Edit: T.B.Vân charon
Một ngày đã trôi qua kể từ lúc xác định Cố Vân Nhu bị bắt cóc.
Không bao lâu sau khi sự việc xảy ra, quân của nhà họ Cố đã tìm đến chỗ ở của Trương Diệu Tông, nhưng lại phát hiện hắn sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Hơn nữa, vào buổi đêm, nhà họ Cố liền nhận được cuộc điện thoại đe doạ vơ vét tài sản của Trương Diệu Tông, chào giá năm trăm vạn Đài tệ.
Cố Trọng Hành một mặt chu toàn với hắn, một mặt âm thầm hợp tác với cảnh sát… Nhưng trước mắt vẫn không có gì tiến triển.
Do con gái yêu bị trói, chỉ ngắn ngủn trong vòng một ngày mà Lữ Thiến Dung trở nên ủ rũ, tiều tuỵ không thôi. Mạc Vũ Thường và mẹ bé vì thế tự trách mình, áy náy không thôi, hai người càng cẩn thận chăm lo cho Lữ Thiến Dung hơn nữa.
Buổi chiều hôm đó, Mạc Vũ Thường đang ngồi bên giường, vất vả trông chừng Lữ Thiến Dung đang say ngủ, thì đột nhiên Lữ Thiến Dung mở to hai mắt, ngồi dậy. Bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường một lát, rồi thình lình vừa ôm chặt lấy Mạc Vũ Thường vừa kêu lên: « Con gái bảo bối của mẹ, con đã trở lại rồi! »
Hành động của bà ta khiến Mạc Vũ Thường sợ hãi, nhưng Mạc Vũ Thường lập tức hiểu rằng, bác Cố là xem bé thành Cố Vân Nhu. Bác ấy là bởi thật sự sốt ruột lo lắng cho con gái yêu, cho nên thần trí mới trở nên không rõ!
Sau khi làm Lữ Thiến Dung ngủ say trở lại, Mạc Vũ Thường nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng, lúc này cô bé mới bắt gặp Cố Vân Dã, vẻ mặt lo lắng, đang đứng ở cửa. Kể từ sau khi Cố Vân Nhu bị bắt cóc, hắn đã không nhìn bé với sắc mặt hoà nhã. Hiện giờ, trong mắt hắn đã tràn ngập sự tức giận dữ dằn rồi, hắn gắt gao xem xét bé.
« Khá lắm! Thì ra vốn dĩ ngươi đã sớm dự tính âm mưu, ngươi cho là chỉ cần Vân Nhu biến mất thì ngươi có thể công khai thay thế vị trí của nó trong cái nhà này sao? » Cố Vân Dã lên án với giọng điệu lạnh lẽo.
Mạc Vũ Thường tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng nghe hiểu được đại khái ý tứ lời nói của hắn.
Con bé lo lắng biện bạch: “Không có… không có đâu, em không có từng nghĩ như vậy đâu… » Hai mắt tròn vo ngập nước, đến độ nước mắt gần như sắp rơi ra!
« Đừng có trưng vẻ đáng thương trước mặt ta, ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng mơ tưởng thay thế được vị trí của Vân Nhu, nếu nó thật sự đã xảy ra chuyện, ta sẽ bắt ngươi đền mạng. » Cố Vân Dã liếc mắt, hung tợn trừng mắt nhìn con bé một cái. Khuôn mặt tuấn dật bao phủ một màn sương lạnh lẽo, khiến cho người khác dù không rét mà vẫn run.
Sau khi tàn nhẫn nói xong, hắn lập tức rời khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình Mạc Vũ Thường đứng ngây ngốc, sững sờ tại chỗ. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống hai má, cô bé đã sớm biết Cố Vân Dã chán ghét nó ; nhưng bây giờ, hắn lại căm thù bé đến tận xương tuỷ. Tuy vậy, bé không muốn hắn chán ghét nàng đâu! Bé thật sự khao khát hắn có thể đối xử với bé giống như đối xử với Cố Vân Nhu, cho dù chỉ bằng một phần mười thôi cũng được!
* * *
Ngày thứ năm sau khi Cố Vân Nhu bị bắt cóc, cảnh sát cuối cùng cũng tìm được con bé, hơn nữa cũng đồng thời đem Trương Diệu Tông ra công lý. Nguyên nhân sở dĩ phá án nhanh như vậy, là vì Trương Diệu Tông nghiện rượu, lúc hắn ra ngoài mua rượu liền lọt vào mắt cảnh sát, sau đó trên đường theo dõi hắn mà tìm được nơi hắn giấu người. Như thế mới cứu được Cố Vân Nhu ra.
