Khi Lý Ngân Hách
mở đôi mắt đau rát ra, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Xuyên thấu qua khe hở bức màn buông xuống nhìn ra bên ngoài, ngày vẫn u ám.
Ngân Hách
xoay người xuống giường, nhưng bởi vì hạ thân đau nhức xé rách như bị sét đánh nên dừng lại, y ấn cái trán cẩn thận hồi tưởng, chuyện tình đêm qua dần dần rõ ràng hơn, mỗi một phần đau đớn, mỗi một tấc sung sướиɠ đều từng chút giọt giọt từ trong chỗ sâu thẳm của đầu óc trồi lên trên mặt nước.
Lý Ngân Hách
sửng sờ ở trên giường.
Qua một lúc lâu sau, cậu
mới mặt đỏ tai hồng chậm rãi vùi mặt vào đầu gối, trong đôi mắt có điểm ẩm ướt, bởi vì cậu
phát hiện, trong lòng có sợ hãi, có ôn nhu, có một chút ngọt ngào cùng vài phần lúng ta lúng túng, chỉ duy nhất không có chính là —— hối hận.
Đỏ mặt nhớ lại đôi tay ôn nhu mà hữu lực đêm qua, lần đầu trải qua cảm giác kích đau cùng tâm trí trống rỗng, giọng nói nhẹ nhàng an ủi, Ngân Hách
nhịn không được vùi mặt càng sâu. Đúng vậy, có lẽ kể từ buổi sáng ngoài cửa cô nhi viện, cậu
đã thích Lý Đông Hải, lúc hắn cười bảo mình gọi hắn là Đông Hải, lúc hắn đưa tay dạy mình đeo caravat, lúc hắn lắc đầu bảo mình đi đổi tây trang… Lý Ngân Hách cũng đã lo được lo mất mình sẽ bị sa vào trong đó.
“Lý… Đông… Hải, Đông… Đông Hải, Đông Hải… Hải… Hải.”
Ôm hai đầu gối, Lý Ngân Hách
thấp giọng lẩm bẩm cho mình nghe, thẳng đến khi cảm thấy hai gò má tựa như thiêu cháy.
Lặng lẽ đi xuống cầu thang, đại sảnh khoảng không trống rỗng, sau khi đến phòng bếp ăn chút gì đó, cậu
ôm một sách quyển trinh thám chạy vào hoa viên, hôm nay cậu
không muốn gặp bất luận kẻ nào.
Phía sau giàn hoa tử đằng (*) có một cái ổ cũ hướng lên sườn núi, vừa lúc có thể chứa một cái ghế, lá cây rậm rạp che phủ tầm mắt, mặc dù có chòi nghỉ mát ở một bên cũng khó phát hiện chỗ ẩn thân nho nhỏ này, Ngân Hách
sớm đã xem như lãnh địa trụ sở riêng của chính mình, vì không muốn bị người phát hiện nên ở trong này.
Tuy rằng không có ánh mặt trời, vẫn như cũ có gió mát cùng chim hót, tâm tư Ngân Hách không ở trong sách. Tinh thần mơ hồ nhìn một con con kiến nhỏ bận rộn trên lá cây trước mặt, cậu
nghĩ đến đau đớn thân thể của mình cùng lòng tràn đầy lo lắng không biết khi nào thì mới có thể bình ổn.
Đang xuất thần, bên ngoài truyền đến cước bộ hơn nữa càng đi càng gần, tiếng nói chuyện trầm thấp làm cho trong tim của Ngân Hách
một trận kinh hoàng.
“Thôi Thủy Nguyên, cầu lớn Hà Hải bên kia thế nào?” Cách tán lá cây tử đằng rậm rạp, Lý Đông Hải
cơ hồ an vị ở sau lưng Ngân Hách.
“Còn chưa có tin tức. Nhưng tòa nhà kia của Thượng Hải chúng ta nhiều lần dò xét báo giá của công ty Hưng Duy, không có vấn đề gì.” Nói chuyện chính là trợ lý đặc biệt của Lý Đông Hải
– Thôi Thủy Nguyên.
“Cây cầu lớn Hà Hải là một đệ nhất danh tác của chính phủ Việt Nam, vô luận như thế nào cũng phải giành được trong tay, về sau mới có thể ở nơi đó thành lập mạch người của chính mình. Bên kia Thượng Hải không phải công khai cạnh tranh đấu thầu, mặc dù lấy được hợp đồng cũng tạm thời đừng cho Văn gia biết, Văn gia lão nhân rất giảo hoạt, vả lại cũng phải nể mặt Văn Huệ vì thế mà làm ăn luôn không có lợi.” (có cả Việt Nam trong này ^^!)
