Vân tưởng y thường hoa tưởng dung……Hội hướng diêu đài nguyệt hạ phong.
12 vị hoa tiên trong tháng, tư thái khiến người say đắm, trong Quảng Hàn Cung không xuân thu, sao biết nhân gian hạ đông khổ.
Ai ngờ một ngày thỏ con nghịch ngợm, xúi giục hoa tiên trong vườn xuống trần du ngoạn, nguyên thần cưỡi mây lướt nhẹ qua mặt nước, nhân gian 1 ngày vui, quay đầu không còn rễ, bị thỏ con ăn mất rồi.
Không nơi nương tựa, tiên hồn ngọc phách ở nhờ nhà dân phàm, bị kẻ lang thang kia nhìn thấy, vẽ nên “Thập nhị khách đồ” truyền lưu hậu thế, từ luân hồi trải nghiệm nỗi khỗ của nhân gian, mới đó mà đã đi tới thế kỉ 21 Đài Loan.
Hoặc là có duyên, hậu nhân của người vẽ bức tranh này có được “Thập nhị khách đồ” đã được tu sửa từ người đã mất Trương Mẫn thúc, vì tình cờ trời an bài, gặp được 12 cô gái xuất trần gần giống với hoa hồn tinh phách, còn sống chung với họ.
Cao quý, đạm nhã, thanh thuần, mê người……các kiểu tư thế của hoa, vì thế mà có “Thập nhị khách hoa cư”.
Quý Khách Mẫu Đơn – Tàng Tỉ Tỉ, là kí giả tài chính có tiếng, ước mơ là trở thành phóng viên tài chính kiệt xuất, nhưng lạ là, cô luôn vô tình moi móc được tin đồn scandal của người nổi tiếng, khiến chủ nhiệm biên tập dở khóc dở cười, muốn thay đổi nội dung công việc của cô thành tuyến đường điện ảnh.
Cận Khách Thược Dược – Thường Lộng Hoan, tính tình nóng nảy lại hơi bị thần kinh, cứ cầm gươm cầm giáo nghi ngờ ai cũng là đến kiếm chuyện với cô, sáng tác ca khúc bài nào cũng HIT, ca sĩ theo đuổi đòi nhạc 1 đống, bút danh chính là “Ẩn danh”.
U Khách Lan Hoa – Hà Hướng Vãn, là điêu khắc gia mới nổi dạo gần đây, từng chấn động khắp thế giới với bức tượng “Lục Niết Quan Âm”, trước mắt được quốc gia coi là đại sư cấp Quốc Bảo, hành sự cực kì thần bí, không nguyện lộ mặt.
Dã Khách Tường Vi – Phùng Thính Vũ, cá tính kiêu ngạo, con người lạnh lùng không nóng nảy, là 1 trong những tay đua xe nữ nổi tiếng cực ít trên thế giới, ngoại hình trung tính tuấn mỹ vô trù, người ủng hộ không có sự phân biệt về giới tính. Tốc độ xe như báo, không chịu sự chiêu lãm của bất kì công ty tập đoàn hay đội xe nào, chỉ yêu độc hành, nhất tiếu nan cầu.
Thọ Khách Cúc Hoa – Ngôn Túy Túy, sở trường chuyên nghiệp là mổ ngực mổ bụng, còn có chấp chiếu hợp pháp, mỗi năm Chính Phủ Trung Ương đều phải trả cô 1 khoản lương cao ngất ngưởng, cách gọi của bá tính dân gian là Pháp y, chức đẳng chính xác là Quan Nghiệm Xác, một nhát dao xuống rõ rõ ràng ràng, oan tình đều được phá giải.
Tiên Khách Quế Hoa – Tống Liên Liên, là “Dân tộc du mục” có tiếng, một cái miệng ăn đứt tứ phương, nói trắng là tộc làm công, đi khắp nơi tìm kiếm TIỀN đồ, là ma nghèo giàu có nhất, vì cô là đứa “con nít” duy nhất du mục đến các đại lân cư, mà các hàng xóm thì vô cùng nhiều tiền và khảng khái, cung cấp cho cô không ít cơ hội làm công.
Viễn Khách Mạt Lợi (hoa nhài đó các bạn) – Thôi Tiểu Anh, là vua con nít bình sinh không có ước mơ lớn, một ngày khi ăn kem trên đường, vô tình lọt vào mắt của Nhà chế tác Tiết mục Nhi đồng, bắt đầu công việc chủ trì được trẻ con muôn phần yêu thích, năm nào cũng đoạt đủ giải lớn, giá thuê cô cao như sóng thần.
