Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 50

Nhạc Húc Phong ngồi sau bàn làm việc, trên mũi vẫn đeo cặp kính cận, rõ ràng là bộ dạng đang xử lý công việc, ngẩng đầu lền thấy Kỷ Tiếu Nhan khóc thành như vậy, nhất thời ngây người.

“Có chuyện gì?” Nhac Húc Phong tháo kính ra, từ chỗ ngồi đứng dậy, đến gần Kỷ Tiếu Nhan, lại bị cậu né tránh.

“Anh kể cho tôi biết chuyện trước đây!” Kỷ Tiếu Nhan hiện tại như một con thú con ngoan cố, căn bản không nghe vào những lời khác.

Nhạc Húc Phong lấy lại bình tĩnh, biết Kỷ Tiếu Nhan khẳng định đã nghe được điều gì đó, y một lần nữa vươn tay ra, không cho kháng cự mà kéo Kỷ Tiếu Nhan ôm vào lòng.

“Trước tiên ngồi xuống đã được chứ?”

Kỷ Tiếu Nhan giãy dụa một chút, hai người lôi lôi kéo kéo một hồi, cuối cùng bản thân bị kéo đến sofa ngồi, Nhạc Húc Phong nhìn cậu một lúc, hỏi: “Em đã nghe được những gì rồi?”

Kỷ Tiếu Nhan tỏ ra rất kích động, nói năng có chút lộn xộn, mở miệng nửa ngày, chỉ nói được: “Anh anh anh….”, sau đó lại khóc liên tục, vai run đến lợi hại, khiến Nhạc Húc Phong đau lòng muốn chết.

Nhạc Húc Phong ôm vai cậu, chân thành nói: “Tiếu Nhan, mặc kệ em đã nghe được gì, trước khi có chứng cứ gì thì đừng tự làm khổ bản thân như vậy, tôi nói sẽ nói cho em biết, thì nhất định sẽ nói cho em biết, em phải tin tôi.”

Kỷ Tiếu Nhan trừng y: “Anh muốn tôi tin anh thế nào? Những gì Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ nói tôi đều nghe được…. Tôi làm sao biết anh không lừa tôi….”

Nhạc Húc Phong sửng sốt: “Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ? Em không phải nghe Liêm Tử Toàn nói sao?” Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Không phải.” Kỷ Tiếu Nhan nhìn y, lau lau nước mắt, nức nở nói: “Cái này có gì khác nhau? Mấy người đều không muốn nói cho tôi biết… Kỳ thực mấy người đều biết…. mầy người đều biết…. vì sao lại không cho tôi biết…”

“Biết cái gì?” Nhạc Húc Phong rất buồn bực, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ lúc nào biết chuyện trước đây của y cùng Tiếu Nhan?

“Biết tôi… tôi bị anh cưỡng bức… Đây có phải là sự thật không? Có phải không?” Hai mắt Kỷ Tiếu Nhan đỏ lên, nhìn qua đã ở ranh giới sụp đổ.

Nhạc Húc Phong vốn đang định yên lặng, nghe được hai chữ ‘cưỡng bức’, ‘oành’ một cái tức giận đứng lên, rống to: “Ai nói mấy chuyện này cho em? Ai nói mấy chuyện này cho em?”

Hiển nhiên việc này hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Kỷ Tiếu Nhan, thần sắc cậu phi thường kích động, tay nắm chặt thành đấm hung hăng nện vào chỗ tựa lưng của sofa.

“Cái gì?”

Nhạc Húc Phong nghe được câu này, triệt để chấn kinh, đứng ở đó nửa ngày không nói gì, song y rất nhanh lấy lại được thần trí, bởi vì trạng thái bây giờ của Kỷ Tiếu Nhan thật sự không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu.

“Tiếu Tiếu, em nghe tôi nói, mọi chuyện không phải như vậy…”

Nhạc Húc Phong vừa lại trấn an cậu, cửa phòng làm việc liền bị đạp đổ, Đỗ Linh Vũ thở hổn hển cùng Sâm Bân thở gấp chẳng phân biết được trước sau chen vào, thấy khung cảnh này trước mắt cũng là một vẻ hối hận cùng lo lắng.

“Tiếu Nhan!”

Hai người trăm miệng một lời hô, khí của Kỷ Tiếu Nhan xông thẳng lên, ‘ọe’ một tiếng, nôn ra, Nhạc Húc Phong luống cuống tay chân vỗ lưng cậu, Đỗ Linh Vũ cũng hoảng sợ, nửa ngày mới có phản khứ, vội vã lại tiếp nước, Sâm Bân triệt để ngây dại, hối hận ước bản thân không có đi điều tra mấy chuyện kia.