May mắn, Cố Vân Nhu cũng không gặp nguy hiểm gì về tính mạng. Tuy nhiên, chân phải của con bé bị gãy, theo lời khai của Trương Diệu Tông, là bởi con bé muốn chạy trốn, cho nên hắn mới đánh gãy chân của nó.
May sao, sau khi được bác sỹ khám bệnh, chân của Cố Vân Nhu vẫn có thể tiếp tục đi lại. Nhưng mà, bởi vì chạy chữa muộn, nên chỉ sợ tương lai chân đi sẽ hơi thọt.
Sau khi đã tìm được con gái yêu, thần trí Lữ Thiến Dung đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, mỗi ngày đều ở lại bên cạnh Cố Vân Nhu trong bệnh viện. Sau khi chuyện này xảy ra, Mạc Tâm Như thực cảm thấy cực kỳ có lỗi với nhà họ Cố, thật sự không còn mặt mũi tiếp tục sống lâu dài ở nhà họ Cố nữa. Bà yêu cầu hai vợ chồng Cố Trọng Hành ình được dọn đi, đến ở tại nhà trọ gần đó. Mặc dù Lữ Thiến Dung cực lực giữ lại, nhưng không lay chuyển nổi sự kiên trì của Mạc Tâm Như nên đành từ bỏ.
Kể từ đó, Mạc Vũ Thường và mẹ bé chuyển đi khỏi nhà họ Cố, hai mẹ con bắt đầu cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
CH.2-2
Edit: T.B.Vân charon
Đó là một buổi sáng sớm đẹp trời, ấm áp.
Trong một căn hộ giản dị và thanh nhã, ánh mặt trời xiên chiếu qua cửa số, rải vàng xuống sàn nhà trong phòng óng ánh. Không khí phảng phất chút hương hoa nhài.
Mạc Vũ Thường ngồi trên sàn nhà, khom lưng mở tờ báo ra để tìm kiếm việc làm. Kỳ thi đã xong rồi, giờ nàng chỉ cần chờ đợi niêm yết điểm. Trong thời gian này, nàng quyết định đi làm, kiếm tiền đóng học phí.
Nhưng vào lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Vũ Thường cầm lấy điện thoại mà không thèm ngẩng đầu lên. « Vâng! »
« Vũ Thường hả? Tớ là Vân Nhu đây! Kỳ thi đã xong hết rồi, đến nhà tớ chơi đi, được không? » Người gọi điện thoại đến chính là Cố Vân Nhu. Mấy năm qua, các nàng vẫn là bạn bè thân thiết nhất của nhau như trước, hơn nữa mẹ của Mạc Vũ Thường còn đang làm ở nhà họ Cố, cho nên mối liên hệ giữa hai cô gái hoàn toàn không bị gián đoạn.
« Ôi! Nhưng mà… Tớ muốn đi làm, kiếm tiền đóng học phí. » Mạc Vũ Thường nói có chút hơi khó xử. Nàng luôn luôn không biết phải cự tuyệt thỉnh cầu của Cố Vân Nhu như thế nào.
« Đừng thế! Van cậu đấy, tớ một mình ở nhà rất buồn à, cậu nhẫn tâm để cho tớ cô độc lẻ loi sao?” Giọng nói đáng yêu của Cố Vân Nhu truyền tới.
Mạc Vũ Thường vẫn đang còn hơi do dự, bởi vậy trầm mặc không lên tiếng.
“Hừ! Nhìn cậu như vậy là không muốn, vậy tớ sẽ nói cho cậu một tin tức vô cùng tốt lành, bảo đảm cậu sẽ lập tức chạy vội tới đây.” Cố Vân Nhu nói một cách thần bí.
“Tin tức quan trọng gì cơ?” Mạc Vũ Thường hoài nghi hỏi, Cố Vân Nhu luôn thích chuyện bé xé ra to, một chút chuyện nhỏ trong mắt nàng ta cũng thành tin tức vô cùng quan trọng.
Cố Vân Nhu húng hắng cổ họng trong điện thoại, nói nghiêm trang: “Cậu không nên hưng phấn đến độ bộc phát bệnh tim nha! Anh trai của tớ, anh ấy … đã trở về!”
Tin tức này làm cho Mạc Vũ Thường đột nhiên toàn thân chấn động, tay nắm lấy tai nghe khẽ run nhè nhẹ; Tim đập nhanh hơn không tự chủ. “Thật sao? Cậu… cậu không gạt tớ chứ?” Giọng nói của nàng hơi run lên.