Nghe được cái tên Văn Huệ, tim Ngân Hách
đột ngột ngừng đập, mới phát hiện mình là một đứa ngốc, sau khi tỉnh lại giữa trưa hôm nay cư nhiên liền quên Văn tiểu thư.
Ngân Hách
ánh mắt ảm đạm, tâm có chút kích động.
“Đúng vậy. Chủ tịch,” Thủy Nguyên
đột nhiên đè thấp thanh âm, “Còn có một việc, ngài xem này.”
“Thứ này thật tinh xảo.” Đông Hải
nói.
“Đây là vật vừa mới phát hiện ở trong xe của ngài, gắn ở bên dưới chỗ ngồi phía sau.”
“Ân.” Đông Hải
tựa hồ đang kiểm tra thứ đó.
Đây là máy nghe trộm VR-H được sản xuất ở Nhật Bản, pin có thể sử dụng ba năm, hôm nay là ba tháng của sản phẩm.”
“Ngươi nghĩ như thế nào, Thủy Nguyên?”
“Theo lần trước kiểm tra chỉ có Văn tiểu thư từng ngồi xe của ngài.”
“Đây không phải là vật của Văn Huệ, ” Lý Đông Hải
trầm ngâm nói, “Văn gia mua không nổi sản phẩm mới đắt đỏ như thế này. Đây là do Chu Đào lắp đặt, đi thăm dò công nhân Tiểu Kha một chút, ngày hôm qua hắn từng vào trong xe của ta lấy âu phục. Điều tra ra là ai, sau đó đem người trả lại cho Chu Đào, hắn sẽ thay chúng ta xử lý.”
“Vâng.”
Sợ hãi cảm thấy chính mình nghe được những gì không nên nghe, Ngân Hách
càng thêm cẩn thận, ngừng hô hấp không dám cử động nửa ngón tay, vô cùng hồi hộp, Lý Đông Hải
lại thay đổi đề tài.
“Thủy Nguyên, lễ phục đính hôn của Văn tiểu thư và ta đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Cửa tiệm Maya báo tin đến xem hàng mẫu.”
Ngân Háchlặng lẽ không lên tiếng lắng nghe, cuộn thân mình thành một đoàn, trong lòng nghĩ đến bộ dáng Văn tiểu thư mặc lễ phục.
“Để cho Văn tiểu thư quyết định, không cần cho ta xem.” Thanh âm của Lý Đông Hải
thủy chung vẫn là loại gợn sóng không sợ hãi.
“Hảo, chủ tịch nếu không có chuyện gì khác, tôi
đi trước.”
“Hảo.”
Tiếng bước chân của Thủy Nguyên
sàn sạt trên đường đá phiến dần dần tiêu thất, trong góc hoa viên an tĩnh lại, trời vẫn đầy mây, gió vẫn nhẹ nhàng thổi qua cây cối.
Cách lá cây tử đằng, Lý Ngân Hách
đưa lưng về phía Đông Hải
ngồi, đầu lông mày khẽ nhíu lại.
“Ngân Hách, xuất hiện đi.” Lý Đông Hải
nói.
Ngân Hách
cả người chấn động, tâm ‘bùm bùm’ mãnh liệt nhảy dựng, do dự một lát mới đứng lên, co quá lâu nên tay chân đều tê, lúc này toàn tâm cũng tê dại. Cậu
ngượng ngùng đẩy qua cây tử đằng, cúi đầu đứng ở trước mặt Đông Hải.
“Lần sau lúc nghe lén, nhớ núp cho kỹ.”
“Tôi
không phải cố ý, nếu tôi
muốn nghe lén tôi
sẽ từ trên đài xi măng nhảy sang đây.” Ngân Hách
ảm đạm biện giải.
Đông Hải sửng sốt, Ngân Hách
rất thông minh, biết là ngày hôm qua trời mưa ẩm ướt trên mặt đất lưu lại dấu chân bán đứng mình.
“Cậu
đều nghe thấy?”
“Ân.”
…
“Thực xin lỗi, Ngân Hách, đêm qua đều là lỗi của tôi.” Ngừng một chút, Đông Hải
ôn hòa nói.
Ngân Hách
sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu
định làm như thế nào?” Đông Hải
hỏi.
“…?”
Rốt cục, Ngân Hách
sững sờ mở miệng hỏi lại: “Nhanh như vậy, tôi
làm sao có thể tính toán hảo?”
