Kẻ Thù Của Xử Nữ

Chương 8

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ của Cố Vân Dã và Mạc Vũ Thường tiến lên một hình thức mới. Hắn đối với nàng không còn lạnh lùng, vui buồn thất thường nữa, và Mạc Vũ Thường cũng không muốn làm phức tạp vấn đề. Hiện tại, nàng thầm mong mọi chuyện cứ như bây giờ, không muốn tự chuốc lấy phiền não. Đối với chuyện tương lai, hai người bọn họ dường như là tâm ý tương thông, không ai lên tiếng cũng không khơi gợi.

Ban ngày, họ ở công ty vẫn duy trì quan hệ cấp trên cùng cấp dưới như trước, bình thường trao đổi lạnh nhạt. Đêm đến, Cố Vân Dã sẽ ở trong bóng tối ôm nàng, sự nhiệt tình đến lúc này mới hiển lộ. Buổi sáng, có khi hắn rời giường trước đến công ty, có khi hắn lại khiến nàng đi làm muộn, đơn giản là vì hắn đột nhiên hưng phấn.

Cuộc sống không có phân tranh tựa như dòng nước chậm rãi trôi qua, điềm đạm nhưng lại có ý nghĩa.

Tối hôm nay, việc chụp hình quay phim của Mạc Vũ Thường kết thúc sớm. Tâm huyết dâng trào, nàng liền đến siêu thị mua đồ ăn, muốn tự tay làm một bữa tối phong phú cho Cố Vân Dã.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng bày thức ăn lên bàn chờ Cố Vân Dã trở về dùng bữa tối. Khoảng bảy giờ, Cố Vân Dã về đến nhà, khi thấy những món ăn đầy đủ mùi vị sắc nóng hổi bày trên bàn, hai mắt hắn không khỏi trợn tròn.

“Tất cả đều do em làm sao?” Hắn nhìn Mạc Vũ Thường đang đứng cạnh bàn ăn cười ngại ngùng.

Mạc Vũ Thường mỉm cười gật đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Anh không ngờ em nấu ăn giỏi như vậy.” Tâm tình Cố Vân Dã thật vui vẻ mỉm cười, cuộc sống gia đình ấm áp yên tĩnh làm cho hắn cảm nhận được sự vui sướиɠ và thoải mái trước giờ chưa từng có.

“Anh nếm thử trước rồi khen em cũng không muộn, đã một thời gian dài em không xuống bếp rồi.” Nàng đỏ mặt ngồi xuống ghế rồi xới một chén cơm cho hắn.

Làm bạn với ngọn đèn ấm áp, hai người lẳng lặng dùng bữa cơm tối, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vờn quanh.

“Ôi… thật sự ăn ngon lắm!” Sau khi dùng xong bữa tối, Cố Vân Dã vẻ mặt thỏa mãn, khóe miệng bất giác nhếch lên mỉm cười vui vẻ. Giờ phút này hắn hoàn toàn không có dáng vẻ nghiêm túc, góc cạnh sắc bén như ban ngày mà ngược lại giống như một đứa trẻ lớn xác rất dễ dàng thỏa mãn.

Mạc Vũ Thường nhìn hắn thả lỏng, bộ dạng hiền hòa, không khỏi liên tưởng đến giờ phút này bọn họ tựa như một đôi vợ chồng, có được một hạnh phúc nho nhỏ ấm áp. Không biết có một ngày nào đó, bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc được như vậy hay không?

Ý thức được mình lại muốn đi vào nơi ngõ cụt, nàng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên, cùng Cố Vân Dã bước vào phòng nghỉ. Hai người ngồi trên ghế sôpha dựa sát vào nhau, nghe từng âm hưởng hòa nhạc chậm rãi, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

Bàn tay Cố Vân Dã nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai mượt mà của Mạc Vũ Thường, đôi môi hắn cũng chậm chạp dao động bên tai nàng. “Em thật là thơm quá!” Hắn nỉ non bên tai nàng.

Mạc Vũ Thường cười khẽ. “Có thể là nước hoa của công ty. Hôm nay khi chụp ảnh em có sử dụng một ít.”

Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có vẻ hờn giận và ảo não.

“Anh sao vậy?” Nàng có chút khẩn trương hỏi, lời nói vừa rồi của nàng có vấn đề sao?

