Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 54-2: Mỹ nhân kế, vật nam tính bành trướng (2)

Lương Kiêu đứng ở một bên nhìn hài tử khóc lớn cùng Liễu Lâm Ba bối rối, tiểu huynh đệ mới mười sáu tuổi sao ôm lấy hài tử như phát ra ánh sáng tình mẫu tử!

Lại chỉn chu giống như một nữ nhân!

“Nương, nương!”, đứa trẻ nhỏ quay đầu tìm kiếm trong đám người xung quanh, lúc này, từ bên trong dòng người một phu nhân trẻ vội vội vàng vàng lao ra tiếp nhận lại hài tử từ trong tay Liễu Lâm Ba, luôn mồm nói đa tạ.

Nhìn thấy đứa nhỏ kia vui sướиɠ ôm lấy mẹ mình, Liễu Lâm Ba lúc này mới dặn , “Lần sau bước đi nhất định phải cẩn thận a, đừng ngã nữa, con xem, con ngã đau, mẹ con cũng rất thương tâm!”

“Vâng!”, đứa nhỏ nhìn Liễu Lâm Ba đáp lại, một bộ dạng cực kỳ vui vẻ.

“Hiền đệ, vi huynh vừa mới rõ ràng vì sao đệ có thể trong mấy ngày ngắn ngủi khiến Lệ Đô thành trở nên phồn thịnh, vui vẻ, ý chí chiến đấu của các tướng sĩ dâng cao.”

Liễu Lâm Ba quay đầu lại nhìn hắn cười cười, nghĩ đến những quý tộc ở trong kinh thành đều là khua chiêng gõ trống vung roi bắt yên lặng, tránh đường, hoàn toàn không có như Liễu Lâm Ba sự quan tâm chân chính xuất phát từ nội tâm.

Nhìn Liễu Lâm Ba, ngươi đối với dân chúng tốt một phần, họ sẽ hồi báo ngươi mười phần.

Từ khi bạch quận trưởng bị bãi nhiệm, Lệ Đô thành vẫn rất sống yên ổn, hoàn toàn không có gian tế trà trộn vào, bởi vì dân chúng đều được vị thiếu niên tướng quân mới này phát động toàn dân đều là lính, mọi thời khắc đều cảnh giác .

Đi dạo một vòng lớn, Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu trở về quân doanh.

Vừa tới, Lương Kiêu đã cảm giác được sự tương phản mạnh mẽ, hắn đối với bọn quan binh yêu cầu tương đối nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép bên trong doanh trại có một chút lười biếng cùng rối loạn, cả doanh trại ngay ngắn có thứ tự.

Quan binh mỗi người đều cực kì chú ý vệ sinh cá nhân, nơi đóng quân cũng quét tước sạch sẽ, một đường đi tới, tâm tình Lương Kiêu cực kì tốt.

“Hiền đệ, cái này lại là cái gì, vì sao các doanh trướng khác không có?”

Lương Kiêu hiếu kỳ chỉ vào một miếng vải lớn màu đỏ trong doanh trướng, mặt trên viết: Cờ đỏ lưu động, tập thể tiên tiến.

“Đại ca, cái này là đại biểu cho vinh dự, cờ như vậy trong quân doanh Lệ Đô thành chỉ có một, chỉ có doanh trướng nào làm tốt, mới đến lượt.”

Liễu Lâm Ba cười, vẫn là gọi đại ca đi, gọi tỷ phu thực sự không quen a! Có quá quái lạ hay không!

Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn, nàng đây là ở dùng phương thức hiện đại để quản lý quân đội cổ đại, khụ khụ, phỏng chừng lát đến thời gian dùng cơm, Cửu vương gia lại tiếp tục kinh ngạc .

“Lương đại ca, dùng bữa đi!”

“Được! Cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ là chuyện may mắn nhất của đại tướng giữ biên cương, huynh đệ, quả nhiên có cách quản lý quân đội, xin mời!”

“Đứng lên!”

Mới vừa vào lều trại dùng cơm, bên trong truyền đến một tiếng khẩu lệnh, chúng tướng sĩ tất cả đều đứng nghiêm.

Liễu Lâm Ba cười, tay phải vẫy một cái, Lương Kiêu cùng nàng đồng thời đi về vị trí chủ vị, bữa trưa cũng không tệ lắm, có cá có thịt còn có canh, thành công đoạt lại ngân lượng bị bạch quận trưởng tham ô, Liễu Lâm Ba mỗi một khoản đều ở tiêu dùng cùng an bài hợp lý.

“Hôm nay chúng ta may mắn có thể ăn cùng Cửu vương gia!”

Liễu Lâm Ba vừa dứt lời, chúng tướng sĩ dùng sức vỗ tay, hưng phấn không thôi.

Đợi chúng tướng sĩ tất cả đều ngồi xuống, một tiếng khẩu lệnh lần thứ hai truyền đến, “Ăn cơm!”

Ra lệnh một tiếng, hết thảy cùng nhau ăn như hùm như sói, hoàn toàn không hề có một chút ý tứ câu nệ, nhất thời, toàn bộ phòng ăn chỉ còn sót lại tiếng nhai cơm, không quá một hồi, chúng tướng sĩ dưới trướng Liễu tướng quân cùng Cửu vương gia dùng xong cơm, làm người ta trố mắt líu lưỡi chính là, trong bát, trên đất, trên bàn, một hạt cơm hay lá rau đều không có, bát đĩa sáng loáng giống như chưa từng được dùng.