“Là như thế này, Ngân Hách, ” Đông Hải
nghiêng người phía trước, ngón tay đan chéo, “Tôi
sắp đính hôn cùng Văn Huệ, đây là…”
“Vậy còn anh, tính toán hảo chưa?” Ngân Hách
đột ngột cắt ngang Đông Hải, y không thích nhất là xem phim Đài Loan nhiều tập, hiện tại cũng như thế.
“…” Đông Hải
ngừng một chút, nhưng khẩu khí không đổi, “Tôisẽ chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình, đây là chìa khóa của một nhà trọ nhỏ, đây là địa chỉ. Còn đây là tấm chi phiếu trống, tôi
đã ký tên, cậu
điền.”
“Anh không cần chịu trách nhiệm, tôi
tháng trước đã mười tám tuổi, vì thế không tính là dụ dỗ người chưa thành niên.” Ngân Hách
nhịn không được chua xót nổi lên.
“Vậy là tốt rồi.” Đông Hải
cười cười, “Cứ nhận đi, xem như lời xin lỗi của tôi.”
Ngân Hách
cúi đầu nhìn cái chìa khóa, sắc mặt có điểm trắng bệch.
“Anh muốn tôi
khi nào thì dọn đi?”
” Tùy ý cậu, cuối tuần sau chúng tôi
sẽ đính hôn.”
Ngân Hách
thu hồi thứ gì đó trên bàn đá, yên lặng đứng trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, cám ơn anh, Lý Đông Hải.”
Ngân Hách
thẳng thân đi ra ngoài, đi tới trên đường đá phiến mới đứng lại cười, quay đầu nói: “Đông Hải
ca, nếu tôi
là Tiểu Kha, tôi
sẽ đem máy nghe trộm đặt trong móc thắt lưng của anh
mà không phải là bên dưới ghế xe.”
Không phải mùa mưa, mưa lại tí tách từng hạt bắt đầu rơi.
***
Đứng ở trên đường lớn, Ngân Hách
mờ mịt hết nhìn đông tới nhìn tây, mới phát hiện toàn bộ cuộc đời mình nguyên lai chỉ sống trong phạm vi của Lý
Thị. Cậu
cười khổ một tiếng, may mắn mình là một người trưởng thành, bội tình bạc nghĩa dùng không được trên đầu của mình, hơn nữa Lý
gia nuôi mình mười năm, coi như mình ngủ với thiếu gia một giấc là đã trả hết nợ ân tình.
Ngân Hách
không mục đích bước đi trên đường, cơn mưa không lớn không nhỏ rơi xuống đất. Đi được nửa ngày cậu
mới nhớ tới đường dài phía trước có một nhà ga, đã nghĩ chi bằng ngồi trên đó để cho ông trời dẫn đường tái không trở lại.
Nhà ga là một cái sân cũ nát chật hẹp, che không được mặt trời cũng ngăn không được mưa, vẫn không có người, Ngân Hách
nhìn xem biển báo trạm mới biết được thời gian còn quá sớm. Tìm một nơi thoáng khô ráo ngồi xuống, cậu từ trong rương lấy ra khăn mặt xoa xoa mái tóc ướt đẫm.
Cần gạt nước đều đều chuyển động, thời điểm Lý Đông Hải
nhìn thấy Lý Ngân Hách, cậu
đang cúi đầu ngồi ở dưới sân nhà ga đầy tâm sự, trên lưng bị mưa lướt qua làm ướt một mảng lớn, cái rương căng nho nhỏ đặt trên mặt đất kế bên.
“Ngang ngang…!” Đông Hải
ấn còi, Ngân Hách
ngẩng đầu lên, ĐôngHải
ngoắc tay bảo cậu
đi qua.
Ngân Hách
chậm rãi đi đến trong mưa, đứng ở bên cửa sổ hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Cậui muốn đi đâu?”
“Tôi
không biết, chưa nghĩ ra.”
“Trước theo tôi
trở về đi!”
“Vì cái gì?” Ngân Hách
thật sự cảm thấy hoang mang.
“Cậu
không có mang theo chi phiếu.”
Ngân Hách
nghe xong không biết tức giận đến từ đâu, suy sụp hạ bả vai, hai tay đè lại cửa kính xe, cắn răng nói: “Đông Hải
ca, Lý
gia nuôi tôi
mười năm, thanh toán tôi
4 tháng học phí, anh
chơi xong cũng đã trả tiền rồi, hiểu chưa!”
Lý Đông Hải
sắc mặt khó coi, Ngân Hách
cảm thấy hết thảy thật sự rất kì lạ.