“Ai dà! Tớ làm sao lại lấy loại chuyện này ra nói giỡn chứ! Nhanh đến đây đi, tớ chờ cậu!” Vừa nói xong, Cố Vân Nhu liền nhanh chóng ngắt điện thoại, không cho Mạc Vũ Thường cơ hội suy nghĩ lại và từ chối.
Sau khi buông điện thoại xuống, Mạc Vũ Thường cả người ngây ngốc một lát, Cố Vân Dã đã trở lại! Con người mà nàng mong nhớ ngày đêm, một khắc cũng không thể quên, đã trở về.
Tám năm trước, sau khi dọn đi khỏi nhà họ Cố, nàng chỉ có thể lấy được tin tức có liên quan tới hắn từ chỗ Cố Vân Nhu. Lúc tình cờ có cơ hội được nhìn thấy hắn, nàng cũng chỉ dám tránh ở một bên mà nhìn ngắm từ xa. Một năm sau đó, hắn đến nước Mỹ du học, đến nay đã bảy năm rồi, chỉ nghe nói sau khi hắn hoàn thành sự nghiệp học hành, liền được tuyển vào một tập đoàn nổi danh ở Phố Wall, bắt đầu học tập kinh nghiệm kinh doanh.
Không nghĩ là hắn đã trở lại! Mạc Vũ Thường nghĩ mà mừng rỡ như điên.
Không biết hắn biến thành bộ dáng gì rồi? Giờ phút này nàng rốt cuộc không thể bình tĩnh trở lại. Chỉ cần nghĩ đến Cố Vân Dã, trái tim nàng sẽ bay liệng mà không chịu khống chế, bởi vì hắn là tình yêu say đắm duy nhất trong tim nàng!
Mạc Vũ Thường chạy nhanh vào phòng thay quần áo, nàng cố ý chọn bộ đồ màu hồng phấn, chiếc váy ngắn xinh đẹp, để lộ ra hết dáng người cao ráo mảnh mai của nàng, một cặp đùi trắng nõn, thon dài đẹp đẽ lại khiến người ta phải chú mắt nhìn vào.
Mạc Vũ Thường nhìn chính mình trong gương, đôi mắt to trong sáng không giấu được vẻ phấn khích và rạng rỡ, hai má cũng hiện lên hai đám mây ửng đỏ, mềm mại tự nhiên như trẻ con.
Nhìn nàng hiện giờ, liệu Cố Vân Dã có thể chán ghét nàng giống như lúc trước sao? Mạc Vũ Thường nghĩ vậy. Có lẽ hắn sẽ nhận ra nàng là một cô gái dễ thương. Trong lòng Mạc Vũ Thường hít hơi lấy can đảm, rồi nàng thu thập mấy thứ đơn giản này kia, bỏ vào ba lô, rồi liền rời khỏi căn hộ, đạp xe đến nhà họ Cố.
__________________
CH.2-3
Edit: T.B.Vân charon
« Tớ biết là cậu sẽ cấp tốc đến mà. » Cố Vân Nhu vừa thấy Mạc Vũ Thường đến, liền trêu chọc nàng.
Mạc Vũ Thường đỏ bừng mặt, nói nhỏ: « Đừng trêu tớ nữa! »
Hai cô gái cùng nhau đi vào phòng khách. Mạc Vũ Thường liền bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây.
« Xem bộ dạng khẩn trương của cậu kìa hề hề, đừng nhìn nữa! Anh trai của tớ còn đang mộng Chu công (* đi ngủ), hôm qua mãi đến khuya anh ấy mới về nhà. » Cố Vân Nhu mỉm cười nói.
Mạc Vũ Thường hơi thất vọng thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía Cố Vân Nhu, « Được rồi! Đại tiểu thư, cậu muốn chơi gì với tớ? » Chấp nhận số phận, nàng hỏi.
Cố Vân Nhu tâm trí giống như trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt sáng bừng lên. « Vũ Thường, cậu dạy tớ bơi lội được không? »
« Bơi lội á? » Mạc Vũ Thường không khỏi cảm thấy có chút buồn bực, từ sau khi chân của Cố Vân Nhu hơi khập khiễng, cô ấy liền cự tuyệt tất cả các loại vận động, dù thích nước nhưng cô ấy ngay cả bơi lội cũng không chịu học.
« Tại sao lại muốn học bơi? » Mạc Vũ Thường tò mò hỏi.