Giai Khách Thụy Hương – Nghê Tưởng Dung, xưng hiệu là Đài Loan đệ nhất bách khoa toàn thư, nhậm chức trong Thư việc quốc lập, một cái đầu vàng giá trị nghiêng thành mà cam nguyện bình phàm, từ bỏ chức Quản Chủ chịu thiệt nhận công việc của 1 quản lý viên nhỏ nhoi, lúc nào cũng nằm trong đống sách không thấy mặt,
Thanh Khách Mai Hoa – Thẩm Luyến Mai, sỡ hữu tiếng ca hoàn mỹ như sáo trời, khiến người nghe say đắm, không ít người quản lý và chủ công ty sản xuất nhạc ôm 1 đống tiền giấy như con số trên trời tìm cô kí hợp đồng mà không chịu, thà làm 1 ca sỹ nhỏ vô danh trong Nhà Hàng của người bạn, không vướng hồng trần hát những bài hát thuộc về mình.
Nhã Khách Trà Hoa – Hòa Phong, là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình cực kì căm ghét máy vi tính, ngồi ở nhà rảnh rỗi thì làm “thủ công”, 1 đôi dép lê đi khắp thiên hạ, không cần ra khỏi nhà thì cô tuyệt đối nằm chết lì trên bàn trong Hòa thất, cầm 1 cây bút bi thiên mã hành không, quan niệm sống khảng khái như người hầu xứ philippin, không ai tin cô là sáng tác gia không thèm nhang khói nhân gian trong tưởng tượng.
Tỉnh Khách Hà Hoa – Phương Tịnh Hồ, trời sinh đạm bạc, vì không cách nào tìm thấy nốt nhạc yêu thích của ngày xưa trong tiếng vỗ tay của mọi người, đột nhiên từ bỏ sự nghiệp diễn tấu đang ở đỉnh cao, trở thành cô giáo dạy đàn trong trường học.
Tố Khách Đinh Hương – Viên Tố Tố, người như tên vô cùng mộc mạc, không thích hấp dẫn quá nhiều ánh nhìn bởi bề ngoài thanh linh phiêu dực, cố ý trang điểm bình dân để người ta không chú ý đến sự tồn tại của mình, nhiều khi giống người quét dọn nhà, ai cũng nhìn không ra thì ra cô là thiên sứ áo trắng được tôn kính.
12 cô gái, 12 câu chuyện tình yêu, mở ra trong mùa hoa nở, từng cánh hoa tung bay như nụ cười và giọt lệ của họ.
Trong ‘Tòa nhà cho thuê dành cho con gái’ 13 tầng, tình yêu từng bước từng bước đến gần.
--------------------------------------
Yenny có đôi lời xin nói
Đây chính là Tiết tử của hệ liệt này, lẽ ra nên dịch từ đầu nhưng vì quá làm biếng (shy*shy*)...hố hố!
Tính bỏ luôn phần này nhưng phát hiện LCBT khúc sau có nhắc đến 1 số cô gái khác trong này, không đọc Tiết tử thì nội dung LCBT sẽ hơi khó hiểu nên nên ráng post luôn để mọi người không thắc mắc...hý hý!
Tiếng súng nổ trong đêm trăng
Một hồi tiếng chân đạp hỗn loạn đang từ xa tiến đến gần, tiếng va chạm của những lốp xe bị kéo lê dai dẳng khiến người ta không ngủ được, cảm thấy rùng mình, cứ như ma quỷ đang ở khắp nơi chuẩn bị hại người.
Tiếng chim kêu vào đêm nghe thật thảm thiết, bóng người lúc có lúc không, tiếng đùng đùng rầm rộ như muốn che đậy đi tiếng chân người
Dường như
Tiếng đấu súng kịch liệt càng lúc càng dữ dội và gấp rút, phía sau hồ chứa nước bỗng có những tiếng động nhỏ, đủ để quấy nhiễu những sinh vật gần đó và khiến chúng lao ra một cách hoảng loạn
Còn khiến cả đôi nam nữ đang “ăn vụn” giật mình bàng hoàng, khỏa thân chạy ra, làm cho người ta ngạc nhiên bởi sự náo nhiệt, không yên tĩnh của đêm tối.
Nhưng, thanh đao dài vẫn muốn lấy mạng và tiếp tục vươn tới cái bóng đen đang dứng không vững phía trước nó, quyết tâm khiến người đó phải xuống địa ngục hầu Diêm Vương.
Từng tiếng súng vang lên thúc giục, người đàn ông đang mất khá nhiều máu xé toan áo của mình thành từng dải, buộc chặt vào vết thương trên ngực, ánh mắt lạnh lùng trong đêm tối bỗng lên vệt sáng đỏ.
Đó là vệt sáng phản chiếu của máu.
Tiếng bước chân đang ép đến gần, sốt ruột muốn lấy mạng của người trước mắt, không do dự, sinh mạng yếu ớt ấy dường như không nên ngoan cường phản kháng, đợi chờ cái chết là cách duy nhất để có được sự yên bình.
Đêm tối, là màu sắc thích hợp nhất dùng để che đậy, cả thần thánh cũng không thể nhìn xuyên, là thời khắc mà những kẻ phạm tội yêu thích nhất.
Hoặc nên nói đây là cạm bẫy được dựng sẵn để loại bỏ những kẻ chặn đường, có ai lại không yêu quyền lực và danh lợi, ngồi trên đỉnh ngọn của Kim Tự Tháp mới là kẻ mạnh duy nhất.