“Lôi lôi kéo kéo chính là phong cách của Lý Đông Hải anh
sao? So sánh với anh
hiện tại, tôi
thích bộ dáng rõ ràng của anh
lúc nói chuyện lúc buổi chiều hơn!”
Đông Hải bối rối dời tầm mắt đi, nhìn cần gạt nước không ngừng đu đưa, trầm mặc sau một lúc lâu mới chán nản nói: “Bởi vì tôi
đột nhiên cảm thấy khổ sở.”
Ngân Hách
khó có thể tin, liếc nhìn chiếc ô tô Jaguar màu đen đặc hình, trong lòng càng nghĩ càng tức giận.
“Anh
có cái gì là khổ sở hết!” Ngân Hách
đột nhiên nâng chân lên, hung hăng đạp cửa xe của Đông Hải, “Nói cho abg
biết, anh
không có dụ dỗ gian da^ʍ tôi, là chính tôi
không tự trọng! Mặc dù say nhưng tôi
đêm qua vẫn như cũ thanh tỉnh, là tự mình nguyện ý trao cho anh, bởi vì tôi
thích anh, cho nên tôi
câu dẫn anh, anh
còn không rõ sao? Nếu có người bị hại thì cũng là anh
không phải tôi! Hiện tại anh
có thể cút chưa?”
Đông Hải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngân Hách
xa lạ gần như điên cuồng, mưa làm cho đầu tóc cùng quần áo của y dính sát vào trên người, ánh mắt vốn trong suốt ôn hòa đang hung tợn nhìn chằm chằm cửa kính xe, dòng nước từ trên khuôn mặt thanh tú mà phẫn nộ lướt qua cằm rồi từng giọt rơi xuống.
Chiếc ô tô Jaguar chính là một pháo đài cứng rắn, làm cho Ngân Hách
dần dần dừng lại, cuối cùng hữu khí vô lực bỏ đi.
“Anh cút đi.”
Ngân Hách
xoay người, nản lòng đi hướng trong sân, lại không phát hiện Lý Đông Hải
đã đến phía sau, đến khi sợ hãi phát giác, cánh tay của Đông Hải
đã giống như cái vòng sắt ôm lấy chính mình.
“Chúng ta tự đi lên hay cần giúp đỡ?” Hơn ba mươi thước, trên chiếc xe màu bạc lẳng lặng đứng chờ trong mưa, vệ sĩ cường tráng hoang mang hỏi Josh bên cạnh.
“Hiện tại tìm việc làm không dễ dàng, cậu
vẫn là đừng đi.” Josh tức giận chính mình, vệ sĩ ngu xuẩn như vậy cư nhiên là do chính mình tuyển vào.
“…?” Nhìn xa xa lão đại của Lý
Thị đang cùng người khác đánh nhau, vệ sĩ suy nghĩ nửa ngày, ý tứ của trợ lý hình như là không cần đi thì phải.
Một lát sau, Lý Ngân Hách
hai tay bắt chéo sau lưng, một cánh tay bị Đông Hải
đè ở trên xe, phát hiện mình vẫn thua xa một người trưởng thành mạnh mẽ, cậu
buồn rầu nắm chặt một bàn tay còn tự do, oán hận đấm vào xe, nước bắn tung tóe phủ đầy đôi mắt của cậu, tựa như lệ làm cho tầm mắt người ta mơ hồ.
Một thân thể ấm áp dựa lên, thanh âm trầm trầm ở sau đầu vang lên, mặc dù trong mưa to vẫn nghe được rõ ràng.
“Ngân Hách, tôi
cũng không biết mình sao lại ngốc như vậy, tôi
kể từ khoảnh khắc thấy tấm chi phiếu để lại mà bắt đầu lo lắng cho cậu, mỗi một phút đồng hồ sau so với một phút đồng hồ trước càng thêm lo lắng, tôi
không ngừng tưởng tượng thấy bộ dáng của cậu
ở bên ngoài, sau lại trời mưa lớn, tôi
liền quyết định tới tìm cậu.”
Ngân Hách
bất động, gục tại chỗ lắng nghe.
“Tôi
tính ra tính vào lại không tính đến tâm tình của mình. Tôi
là người làm ăn, mặc kệ chuyện mất nhiều hơn được, cũng không muốn chơi trò chơi tình yêu cậu
tiến tôi
lui này. Tôi
chạy tới tìm cậu, không phải bởi vì tôi thương hại cậu
mà là bởi vì tôi
nhớ cậu.”
Mũi của Ngân Hách
có chút cay xè.