Ba người căng thẳng nửa ngày, cuối cùng cũng đem Kỷ Tiếu Nhan trở lại ổn định, Đỗ Linh Vũ ôm cậu, nhẹ nhàng dỗ, Sâm Bân ở bên cạnh nắm tay cậu, Nhạc Húc Phong ngồi phía đối diện, thở dài, “Vẫn là để tôi nói rõ chân tướng sự việc, vốn vẫn muốn gạt Tiếu Tiếu, nhưng mấy người lại suy đoán lung tung như thế, hại em ấy thống khổ như vậy.”

Nói xong, trừng Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ một cái, hai người cũng hổ thẹn cúi đầu, nhìn khuôn mặt có chút hoảng hốt của Kỷ Tiếu Nhan.

“Mười năm trước, tôi đã quen Tiếu Tiếu.” Nhạc Húc Phong nhắm mắt nhớ lại, mà Kỷ Tiếu Nhan cũng vì sự thẳng thắn của y mà bắt đầu tập trung chú ý.

“Khi đó, tôi thường mang em họ Liêm Tử Toàn ra ngoài chơi, em họ rất giống tôi, đều là con nhà có tiền, chưa từng chơi qua những trò trẻ con bình thường chơi. Vì thế có một lần thấy một cô bé trong tay cầm cái ná(cái mà con trai hồi bé thường dùng để bắn chim), em họ cũng muốn chơi, tôi liền đi mua rất nhiều kẹo đến chỗ cô bé kia đổi lấy cái ná.”

Trong phòng yên lặng, Nhạc Húc Phong tiếp tục nói: “Kết quả cô bé kia hoàn toàn không chịu, đặc biệt ngang ngược cướp đi kẹo trong tay tôi, còn lấy cái ná làm bị thượng em họ….”

“Em họ khóc rất lợi hại, tôi đương nhiên tức giận vô cùng, liền đi tìm người nhà cô bé tranh luận, kết quả đυ.ng phải chị gái cô bé đó, ăn mặc giống hệt con trai, còn ngang ngược không nói lý hơn nữa….”

Nhạc Húc Phong chìm đắm trong hồi ức, cười khổ một tiếng: “Kết quả, xem như là không đánh không quen biết, em họ chơi cùng cô bé này cực kỳ tốt, tôi cũng thường thường đến nhà bọn họ, mới phát hiện hóa ra cô bé cầm ná kia kỳ thực là một bé trai.”

“Cái gì? Lẽ nào nói, là Tiếu Nhan?” Sâm Bân thấy khó tin.

“Bất quá Tiếu Nhan đẹp như vậy, bị coi là cô bé cũng có khả năng.” Đỗ Linh Vũ suy nghĩ một chút tính khả năng trong đó.

Kỷ Tiếu Nhan vốn trầm mặc, lúc này đột nhiên nhớ ra: “Là bức ảnh tôi đã nhìn thấy có phải không? Trong sổ anh cùng sổ của Liêm Tử Toàn đều có, cô bé mặc váy, kỳ thực là tôi?”

Nhạc Húc Phong nhìn cậu, gật gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì chị em quá nam tính, nên khi em còn bé, mẹ em liền thích cho em mặc đồ nữ.”

“Vậy rốt cuộc sự thật là gì?” Kỷ Tiếu Nhan có chút xúc động, bị Đỗ Linh Vũ ôm chặt lấy.

Sắc mặt Nhạc Húc Phong liền trở nên u ám, tiếp tục nói: “Bởi vì thường ở cùng một chỗ, tôi càng ngày càng thích Tiếu Tiếu…. Lúc nào cũng nghĩ tới em ấy… Thấy em ấy tôi liền thỏa mãn, liền vui vẻ, em ấy trở thành ánh mặt trời trong lòng tôi….”

“Tôi chưa từng thích một ai đến vậy, liền ngay cả cha mẹ thu xếp cho tôi ra nước ngoài học, tôi cũng không muốn đi, luôn mượn cơ mang em họ tới tìm Tiếu Tiếu chơi, đi xem Tiếu Tiếu.”

“Thế nhưng có một ngày, tôi một mình ở cùng một chỗ với Tiếu Tiếu…. Lúc đó tôi cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, tuổi trẻ phát triển, ai ngờ cư nhiên có phản ứng với đứa bé nhỏ như vậy, điều này làm tôi thống khổ vô cùng…”

“Tôi vốn không thừa nhận tôi đối với Tiếu Tiếu có tình cảm khác người thường, tôi tự hỏi chính mình, “Mình sao có thể là người mê luyến đồng được?”. Vì vậy, tôi nỗ lực khống chế bản thân, nhưng Tiếu Tiếu càng ngày càng không muốn rời khỏi tôi, luôn luôn bám lấy tôi, làm tôi càng ngày càng không thể tự khống chế.”

Nhạc Húc Phong kể chuyện trước đây, lộ vẻ rất thống khổ, ai cũng có thể nhìn ra, y lúc đó sợ rằng thật sự bị vây kín trong sự giày vò của thể xác và tâm hồn, một thiếu niên 16 tuổi, tâm trí không có nổi sự chín chắn cùng kiên cường như vậy.