Cho dù rằng phải dùng máu và xương người để dựng nên, thế giới bóng tối không có đạo lí, nhẫn tâm độc ác mới là điều kiện tất yếu.
Bạn bè sao?
Huynh đệ sao?
Kẻ địch của ngày hôm nay lại là ai đây?
Những vệt đỏ của máu trở thành những chỉ dẫn rõ ràng, từng bước từng bước dẫn tới chỗ của người đàn ông ương ngạnh cầm cự bằng một chút sức lực cuối cùng, vết thương của anh ta do sự phản bội gây nên.
Mất máu không phải là nguyên nhân chính khiến tầm nhìn của anh trở nên mơ hồ, thuốc mê trong người phát tác mới chết người, anh biết rõ rằng bản thân không thể cầm cự thêm bao lâu nữa, nhưng sự kiêu ngạo vốn có bắt anh ta phải cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không cúi đầu trước số mệnh.
Con đường dài như không có đích đến, cỏ dại như dao sắc cứa vào cơ thể, từng vết xước cùng với vết máu trên ngực khiến ta cảm thấy thật đáng sợ, y như rằng là yêu ma đang bước đi dưới địa ngục.
Mà anh ta là một con người, một kẻ chuẩn bị bước vào địa ngục, nếu như anh ta không thể chống lại tác dụng của thuốc mê đang càng lúc càng lan mạnh, vậy thì…..anh ta chỉ có thể chết, không còn lựa chọn nào khác.
Anh, không sợ chết.
Nhiều năm qua lại trên ranh giới sinh tử, quá nhiều lần bước ngang qua mặt thần chết, trong lòng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí đón nhận cái chết, sống trong giang hồ chết trong giang hồ là quy luật không đổi, nhưng không phải là lúc này,
trong lúc có người cần anh ta sống sót trở về.
Không nói đến tình yêu trai gái, không nhắc đến ơn nghĩa cha mẹ, hoàn cảnh của anh khiến anh không thể không đoạn ân tuyệt nghĩa, quá nhiều mối quan hệ thừa thãi chỉ làm mài mòn tâm trí hùng tráng của đàn ông mà thôi, cắt đi, bỏ đi, hủy đi là công thức đúng đắn.
Điều tức cười là, anh ta đã thực hiện quá mức, đuổi cùng gϊếŧ tận nhưng lại vô ý để lại mầm giống tai họa, phụ nữ đều là loài rắn rết không thể tin tưởng, độc tính của trái tim đàn bà hơn cả mọi thứ trên đời.
Đè nén tiếng cười đang vang vọng trong rừng đêm, “Dùng cái nhỏ để với tới cái lớn là bản tính vốn có của đỉa, mặc cho ngươi là cuồng ưng hay độc hạc, chỉ cần rơi xuống đất, đều không thoát khỏi số phận bị đỉa bám và hút mất sinh mạng”.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thao túng ta sao?” Kéo cò súng một cách nhẹ nhàng, anh ta đang đợi thời cơ ra tay.
Đêm, quá tối.
Mà anh ta lại sắp nắm không chắc khẩu súng trong tay.
“Cuồng Ưng, ngươi đang kéo dài thời gian để chờ những người bạn trung thành đến cứu ngươi sao?” Hắn sẽ không để hắn có cơ hội sống sót.
Mất máu khiến anh quá yếu ớt phải tựa vào thân cây để đứng vững. “Ta không cần người khác cứu, ngươi không có bản lĩnh gϊếŧ được ta.”
“Muốn thử không?” Giọng nói điềm nhiên, không nổi nóng, hắn làm một động tác nắm giữ chặt.
Đến gần rồi, ba phía đều có đoàn người đông như kiến, khoảng trống phía sau là hàng rào hồ chứa nước, với cục diện trước mắt, anh đã tính đến tình huống xấu nhất, có nên cá một ván không?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, bóng người càng ngày càng đông, muốn có đường sống nhất địng phải dốc toàn lực sống mái một trận.
Không thua thì là thắng, anh vốn là kẻ trốn chạy của địa ngục, lần này cũng không ngoại lệ.
“Gϊếŧ hắn đi……”
Lệnh được ban ra, tất cả tập trung hỏa lực lại khiến cánh tay và bắp chân của người đàn ông này trúng thêm nhiều phát đạn, anh cắn răng bắn trả, bốn phát súng cướp đi bốn nhân mạng, tiếng chó dại sủa âm ỉ khắp nơi.
Dòng nước phía sau sâu không thấy đáy, anh ta nhìn cũng không nhìn quay lưng lao xuống, thân hình như cá chày rơi xuống nước không nghe tiếng, chỉ có một tí bọt nước, không có bất cứ cái gì nổi lên.
“Nhắm xuống nước mà bắn cho ta, không thấy xác không ngừng bắn.” Hắn không tin anh sẽ sống được.
“Dạ.”