Đông Hải dựa vào gần hơn một chút, khẩu khí tựa như dụ dỗ nói: “Josh bọn họ đã ở bên kia, nếu cậu
còn không chịu theo tôi
trở về, ta sẽ gọi bọn họ chạy tới tiếp đón.”
Ngân Hách
nhắm mắt lại, nói: “Được rồi, vậy anh
để tôi
đứng lên.”
Ở trên xe, Ngân Hách
vẫn không nói gì.
Lúc nhìn thấy ngã tư đường gần Lý
gia, Ngân Hách mới nghiêng đầu, nhíu mày dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Lý Đông Hải, chậm rãi nói:
“Đông Hải
ca, tôi
đoán tương lai của tôi
sẽ thực hỏng bét rồi, bởi vì tôi
rất dễ dàng bị anh
thao túng.”
“Không đúng Ngân Hách, lúc này đây là cậu
đang thao túng tôi.”Đông Hải
cười nói.
Bởi vì ngoại hình chất phác nghiêm cẩn, bộ dáng Đông Hải
tài trí sa cơ thất thế càng thêm chật vật, vén tóc ướt đẫm trên mặt, Đông Hải
hướng Ngân Hách
làm cái mặt quỷ. Giống như lại được nhìn thấy ngày đầu tiên lúc gặp hắn, cậu ‘xí’ một hơi rồi quay đầu đi.
“Lần sau lúc trở ra tìm tình nhân một đêm, nhớ kỹ không cần mang vệ sĩ.” Lướt mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, Ngân Hách
chán ghét nói.
“Đáng tiếc, từ hôm nay trở đi cậu
phải bắt đầu thói quen mang theo vệ sĩ.” Đông Hải
cười làm lành nói.
***
Lý Ngân Hách
thành tình nhân bí mật của Lý Đông Hải.
Ở Lý
Thị, chuyện này chỉ có thể là nửa bí mật, Đông Hải
cùng cận vệ của Ngân Hách
đều nghiêm khắc tuân thủ quy củ của tập đoàn, không dám tiết lộ nửa chữ, mà kì lạ là ngay cả Văn Huệ tiểu thư bị lãnh đạm cũng không phát hiện mình đã bị ném ở nơi nào, đúng là bí mật nửa công khai này, mới để cho Ngân Hách
cảm giác Lý
Thị nghiêm cẩn bất đồng với các công ty khác và —— thần bí.
“Hải.”
“Ân?”
“Để cho em
đi thực tập với Hoàng luật sư ở sở sự vụ nha.”
“Không được.” Đông Hải
thanh âm biếng nhác.
Mới sáng sớm hai người đã ở trên giường lăn qua lăn lại đến tinh bì lực tẫn (kiệt sức á >”T cao thủ nào giúp đỡ với)
“Không được, anh
không muốn em
làm châu chấu.” Gia Thần do dự một chút nhưng vẫn là cự tuyệt.
Ngân Hách
không thèm nhắc lại, lấy ngón tay chậm rãi vuốt làn da rắn chắc của đầu vai Đông Hải, bên trên còn có mồ hôi li ti đều đều bao trùm, ngón tay xẹt qua phía sau lưu lại một đường dấu vết nhợt nhạt.
“Em
thích mùi hương của anh, Lý Đông Hải.”
“Hừ.” Đông Hải
mỉm cười, Ngân Hách
càng ngày càng làm càn, tựa hồ thông minh cùng ngạo khí bị che dấu lâu dài đều bị trận mưa to kia kích phát.
“Anh cũng thích mùi hương của em, Lý Ngân Hách.”
“Em không có mùi hương.” Ngân Hách
dùng chóp mũi cọ xát tóc gáy trước ngực Đông Hải.
“Theo anh
làʍ t̠ìиɦ sẽ có, ” Đông Hải
khép hờ hai mắt, “Mùi hương Gevallia đơn thuần.”
Bàn tay thon dài của Ngân Hách
chậm rãi chải vuốt sợi lông trước ngực Đông Hải, bộ lông rậm dần dần kéo dài xuống dưới thâm màu rám nắng, năm ngón tay tách ra khép lại, nhẹ nhàng nâng khởi, buông ra, dần dần dọc theo bộ lông di động xuống.
“Em hôm nay không phải đi học sao?” Ngón tay Đông Hải
thu lại, bắt lấy cái mông vểnh mười phần co dãn của Ngân Hách.
“Buổi sáng là quy tắc chung hình pháp, em
học rất giỏi.” Ngân Hách
cắn hắn
mơ hồ nói, nghe được tiếng thở dốc trên đầu, vừa lòng cảm thụ được Đông Hải
đang bị khơi mào bản năng động vật.