Cố Vân Dã cười khổ, “Theo lý thuyết, anh phải cảm ơn em vì đã mang lại lợi nhuận cho công ty, nhưng nhìn đám ruồi muỗi to đùng theo sát em, thật sự làm người ta chịu không nổi!” Trong giọng nói đầy vẻ ghen tuông.

Mạc Vũ Thường vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu nhìn hắn. “Cái gì mà ruồi muỗi?”

Chỉ thấy Cố Vân Dã vẻ mặt đỏ bừng, mất hứng mím chặt môi không trả lời câu hỏi của nàng. Bỗng dưng một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Mạc Vũ Thường, hoàn toàn hiểu được ý hắn ruồi muỗi là ám chỉ cái gì. Lòng nàng chợt nghi vấn, chẳng lẽ là hắn đang ghen sao?

“Em đối với những người đó hoàn toàn không có ý gì, lời mời của họ em đều từ chối rồi”. Nàng thành thực nói với hắn.

Cố Vân Dã vừa lòng lẩm bẩm một tiếng, nhưng lại lập tức hỏi: “Còn Chu Tuấn Khải? Nghe nói mỗi ngày anh ta đều tặng hoa cho em, còn thường gọi điện thoại mời em đi ra ngoài.” Hắn chau mày, có vẻ cực kì hờn giận.

Mạc Vũ Thường có chút chột dạ, mắt nhìn xuống. Chu Tuấn Khải một người nhã nhặn, lễ phép lại khôi hài vui vẻ, nàng không chán ghét anh ta nhưng cũng chỉ xem là bạn bè thôi. Nhưng nàng cũng không nên khen ngợi hắn trước mặt Cố Vân Dã.

“Hoa của anh ấy tặng, em đưa lại cho đồng nghiệp trong công ty rồi. Những lời mời của anh ta em đều không đáp ứng.” Những lời nàng nói đều là sự thật.

Câu trả lời của nàng hiển nhiên làm tâm tình của Cố Vân Dã tốt lên rất nhiều. “Anh nhớ em vốn muốn làm nhà thiết kế trang phục, sao lại làm người mẫu?” Hắn tùy ý tán gẫu với nàng, một tay nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc của nàng.

“Có thể xem là nhân duyên! Khi học đại học, em làm thêm buổi tối mới quen biết chị Thẩm, chị ấy nói em đủ tiêu chuẩn làm người mẫu nên muốn em làm cho chị ấy. Từ khi đó em mới bắt đầu được huấn luyện để trở thành một người mẫu chuyên nghiệp.” Nàng chậm rãi nhớ lại, nói xong rồi tạm dừng một chút quay đầu thâm tình chăm chú nhìn hắn. “Nhưng thời gian này em vẫn không từ bỏ giấc mộng làm nhà thiết kế trang phục chuyên nghiệp, em chờ đợi để được vào làm ở Thái Phong. Hiện tại điểm yếu của em chính là kinh nghiệm và sự rèn luyện, một ngày nào đó em sẽ chuyển hướng từ vị trí phía trước ra phía sau.” Nói xong đôi má nàng hiện lên hai ráng mây ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Lời của nàng làm Cố Vân Dã nhớ tới Vân Nhu đã từng kể về ước nguyện của nàng. Bốn năm qua, tâm ý của nàng đối với hắn thủy chung không thay đổi, làm cho người luôn lãnh đạm hờ hững như hắn cũng rung động tận đáy lòng.

Không kìm lòng được, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cực kỳ dịu dàng hôn nàng. Hành động đầy tình cảm và cẩn thận kia gần như khiến nàng cảm động đến rơi lệ.

Ngay lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, quấy nhiễu hai người đang lạc vào đam mê.

Cố Vân Dã tức giận hừ một tiếng, không kiên nhẫn nhấc điện thoại. “Alô!”

Một lát sau, vẻ mặt của hắn phút chốc trở nên thâm trầm nghiêm túc. “Được, được, Mẹ đừng lo lắng, con lập tức quay về.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt vừa đau khổ vừa phức tạp nhìn Mạc Vũ Thường. “Là mẹ anh gọi điện thoại.”

