Kem Tan Trong Miệng

Chương 4

Chờ em một chút đi mà"

Sau giờ tan lớp, sân trường phút chốc trống rỗng, học sinh đã ra về gần hết, trên thao trường rộng lớn, chỉ thấy Kha Mi thân ảnh nhỏ xinh đang cố gắng đuổi theo bóng dáng cao lớn của Bạch Bằng Phi.

"Cùng thử sức ha!" Bạch Bằng Phi nhẹ giọng mắng yêu, cố ý càng chạy càng nhanh, làm cho Kha Mi phía sau không cách nào đuổi kịp.

Cô bé này tự xưng là học muội của hắn, nói cái gì bởi vì hắn rất nổi tiếng, biết hắn sẽ không phải loại hư hỏng, sau đó mỗi ngày đều tìm đến hắn, thật là phiền!

"Chờ người ta một chút đi......" Thanh âm la lối níu kéo ngày càng nhỏ, Kha Mi rốt cuộc vẫn là một nữ hài tử, đuổi theo Bạch Bằng Phi qua hơn phân nửa sân trường, thể lực đã bắt đầu có chút không chịu nổi.

Bạch Bằng Phi một mực không để ý tới, tiếp tục cắm cúi bước nhanh về phía trước, tùy ý Kha Mi bám gót ở phía sau bắt đầu lảo đảo.

"Chờ một chút...... A " Trên đầu máu nóng xung thiên, lời nói tức giận còn chưa kịp thốt lên, liền truyền đến một tiếng thét chói tai, sau đó là một đoạn trầm mặc thật lâu.

Bạch Bằng Phi vốn không muốn dừng lại.

Hắn xác định bản thân hiển nhiên là muốn trốn tiếp, nhưng đi được hai bước mà vẫn chưa phát giác ra chính mình càng chạy càng chậm, thậm chí ngừng lại.

Hắn thậm chí còn quay đầu nhìn Kha Mi một cái nhưng lại thấy trên mặt đất một mảnh thân ảnh nho nhỏ.

Kha Mi gục trên mặt đất, không đứng dậy, có chút muốn khóc......

Rất muốn buông tha cho......

Ban đầu nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy tò mò về nhân vật lãng tử của trường học Bạch Bằng Phi, muốn biết hắn, mới có thể lẽo đẽo theo sau lưng hắn chạy loạn khắp nơi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như có chút làm cho người khác hiểu lầm.....

Hơi nước bất tri bất giác dâng lên quanh mắt, Kha Mi gục trên mặt đất một chút cũng không muốn động đậy, cũng không nghĩ ngăn cản nước mắt chảy xuống.

Nàng rốt cuộc làm sai chỗ nào?

Cảm giác ủy khuất từng chút một nảy lên, Kha Mi thật sự rất muốn khóc rống một hồi, nhưng vì lòng tự trọng thêm tính cách cao ngạo không dám khóc thành tiếng.

Bạch Bằng Phi chưa rõ mình rốt cuộc là bị trúng tà gì, cư nhiên lại quay lại, hướng Kha Mi đang gục trên mặt đất vươn tay đỡ lấy. "Nằm lăn lốc như vậy thật khó xem."

Kha Mi không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lem nhem bụi đất cùng nước mắt, nhìn thẳng Bạch Bằng Phi, sau đó mặc cho hắn đỡ nàng đứng dậy.

Hai người đi tới bồn rửa tay gần đó, Kha Mi vẫn một mực không chịu mở miệng.

Bạch Bằng Phi cũng im lặng đưa tay nhẹ nhàng vốc nước, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt của nàng.

Kha Mi không nói một lời, tùy ý Bạch Bằng Phi tỉ mỉ vì nàng lau đi bụi đất trên mặt, đột nhiên cảm thấy đau đau, nàng hơi chút rụt lại.

"Mặt của em có vết thương, cố chịu một chút." Thấy Kha Mi đau đớn, Bạch Bằng Phi ôn nhu giải thích.

Kha Mi vẫn không nói gì như trước, một mực đợi cho Bạch Bằng Phi lau sạch sẽ mặt mình, nàng mới đột nhiên nắm chặt tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hướng cánh tay hắn cắn một cái giống như là đang trút hết oán khí, Kha Mi cực lực dùng sức.

Bạch Bằng Phi bị cắn nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng mặc cho nàng xả giận.