“Vậy anh có phải cho người…” Sâm Bân nhịn không được thốt ra một câu, bị Đỗ Linh Vũ trừng mắt.

“Sau đó năm Kỷ Tiếu Nhan tám tuổi, một ngày trời mưa, mẹ tôi hỏi có thấy Liêm Tử Toàn không, tôi cho rằng nó vẫn đang chơi ở nhà Tiếu Tiếu, cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi tham gia một hội thảo nghiên cứu, ai ngờ buổi tối về nhà, biết Liêm Tử Toàn vẫn chưa trở về, tồi liền thấy bất thường.”

Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, Nhạc Húc Phong gật đầu, biệu thị suy đoán của họ không sai.

“Liêm Tử Toàn bị bắt cóc, vì tranh cãi trong việc làm ăn.”

Nhạc Húc Phong lộ ra vẻ mặt đau đớn cực độ: “Tôi rất sốt ruột, một lòng một dạ chỉ muốn cứu em họ ra, vội vàng theo người nhà đi đàm phán, không nhận cuộc gọi cầu cứu của Kỷ Tiếu Nhan, chờ tới lúc tôi đón Liêm Tử Toàn, mới biết đám người kia bắt cả hai đứa nhóc Liêm Tử Toàn cùng Tiếu Tiếu.”

“Bởi vì Liêm Tử Toàn là con một của Liêm gia, bọn họ lấy nó để đàm phán điều kiện, nhưng Tiếu Tiếu chỉ là con nhà bình thương, bọn họ cho rằng em ấy là nữ, muốn cưỡng bức em ấy, nhưng lúc phát hiện ra là bé trai, liền chuẩn bị đem em ấy đi quay một cuộn phim ngược đãi trẻ em.”

Nhạc Húc Phong vạn phần hối hận nhớ lại: “Chớ đến lúc tôi cả người mồ hôi lạnh mang người đến hiện trường, bọn chúng đã xé rác quần áo của Tiếu Tiếu, em ấy lúc đó mới tám tuổi, nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, cái gì cũng không biết…”

Nhạc Húc Phong ôm mặt mình, nghẹn ngào nói: “Lúc tôi bước vào, bọn chúng đè em ấy trên nền đất, còn cầm máy quay quay lại, Tiếu Tiếu khóc rất lợi hại, cứ gọi ‘Húc ca ca cứu em’…”

“Lúc đó lòng tôi tan nát, khi đó mới hiểu ra, bản thân ngu ngốc tới mức nào, tôi không bảo vệ được thứ trân quý nhất của mình…”

Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ nghe tới đó, đã không thể dùng từ ‘nổi giận’ để hình dùng, quả thực gϊếŧ người cũng không thể hả giận, tay ôm Kỷ Tiếu Nhan của Đỗ Linh Vũ run rẩy, mắt Sâm Bân cũng hồng hồng.

Nhạc Húc Phong không ngẩng mặt lên, tiếp tục nói: “Tuy tôi cứu được Tiếu Tiếu, nhưng em ấy chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, không nhận ra bất cứ ai, thấy người liền trốn, cả ngày đều khóc, chị gái em ấy cũng khóc rất nhiều, cô ấy hận chết tôi, bởi vì tôi không nhận cuộc điện thoại kia, nếu tôi đến sớm một chút, Tiếu Tiếu đã không như vậy….”

“Sau đó, người Kỷ gia để bác sĩ làm thôi miên an thần cho Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu mất toàn bộ ký ức, em ấy giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn thanh thuần đáng yêu như vậy, giống hệt lúc trước, nhưng tôi không còn cách nào đối mặt với vẻ tươi cười của em ấy, tôi vừa nhìn thấy em ấy, trong lòng liền đau nhức, rất hối hận, rất tự trách, tôi không bảo vệ tốt em ấy, tôi có lỗi với em ấy.”

Trong phòng yên lặng vô cùng, không ai nói gì, Kỷ Tiếu Nhan cũng ngây ra, nhìn bộ dạng đau khổ của Nhạc Húc Phong, trong lòng cậu cũng không dễ chịu.

“Tiếu Tiếu, tất cả đều là lỗi của anh, không liên quan gì đến em, em muốn hận thì hận anh đi.”

Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đều nhìn Tiếu Nhan, đợi cậu trả lời, môi Kỷ Tiếu Nhan run lên vài lần, lại hỏi một cậu: “Vậy, ước hẹn mười năm là gì?”

Nhạc Húc Phong đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt giống như thần tiên, mở miệng cũng là thanh âm thiên thần hạ phàm: “Anh đã từng hứa, mười năm sau, anh sẽ tới tìm em, nói thật với em, mong em tha thứ.”