Chỉ thấy hai gò má của Cố Vân Nhu nhanh chóng ửng hồng lên cả, « Tớ… Tớ chỉ cảm thấy là học bơi được thì cũng tốt lắm! » Cô nói ấp a ấp úng.
Mạc Vũ Thường nheo mắt, nhìn chằm chằm Cố Vân Nhu, « Đừng cố nói dối tớ, thành thật khai ra đi! Bằng không, tớ sẽ không dạy cho cậu đâu! »
Cố Vân Nhu biết không nói dối được với nàng, quyết định mở miệng nói: « Nói thì nói thôi! Con… của bác Đường – Đường Ngạn Hào muốn tới nhà tớ ở một thời gian, anh ấy tới là vì anh trai tớ. Anh ấy rất thích bơi lội, cũng sẽ đi bơi, tớ… hy vọng có thể cùng anh ấy… » lời nói của cô gái càng ngày càng nhỏ dần.
Mạc Vũ Thường biết Đường Ngạn Hào, anh ta là con một người bạn thân của Bác Cố, người hai nhà rất thân thiết khăng khít với nhau. Mà chuyện Cố Vân Nhu thích Đường Ngạn Hào như thế đã không phải là chuyện một sớm một chiều.
Mái đầu tóc ngắn xinh đẹp của Mạc Vũ Thường gật gật, hào khí tung trời đứng dậy nói, « Yên tâm đi! Tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhưng mà, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần chịu khổ. » Nàng rạng rỡ nói uy hϊếp.
Cố Vân Nhu si ngốc nhìn thân hình cao ráo thon thả của Mạc Vũ Thường, đột nhiên nói: « Vũ Thường, tớ rất hâm mộ cậu! Vẻ ngoài vừa cao lại vừa đẹp, dáng người quả thực có thể so sánh với người mẫu, trong khi tớ… thì có vẻ giống như đứa bé con mãi mà không lớn. » Giọng cô ta có vẻ hơi chua chát.
Mạc Vũ Thường từ từ ngồi xuống, sắc mặt cũng trầm lại. Nàng biết Cố Vân Nhu vẫn thuỷ chung không thoát khỏi được bóng ma cái chân thọt, hoàn toàn không tin tưởng vào chính bản thân mình ; Mà tất cả việc này đều là do nàng đã gây nên. Nàng có phần cảm thấy áy náy sâu sắc đối với Cố Vân Nhu.
Những năm gần đây, nàng đã làm tất cả trong khả năng để bảo vệ cô, cổ vũ cô, hơn nữa còn luôn luôn làm bạn bên cạnh cô ấy, hy vọng có thể khiến cho cô ấy lấy lại hoàn toàn sự tự tin, vui vẻ mà sống.
« Nói bậy! Dài tay dài chân như tớ thế này có gì đẹp đâu, cậu biết không, hiện giờ kiểu nữ sinh nhỏ nhắn dễ thương như cậu đang được ưa chuộng, trong mắt nam sinh là yêu thích nhất đấy. » Mạc Vũ Thường nói chân thành, không hề giả dối.
« Đi thôi! Đừng miên man suy nghĩ nữa, chúng ta đi thay quần áo thôi, bắt đầu học bơi đi!” Mạc Vũ Thường kéo Cố Vân Nhu đi, không cho cô ta có cơ hội hối tiếc về chính bản thân mình, hai người đi về phía căn phòng của Cố Vân Nhu.
CH.2-4
Edit: Vu Linh meoyeu116
Beta: T.B.Vân charon
Khuôn viên nhà họ Cố, một chiều mùa hè, Mạc Vũ Thường và Cố Vân Nhu tự do tự tại tận hưởng cuộc sống an nhàn ở trong nước.
Trải qua một tuần huấn luyện, Cố Vân Nhu đã có thể tự nhiên thoải mái bơi lội nhàn nhã trong nước. “Vân Nhu, cậu học rất nhanh, bơi rất khá nha”. Mạc Vũ Thường làm mình trôi nổi trên mặt nước, khen ngợi Cố Vân Nhu.
“Là cậu dạy giỏi đấy” Cố Vân Nhu cười vui sướиɠ nói, cũng học theo Mạc Vũ Thường làm mình trôi nổi trên mặt nước. Đang lúc hai người đắm chìm trong làn nước bể bơi mát lạnh, bỗng nghe từ bên cạnh bể bơi có một giọng đàn ông truyền tới.
“Chà! Mình thật là được mở rộng tầm mắt, không nghĩ có thể được nhìn thấy mỹ nhân ngư xinh đẹp như vậy!”.