Hai người ở giữa trời chiều nhạt nắng, còn có gió thoảng lúc hoàng hôn chuyển mình phảng phất, giằng co một lúc lâu, thật lâu......

Từ đó, trong sân trường luôn có thể thấy Bạch Bằng Phi yên lặng bước đi, bên cạnh luôn là hình ảnh Kha Mi nhún nhảy tinh nghịch, thẳng cho đến khi Bạch Bằng Phi tốt nghiệp....

Đáng chết!

Kha Mi tận lực khống chế cơn giận của mình.

Một phút đồng hồ sau, nàng trong lòng vẫn lửa nóng phừng phừng.

Không có biện pháp, nàng nhất định phải mở miệng!

Sau khi quyết định làm như vậy, nàng lập tức từ vị trí của mình nhảy dựng lên, xông xáo hướng phòng làm việc của quản lí đi tới.

Sắp đến gần phòng làm việc của quản lí, ước chừng còn có ba trăm mét thì lại gặp đồng sự Mật Tuyết Nhi nhìn nàng chào hỏi,

"Tiểu Mi."

"Chào. Có chuyện gì sao?" Kha Mi khuôn mặt vốn đang đằng đằng sát khí, bỗng nhanh chóng chuyển thành khuôn mặt tươi cười với giọng điệu đầy khí phách chỉ trong vòng ba giây.

"Không có gì! Tớ chẳng qua nghe nói cậu không làm tiếp với Công ty điện tử Bạch Vệ nữa, là thật chứ?" Mật Tuyết Nhi cười ngọt ngào, khách khí hỏi.

"A a...... Nói cái gì vậy! Chỉ có thể là do khách hàng không thích nghiệp vụ của tớ, chứ tớ làm sao có thể bỏ khách hàng quý giá như thế được chứ?" Kha Mi cười phi thường giả tạo đáp lời.

Chê cười! Dê béo làm sao đưa cho người khác một cách vô ích được?

"Thật đúng là......" Trên mặt Mật Tuyết Nhi thất vọng tràn trề rõ rệt. "Vậy...... Cố gắng nhé!" Nói qua loa xong mấy câu, Mật Tuyết Nhi nhanh chóng biến mất.

Kha Mi tiếp tục theo hướng phòng quản lí đi tới.

Bạch Vệ điện tử chính là công ty của Bạch Bằng Phi. Mặc dù là công ty mới thành lập nhưng giá cổ phiếu đã tăng vọt, là mã triển vọng trên sàn.

Công ty khó kiếm được khách hàng tốt như thế mà lại phân cho nàng, nàng vốn cũng vui mừng lắm, bất quá thấy khách hàng liên lạc chính là Bạch Bằng Phi, lòng của nàng tự nguội lạnh mất một nửa.

Hơn nữa ngày đó, bọn họ còn nảy sinh quan hệ thân mật......

Tâm tình khó xử cùng khó giải thích chất chồng trong lòng nàng, chính nàng cũng không rõ ràng lúc ấy tại sao lại để phát sinh sự việc đó?

Xảy ra rồi nàng lại lo lắng Bạch Bằng Phi có thể hay không cho rằng nàng rất tùy tiện....cho nên theo sau ngày đó, nàng cũng không dám cùng Bạch Bằng Phi liên lạc, mà hắn cũng không có chủ động liên lạc với nàng.

Nàng vốn nghĩ mình muốn như vậy trước, bất quá nhìn lại thấy thế nào, kết quả không biết ra sao, đồng nghiệp đột nhiên lan truyền lời đồn nàng chưa từng nghĩ: chuyển công tác sang khách hàng lớn là Bạch Vệ điện tử.

Nàng thật có chút không muốn trốn tránh nữa, nhưng thực ra mới suy nghĩ được có hai ngày mà cấp trên đã có người tới hỏi han, hơn nữa, cấp trên còn ám chỉ nàng nếu không làm tiếp, sẽ chuyển Bạch Vệ điện tử cho nhân viên khác, còn ráng thêm một câu đã có rất nhiều nữ nghiệp vụ đồng sự cho biết rất có hứng thú đón tay Bạch Vệ điện tử!

Nàng thật có chút không muốn trốn tránh nữa, nhưng thực ra mới suy nghĩ được có hai ngày mà cấp trên đã có người tới hỏi han, hơn nữa, cấp trên còn ám chỉ nàng nếu không làm tiếp, sẽ chuyển Bạch Vệ điện tử cho nhân viên khác, còn ráng thêm một câu - đã có rất nhiều nữ nghiệp vụ đồng sự cho biết rất có hứng thú đón tay Bạch Vệ điện tử!