Những phát súng loạn xạ kết thúc khi từ xa có tiếng chân người đến, trong bóng đêm, khuôn mặt phẫn hận ấy buộc phải giơ tay ra lệnh tất cả giải tán, lòng hắn nghĩ rằng với vết thương nặng như vậy anh ta không thể sống được.
Nhưng, hắn không thấy được vẻ mặt sắp chết của Cuồng Ưng thật quá đáng tiếc, đó là vẻ mặt hắn mong chờ nhất.
Mà thôi, hắn sắp có được mọi thứ hắn muốn, không ai cản được hắn, KHÔNG AI…
“Chết tiệt, tụi bây nhanh đi xuống tìm đi, đừng để con Ưng đó chết, ta không muốn phải gánh trách nhiệm của hắn đâu.”
Đám người đến sau đó là để cứu viện, họ đang tìm kiếm trong đống xác chết hy vọng một kỳ tích.
Phía trên hồ nước là tiếng la hét kêu gọi không ngừng, tiếng gọi thống thiết chân thành, vang vọng trên mặt đất mà ánh trăng đang soi rọi, đồng thời chửi rủa hồ nước quá rộng quá khó tìm.
“Gã họ Thù kia, rốt cuộc ngươi chết đi đâu rồi, có linh có hồn thì chỉ dẫn một chút đi, bắt người khác mò mẫm như vậy ngươi vui lắm hả???”
Vừa dứt lời, gã thuộc hạ bên cạnh liền chỉ tới cái xác nồi trên hồ nước. “Đó có phài là bang chủ không?”
Mặc kệ ba bảy hai mốt, vài con “cá bay” lập tức nhảy xuống, hợp lực lôi cái gã không có dấu hiệu của sự sống lên bờ, dùng hết sức níu lại linh hồn mà Diêm Vương đang đưa đi.
Chết rồi sao?
Chết rồi.
Tứ chi co cứng, mắt mở to, nhiệt độ cơ thể đi xuống, hồ máu tử thi màu đỏ tím xuất hiện, vết thương chí mạng là vết súng trước ngực, tốc độ bắn 118211377 feet/s
Nhiệt độ trong ruột là 28 độ, so với nhiệt dộ người bình thường là 37 độ thấp 9 độ, thời gian tử vong khoảng 12 tiếng trước, ngực có hiện tương ra máu, trong người chắc có tích máu.
1, 2, 3, 4,…đùi bên trái có trúng 7 nhát, ngón út bị gãy do va chạm mạnh, căn cứ vào phân tích, thuốc súng còn lưu trên ngón tay chỉ là xước qua, vết đạn trên đùi mới gọi là “huy hoàng”.
Chết thì chết mau một tí đi, còn không thì lấy dây thừng treo cổ, dùng gas tự sát là mệt nhất, chết rồi những vết thương trên thân thật sự mệt mỏi, cả cái xác to lớn vậy mà không miếng da nào lành lặn.
Ngâm nước rồi nên có một tí phù thũng, gõ vào phổi cũng có tiếng nước nữa, săm rồng săm phụng cũng chết vậy thôi, muốn bay lên trời cũng không được.
Tại sao nhân lúc cô ấy trực ban mới phát hiện chứ? Lượng công việc hôm nay đã nuốt không trôi rồi, vậy mà vẫn còn 4, 5 cái xác đang xếp hàng cho cô mổ, cắt ruột cắt gan cũng chỉ có đôi tay này thôi.
Cô gái với chiếc áo màu trắng đang viết vào bản báo cáo, lông mày xinh đẹp nhếch nhẹ hiện vẻ thờ ơ, dạo này sao người chết nhiều thế…
Sáng nay khám nghiệm cái xác chết nữ do bị cường bạo mà chết, trưa là xác của cậu bé 5 tuồi bị ngược đãi, tới chiều cũng không được nghỉ ngơi bay đến tận đường Dương Kim khám qua 5 cái xác “người” chết do tai nạn giao thông còn phải viết báo cáo tại chỗ.
Vốn nghĩ là được mê mẫn trong món lẩu rồi, nào ngờ vừa mới trộn rau, thịt bò còn chưa chín tới, gã Kiểm Sát viên lại rảnh rỗi tới nỗi bắt đi làm việc, cố tình coi cô là Công Vụ viên làm việc 24/24 tới chết mà.
Tong!
Tiếng chuông chỉ 12 giờ đêm, luồng khí ma quỷ âm u tràn vào, gió lạnh thổi hiu hiu khiến người ta rùng mình, cứ như có một bóng trắng cứ ẩn hiện xung quanh.
Phòng Nghiệm xác vốn âm khí nặng, phật đường kế bên vẫn còn đang bật kinh phật từ radio, so với phòng Pháp Y thì tệ hơn nhiều, nhưng cố gằng chút thì vẫn còn nhˮ được, vì cô ghét nhất nghe thấy “tiếng”.
Nhìn xác chết im lặng thế kia, mặc cho cô điều khiển hay cắt này cắt nọ cũng không kêu đau, nằm im duy trì tư thế trước khi chết đợi chờ phá án.