Đông Hải mãnh liệt xoay người một cái đem cậu
đè ở dưới thân, che miệng cậu
lại, chậm rãi lấy tay vói vào giữa hai chân tình nhân, mềm nhẹ mà hữu lực bắt được vật nhỏ hơi ngẩng đầu lên, khi gấp gáp khi chậm chạp vuốt ve làm cho Ngân Hách phát ra thở dốc phiến tình, lại bị hắn
áp sát đôi môi ngọt ngào ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ.
“Ô… Đông Hải… A!” Ngân Hách
rốt cục chịu không nổi, dùng sức thoát khỏi nụ hôn làm cho người ta hít thở không thông của Đông Hải, đầu gối vô thức lắc lư, mặt đỏ lên, thấp giọng rêи ɾỉ phun ra chất lỏng màu trắng ở trong tay Đông Hải.
Đông Hải cười nhẹ, dùng ngón tay chậm rãi tiến vào hậu đình của Ngân Hách
bởi vì sáng sớm vừa hoan hảo nên không quá chặt khít. Cậu
dần dần bình ổn mị nhãn như tơ nhìn tình nhân, cẩn thận cảm giác đỉnh nóng cháy cực đại của hắn
đang chậm rãi lộng mình…
Thời cơ xem như tới rồi? Chậm rãi, Ngân Hách
ngồi dậy.
Đột nhiên một phen cầm phân thân nóng bỏng của Lý Đông Hải, Ngân Hách
linh hoạt động thân lui về phía sau, hạ thân lập tức thoát ly kẻ tiến công nguy hiểm. Đông Hải
kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt linh hoạt gian xảo. Nhìn chằm chằm khuôn mặt buồn bực của hắn, Ngân Hách
nhanh chóng mà kiên quyết nói:
“Hải, cho em
đi thực tập cùng Hoàng luật sư ở sở sự vụ nha!”
“Hỗn đản, em
nằm xuống cho tôiiiii!”
“Nói ‘Hảo’, nếu không, hắc hắc.” Ngân Hách
nói xong buông đại côn nóng bỏng trong tay ra, nhấc chân xuống giường nhanh chóng thối lui nửa thước.
“Được, anh
cho em
đi, lại đây.” Gia Thần thấp giọng nói.
“…”
Ngân Hách
ngược lại có chút sợ hãi do dự, trong lúc chần chờ, Đông Hải
đã vươn tay túm lấy cậu.
“Muốn chết.” Đông Hải
ám ách nói xong, một bên đem du͙© vọиɠ cương cứng mạnh mẽ ép vào thân thể của cậu.
“A, Hải, Hải… Đông Hải
ca, Đông Hải
ca, a, anh
nhẹ một chút!! Ô…”
***
Bởi vì người nào đó ác ý an bài, Lý Ngân Hách
mang theo vệ sĩ đi làm vì thế mà trở thành thực tập sinh luật sư sở sự vụ nhàn rỗi nhất từ trước tới nay. Bất quá, Ngân Hách
tin tưởng vững chắc, là trân châu rốt cuộc sẽ sáng lên, cho nên cứ mặt dày miệt mài đến ngơ ngẩn. Rốt cục, cơ hội cũng tới, trong ba tháng mở phiên toà một lần, Lý
Thị cuối cùng cũng nhận ra được năng lực của cậu.
Liên quan đến vụ án chính là lão nhân của công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán – Khâu ca, thời điểm hắn cùng lão Hồ đang áp tải hàng hóa thì bị cảnh sát tuần tra kiểm tra bộ phận. Đang lúc đêm khuya, hai cảnh sát mở tầng dưới chót container ra phát hiện một loạt thùng vô cùng nặng, ánh sáng đèn pin vừa mới rọi xuống liền thấy rõ ràng là một đống súng ngắm FR-14, nhưng bất thình lình bị tên côn đồ tập kích, kết quả cảnh sát đành phải quỳ rạp trên mặt đất trơ mắt nhìn chiếc xe tải không có biển số biến mất ở đầu đường.
Không ngờ lúc ba ngày sau Khâu ca thế nhưng bị cảnh sát điều tra bắt giam vì nằm trong vòng tình nghi. Bởi vì cảnh sát họ Trần
công bố mình có thể xác nhận địa điểm và nhận ra Khâu ca, cho nên lúc Hoàng luật sư nộp tiền bảo lãnh Khâu ca ra khỏi cảnh cục tới thời điểm này cũng đã đối với án tử này không hề ôm hi vọng. Nếu Khâu ca bị phán có tội, mặc dù hắn ở trong ngục sẽ không phản bội Lý Đông Hải, nhưng công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán không tránh được sẽ bị kiểm tra cũng bởi vậy mà ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, đến lúc đó đối Lý
gia mà nói là một đả kích không lớn không nhỏ. Án tử định ở phiên toà được mở vào ngày năm tháng ba, đến lúc đó chỉ chờ cảnh sát giáp mặt chỉ chứng, Khâu Ca chỉ sợ không tránh khỏi tai ương lao ngục.