Chó má!

Nàng phải bảo vệ quyền lợi của chính mình trước mới được, nếu không khách hàng rất nhanh sẽ bị đồng sự ăn tươi nuốt sống!

Vì vậy nàng liền nhắm phòng quản lí lao tới.

Bất quá phòng làm việc của quản lí hình như đường xá có chút xa xôi lại khó đến. Nàng còn chưa kịp tiến được năm mươi mét, phía trước lại xuất hiện đồng sự Lysa hướng nàng vẫy vẫy tay.

"Tiểu Mi."

"Chào. Có chuyện gì sao?" Kha Mi lại bản cũ tiếp diễn, nhanh nhẹn thay đổi khuôn mặt đang đằng đằng sát khí sang tươi cười niềm nở trong vòng ba giây.

"Không có gì! Ta chỉ là nghe nói mi không tiếp nhận vụ Bạch Vệ điện tử nữa, là thật chớ?" Lysa cười ngọt như mật, khách khí hỏi.

"A a...... Nói cái gì vậy! Chỉ có thể là do khách hàng chê bai nghiệp vụ của ta, chứ ta làm sao có thể bỏ khách hàng VIP như thế được chứ?" Kha Mi cười giả lả đáp lời.

"Thật đúng là......" Trên mặt Lysa thất vọng tràn trề rõ rệt. "Vậy...... Cố gắng lên đi!" Nói qua loa mấy câu, Lysa nhanh chóng biến mất.

Kha Mi lại đằng đằng sát khí hướng phòng quản lí.

Đi tới chưa đầy năm mươi mét, phía trước lại đột nhiên xuất hiện đồng nghiệp Duy Kì hươ tay vẫy nàng.

"Tiểu Mi."

"Chào. Có chuyện gì sao?" Kha Mi lại phải đảo nhanh kịch bản, thay đổi khuôn mặt đang đằng đằng sát khí sang tươi cười niềm nở trong vòng ba giây.

"Không có gì! Chỉ là nghe nói bạn không làm tiếp bên Bạch Vệ điện tử nữa, là thật đúng không?" Duy Kì dịu dàng, khách khí hỏi.

"A a...... Nói cái gì vậy! Chỉ có thể là khách hàng không hài lòng nghiệp vụ của mình, chứ mình làm sao có thể từ bỏ khách hàng quan trọng của công ty được chứ?" Kha Mi cười giả lả đáp lời.

"Thật đúng là......" Trên mặt Duy Kì rõ ràng thất vọng tràn trề. "Vậy...... Cố gắng hơn nghen!" Nói qua loa mấy câu, Duy Kì nhanh chóng biến mất.

Kha Mi tiếp tục đằng đằng sát khí đi tới.

Tương tự qua không đến năm mươi mét, chướng ngại vật tiếp theo liền xuất hiện

Như thế lập lại nhiều lần, Kha Mi đột nhiên hiểu được cảm giác phòng quản lí thật sự xa đến mức nào, phảng phất vĩnh viễn cũng chạy không tới.

Vì vậy nàng quyết định!

Núi không chuyển thì đường chuyển. Đường không chuyển thì nàng chuyển.

Nàng, chuyển sang đi tìm Bạch Bằng Phi nói chuyện làm ăn!

Nếu đến phòng quản lí khó như vậy, nàng dứt khoát đi bái phỏng Bạch Vệ điện tử, lấy hành động chứng minh Bạch Vệ điện tử trước sau vẫn là của nàng.

Nói cái gì thì nàng cũng không đem Bạch Bằng Phi thả rông cho nữ đồng nghiệp hay bất kì nữ nhân nào khác hưởng dụng được!

Hừ!

Nàng hẳn là trong lòng tức giận sao?

Sau ngày đó đến bây giờ, nàng vẫn một mực không liên lạc, chắc là hận chết hắn đi?

Bạch Bằng Phi phát hiện mình mấy ngày nay tâm phiền ý loạn, trong đầu cứ quanh quẩn việc mình với Kha Mi phát sinh tối hôm đó.

Hắn cũng không hiểu được chính mình bị trúng cái gì, ngày đó ngay cả không nhịn được hôn nàng, thậm chí còn không nhịn được làm cho nàng......