Không giống ai kia….
“Dương Tố Thanh, đừng để tôi nghe thấy tiếng răng cô run cầm cập nữa, nếu không tôi để cô ở lại ngủ chung với tụi nó một đêm đấy.” Sau gáy không có vết thương, nhưng trán lại có vết móp….
Uhm! Lúc rơi xuống nước đập đầu vào vật cứng, cái xác nam này chắc chắn là từ trên rơi xuống.
“Ng…bác sĩ Ngôn, cô không cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi thấp sao?” lạnh quá, còn hơi rờn rợn nữa.
Không, không phải hơi, mà là quá rợn người, toàn thân cô đã nổi da gà, lạnh băng, từ gót chân lạnh lên đến đỉnh đầu, nơi này u ám tới nổi khiến người ta muốn bỏ chạy, muốn bỏ chạy quá đi…..
Đặc biệt là đang 12 giờ đêm, lại là âm lịch tháng 7, cô không sợ thì đúng có ma đó….bậy bậy bậy…cái xấu không linh cái tốt linh, quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, mẹ tổ, phật tổ, thái tổ, tui a tổ, có linh nhớ bảo vệ tui, tui sáng đêm 3 nén nhang thành tâm lạy phật.
Á! Con mắt còn nửa con, nói đáng sợ bao nhiêu thì đáng sợ bấy nhiêu, cũng trách quá sùng bái thần tượng, nhất thời ngu ngốc chọn sai ngành.
“Cũng tạm được nếu cô ngừng run và đưa tôi dao mổ.” Coi bộ không cắt vài dao không được.
“Cần cắt ra sao? Triệu chứng của người chết không phải rõ lắm sao?” Chết do súng bắn và mất máu quá nhiều.
Bỏ bản báo cáo xuống, Ngôn Túy Túy giơ tay ra, “Dao mổ, chúng ta cần xác định chính xác thời gian tử vong của anh ta, và cả độ tiêu hóa thức ăn trong ruột.”
Thức ăn cũng có thể trở thành mấu chốt phá án.
“Ngày mai tiếp tục được không, đêm nay lạnh quá àh.” Dương Tố Thanh nhắc khéo bằng cách liếc ngang qua phòng Khám Nghiệm lạnh lẽo.
“Kiểm sát viên ngày mai đòi báo cáo, cô đi lừa một bản về đây đi.” Gã đó đúng là không quan tâm đến sự khổ cực của bá tánh.
Ai không muốn về nhà ngủ 1 giấc ngon lành chứ, nhưng đang có công việc, đành làm đến chết thôi.
Kiểm sát viên nhẫn tâm quá àh, họ rõ ràng là hai cô gái “yếu đuối”… “Bác sĩ Ngôn, cô không sợ sao?”
“Đã nhảy vào nghề pháy y thì phải có tinh thần đấu tranh, người sợ ma ba phần mà ma sợ người bảy phần.” Người sống còn đáng sợ hơn người chết nữa.
Nhận lấy dao mổ, Ngôn Túy Túy cắt 1 nhát từ đầu đến eo, bắt đầu phẫu thuật phần dạ dày, cắt vùng ngực trái, máu bầm tích tụ nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Da trên cổ và ngực bị cắt lìa, xuống dao sâu 4 phân trên vùng bụng, 1 nhát cắt ngang, hơi hồi hộp, và…gan nè, thận nè, hay một số nội tạng vốn nằm im trong cơ thể được đưa ra không thương tiếc.
Nếu ngực có hơi thì trước hết phải đổ nước vào, sau đó mới dùng dao đâm thủng xem có bọt khí sủi lên không, chết trước khi rơi xuống nước và chết sau khi rơi xuống nước hoàn toàn không giống nhau, điều này có trợ giúp cho vụ án, không thể bỏ qua bước này.
Đạn xuyên qua ngực trái gây mất máu đúng thực là điểm chí mạng, các vết thương nhỏ khác chỉ là món ăn nhẹ, nhiều chỗ xước, gãy xương là lúc rơi xuống nước va chạm mà để lại, không phải là mấu chốt.
Quá mập, lượng mỡ đủ nuôi sống 1 làng trẻ em ở Bắc Á, xã hội đen bây giờ thật không tiết chế, cho dù không chết vì xung đột giữa các bang phái thì sớm muộn gì cũng chết do cholesterol quá nhiều…
Muốn địa ngục trống trải thật không dễ, nhiều khi con người gây họa khắp nơi, có ngày tràn lên mặt đất…
“Có thể nghỉ ngơi chút không, em nhức đầu quá.” Cô đang buồn nôn, cái đống ruột gan đó….ọe..!
Chí ít phải 5 năm không dám ăn thịt heo và gạo cuộn.
“Một pháp y thực tập tài năng không bao giờ từ bỏ quyết tâm, em muốn chỉ vẽ một vòng tròn trên bản báo cáo của em àh?” Sắc mặt trắng bệch như người chết, Ngôn Túy Túy liếc ngang qua cô ta.