Mỗi lần Hoàng luật sư cùng hạ thủ thảo luận vụ án, Ngân Hách
ngay tại một bên cẩn thận lắng nghe.
Sáng sớm ngày ba tháng ba, lúc Hoàng luật sư mở tờ báo ra, kinh ngạc đến mức ngã vỡ kính mắt, chỉ thấy trên báo chí dài dòng là về kẻ cấp dưới đưa tin Lý
Thị bị tình nghi buôn lậu súng ống đạn dược, cũng có chụp ảnh Khâu ca trên diện rộng cực kì bắt mắt. Hoàng luật sư tiếp tục lật sang tờ báo khác, đều là như thế, cho đến khi hắn từ nơi Khâu ca biết được Lý Ngân Hách
từng giúp Khâu ca chụp ảnh lúc cắt tóc, quả thực muốn giận điên lên, quay đầu đi tìm, mới phát hiện Ngân Hách
hai ngày nay đều không đến làm.
Vốn tưởng rằng Đông Hải
sẽ ở lại trong khu nhà nội thành, cho nên Ngân Hách
về nhà phi thường muộn, vừa nhìn thấy khuôn mặt đen đang chờ ở đại sảnh liền ngây ngẩn cả người.
“Đây là chuyện gì?”
“Đoàng, ” Tờ báo màu sắc rực rỡ ném tới trước mắt.
“Ác a, in ấn không tồi, rất rõ ràng.” Ngân Hách
nhìn Khâu Ca trên mặt báo, cười đến toe tóe.
“Vì cái gì?” Đông Hải
khẩu khí vô cùng kém cũng chỉ vì tổn thất một lão nhân, lại cộng thêm bị Chu Đào chế giễu.
“Anh xem ảnh chụp này đi.” Ngân Hách
từ trong túi xách của mình lấy ra một tấm ảnh.
Đông Hải tiếp nhận, trong ảnh chụp là một cảnh sát đứng ở trước sạp báo.
“Đây là chứng nhân.”
Đông Hải nghi hoặc ngẩng đầu.
“Nếu như toàn bộ người trong nước đều có thể cùng hắn nói ra đặc điểm người
tình nghi, mà đặc điểm này lại có điểm không quá chuẩn xác…”
“Lý Ngân Hách.” Miệng Đông Hải
không tự chủ được mở lớn.
***
Người ngồi trong phòng nghe ước chừng có thể chia làm ba nhóm, nhiều nhất là phóng viên, tiếp theo là người của Lý
Thị, Chu Đào cũng tới, lặng yên không một tiếng động ngồi ở phía sau, thể hiện rõ bộ dáng đến xem náo nhiệt.
Trước mặt bồi thẩm đoàn, Hoàng luật sư đã có dự tính nhìn chằm chằm gã cảnh sát béo chứng nhân tràn đầy tự tin.
“Trần
cảnh quan, tại hiện trường vụ án ngài nói ngài nhìn thấy rất rõ bộ dáng đương sự của tôi”
Đúng vậy.”
“Ngài có thể miêu tả một chút không?”
“Hắn có dáng người vừa vừa, đôi mắt không to, mặc quần áo màu đậm, tóc…”
“Ngài nói tóc của hắn dài đến dưới lỗ tai, cụ thể dài bao nhiêu?”
“Dài quá lỗ tai, không phải kiểu tóc ngắn như hiện tại.” Hừ, cắt tóc cũng vô dụng, Trần
cảnh quan liếc nghiêng Khâu ca đang ngồi tại vị trí bị cáo.
“Vậy mọi người thấy rằng kẻ côn đồ không có khả năng là chứng nhân của ta, chứng nhân của ta lúc ba ngày trước chiều dài tóc gần chạm bả vai, đây là do Lưu thái thái cắt ngắn cho hắn, bà có thể chứng minh tóc của đương sự ta lúc đó không phải tóc ngắn như hiện tại, cũng không phải tóc chỉ tới bên tai, mà là tóc dài gần bả vai.”
“Khi đó trong đêm tối, tóc ta có thể nhìn không rõ lắm.”