“Bác Cố?” Mạc Vũ Thường giật mình lẩm bẩm nói. “Bác… Bác không biết em và anh sống cùng nhau. Em chỉ nói cho bác ấy biết em làm việc trong công ty của anh.” Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, nàng nghĩ là chuyện này nên nhanh chóng giải thích.

Cố Vân Dã tránh ánh mắt của nàng, giọng khàn khàn trả lời: “Không có liên quan đến chuyện này… Vân Nhu đã trở về!”

Mạc Vũ Thường sửng sốt một chút lập tức hiểu ý, “Cái này thật sự là tin vui, cô ấy và chồng về nhà mẹ chơi vài ngày… Việc này tốt lắm!” Nàng ra vẻ thoải mái mà nói. Cho đến nay, Vân Nhu là nhân vật mà hai người bọn họ tránh nhắc đến.

Cố Vân Dã nở nụ cười châm chọc, “Chỉ sợ không tốt đẹp như em tưởng! Cô ấy trở về một mình. Sau khi về nhà lại nhốt mình trong phòng khóc lớn không ăn cơm cũng không uống nước.” Trong giọng nói của hắn che dấu sự tức giận ngấm ngầm nhưng vẫn nghe ra được nồng đậm thân thiết và đau lòng.

“Ôi..” Mạc Vũ Thường hoàn toàn sợ ngây người. “Tại sao có thể như vậy?”

Cố Vân Dã phiền não vuốt tóc. “Anh phải về nhà ngay, hiện tại chỉ có anh mới khuyên bảo được cô ấy.” Nói xong hắn cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, tự lấy áo khoác vội vàng bước ra khỏi cửa.

Phịch, tiếng cửa đóng lại vang lên. Mạc Vũ Thường chấn động một chút rồi chậm rãi hồi phục lại tinh thần. Không hiểu vì sao, giờ phút này nàng cảm thấy lạnh lẽo, cả người bắt đầu khẽ run. Không có việc gì, nàng tự nói với bản thân, hắn chỉ trở về an ủi Vân Nhu thôi, bọn họ trong lúc đó sẽ không có việc gì.

Tuy cực lực an ủi bản thân nhưng lòng nàng vẫn hoảng loạn. Chẳng lẽ cuộc sống hạnh phúc như mộng này đã kết thúc? Chuyện nàng sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy ra…

Đêm nay, Mạc Vũ Thường hoàn toàn mất ngủ!

* * *

Khoảng hơn một tuần nay Mạc Vũ Thường không gặp Cố Vân Dã.

Trong tuần này mỗi đêm, nàng đều một mình ở nhà ngay cả ban ngày ở công ty nàng cũng không gặp được hắn. Nàng không khỏi lo lắng nghĩ ngợi, tình trạng của Vân Nhu có nghiêm trọng không? Nàng muốn tìm người hỏi rõ nhưng lại không biết hỏi ai. Toàn công ty từ trên xuống dưới, có ai biết rõ tình cảnh của gia đình họ Cố hiện tại?

“Hey, cháu đang suy nghĩ gì vậy? Suy nghĩ đến xuất thần!” Một giọng nữ khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai Mạc Vũ Thường khiến nàng tỉnh lại trong trầm tư.

Mạc Vũ Thường ngẩng đầu lên, thì ra là Thẩm Hồng. “Không có gì!” Nàng cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của Thẩm Hồng, trên mặt cũng cố trưng ra một nụ cười thoải mái.

“Đừng định nói dối cô! Cháu là người rất thành thật, trong lòng có chuyện gì sẽ hiện rành rành trên mặt.” Thẩm Hồng dùng cặp mắt nhìn rõ tình đời không bỏ sót người nào của mình nhìn Mạc Vũ Thường, trong giọng nói đầy vẻ thân thiết. Mạc Vũ Thường chột dạ cúi đầu, hai tay nắm chặt, không nói lời nào.

“Nếu cô đoán đúng, thì người cháu đang suy nghĩ đến chính là ông chủ của chúng ta – Cố tiên sinh!” Trong lời nói của Thẩm Hồng, sự khẳng định nhiều hơn nghi ngờ. Hai mắt bà từ đầu đến cuối nhìn Mạc Vũ Thường, trên mặt không có một biểu hiện gì dù rất nhỏ.

Lời của bà làm Mạc Vũ Thường bỗng dưng ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn bà. “Cô… cô làm sao biết được?”