“Em….uhm….” Bịt miệng lại, Dương Tố Thanh chỉ biết khóc trong câm lặng.
Ngày xưa lúc viết nguyện vọng thi vào Học viện Y, cô không hiểu rõ thế nào là Cơ sở y Học, thế nào là Ứng Dụng Y Học, 17, 18 tuổi chỉ muốn nhanh chóng thành công, cứ nghĩ là Ứng Dụng Y Học có thể học nhiều điếu hơn.
Mà trong Ứng Dụng Y Học lại có khoa Trị Liệu, khoa Dự Bị và khoa Pháp Y, năm đó kinh tế bất ổn, các phòng khám thường bị ăn cướp, bệnh viện lớn thì hay bị tống tiền, bởi thế nên cô mới quyết định theo học Pháp Y.
Nào ngờ năm cuối thực tập khiến cô hối hận rồi, đi theo vị bác sĩ này lên núi xuống biển, xem hết những cảnh tượng khiến cô mắc ói, cô mới biết rằng trị an của Đài Loan đã tiến tới cảnh giới mà cả thần và người đều phẫn nộ.
Trong 6 tháng qua, cô vẫn không quen cảnh máu me tràn lan và nội tạng khắp nơi, đôi lúc tử thi phát hiện chậm tí xíu, mùi hôi bốc lên còn nhịn được, nhưng những con sâu lúc lắc trên đó mới khiến người ta phát ói, chỉ là cô không thể ói trước mặt bao nhiêu là cảnh sát được, phải bảo vệ hình tượng mà!
Như phút giây này, không những là mổ bụng của người chết, mà còn phải tìm kiếm trong ruột cái đống thức ăn sắp thành phân…xem xem trước khi chết, gã này ăn gì, phán đoán xem bữa ăn cuối cùng ăn vào lúc nào, thậm chí từ vị trí đống thức ăn tàn lưu đó đi ra, tìm ra kẻ mà hắn tiếp xúc cuối cùng.
Người chết ra máu là chuyện thường, nhưng tại sao cô phải làm cái công việc dọn dẹp đó, trợ lí pháp y khổ mạng vậy sao?
“Đưa cái kìm cho tôi, cái bên trái ấy.” Nhanh lên, mổ xong cái xác này cô không làm nữa đâu, quá mệt rồi.
Dương Tố Thanh nhìn qua chỗ khác tránh không nhìn vào cái xác. “Bác sĩ Ngôn, làm thêm có tiền làm thêm không?”
“Tôi sẽ đi nói với cấp trên, thiếu một đồng cũng sẽ có người gặp nạn đấy.” Tiền công của quốc gia không lấy sao được.
“Em gái, người em nói là anh àh?” Nhắc đến chữ lợi đúng là mất hết nhân tính…
Dáng người cao ráo cùng với tiếng cười vang vọng trong phòng Khám Nghiệm, người đàn ông có vẻ thư sinh đeo kính cận cười thật thoải mái, không thèm nhìn cái xác đang khó chịu trên bàn mổ.
Thấy nhiều người chết rồi thì cũng không còn thấy lạ kì nữa, da rời thịt rách cũng đâu phải không gặp qua đâu, chạy trên hiện trường tai nạn mấy lần cũng đủ kinh người rồi, đâu có cái xác nào hoàn chỉnh đâu.
“Anh đến làm gì, xem em làm việc cần mẫn rồi yêu cầu cấp trên tăng tiền thưởng àh?” Ngôn Túy Túy mệt mỏi liếc anh ta 1 cái.
Thiệu Chi Ung mỉm cười giơ tay trái lên. “Đến đưa thức ăn khuya cho em, anh sợ giới pháp y sẽ mất đi một nữ thanh thiên đó mà.”
“Đừng nói là anh đã mua cháo tương cho em nha, cái gã bị vươn máu trên dao mổ mà không chịu chết.” Ăn liền 5 ngày sắp chịu không nổi rồi.
Vì không có thời gian xuống bếp, cô nàng làm công dạo này hình như rất bận, cứ không thấy mặt, muốn tìm người thay thế cũng không có, chỉ còn nước một nồi cháo cứ nấu đi nấu lại ăn thôi.
Dù gì cô cũng không thường xuyên ở nhà, 3 bữa chính cũng giải quyết bên ngoài, ăn không hết là chuyện thường, đổ đi thì tiếc nên cứ để trong tủ lạnh, lúc đói thì cứ lấy ra ăn một hai chén.
“Thịt heo xào, thị thỏ, canh gan heo và một ly lớn cà chua ép, vừa lòng chưa?” Anh quyết định ở lại chơi với người đẹp rồi.
Vừa nghe về thức ăn lập tức khuôn mặt biến dạng, Dương Tố Thanh bước lùi liền mấy bước, có chết cũng không tới gần bữa ăn khuya này.
“Nghe có vẻ cuối cùng anh đã có lại một chút lương tâm, chúc mừng chúc mừng.” Gỡ bỏ găng tay trên tay, Ngôn Túy Túy dùng nước khử trùng và nước khoáng rửa sạch đôi tay.