Hết thảy đều phát triển vượt quá hắn có thể đoán trước, mà làm cho hắn thấy kì lạ nhất chính là Kha Mi trông qua bình thường nhưng lại tuyệt vời đến thế!

Hắn đáng chết lại nhớ đến nàng!

Hết sức mong nhớ......

Hắn cho là trải qua tám năm, hắn lẽ tất nhiên sẽ không xúc động như thế nữa, lần này cùng Kha Mi có thể từ từ phát triển quan hệ, ít nhất có thể làm cho Kha Mi đối hắn có ấn tượng tốt đẹp một chút.

Hắn rõ ràng đã nói với chính mình, lần này biểu hiện phải làm cho thật tốt, kết quả...... lại bị chính hắn đập bể!

Bạch Bằng Phi phiền toái thiếu chút nữa muốn căn khói trừu, vừa lúc điện thoại nội tuyến vang lên, báo cho hắn có khách xin vào gặp.

"Danh tính?"

"Dạ, là nhân viên nghiệp vụ của Bao Giả - Kha Mi tiểu thư."

"Để cho cô ấy lên đi!"

Tâm tình lộn xộn đột nhiên bình tĩnh trở lại, Bạch Bằng Phi lập tức khôi phục dáng vẻ ung dung, ưu nhã vốn có.....

"Chào, Tiểu Mi." Bạch Bằng Phi thần sắc tự nhiên hướng giai nhân chào hỏi.

Kha Mi vừa bước vào văn phòng của Bạch Bằng Phi, đã trông thấy hắn vẫn một bộ dạng thong dong tự đắc, dường như giữa hai người lúc đó chưa từng phát sinh chuyện gì, lòng của nàng chợt cảm thấy có chút chua xót.

Gặp được Bạch Bằng Phi, nàng mới hiểu được, nàng ở công ty tức giận như vậy, không phải bởi vì có đồng nghiệp muốn cướp khách hàng của mình, mà là

Nàng thật sự thích Bạch Bằng Phi!

Nàng thật sự thích Bạch Bằng Phi!

Từ tám năm trước, lòng của nàng đã bất tri bất giác đều hướng về Bạch Bằng Phi.

Qua mấy năm, nàng cho là mình chán ghét Bạch Bằng Phi, kỳ thật là nàng không nỡ quên mất hắn, nàng chán ghét chỉ là một loại khϊếp đảm.

Nàng sợ, sợ Bạch Bằng Phi vừa hôn nàng, sau đó liền thật sự biết nàng không đủ tốt.

Tự tôn của nàng không cho phép bản thân bị Bạch Bằng Phi chán ghét......

Mấy ngày nay, hình ảnh Bạch Bằng Phi cứ mạnh mẽ trỗi dậy, cho tới bây giờ gặp mặt, nàng mới có thể thấy chính mình mấy ngày liên tiếp là tương tư a.

Đi vào văn phòng của Bạch Bằng Phi, trong lòng nàng ít nhiều chờ mong thái độ của hắn có thể sẽ quan tâm, hay có chút ít thay đổi khác đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của hắn, lại cảm thấy bản thân hoàn toàn thất vọng, đúng là do nàng đa tâm suy nghĩ....

Cho nên Kha Mi buộc mình thu hồi suy nghĩ miên man trong lòng, hướng Bạch Bằng Phi nở một nụ cười xã giao.

"Học trưởng à không đúng, hôm nay là tới bàn công việc, tôi nên gọi ngài là Bạch Tổng giám đốc mới đúng!"

"Công việc?" Bạch Bằng Phi sửng sốt, nhìn kỹ Kha Mi hồi lâu, mới đột nhiên nặng nề nói: "Được, bàn công việc!"

Đáng chết!

Chẳng lẽ trừ công việc ra, bọn họ trong lúc này không có chuyện gì đáng nói nữa sao?

Chẳng lẽ nữ nhân kia lại nghĩ đêm hôm đó là do nhất thời say rượu ư?

Trong lòng Bạch Bằng Phi phừng phừng một cỗ lửa giận thiêu đốt......

"Bạch Tổng giám đốc, trong quyển brochure này có tài liệu của công ty chúng tôi cùng sản phẩm, chúng ta trước hết ngồi xuống, để tôi giải thích cho ngài hiểu rõ hơn." Kha Mi trấn định giơ ra tập sách mỏng.

"Không cần!" Bạch Bằng Phi trực tiếp vung tay, cự tuyệt đề nghị của Kha Mi.

"Bạch Tổng giám đốc, ngài còn chưa có xem qua......"