Người đang nói chính là Đường Ngạn Hào, hàm răng trắng bóng, làn da trên người màu đồng khoẻ mạnh, khi cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền mê người, chính là điển hình của một chàng trai dương quang (*ánh mặt trời, ý nói chính là ý sau đó), vui vẻ và tràn đầy sức sống. Mạc Vũ Thường có thể hiểu vì nguyên nhân gì mà Cố Vân Nhu thích anh ta như vậy rồi.
Mạc Vũ Thường lại chăm chú nhìn lên lần nữa, người đứng bên cạnh Đường Ngạn Hào chính là con người nàng ngày đêm mong chờ, Cố Vân Dã. Tuy rằng đã bảy năm không gặp, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái, nàng có thể nhận ngay ra hắn.
Hắn trở nên càng cao lớn hơn trước nhiều. Đôi vai rộng lực lưỡng, làn da ngăm đen, hai chân thon dài vững chãi, cả người đều chứa đầy sức mạnh, giống như một con báo đen mạnh mẽ! Mái tóc đen dày rậm quá tai, thoạt nhìn thấy vẻ chín chắn, tự tin, lại có chút lãng tử không kiềm chế được. Tất cả những điểm này tạo nên một phong cách và sức hấp dẫn độc đáo của riêng hắn.
Mạc Vũ Thường cứ thản nhiên nhìn thẳng chằm chằm vào hắn như vậy. Cố Vân Dã đã gây cho nàng sức ảnh hưởng và lực hấp dẫn mà trước giờ chưa ai từng có thể. Chỉ cần nhìn hắn từ xa như vậy thôi, đã khiến toàn thân nàng như có một dòng điện mãnh liệt truyền qua, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
“Anh Đường, anh đã đến rồi à!” Cố Vân Nhu vừa kêu lên, vừa bơi đến mép bể, nhanh chóng rời khỏi bể bơi, đi tới bên cạnh Đường Ngạn Hào.
Mạc Vũ Thường thấy thế, đành phải theo sát phía sau nàng. Khi nàng tới mép bể, vừa lúc đón nhận ánh mắt của Cố Vân Dã. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn xoáy thẳng vào nàng, như thể nhìn xuyên thấu nàng. Hai gò má Mạc Vũ Thường bỗng dưng khô nóng và đỏ bừng, cảm giác như mình đang khoả thân đứng trước mặt hắn.
« Thiếu… thiếu gia… xin chào, đã lâu không gặp. » Mạc Vũ Thường cúi đầu thấp xuống, sợ hãi nói.
Đôi mắt sẫm sâu thẳm của Cố Vân Dã hoàn toàn chăm chú nhìn mỗi mình Mạc Vũ Thường. Bảy năm không gặp, quả nhiên giống như hắn dự đoán, nàng đã trổ mã thành một đại mỹ nhân. Tuy rằng vẫn còn có nét hơi ương ương chưa chín (*quả vẫn còn xanh đó hihi), nhưng càng có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ lòng người. Nàng hơi gầy nhưng có dáng người nảy nở, chính là lực hấp dẫn trí mạng với đàn ông. Ngay cả Đường Ngạn Hào bên cạnh cũng đang trợn mắt há hốc mồm đứng ngắm nhìn. Không biết vì sao, thấy ánh mắt si mê của Đường Ngạn Hào tập trung vào người Mạc Vũ Thường, Cố Vân Dã cảm thấy cực kỳ không vui.
“Anh trai, bạn ấy là Vũ Thường. Anh không quên đấy chứ!” Cố Vân Nhu dường như cũng nhận ra ánh mắt không bình thường kia của Đường Ngạn Hào, nên vội vàng đẩy Mạc Vũ Thường tới hướng Cố Vân Dã.
Gần như vừa nghe thấy giọng nói của Cố Vân Nhu, trên mặt Cố Vân Dã lập tức tràn ngập vẻ yêu thương chiều chuộng, mỉm cười, hắn ôm chặt Cố Vân Nhu, nhẹ nhàng nói: “Anh vừa nhìn thấy em rồi, em bơi rất khá”.
Cố Vân Nhu hất cằm về phía Mạc Vũ Thường: “Đều là công lao của Vũ Thường đấy!”.
Cố Vân Dã lãnh đạm gật đầu với Mạc Vũ Thường, tỏ vẻ biết ơn. “Vào nhà thôi! Em cũng nên nghỉ ngơi rồi. Trong nhà đã chuẩn bị sẵn trà chanh ướp lạnh”.