“Không có lương tâm là em chứ, bao giờ em mới biết kính trọng người anh luôn yêu thương đàn em như anh đây.” Muốn uống 1 ly nước của cô ấy cũng phải tự rót nữa.
“Đợi chừng nào anh gặp bất hạnh rồi em sẽ không ngần ngại mổ khắp cơ thể anh, tìm ra hung thủ để anh chết cũng nhắm mắt.” Quá có nghĩa khí.
“Độc ác quá đó, em đang trù anh chết.” Anh đang là thanh niên xuất chúng, trụ cột của đất nước xã hội, đáng chết là những kẻ xấu xa chứ tuyệt đối không phài là anh ta.
“Đừng giả nai, ngành Luật và ngành Pháp Y khác xa nhau lắm.” Vừa đủ cay, ngon!
“Đũa nè.” Sao có người lười như vậy, đến gỡ bao cũng lười, lại dám dùng tay thay đũa cơ đấy.
“Đừng giả bộ đối xử tốt nữa nha, dụng ý của anh em hiểu rõ, có bao nhiêu ngóc ngách trong bụng anh em cũng biết
đấy.” Được đối xử quá tốt không phải là điều tốt.
Thiệu Chi Ung cười rạng rỡ khoác vai Túy Túy kiểu huynh đệ “Bị em phát hiện rồi, không uổng công anh yêu thầm em bao nhiêu năm qua…ai cha! Em giỏi quá!”
“Chuyện thị phi tốt nhất là anh nên khóa miệng lại, em không muốn tự chuốc phiền phức, những chuyện có dính đến tên anh thông thường đều đem lại vận xui hết.” Đã có không ít tin đồn rồi.
Từ trước đến nay làm việc không gây chú ý như cô không bao giờ muốn trở thành nhân vật nổi tiếng, vậy mà cứ vụ án nào tới tay cô cũng phá án thành công, tích lũy quá nhiều thành tích, bao nhiêu kì án được điều tra rõ, danh tiếng vang đến nỗi Tổng thống đích thân ban thưởng.
Học y vốn là do hứng thú với kết cấu cơ thể con người, chứ không phải vì muốn làm điều tốt cho xã hội hay chăm sóc sức khỏe xã hội, cô ghét con người là chuyện ai cũng biết, nhưng trở thành pháp y lại khiến nhiều người kinh ngạc, không ai nghĩ rằng cô thích giao du với người chết.
Thật ra người chết là thành thật nhất, nằm một cách “an phận thủ kỉ” không ồn ào không lên tiếng, không có những phương pháp trị liệu, không cần nghe bệnh nhân than thở một đống về những thứ không liên quan đến bệnh tình như việc nhà, còn ít đi những lời hỏi thăm phiền phức của người nhà bệnh nhân, xung quanh ít đi khá nhiều tạp âm.
Người sống, xác chết trong mắt cô không có khác biệt, từng nhát dao đi xuống cũng là cùng một cấu tạo thôi, chỉ là một thứ thì còn biết thở, một thứ làm biếng không muốn hô hấp nữa thôi.
Cứu sống bệnh nhân là chuyện bình thường, không ai nghĩ rằng vị bác sĩ đó đã làm một việc tuyệt vời hay thế nào, việc làm đương nhiên không cần phài nói nhiều, nhiều lắm thì cuối năm có thêm chút tiền thưởng.
“Cá giúp đỡ nước, nước cũng giúp cá thôi, em cực khổ một chút làm việc cả đêm, anh cho em nghỉ phép 7 ngày như thế nào?” Vụ án khá nghiêm trọng, lâu lâu một chút lợi ích cũng không quá đáng.
“Vụ giao dịch này không tệ.” Suy nghĩ một chút, Ngôn Túy Túy không quên cất nhắc hậu bối “Dương Tố Thanh, báo cáo để em viết đó.”
Vừa bị kêu tên, Thiệu Chi Ung nhìn về phía một xác sống khác, khuôn mặt trắng bệch tộ nghiệp đó quả không hổ danh, hoàn toàn không có chút biểu hiện hay kinh hoàng.
“Đừng mà! Cô giáo àh, ngày mai em phải về trường nộp bài tập đó.” Gọi một tiếng cô giáo với hy vọng có thể thoát nạn.
“Viết.” Không nói nhiều, thái độ của Ngôn Túy Túy là không ai xin xỏ được, cô ngồi kế bên cái xác uống canh gan heo…
Có việc thì cứ để đệ tử làm, cô cứ lợi dụng một tí cũng đâu quá đáng.
“Huhuh….cô nô dịch em.” Dương Tố Thanh không dám khóc lớn, sợ làm phiền tới “xác chết”.
Làm trợ lí đúng là trời định mạng khổ, còn tới nửa năm mới lấy được bằng tốt nghiệp, có thể tốt nghiệp 7 năm học cực khổ này phải coi điểm số có được trong kì thực tập này, cô có thể nói: KHÔNG sao?