Thẩm Hồng không khỏi mỉm cười, “Bữa tiệc đêm trước, cô đã cảm thấy hai người có chút không bình thường. Nhưng toàn bộ sự tình là như thế nào, cô cũng không biết, cháu tình nguyện nói cho cô nghe sao?” Bà quan tâm hỏi.

Mạc Vũ Thường khép hờ mắt, chậm rãi lắc đầu.

Thẩm Hồng thở dài một hơi, “Cháu không nói, cô cũng không miễn cưỡng. Theo cô biết thì Cố tiên sinh đã một tuần nay không đến công ty. Nghe nói chuyện hôn nhân em gái của anh ta có vấn đề, vì chuyện này anh ta giao việc công ty cho La tiên sinh tạm thời xử lý.” Bà vừa nói vừa quan sát phản ứng của Mạc Vũ Thường.

Lời nói của Thẩm Hồng không nghi ngờ gì làm tăng thêm sự lo lắng cùng sợ hãi trong lòng Mạc Vũ Thường. Nàng và Vân Nhu từ lâu đã không liên lạc, nhưng dù sao cũng là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, giờ phút này trên mặt nàng tràn ngập vẻ lo âu hoảng sợ.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Thẩm Hồng cảm khái lắc đầu đề nghị. “Nếu cháu thật sự lo lắng như vậy, sao không tự mình điện thoại hỏi cho rõ ràng?”

Sắc mặt Mạc Vũ Thường trắng bệch, trầm mặc lắc đầu.

“Thực là bó tay với cháu! Tính tình chịu đựng của cháu thế này sớm hay muộn gì cũng mệt chết.” Thẩm Hồng đau lòng nhìn nàng.

Mạc Vũ Thường nở nụ cười mong manh, nói sang chuyện khác. “Cô tìm cháu có chuyện gì?”

Thẩm Hồng bỗng dưng vỗ trán. “Cháu không hỏi thì suýt nữa cô quên mất, cô muốn nói là cơ hội của cháu đến rồi!”

“Cơ hội gì ạ?” Mạc Vũ Thường không hiểu gì cả.

Thẩm Hồng vội vàng ngồi xuống, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: “Trang phục mùa đông mới năm nay của công ty tham gia Fashion Show đoạt giải nhất, trang phục áo cưới năm nay sẽ áp dụng phương thức thi đua, ai cũng có cơ hội. Cô nhớ cháu luôn luôn có tư tưởng độc đáo trong việc thiết kế áo cưới.”

Tin tức này làm cho đôi mắt u ám của Mạc Vũ Thường trong nháy mắt sáng lên, nhưng lập tức lại tắt lịm. “Cháu vốn không có thời gian thực hiện.” Nàng có vẻ ảo não.

“Việc này cháu cứ yên tâm, cô biết cháu bề bộn nhiều việc, việc thực hiện cứ giao cho cô xử lý, cháu chỉ cần giao bản vẽ thiết kế cho cô là được.” Thẩm Hồng vỗ ngực cam đoan.

Mạc Vũ Thường do dự hồi lâu cuối cùng gật đầu đáp ứng. Thiết kế áo cưới thật sự là hứng thú của nàng, huống hồ có công việc đó có thể khiến nàng phân tâm không nghĩ đến Cố Vân Dã nữa.

Một hôm, Mạc Vũ Thường thừa dịp không có việc, ở trong phòng nghỉ bắt đầu thiết kế.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự chuyên chú của nàng vào bản vẽ. “Mời vào!” Nàng lên tiếng. Trong lòng không nhịn được mơ tưởng người ngoài cửa có thể nào là Cố Vân Dã hay không?

Cửa vừa mở ra, Mạc Vũ Thường ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt vừa bất ngờ lại thất vọng. “Anh…anh như thế nào tìm được đến đây?” Ngoài cửa chính là người đã lâu không gặp Đường Ngạn Hào.

Đường Ngạn Hào cười lộ ra hàm răng trắng: “Thực kinh ngạc… Đã lâu không gặp, người thật so ra còn đẹp hơn trên quảng cáo.” Mạc Vũ Thường ngượng ngùng cười, chợt nhớ ra chuyện hôn nhân của anh và Vân Nhu.

“Anh…anh là trở về tìm Vân Nhu sao?” Nàng thử hỏi.