Lập tức, Cố Vân Nhu ôm lấy cánh tay Đường Ngạn Hào, vui vẻ tự nhiên, chủ động đi về phía trong nhà, mặt mày xinh đẹp ngọt ngào mỉm cười hài lòng.
Mắt nhìn thấy vậy, Mạc Vũ Thường thực sự rất hâm mộ, nàng không cách nào có thể chủ động, tỏ ra vui vẻ được như Cố Vân Nhu. Nàng lén nhìn trộm về phía Cố Vân Dã, nhưng chỉ thấy hắn vẻ mặt đau lòng, nhìn cái chân phải hơi khập khiễng của Cố Vân Nhu, đôi mắt đượm một thứ tình cảm thương tiếc vô cùng.
Bỗng dưng, hắn quay đầu lại, bắn tới Mạc Vũ Thường một cái nhìn lạnh lùng sắc bén, khiến cho tim của Mạc Vũ Thường đóng băng trong nháy mắt. Giờ khắc này, nàng càng ý thức được rõ hơn, Cố Vân Dã đã không quên tội của nàng, hắn vẫn chán ghét nàng, mãi mãi nhận định là nàng bất lương rắp tâm hại Cố Vân Nhu.
CH.2-5
Edit: Vu Linh meoyeu116
Beta: T.B.Vân charon
Một tuần sau đó, Mạc Vũ Thường đều qua lại nhà họ Cố. Nàng và Cố Vân Nhu cùng Đường Ngạn Hào cùng nhau bơi lội, thỉnh thoảng còn đi dạo loanh quanh.
Trong lúc này, nàng cũng không gặp lại Cố Vân Dã. Nghe nói hắn đã chính thức vào làm việc trong « Tập đoàn thời trang Thái Phong » của bác Cố, đảm nhiệm chức Tổng giám đốc. Hơn nữa, bác Cố đã sớm lên kế hoạch về hưu, nên việc Cố Vân Dã tiếp quản công ty là chuyện sớm hay muộầcm thôi.
Đang lúc ba người bọn họ đang tận hưởng nằm tắm nắng trên ghế trong sân, Cố Vân Dã mặc một chiếc quần bơi, trên vai vắt một chiếc khăn mặt, đi về phía ba người bọn họ.
Nhìn thân hình rắn chắc hoàn mỹ của hắn, Mạc Vũ Thường đỏ mặt, tim đập không thôi. Chỉ cần vừa thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sẽ ngay lập tức đỏ bừng hết cả.
Cố Vân Dã nhìn biểu hiện của Mạc Vũ Thường, nếu hắn đoán đúng, thì cô bé này đối với hắn đã ý loạn tình mê không thôi. Miệng hắn không khỏi gợn lên một nụ cười lười biếng, xấc xược và gian tà. Nhưng chỉ sợ nàng sẽ phải hoàn toàn thất vọng thôi, bởi vì trong lòng hắn đã sớm có một lời thề bảo hộ một người.
“Vân Nhu, thành tích học tập sao rồi?” Cố Vân Dã đi tới bên cạnh Cố Vân Nhu, dịu dàng hỏi.
« Đừng hỏi nữa, không phải trường học tốt lắm”. Cố Vân Nhu trề môi trả lời, rồi lập tức lại không biết xấu hổ nói tiếp: “Tuy vậy, cuối cùng thì em cũng học xong. Anh trai, anh phải thưởng cho em một chút đi. »
Cố Vân Dã âu yếm xoa đầu em gái: “Em muốn anh thưởng kiểu gì?”
“Em muốn tổ chức một buổi party, thêm nữa tuần sau chính là sinh nhật em. Anh nói đồng ý chứ?” Cố Vân Nhu vui vẻ phấn chấn hỏi.
“Được… được rồi, sẽ như ý em. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi party nhỏ tại nhà, danh sách mời sẽ do chính em quyết định”. Cố Vân Dã vui vẻ phụ họa với nàng.
Mạc Vũ Thường nhìn thấy trước mắt cảnh này, trong lòng vừa buồn vừa đau xót. Nàng mãi mãi sẽ không thể đi vào cuộc sống của Cố Vân Dã, mà ngay cả cùng hắn chuyện trò, vui vẻ cũng không có khả năng. Nàng không khỏi hâm mộ Cố Vân Nhu, giờ phút này, nàng như một kẻ dư thừa. Vẻ mặt Mạc Vũ Thường ảm đạm suy nghĩ.