Bạch Bằng Phi không đợi Kha Mi nói hết câu, liền chặn lời nàng.

"Cầm lấy hợp đồng đi."

"Cái gì?" Kha Mi khó hiểu nhìn hắn.

"Hợp đồng cầm lấy đi." Bạch Bằng Phi không kiên nhẫn nói. "Cô theo tôi lên giường không phải là vì muốn tôi đồng ý sao? Tôi bây giờ trực tiếp ký cho cô."

"Tôi không phải!" Kha Mi thử giải thích.

Nhưng Bạch Bằng Phi cũng không tin. "Cần gì giả bộ thanh thuần chứ? Làm nghiệp vụ viên không phải đều là như vậy? Chẳng qua tôi không nghĩ xa cách tám năm, cô lại xuống cấp đến thế."

Bạch Bằng Phi mỗi một câu nói cũng giống như đao nhọn đâm vào ngực Kha Mi.

Nghe được Bạch Bằng Phi coi thường nàng như vậy, Kha Mi đặc biệt phẫn nộ cầm lấy công văn trong bọc cùng hợp đồng, không nói hai lời liền xé tan, sau đó, vứt vào mặt hắn

"Anh thật là một tên khốn! Tám năm trước ghê tởm như vậy, tám năm sau vẫn quá đáng như thế! Anh dám nghĩ tôi là nữ nhân ti tiện ư?" Nàng mắng xong liền muốn xoay người bỏ đi.

Nói thì mau nhưng hiểu thì chậm, khi Kha Mi đã đến gần cửa phòng làm việc thì Bạch Bằng Phi mới đuổi kịp theo, nắm chặt cánh tay nàng.

"Nói cho rõ ràng xem nào!"

"Không có gì để nói!" Kha Mi xoay người, hất tay Bạch Bằng Phi ra.

"Em hôm nay không đem mọi chuyện nói cho rõ ràng thì đừng nghĩ có thể rời đi!" Bạch Bằng Phi khăng khăng nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Kha Mi.

Nữ nhân này là mượn gan trời ư, dám mắng hắn khốn kiếp?!

"Tôi với anh không có chuyện gì để nói hết!" Kha Mi cố gắng giãy thoát khỏi sự kiềm trụ nơi cổ tay của Bạch Bằng Phi.

Nam nhân trời đánh! Trước xem nàng như kĩ nữ, bây giờ còn muốn ngăn cản nàng?!

"Nói rõ coi tôi ghê tởm chỗ nào!" Nam nhân dấn tới trước ngăn cản, trực tiếp dùng thân thể áp chế Kha Mi vào cánh cửa. "Cửa này có cách âm, em có kêu la thế nào cũng sẽ không có người nghe được."

Vốn là không ngừng giãy dụa, Kha Mi lúc này mới miễn cưỡng buông tha.

"Thực tế là anh không đúng! Đều là do anh không tốt......" Mặc dù bị vây kín như thế, Kha Mi vẫn kiên trì hướng Bạch Bằng Phi kể tội.

Mà nam nhân chỉ vì đang khóa giai nhân trong lòng Không khí trong phòng làm việc hết sức ngưng trọng.

"Em dựa vào cái gì,mà mắng chửi tôi chứ?" Bạch Bằng Phi chất vấn.

Kha Mi tâm không cam, tình không muốn, nhìn hắn chằm chằm hắn, "Vậy anh dựa vào cái gì nói tôi lên giường với anh là vì hợp đồng?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Mới không phải!"

"Vậy em tại sao theo anh lên giường?" Trong lòng xẹt qua một tia vui sướиɠ, hắn âu yếm ôm nàng, hướng môi nàng, liếʍ láp mật ngọt nơi miệng nàng.

"Ưʍ......"

Kɧoáı ©ảʍ không khỏi đánh sâu vào trong thân thể, Kha Mi vô tình bật tiếng rêи ɾỉ.

"Tại sao?" Hắn không thôi nài ép, vừa thấp giọng ở bên tai nàng lẩm bẩm, vừa đưa tay cởi ra dây áσ ɭóŧ của nàng, bàn tay to lớn lập tức sờ loạn da thịt tuyết trắng.

"Anh đều làm cho người ta nghĩ ngợi khó khăn như vậy, tại sao em lại phải nói cho anh biết chứ?" Đánh rớt tay của hắn, nàng kéo cao vạt áσ ɭóŧ.