Đường Ngạn Hào cười khổ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. “Bị em đoán đúng! Chính là anh cần sự hỗ trợ của em.”

“Em…” Mạc Vũ Thường khó hiểu.

“Anh đã đến nhà họ Cố nhưng bị Vân Dã đuổi ra ngoài.” Giọng nói của anh ta mang nhiều chua sót.

Mạc Vũ Thường thông cảm nhìn anh. “Anh và Vân Nhu rốt cục là có chuyện gì?”

“Cũng không có gì! Vân Nhu thật sự rất thiếu cảm giác an toàn mà anh lại xem nhẹ điểm này mới ra nông nổi như ngày hôm nay.” Anh ta nói giảm nói tránh trả lời. Thực ra, đơn giản là anh ta vô tâm ca ngợi Mạc Vũ Thường vừa xuất hiện trong quảng cáo trên TV, không cẩn thận chạm phải nỗi đau của Vân Nhu – chính là chân của nàng, hai người tranh cãi một hồi! Việc này không có liên quan đến Mạc Vũ Thường, không cần nói ra làm nàng khổ sở.

Mạc Vũ Thường hiểu biết gật đầu. “Em có thể giúp đỡ được gì sao?” Nàng quan tâm.

Đường Ngạn Hào giật nhẹ tóc. “Anh…anh định nhờ em đi cùng anh đến nhà họ Cố một chuyến, em và họ là người quen biết cũ, họ chắc sẽ không cự tuyệt em đến thăm… Anh phải cùng Vân Nhu nói chuyện.” Vẻ mặt anh thỉnh cầu nhìn Vũ Thường.

Mạc Vũ Thường chần chờ một hồi, trong lòng không ngừng tranh đấu, cuối cùng nàng gật đầu đáp ứng. Một phần là vì Đường Ngạn Hào, một phần là vì nàng. Đã hơn nửa tháng nàng không gặp Cố Vân Dã, trong lòng nàng thực vô cùng nhớ hắn.

“Bây giờ chúng ta đi đi!” Nàng có chút khẩn trương. Nói thực, nếu hành động không đi đôi với lời nói, nàng sợ mình mất đi dũng khí sẽ thay đổi chủ ý.

Mạc Vũ Thường cùng Đường Ngạn Hào đi đến trước cửa lớn của nhà họ Cố, trong lòng nàng có chút bất an, mạch đập nhảy lên cực nhanh. Nàng vốn định lùi bước, nhưng nhìn vẻ đáng thương, tiều tụy của Đường Ngạn Hào đành phải cứng rắn nhấn chuông cửa.

Trong chốc lát, một người giúp việc tiến đến mở cửa rồi dẫn bọn họ đi qua sân vườn vào phòng trong.

Đến cửa phòng khách, tiếng cười trong trẻo dễ nghe từng đợt từ trong phòng vẳng ra, Mạc Vũ Thường và Đường Ngạn Hào liếc mắt nhìn nhau rồi hiểu ý cùng cười. Bởi vì chủ nhân của tiếng cười kia chính là Vân Nhu, như vậy hiện tại tâm tình của nàng đã tốt hơn.

Mạc Vũ Thường vừa bước vào phòng khách đã bị hoàn cảnh trước mắt làm sửng sốt. Vân Nhu nhỏ nhắn yêu kiều đang ngồi trong lòng Cố Vân Dã cười đùa. Vẻ mặt Cố Vân Dã lúc này dung túng thương yêu mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Trong nháy mắt lòng nàng co lại, đau giống như bị kim châm. Nàng kinh ngạc nhìn hai người, cổ họng cứng lại không nói ra được tiếng nào.

Dường như cảm nhận được có người vào, phút chốc ánh mắt Cố Vân Dã chuyển sang hướng Mạc Vũ Thường, đôi mắt vốn đang cười nháy mắt tắt nhanh, lộ ra vẻ không hài lòng. “Em đến đây làm gì?” Hắn sắc bén hỏi.

Lời nói lãnh đạm không mang theo một chút cảm tình nào khiến tim Mạc Vũ Thường thoáng chốc lạnh đi, nhưng một câu nói cũng không thốt ra được.

“Là tôi nhờ cô ấy giúp dẫn tôi đến đây.” Đường Ngạn Hào từ phía sau Mạc Vũ Thường đi ra, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc nhìn Cố Vân Dã.

