nghiệm, đều có thể tra được, thế nhưng ở cổ đại, muốn tra ra hái hoa tặc là ai, thực sự là tương đối khó khăn.
Lương Kiêu vốn đã đẹp, dưới bàn tay tỉ mỉ khéo léo của Liễu Lâm Ba càng là không thể không khiến người ta vui tai vui mắt, một đôi tuấn nam mỹ nữ tự tại đi trên đường hoa, mặc kệ là nam là nữ, tất cả ánh mắt đều bị hai người này hấp dẫn.
Khụ khụ, ánh mắt nhìn về phía Lương Kiêu có kinh diễm, có đố kị, hừ hừ, cô nương này ăn uống tốt như vậy, lớn lên đã rất cao, lại còn đẹp như vậy, bên cạnh còn có mỹ thiếu niên làm bạn, thực sự là hâm mộ muốn chết.
Mã đại nhân còn có một nhi tử, nghe nói người này lớn lên hết sức háo sắc, với cha mình thanh liêm chính trực hoàn toàn là một trời một vực.
Vì thế, Mã đại nhân hoài nghi hắn có phải con trai của mình hay không.
Bởi vì Mã Minh biết ngày hôm nay là lễ hội ngắm hoa mỗi năm một lần, liền lập tức mang theo thủ hạ của hắn ra đường.
Tất nhiên, không phải để ngắm hoa, mà là ngắm mỹ nhân.
Mã đại nhân đau lòng a, trong nhà mới vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, đồ phá gia chi tử này lại ngoảnh mặt làm ngơ còn ra ngoài ăn chơi chè chén.
Chỉ có điều, đi được nửa đường nhìn thấy toàn là một đám yên chi tục phấn, Mã Minh nhìn quen những cô nương kia, trong lúc nhất thời có chút mất hứng.
Nhưng là, đang muốn mang thủ hạ về nhà, đột nhiên, một đạo bóng dáng màu xanh lục xinh đẹp hiện ra, đột nhiên, đập vào trong tầm mắt Mã Minh.
Nhìn người con gái tuyệt sắc kia, Mã Minh trong lúc nhất thời, nhìn đến sững sờ.
Lương Kiêu giờ khắc này đang cùng Liễu Lâm Ba vừa đi vừa nói cười, nhất cử nhất động, đều tác động đến tâm hắn, càng không thể dời tầm mắt, vốn là muốn nhấc chân bước đi, trong nháy mắt cũng ngưng lại.
Vì thế, bọn thuộc hạ vẫn đi sau lưng đồng loạt đυ.ng vào nhau, nếu là ở dĩ vãng, Mã Minh nhất định sẽ nổi trận lôi đình tức giận thưởng bọn họ mỗi người một cước, thế nhưng giờ khắc này, ánh mắt, tâm tư Mã Minh, toàn bộ đều rơi vào bóng dáng yểu điểu cách hắn không xa.
Trong lúc nhất thời, trong đầu ngất ngây, quả thực đến cha hắn họ gì hắn cũng không biết .
Chỉ thấy thiếu nữ cách đó không xa, trên người một bộ lụa mỏng màu xanh biếc, phiêu dật giống như trích tiên, Lương Kiêu bước chân mềm mại, vạt áo phiêu phiêu, tóc dài tung bay, đẹp như tiên tử trong tranh, đẹp không sao tả xiết!
Đặc biệt lúc này lông mày mỹ nhân khẽ nhíu, mang dáng vẻ sầu muộn, khiến Mã Minh hận không thể móc tim người khác, chỉ vì nụ cười của mỹ nhân.
Càng muốn trong lòng liền càng nhộn nhạo không thôi, Mã Minh trên mặt mang dáng vẻ si ngốc, quạt giấy trong tay không ngừng đập vào lòng bàn tay, mở miệng liên tục thở dài nói “Đẹp đẹp đẹp! Thực sự là quá đẹp ! Thật là đẹp mắt!”
“Thiếu gia, ngài nói ai đẹp?”
Nghe được Mã Minh nói, thuộc hạ sau lưng hắn liền biết thiếu gia nhà mình nhất định là lại coi trọng cô nương nhà ai, lập tức giương vẻ mặt nịnh hót, khom lưng tiến lên hỏi.
Có điều nhận được một cú đập của Mã Minh đánh trở lại, vô cùng không vui nói, “Đồ mắt chó nhà ngươi, đại mỹ nhân yểu điệu như vậy ở đó, các ngươi đều không nhìn thấy sao?”
Trên đầu bị đau, tiểu tuỳ tùng vẫn không ngừng cười nịnh nọt khom lưng, lập tức nhìn theo ánh mắt Mã Minh, khi thấy lục y cô nương đang đi tới hướng này, trên mặt chấn động, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tên kia nghẹn họng trân trối, dáng vẻ trợn mắt há mồm, người hầu cùng chủ nhân hầu như là giống nhau như đúc, chỉ kém không chảy nước miếng.
“Thiếu gia ánh mắt thực sự rất được, mỹ nhân này đẹp a, đẹp a!”
Thủ hạ đi theo ăn ngay nói thật, đầy mặt thán phục, ân, cô nương này vóc dáng còn rất cao.
Đám tùy tùng phía sau nghe xong, toàn bộ đều phụ họa theo nói đẹp, đúng là đẹp.
Cửu vương gia giả nữ nhân vẫn có thể khiến người kinh diễm, đưa tới nam nhân vây quanh, cái này còn để cho nữ nhân sống hay không a!
“Thiếu gia, mấy người chúng ta hiện tại liền đi giúp thiếu gia đem thiếu nãi nãi đoạt về!”
Câu nói của tùy tùng, đúng là tiếng lòng Mã Minh, Mã Minh biểu thị phi thường hài lòng, khóe miệng còn vẫn mang theo ý cười.
Chỉ có điều, ngay ở thời điểm mấy tuỳ tùng tưởng như bình thường tranh nhau tới cướp mỹ nhân về phủ, lại bị Mã Minh dùng quạt đánh trở lại.
“Chậm đã! Mấy kẻ thùng cơm như các ngươi, nếu là tùy tiện đi tới, mỹ nhân đẹp như vậy bị đám thùng cơm các ngươi dọa sợ thì phải làm sao bây giờ? Đi đi đi đi! Đi sang một bên, bổn thiếu gia ngày hôm nay muốn đích thân ra tay!”