“Vũ Thường, còn em thì sao? Em được nhận vào trường nào?”. Đường Ngạn Hào ở bên cạnh quan tâm hỏi. Hắn đã sớm quan sát nàng từ lâu. Lần đầu tiên hắn gặp nàng đã bị hấp dẫn bởi vẻ nhìn như hoạt bát mà trên thực tế, lại có một khí chất mâu thuẫn đặc biệt, yên tĩnh, uyển chuyển, hàm xúc. Nhất là đôi mắt như hồ thu của nàng, khiến hắn hồn phách đều bay đâu đi đâu mất.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lại bị Đường Ngạn Hào hỏi như vậy, vì thế Mạc Vũ Thường không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc mở to mắt.
“Vũ Thường lợi hại hơn em. Cậu ấy đã được nhận vào nguyện vọng thứ nhất của mình. Các anh có muốn biết cậu ấy muốn làm gì nhất không?”. Cố Vân Nhu thay Mạc Vũ Thường trả lời, ra vẻ thần bí nói.
Lời của nàng khiến Mạc Vũ Thường vừa thẹn vừa lo lắng, nếu Cố Vân Dã biết được chí nguyện của nàng, nhất định hắn sẽ cười mỉa một trận.
“Đừng… đừng nói nữa! Vân Nhu”. Mạc Vũ Thường vội vã lên tiếng ngăn cản.
“Vì sao mà không thể nói? Việc này chẳng có gì phải thẹn thùng cả.” Cố Vân Nhu vẫn giữ nguyên mục đích, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt lo lắng, xấu hổ, quẫn bách của Mạc Vũ Thường.
“Anh trai, anh có biết chí nguyện của Vũ Thường là gì không? Nói thử xem, có liên quan đến nghề nghiệp của anh đấy”. Cố Vân Nhu ám chỉ nhắc nhở, còn khẽ mỉm cười ám muội với Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã chỉ cười mà không nói gì, liếc dài ánh mắt ngạo nghễ nhìn Mạc Vũ Thường. Ánh mắt hắn khiến Mạc Vũ Thường nhanh chóng hạ mí mắt xuống, bắt đầu cảm thấy bất an.
“Em đừng dứ bọn anh nữa, hãy nhanh nói đi!”, Đường Ngạn Hào vội vàng hỏi. Với hắn mà nói, tất cả mọi chuyện liên quan đến Mạc Vũ Thường hắn đều muốn quan tâm để ý.
Cố Vân Nhu liếc nhìn Đường Ngạn Hào một cái rồi mới cao giọng trả lời: “Vũ Thường từ lâu đã muốn trở thành một nhà thiết kế trang phục, hi vọng sau này có thể vào tập đoàn thời trang Thái Phong làm việc, cho nên, nguyện vọng đầu tiên của bạn ấy chính là khoa thiết kế trang phục của đại học T.”
Giờ phút này, Mạc Vũ Thường chỉ hận không thể lập tức chui xuống lỗ mà trốn dưới đất. Nàng có thể cảm giác được cái nhìn chăm chú của Cố Vân Dã bắn tới, nhưng nàng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Cố Vân Dã nhìn Mạc Vũ Thường cúi đầu xuống, mặt nàng ửng đỏ kỳ cục, một vệt hồng kéo tới tai, tới cổ nàng. Không hiểu vì sao, khi nhìn bộ dạng ngượng ngùng và hành động lạ lùng này của nàng lại âm ỉ tác động đến trái tim hắn, khiến trong tim hắn nổi lên một gợn sóng khó hiểu. Nhưng lập tức, hẳn bỏ qua cái loại cảm giác vớ vẩn này, lại hướng mắt nhìn chăm chú Cố Vân Nhu.
“Được rồi! Bây giờ nói về buổi party đi, quyết định là vào thứ bảy cuối tuần sau đi. Anh sẽ giúp em chuẩn bị tốt mọi thứ!” Cố Vân Dã nói, cũng không liếc mắt nhìn Mạc Vũ Thường một lần nữa.
* * *
Vài ngày nữa, chính là sinh nhật của Cố Vân Nhu. Mạc Vũ Thường đang do dự có nên tham gia hay không. Mấy ngày gần đây, Đường Ngạn Hào luôn bám riết lấy nàng, không hiểu sao lại tặng cho nàng rất nhiều món quà, tuy rằng nàng nhận nhưng hết thảy đều đưa lại cho Cố Vân Nhu xem.