Ánh mắt sắc bén của Cố Vân Dã quét qua hai người. “Nơi này không chào đón các người, lập tức đi ngay.” Một tay hắn choàng qua vai Cố Vân Nhu giống như bảo vệ.

Lời nói của hắn làm trái tim Mạc Vũ Thường tổn thương, nàng không khỏi ảm đạm gục đầu, thì ra một tháng yêu thương mật ngọt vừa qua chỉ vì trong lòng hắn nhớ nhung Cố Vân Nhu, nàng chỉ là một người thay thế, đối với hắn mà nói không có ý nghĩ đặc biệt gì.

“Tôi không đi, tôi muốn cùng Vân Nhu giải thích rõ ràng rồi dẫn nàng về.” Đường Ngạn Hào kiên định đối diện với Cố Vân Dã, không hề lưu ý đến Mạc Vũ Thường trầm mặc, hoảng hốt bên cạnh.

“Em và anh không có gì để nói… Anh … anh thật quá đáng, về Đài Loan một lúc là đến tìm Mạc Vũ Thường, anh đối với cô ấy còn vấn vương chưa dứt tình.” Cố Vân Nhu nghẹn ngào nói.

Cố Vân Dã bên cạnh nhìn thấy không khỏi phiền não, sao lại trở thành như vậy? Hắn vốn là định làm cho Vân Nhu nguôi giận rồi mới cho Đường Ngạn Hào gặp nàng để hai người nói chuyện, lúc này mọi việc đã trở nên phức tạp rồi. Cái tên Đường Ngạn Hào này lại xuất hiện cùng Mạc Vũ Thường, không nghi ngờ gì là đổ dầu vào lửa. Đang buồn bực, hắn lấy mắt trừng Mạc Vũ Thường, nàng không có việc gì chạy đến đây gây ra chuyện này đây.

Lời lên án của Cố Vân Nhu đã làm Mạc Vũ Thường đang ngây ngốc thức tỉnh lại, nàng ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt trách cứ của Cố Vân Dã, trái tim lại càng đau. “Vân Nhu cậu hiểu lầm rồi! Anh Đường đến tìm mình là vì anh ấy sợ không được cho vào một lần nữa. Anh ấy thật sự là quan tâm, yêu thương cậu.” Nén đau lòng, nàng cố gắng giải thích giúp Đường Ngạn Hào.

Ánh mắt Cố Vân Nhu trong phút chốc dừng lại trên người Mạc Vũ Thường, đôi mắt trong suốt chỉ thấy sự căm tức và ghen ghét, hoàn toàn mất đi sự ấm áp thân ái ngày xưa, Mạc Vũ Thường không khỏi kinh hoàng lui lại một bước.

“Không cần cậu xen vào việc của người khác, biết không? Tôi cãi nhau với anh ấy cũng chính là vì cậu.” Vẻ mặt Cố Vân Nhu phức tạp nhìn Mạc Vũ Thường, nàng biết rõ Mạc Vũ Thường là vô tội nhưng vẫn không nhịn được trách móc nặng nề.

Mạc Vũ Thường khϊếp sợ không hiểu chuyện gì liếc nhìn Đường Ngạn Hào thì thấy mặt hắn đỏ bừng.

“Vân Nhu, chỉ là một câu ghen ngợi vô tâm, em vì sao lại khiến mọi việc phức tạp như vậy?” Đường Ngạn Hào bất đắc dĩ giải thích.

“Đủ rồi.” Cố Vân Dã đột nhiên hét lớn, vẻ mặt tối tăm không kiên nhẫn nhìn Mạc Vũ Thường và Đường Ngạn Hào, “Mời các người đi về.” Hắn hạ lệnh tiễn khách.

Mạc Vũ Thường co rúm lại, đang lúc muốn xoay người rời đi thì một tiếng nói nhu hòa vang lên.

“Khoan đã!” Thì ra là nữ chủ nhân của nhà họ Cố – Lữ Thiến Dung.

Mạc Vũ Thường sợ hãi chào hỏi. “Bác Cố, xin chào.”

Lữ Thiến Dung nhìn nàng cười thân ái rồi mới chuyển hướng sang Đường Ngạn Hào. “Ngạn Hào, con dẫn Vân Nhu vào phòng nói chuyện đi!”