“Trong quân doanh không cho phép lãng phí lương thực, một giọt nước một hạt gạo đều bắt nguồn từ mồ hôi và máu của dân chúng, nhìn một bữa cơm mà thôi, nông dân trên núi Lệ Đô thành gieo trồng từ mùa xuân đến mùa thu, sau đó lại xay thành gạo, cuối cùng đun chín bưng lên bàn ăn, đây là một quá trình vô cùng gian khổ, vừa đầu năm, Lệ Đô thành liền chịu đủ tai họa hồng thuỷ, lương thực giảm sản lượng, bạch quận trưởng lại tự mình thu thuế, dân chúng càng kêu khổ thấu trời, hai ngày trước mới lật đổ bạch quận trưởng, e phải nghỉ ngơi lấy sức một quãng thời gian mới có thể trở lại bình thường.”

“Huynh đệ, đệ xem không bằng như vậy, hàng năm thời điểm gieo hạt mùa xuân cùng thu hoạch mùa thu tổ chức cho quan viên cùng quý tộc xuống ruộng hỗ trợ, để bọn họ tự mình trải nghiệm một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi, trở lại ta liền tấu xin phụ hoàng việc này!”

Quả nhiên không hổ là Cửu vương gia đánh đâu thắng đó, nếu bàn về xuất thân cao quý, đây mới là chủ nhân cao quý! Lương Kiêu lại tựa như người một nhà cùng dùng bữa với Liễu Lâm Ba và các tướng sĩ, không có chút nào dáng vẻ kệch cỡm, nghĩ đến binh lính dưới trướng sùng kính hắn như vậy, một là dũng mãnh vô địch, hai, hẳn là ôn hòa cùng bình dị gần gũi .

“Đa tạ đại ca!”

“Đã gọi đại ca, là người một nhà, còn nói cái gì đa tạ, chẳng phải quá khách sáo!”

Bốn mắt nhìn nhau, một loại hoa lửa đùng đùng làm loạn, Liễu Lâm Ba vội vàng rút tay ra khỏi tay hắn, trái tim điên cuồng nhảy loạn không ngừng.

Lương Kiêu còn buồn bực, ân, hai tỷ đệ này có nét mặt cực giống, nhưng là đôi mắt này, ánh mắt trong suốt hoàn mỹ mà lại cứng cỏi sao quen thuộc như vậy.

Suốt buổi chiều, Liễu Lâm Ba đều cùng hắn thương lượng làm sao dựa vào địa hình để chống đỡ ngoại địch Chu quốc, thời gian trôi nhanh nhất, chớp mắt đã đến buổi tối, Liễu Lâm Ba sai người an bài nơi ở thỏa đáng cho Lương Kiêu sau đó nâng thân thể uể oải trở lại chỗ mình ở.

Mỗi ngày đều cùng các tướng sĩ luyện võ cũng không thấy mệt như vậy, ai, kết quả của tinh thần căng thẳng.

Liễu Lâm Ba gọi người mang nước nóng, cởi xuống băng gạc trước ngực, từng tầng từng tầng, quấn đến không có chút không khí, hai khối tuyết trắng tinh nghịch nảy ra.

Những năm này thực sự là oan ức Cup C !

Ba ngàn sợi tóc đen giống như thác nước trút xuống, nhanh như chim nhạn, uyển chuyển như du long, da thịt mịn màng, môi anh đào không tô mà hồng, sóng mắt lưu chuyển, dáng vóc mảnh mai ẩn hiện dưới nước, Liễu Lâm Ba thoải mái tựa vào thành bồn tắm, cánh tay ngọc thoải mái khoác lên thùng gỗ, dễ chịu ưm một tiếng.

“Coong!”

“Ai!” Liễu Lâm Ba thụt vào trong nước, bên ngoài bình phong, một bóng dáng khá cao từng chút bước tới.

“Keng keng keng keng!”

Bốn viên bi sắt từ đầu ngón tay Liễu Lâm Ba bắn ra, Lương Kiêu lắc mình trốn thoát, bốn mũi ám khí gào thét đóng vào mặt tường, cái này nếu như bắn vào người, quả thật có thể thành cái sàng.

“Ngươi là người phương nào? Dám lén lẻn vào đại doanh Lệ Đô thành, có phải ăn gan hùm mật gấu?” Liễu Lâm Ba không kịp đứng lên, chìm vào trong nước, ánh mắt lạnh lùng, bắp thịt toàn thân đều trong trạng thái căng thẳng, hai người cách nhau một đạo bình phong, Liễu Lâm Ba suy đoán thân phận của đối phương.

Lương Kiêu nghe được trong phòng huynh đệ mình lại có thanh âm khác, thanh âm này lại quen thuộc như vậy, lúc này vòng qua bình phong, nhất thời cảm giác trước mắt một trận mê muội, ngơ ngác sững sờ đứng đó, trái tim không quy luật nhảy vọt tới cuống họng, trong đầu giờ khắc này chỉ hiện ra bốn chữ: Đoạt hồn phách người.

Ban ngày còn từng hỏi thăm thân huynh đệ tin tức về nàng, không nghĩ rằng, nàng lại ở trong quân doanh, hơn nữa còn là trong lều đại tướng quân Lệ Đô thành!

Cái đôi này sao toàn gặp nhau lúc tắm vậy *cười gian*