Có bẫy! Tuy rằng vẫn không biết rõ bẫy ở nơi nào, Trần
cảnh quan lập tức bắt đầu cảnh giác.
“Ta có thể suy đoán, ngài lúc ấy cũng không thấy rõ ràng ngại phạm, nhưng sau khi ngài xem về án kiện trên báo chí liền không tự chủ được dựa theo ảnh chụp một lần nữa sửa chữa trí nhớ của ngài, cho nên ngài dựa vào tấm ánh đương sự của ta để miêu tả ngại phạm, nói cách khác ngài miêu tả chính là đương sự của ta mà không phải ngại phạm.”
“Nhưng ta nhìn thấy mặt của ngoại phạm!” Cảnh sát tức giận nói.
“Giống như ngài miêu tả, bất luận một độc giả nào xem qua báo chí cũng có thể làm được, cho nên miêu tả của ngài căn bản không thấu đáo, không có tính uy tín, đúng không.”
“Ta chưa từng xem qua tờ báo kia, ta thật sự thấy được mặt của hắn!” Cảnh sát mập mạp phẫn nộ ồn ào.
“Vậy ngài lúc này đang làm gì đó, Trần
cảnh quan.” Hoàng luật sư cầm lấy tấm ảnh trong tay giơ lên.
***
Lúc người nghe tấp nập đi ra đại sảnh, Lý Đông Hải
cùng Thôi Thủy Nguyên
nhìn đối diện Chu Đào cùng thủ hạ của hắn, Chu Đào sắc mặt xanh mét không nói được một lời, trái lại Hoài thúc phía sau mỉm cười cùng Đông Hải
chào hỏi. Thủy Nguyên
một bên đưa tay ra hiệu, một bên từ trong lòng ngực móc ra phong thư giao cho người của đối phương, Hoài thúc tiếp nhận mở ra xem, vẫn như cũ cười đến ôn hòa, hướng về phía Thủy Nguyên
gật gật đầu đi.
“Bản chất thật của hắn chính là một con cáo già.” Thủy Nguyên
cười nhìn bóng dáng của Hoài thúc.
“Cậu
đưa hắn cái gì?”
“Nhớ rõ cái máy nghe trộm kia không? Không phải Tiểu Kha, là một công nhân bảo dưỡng ô tô làm, vừa hù dọa nên cái gì cũng nói. Trong phong thư là máy nghe trộm cùng lời khai của hắn.”
“… Hắc, cậu ta
thật là một tiểu tử rất thông minh.” Lý Đông Hải
đột nhiên thấp giọng cười nói.
“Ai?”
Lý Đông Hải
cúi đầu đi theo Thủy Nguyên
nói câu gì đó, Thủy Nguyên
cười gật gật đầu, bước nhanh vài bước mở cửa xe của mình. Hôm nay, đến phiên hắn thay Đại trợ lý đi đón Lý Ngân Hách tan học.
Lúc Ngân Hách
ngồi trong phòng ăn Tây vắng vẻ nhìn thấy khuôn mặt Đông Hải
tươi cười, nhịn không được kêu to lên. Nhất định là Khâu ca thắng kiện, đây là vụ kiện đầu tiên chính mình tham dự từ lúc chào đời tới nay!!
“Em như thế nào lại nghĩ tới loại thủ đoạn này?” Đông Hải
giơ ly rượu nho trong tay lên, thủy tinh đυ.ng vào nhau, một thanh âm ‘đinh đương’ vang lên.
“Từ mùa hè năm trước đến bây giờ, em
đã xem kỹ khoảng một ngàn hai trăm vụ hình sự án lệ.”
Ngân Hách
một bên cười dài hớp rượu, một bên ở trong lòng lầm bầm lầu bầu, ân, phải cho rượu ở trên đầu lưỡi chậm rãi chuyển một chút, sau đó hiểu rõ hương khí khác biệt của chất lỏng.
“Vì sao, anh
nghĩ rằng em
sẽ thích kinh tế án tử chứ?”
Màu đỏ mã nảo ánh chiếu lưu động, Ngân Hách hì hì cười nói, “Em nói rồi, em
muốn cùng anh
làm một con châu chấu trên sợi dây thừng.”
“Là vì báo ân sao?”
“Báo ân? Vậy nên học… giúp anh
kiếm tiền, ” Ngân Hách
lắc lắc lắc lắc ngồi ở ghế trên cười, “Thích anh, mới nghĩ muốn làm cho mình cũng có… Đôi cánh màu đen.”
Đông Hải cúi đầu, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
“Ngươi say rồi, Ngân Hách.” Đông Hải
đỡ cánh tay của Ngân Hách.