Trơ mắt nhìn Cố Vân Nhu bởi vậy mà tinh thần sa sút tiều tụy, Mạc Vũ Thường quả thực luống cuống chân tay. Nàng căn bản không thích Đường Ngạn Hào, chỉ coi hắn là bạn bè bình thường, tại sao sự tình lại biến thành cái kiểu này? Nàng thực sự không thể tiếp tục im lặng.
“Vân Nhu, tớ có việc muốn nói với cậu”. Thừa dịp chỉ có hai người, Mạc Vũ Thường quyết định cùng nàng nói chuyện thẳng thắn.
Cố Vân Nhu vẻ mặt đau buồn nhìn nàng, khẽ gật đầu, không nói một lời.
Mạc Vũ Thường thở dài, chậm rãi nói: “Vân Nhu, tớ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng xin cậu nhất định phải tin tớ. Tớ với Đường Ngạn Hào không có một chút ý tứ nào cả.”.
“Nhưng mà, tớ thấy anh ấy thực sự thích cậu!”. Cố Vân Nhu nói với vẻ đáng thương, trong hốc mắt đã đẫm lệ trong suốt.
“Tớ không thích anh ấy đâu! Cho tới giờ, tớ chỉ coi anh ấy là bạn bè bình thường mà thôi”. Mạc Vũ Thường nói trắng ra, đôi mắt chân thành không giấu diếm nhìn thẳng vào Cố Vân Nhu. Nàng không muốn vì Đường Ngạn Hào mà phá hủy tình bạn thân thiết.
“Thật chứ? Cậu không gạt tớ chứ!?” Cố Vân Nhu do dự hỏi.
Mạc Vũ Thường nắm chặt bàn tay của Cố Vân Nhu, “Vân Nhu, cậu không phải không biết, trong lòng tớ thuỷ chung chỉ có một người, người đó chính là anh trai của cậu, Cố Vân Dã! Cho dù anh ấy chưa từng liếc mắt nhìn thiện cảm với mình đến một cái, chưa từng nói với tớ một câu thân thiện nào, nhưng tớ mãi mãi chỉ thích một mình anh ấy, không bao giờ có thể có bất kỳ người nào có thể thay thế được địa vị của anh ấy trong lòng tớ.”
Lời thông báo của Mạc Vũ Thường khiến Cố Vân Nhu kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Nàng tuy sớm biết Mạc Vũ Thường thích anh mình, nhưng Vũ Thường chưa bao giờ chính mồm nói ra với nàng, tất cả đều là do chính nàng nhìn ra. Bây giờ nàng ấy đã nói ra, có thể thấy tình cảm mãnh liệt ấy đã làm nàng ấy không thể tiếp tục bình tĩnh chống đỡ được.
“Vũ Thường, thực xin lỗi! Tớ không nên ích kỷ như vậy, chỉ thầm nghĩ cho bản thân mình…” Cố Vân Nhu hiểu được Đường Ngạn Hào thích Vũ Thường không phải do lỗi của Vũ Thường. Nàng thật sự đã quá trẻ con rồi.
Mạc Vũ Thường lắc đầu mỉm cười, “Không, cậu không có gì sai. Chỉ là cậu không có cảm giác an toàn. Thực ra, Đường Ngạn Hào chưa cảm nhận được ưu điểm của cậu. Theo thời gian, anh ấy sẽ biết rõ cậu mới là lựa chọn tốt nhất của anh ấy”.
“Nhưng mà… Tớ là một người khiếm khuyết, chân phải của tớ…” Cố Vân Nhu gần như không nói được, đôi mắt nàng tràn ngập u buồn bất an.
Mạc Vũ Thường lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của Cố Vân Nhu: “Đừng nói nữa! Đừng lấy cái chân phải làm lý do nữa. Tớ thấy cậu là cô gái thiện lương đáng yêu nhất, phải tin tưởng vào chính mình!” Nàng vừa nắm chặt tay Cố Vân Nhu, truyền cho nàng năng lượng cuồn cuộn, trong ánh mắt trong sáng hoàn toàn là sự khẳng định thật lòng.
Cố Vân Nhu cảm động ôm lấy Mạc Vũ Thường: “Cảm ơn cậu, Vũ Thường. Không có cậu, tớ thật không biết nên làm gì bây giờ.”. Nàng nghẹn ngào nói.
Ánh mặt trời buổi chiều dịu dàng chiếu lên người hai cô gái đang ôm nhau, chứng kiến tình bạn của các nàng.
Đúng giờ phút đó, ở một góc tối, Cố Vân Dã đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng. Lần đầu tiên, trong lòng hắn tràn ngập một tình cảm phức tạp, mà khó có thể gọi tên.
Hết chương 2.