Ăn hϊếp hậu bối là hành vi đáng khinh, nhưng cô không thể trách móc ai hết, bác sĩ Ngôn là đôi cánh của giới pháp y, cho tới bậy giờ, vẫn chưa có vụ án nào mà cô không tìm ra nguyên nhân chết, danh dự cao ngất ngưởng không phải một tiểu bối như cô so sánh được, nói ra đâu ai để ý
Có khi người ta còn nói đây là rèn luyện, hâm mộ cô theo đúng thầy tốt mà không trân trọng, chê cô còn quá con nít.
“Em cứ từ từ ở đây than trách nha! Chị tan ca đây!” Ăn no rồi muốn về ngủ cơ.
“Hả?!” Ý cô ấy là gì? “Bác sĩ Ngôn, chị muốn để em một mình tại phòng Khám Nghiệm?”
“Không.” Thu dọn vật tư, Ngôn Túy Túy dùng bông gòn và OXY già rửa sạch vết bẩn trên dao mổ.
Dương Tố Thanh yên tâm àh một tiếng, còn may, còn may.
“Chị dẹp dụng cụ phẫu thuật vào bao chi vậy?”
“Khám nghiệm xong rồi không về nhà không lẽ ngủ qua đêm ở đây, cầm lấy.” Ngôn Túy Túy đưa bản báo cáo mới hoàn
thành được một nửa cho cô ấy.
“Bác sĩ Ngôn…” Dương Tố Thanh có chút hoang mang, mọi việc không phải sẽ như cô nghĩ chứ?
“Đừng lo, anh Thiệu đang đợi bản báo cáo của em ra lò, anh ta sẽ đợi em đến thiên trường địa cửu.” Cùng với đống xác chết đó nữa.
“Gì cơ?!”
“Anh…”
Hai người cùng hét lên nhìn về phía cô ấy, thần kinh vô tình dao động.
Vẫy vẫy tay, cô bước ra khỏi phòng. “Chúc hai người có một đêm vui vẻ.”
Giáo viên khơi mào, học trò dọn dẹp là chuyện bình thường, cô không hề có cảm giác ăn năn, huống chi cô cũng đã kéo thêm một kẻ xuống nước chung cho cô ta. Thế đã là ban ơn rồi.
Ngáp một cái thật to, chiếc áo trắng trên người vẫn còn dính một ít máu. Về nhà rồi kêu Tống muội muội đem ra ngoài giặt, không thể không tốn thêm chút tiền công, cô đã quen với kiểu chi tiêu quá “bình thường” này rồi.
Ngôn Túy Túy tinh thần mệt mỏi bước ra khỏi tòa Thực Ngiệm Y Viện, bước tới ngã quẹo bỗng có một cây súng chĩa vào đầu cô, hỏi cô một câu rất tức cười.
“Cô là bác sĩ?”
Cô phài trả lời như thế nào đây?
Phài hay không phài?
“Tôi mệt rồi, các người muốn có bác sĩ làm ơn đến phòng cấp cứu xếp hàng, quẹo trái đi thêm 10m nữa là tới đó.”
“Đừng nói nhiều, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đừng trách đạn không có mắt.” Dùng đầu súng chạm nhẹ vào đầu cô.
Không cần quay đầu, bằng tiếng thở của những người này, Ngôn Túy Túy có thể đoán ra có bao nhiêu người sau lưng.
“Nói chuyện với bác sĩ nên nhẹ nhàng chút, có khi sau này chính các người cũng cần đến bác sĩ đấy.”
“Mẹ mày! Mi muốn lão tử chết sớm àh!” Người nói tức đến nỗi nói tục và nhổ nước bọt xuống đất.
Chết rồi mới cần đến cô ấy. Ngôn Túy Túy lòng thầm nói.
“Lão Thạch, đừng vô lễ với bác sĩ, cô ấy nói có lí.” Một gã khác trêu cười cản trở lời nói bất kính của người kia.
Người có họa có phúc, đặc biệt là bọn người sống bên đao súng như họ, bữa nào gặp tai nạn, không ai dám đảm bảo có thể sống được hay không, tính tất yếu của bác sĩ là sợi dây duy nhất duy trì mạng sống: không thể đắc tộ được.
“Nhưng mà ả là đàn bà, không thể là bác sĩ ngoại khoa được.” Nhiều lắm là phụ sản khoa hoặc nhi khoa.
“Hỏi thử xem.” Người đàn ông mỉm cười chân thành hỏi: “Quý cô, xin hỏi cô có phài là bác sĩ ngoại khoa không?”
Một gã thổ phỉ lễ phép? “Muốn xem bộ dao mổ của tôi không? Tôi vừa mổ ngực vài người đấy.”
Cô không nói dối, cô có đủ tư cách của bác sĩ ngoại khoa, nếu không bằng cái gì mà cô đi giải phẫu người khác.
“Quá tốt rồi. Chúng tôi chính là muốn cô.”
Muốn tôi?!