"Em nhất định phải nói cho anh biết, nếu không hôm nay anh sẽ không để cho em rời khỏi phòng làm việc của anh đâu." Nam nhân nở nụ cười hết sức tà ác, cánh tay mạnh mẽ tiếp tục kiềm trụ eo thon của giai nhân, theo đôi môi xinh đẹp của nàng lần xuống tới ngấn cổ tuyết trắng.

"A!" Kha Mi sợ hãi kêu lên một tiếng.

Nam nhân khóe miệng mỉm cười trêu chọc, đôi môi thấp nóng thừa dịp nàng phân tâm liền hướng tới trước ngực nàng, đυ.ng chạm đùa giỡn với tiểu anh đào tròn trịa khiến nó càng thêm căng tràn; Tay kia xoa nắn một bên đầu ngọc mũm mĩm.

"Ấy......" Nàng cắn môi dưới, thanh âm run rẩy hưởng ứng sự xâm lược của hắn.

"Còn không nói cho anh biết?" Hắn sống chết truy bức, hôn lên da thịt trắng nõn, lưu lại dấu vết sâu cạn không đồng nhất, muốn dùng hành động bức bách nàng biểu lộ.

"Không muốn!" Kha Mi cố gắng phủ nhận, nhưng thân thể nàng sớm đã bị nam nhân giữ chặt trong lòng, muốn giãy dụa, nhưng hai chân lại ôm quanh người hắn, căn bản không có không gian tránh thoát, chỉ có mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Thật không?" Tháo mở cúc áo, hắn lưu lại dấu hôn trên cổ nàng.

"Xác định không nói?" Nịt ngực của nàng rớt xuống, hắn ở hai đỉnh đồi mơn mởn lưu lại dấu hôn.

"Như vậy cũng không nói?" Vứt bỏ áo của nàng, hắn đặt dấu hôn ở bờ eo thon......

Kha Mi xụi lơ trên người hắn, mơ màng trầm trầm, nói không nên lời.

"Tiểu yêu tinh, hồi nãy mạnh miệng như thế nào? Xem ra anh lại phải cứng rắn hơn mới được." Du͙© vọиɠ bị đè nén nơi bụng dưới muốn bạo động, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai nàng.

"Ư......" Trong đầu một mảnh hỗn loạn, nàng chống cự nam nhân dẫn dụ, toàn bộ buông tha hết.

Bạch Bằng Phi mỉm cười, ôm giai nhân nằm lên ghế salon, đồng thời trút bỏ y phục của cả hai người, rồi lại cúi đầu bá đạo cưỡng chiếm hô hấp của nàng.

"A......" Nhìn thấy thân thể nam nhân trần trụi, Kha Mi kinh hoảng xanh mặt đứng bật dậy, môi lại bị hắn khóa chặt, mà ngược lại, tư thế như vậy có thể làm cho nàng rõ ràng nhìn thấy, nam nhân làm loạn cánh hoa ẩn mật dưới thân của nàng......

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng tìm kiếm trong bụi rậm, lướt qua cánh hoa mềm mại của nàng, đồng thời cúi xuống chuẩn bị, cũng ác độc lặp đi lặp lại thiệt linh hoạt, không ngừng ám chỉ việc hắn muốn làm với nàng......

Đột nhiên, hắn dùng sức mở rộng hai chân nàng, vừa động thân, bản năng nam tính thoáng chốc đã xuyên qua lối hẹp ẩn mật.

"A......"

Vật lạ nam nhân xâm chiếm, Kha Mi khẽ kêu lên, Bạch Bằng Phi lại tựa hồ cố tình không nghe thấy, chỉ để cho bản năng dẫn dắt hắn rong ruỗi, ra vào tiểu huyệt của nàng.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cơ hồ làm cho hắn quên hết thảy, chuyển động cuồng dã là tất cả, hơi thở nàng cùng hắn hợp làm một.

Ngay khi hai thân thể ma sát kịch liệt, Bạch Bằng Phi ở trong cơ thể nàng gieo rắc mầm mống của mình, cùng nàng mật yêu dung hợp......

Khi nàng vẫn còn đang thần hồn điên đảo, hắn khẽ cắn vành tai nàng, "Nói em theo anh lên giường là bởi vì yêu anh."

"Em... yêu anh......" Đắm chìm trong cao triều kí©ɧ ŧìиɧ, Kha Mi khe khẽ thốt lên lời mà nam nhân muốn nghe nhất.