“Mẹ!” Cố Vân Nhu không tin được la to, chợt quay đầu sang nhìn anh trai xin giúp đỡ, “Anh hai!”

Cố Vân Dã xoay mặt qua một bên, có vẻ trầm mặc chăm chú.

Không được đáp lại, Cố Vân Nhu buồn bã xoay người đi vào trong phòng, Đường Ngạn Hào thấy thế vô cùng vui vẻ đi theo sau.

Đợi Cố Vân Nhu và Đường Ngạn Hào đi khỏi, Lữ Thiến Dung đăm chiêu liếc nhìn Cố Vân Dã một cái. “Chính vì con chiều chuộng Vân Nhu nên nó mới tùy hứng không hiểu chuyện như vậy.” Bà tạm dừng một chút rồi nhìn thẳng Mạc Vũ Thường. “Vũ Thường thật sự là càng lúc càng xinh đẹp. Vân Dã giúp mẹ tiếp đón Vũ Thường, mẹ đi xem bọn nó thế nào rồi.” Lữ Thiến Dung ra lệnh cho con xong lập tức rời khỏi phòng khách.

Phòng khách to như vậy trong chốc lát chỉ còn lại Cố Vân Dã và Mạc Vũ Thường. Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, dường như có thể nghe thấy thanh âm của hơi thở. Đôi mắt âm u của Cố Vân Dã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chớp làm cho tim nàng đập nhanh hơn. Nàng nghĩ hắn đang giận nàng vì nàng tự tiện vào nhà họ Cố mà không có sự cho phép của hắn.

Mạc Vũ Thường khẩn trương nuốt nước miếng, đôi mắt to long lanh nước nhìn hắn. “Em… em thực xin lỗi! Em biết là em không nên tới nhưng vì… anh Đường…anh..” Nàng lúng túng giải thích, hai tay giày vò chiếc váy của mình.

Lời chưa dứt, bỗng nhiên nàng đã rơi vào lòng Cố Vân Dã, đôi môi hồng đã bị hắn chặt chẽ bao phủ. Đôi môi hắn giận dữ cuồng nhiệt đòi hỏi chiếm lấy nàng, hành động bất thình lình như vậy hoàn toàn khiến Mạc Vũ Thường sợ hãi. Nơi này là nhà họ Cố! Hắn làm sao dám lộ liễu hôn nàng, chẳng lẽ không sợ người khác bắt gặp sao?

Mạc Vũ Thường hơi giãy dụa, thân thể hắn giống như một lò lửa, vừa nóng lại vừa phỏng, ôm chặt lấy nàng làm cho nàng gần như không thở nổi. Nàng trợn mắt lên, vẻ mặt mê man nhìn hắn, không hiểu mới vừa rồi hắn lạnh lùng tránh cứ, vì sao nháy mắt lại thay đổi nhanh như vậy. Chẳng lẽ … đây là sự trừng phạt của hắn đối với nàng?

Sau một lúc lâu, Cố Vân Dã mới buông nàng ra. Đôi mắt tối tăm vì du͙© vọиɠ mãnh liệt nhìn nàng, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lửa du͙© vọиɠ đang hừng hực thiêu đốt trong lòng.

Đã hơn nửa tháng nay, hắn chẳng những không có khả năng ngăn chặn sự tưởng nhớ đến nàng mà ngay cả khi vui vẻ nhất với Vân Nhu cũng không cách nào rời đi hoặc làm phai nhạt sự khát khao và thương nhớ của hắn đối với nàng.

Mạc Vũ Thường thật cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, “Anh đang giận em sao?” Thấy hắn vẫn nhắm mắt không có phản ứng, lòng nàng lạnh đi. Cũng khó trách, nàng dẫn người đàn ông khác đến cướp đi người yêu thương nhất của hắn, nói như vậy hắn nhất định rất hận nàng. “Em không có ý đó, chỉ là anh Đường… anh ấy thật đáng thương… em không đành lòng…. Cho nên đành phải..” Nàng thật đáng thương, nói năng lộn xộn, liều mạng giải thích, nàng không hề có ý muốn hắn phải khó chịu, đau khổ.

Bỗng dưng Cố Vân Dã mở to mắt, bàn tay thật to che cái miệng nhỏ nhắn của nàng. “Anh không có giận em.” Hắn nhẫn nại nói, cũng lập tức lấy tay mình ra.

Mạc Vũ Thường khó hiểu nhìn hắn. “Nhưng… anh hẳn là giận lắm, em biết rõ anh thực yêu Vân Nhu lại còn dẫn anh Đường đến đây, lần này có lẽ là cơ hội duy nhất ông Trời dành cho anh…”

Không đợi nàng nói xong, Cố Vân Dã gầm nhẹ một tiếng. “Nếu em không ngậm miệng lại, anh sẽ hôn em, hôn đến khi nào em không thở được mới thôi.”

Mạc Vũ Thường kinh hoàng, cái miệng nhỏ nhắn phút chốc khép chặt, kích động nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy!

Cố Vân Dã kéo nàng với vẻ mặt giật mình lại ngồi trên ghế sô pha, ôm chặt nàng vào lòng.

Mạc Vũ Thường quả thực giật mình nói không ra hơi. “Anh không sợ bị Vân Nhu thấy sao?” Nàng cố gắng giãy dụa miễn cưỡng nói được một câu.

Cố Vân Dã mất kiên nhẫn gầm nhẹ: “Đừng nhắc đến Vân Nhu, em ngoan ngoãn ngồi yên cho anh, không được lộn xộn.”

Mạc Vũ Thường nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn, một chút cử động cũng không dám. Đối với câu nói vừa rồi của hắn, nàng thật sự không hiểu, bọn họ làm sao có khả năng không nhắc đến Vân Nhu? Vân Nhu từ đầu đến cuối chiếm lấy tim hắn ngăn cách hai người bọn họ. Mạc Vũ Thường vẻ mặt ảm đạm cúi đầu suy nghĩ.

Cố Vân Dã lấy tay nâng cằm của nàng lên, không cho nàng lảng tránh. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy, có nhớ anh không?”

Dưới ánh mắt sáng ngời cực nóng của hắn, nàng chỉ có thể thành thật gật đầu.

Cố Vân Dã hài lòng nở nụ cười. Hắn cúi người khẽ hôn lên mí mắt nàng, mũi nàng, môi nàng rồi mới chậm rãi di dời đến vành tai mượt mà trắng nõn như ngọc của nàng, nhẹ nhàng cắn cắn, hai tay cũng thành thật không khách khí đưa lên bộ ngực mềm mại của nàng xoa nắn.

Mạc Vũ Thường không nhịn được run rấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn trong nháy mắt như thoa một lớp phấn hồng. “Đừng.. sẽ bị người khác nhìn thấy.” Nàng run rẩy nói.

Cố Vân Dã khẽ rên một tiếng, miễn cưỡng buông nàng ra. “Tối nay ở lại đây ăn cơm, anh bảo chị Lưu sửa soạn phòng khách, em ở lại đây đêm nay.” Hắn khàn khàn ra lệnh, ám chỉ trong lời nói đã vô cùng rõ ràng.

Mạc Vũ Thường cũng không vui, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, hắn muốn là vì chính thân thể của hắn, cuối cùng nàng chỉ là tình nhân của hắn thôi! Nhưng giận nhất chính là bản thân nàng, bởi vì nàng không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn.

“Như vậy không tốt đâu… Nếu để cho Vân Nhu biết, thật không tốt!” Nàng miễn cưỡng kháng cự, tiếng nói ngày càng nhỏ, thậm chí không thể nghe thấy.

Cố Vân Dã thâm tình chăm chú nhìn nàng, vươn tay cầm chặt lấy tay nàng.

Mạc Vũ Thường theo phản xạ muốn rút tay về nhưng hắn lại lao theo không cho.

“Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan đến Vân Nhu, bất luận như thế nào cũng phải tin tưởng anh.”

Nàng ngẩng mạnh đầu lên nhìn hắn, hắn không nói nữa chỉ nhanh chóng đem tay nàng đặt lên ngực hắn, hai người chăm chú nhìn đối phương không một tiếng động.

Mạc Vũ Thường mê hoặc nhìn hắn, nàng bị hắn làm cho hồ đồ mất rồi.

Lúc này Lữ Thiến Dung đang đứng ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc rồi lại vui mừng tươi cười.