Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 12

Mấy ngày tiếp theo của Kỷ Tiếu Nhan tương đối thống khổ, đầu tiên là Đỗ Linh Vũ không có một chút nghĩa khí hoàn toàn bỏ mặc ý nguyện cá nhân của cậu, cưỡng chế lôi cậu vào Hội học sinh, hơn nữa còn đảm nhiệm chức kế toán khiến người khác đỏ mắt (vì ghen tị), làm Trương Hiểu Ba cùng Cường ca được mở rộng tầm nhìn.

Kế tiếp là Sâm Bân vốn thấy cậu là khó chịu đột nhiên thay đổi thái độ, một chiều nào đó kéo cậu vào một gian phòng hội nghị đen kịt, để tất cả các anh em thủ hạ của gã nhận rõ Kỷ Tiếu Nhan, còn đại ngôn bất tàm(huênh hoang không biết xấu hổ) nói cái gì mà, từ hôm này trở đi Kỷ Tiếu Nhan là người của gã vân vân, dưới tình cảnh ánh mắt Lộ Tùng có thể gϊếŧ người, Kỷ Tiếu Nhan cư nhiên không có một đầu đầy mồ hôi……. Mà cả người toàn mồ hôi lạnh. Cậu có trực giác, sớm muộn gì người trong cái bang này cũng bạo động đem cậu gϊếŧ chết.

Cuối cùng, chính là bị bá tước đại nhân ngày nào cũng từng giây từng phút theo dõi cậu bán đứng, cậu có dây dưa gì với Đỗ Linh Vũ và Sâm Bân thì sáng hôm sau sẽ rơi hết vào tai Nhạc Húc Phong, kết quả là lão nhân gia giận dữ, xanh mặt tuyên bố về sau mỗi ngày lúc ăn cơm chiều, Kỷ Tiếu Nhan phải báo cho y tất cả chuyện xảy ra trong ngày.

Mà bá tước đại nhân, trước mắt chỉ có ba trường hợp là không nhìn chằm chằm Kỷ Tiếu Nhan

Trường hợp 1: Sâm Bân có mặt, gã chỉ cần đừng ở đó, bá tước nhát gan lập tức sẽ rời đi, bất quá Kỷ Tiếu Nhan biết y nhất định đang trốn ở góc nào đó nhìn bọn họ.

Trường hợp 2: Đỗ Linh Vũ có mặt, hắn liền đem bá tước đại nhân đùa giỡn một phen, khiến tên kia đỏ mặt đi qua một bên.

Trường hợp 3: Tất nhiên là lúc trong phòng Nhạc Húc Phong, đây là lúc duy nhất bá tước thực sự không nhìn cậu.

Có điều Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy cậu tình nguyện để bá tước theo dõi, cũng không nguyện ý một mình chạm mặt ba người này, đương nhiên, so với việc để hai trong số ba người bọn họ giáp mặt, gặp mặt một mình vẫn tốt hơn……

Đây chẳng lẽ là cuộc sống của những người dân thấp kém nhất trong xã hội cũ sao? Bang hội, người nước ngoài, còn có chính phủ quốc dân, còn thêm cả đặc vụ……

Bất quá hình như tình trạng này có một điểm tốt duy nhất chính là, cuộc sống Kỷ Tiếu Nhan trở nên tràn ngập hí kịch, dùng lời của bạn Trương Hiểu Ba mà nói, chính là “lực trường cực đại” cùng lực biểu hiện, mối quan hệ hiện tại của tên gia hỏa này với Ngoại Tinh Nhân đang trong trạng thái cực độ căng thẳng.

=.=.=.=.=.=.=.=.=

Thời gian: Cơm chiều

Địa điểm: Căn tin trường

Nhân vật chính: Kỷ Tiếu Nhan

Kỷ Tiếu Nhan vừa mới bê chén cơm ngồi xuống, vị trí bên phải lập tức bị chiếm, Đỗ thiếu gia mang theo nụ cười mê người của hắn tao nhã ngồi xuống, sau đó phi thường ân cầm đem đồ uống của mình đưa cho Kỷ Tiếu Nhan.

“Tiếu Nhan, đến, uống cùng tôi.”

“Khụ khụ!”

Tiếng ‘khụ’ tràn ngập phẫn hận biểu lộ sự tức giận của người đang đứng bên cạnh bàn kia, tiếp theo, nghe thấy tiếng kéo ghế rầm rầm, Sâm Bân ngông nghênh an vị ở bên phải Kỷ Tiếu Nhan, cảm giác y hệt xe tăng rạt tới.

“Tiếu Nhan a, học trưởng đút rau cho cậu.” Nụ cười của Đỗ Linh Vũ thực mê người, nhưng trong ánh mắt một chút ý cười cũng không có.

“Không, không, không cần……….” Kỷ Tiếu Nhan biết chuyện đã muốn phá hư đồ ăn, bữa cơm này sợ là cậu không ăn nổi.

“Hừ!” Sâm Bân đột nhiên cầm lấy đũa, nhanh nhẹn gắp lấy một miếng thịt, “thả” vào bát Kỷ Tiếu Nhan, sau đó hung hăng theo dõi cậu.

Kỷ Tiếu Nhan nhìn hai miếng thịt tựa như có ma thuật mà xuất hiện trong bát, một miếng là do Đỗ Linh Vũ gắp, một là do Sâm Bân gắp, không biết nên ăn miếng nào trước, đành cười khổ.

“Cáp, cáp, hai người không cần chiếu cố tôi như vậy……Tôi tự ăn cũng được rồi……”

“Không được!”

Hai người đó lúc này lại trăm miệng một lời mà phản đối, hừ, thật không dễ dàng, hài người còn cùng lúc có suy nghĩ đen tối……… Cáp, cáp, cáp, đây có thể xem là một trò đùa hay không?

“Tiếu Nhan ăn rau cần, rau cần có nhiều xenlulo nga.”

“Nhanh ăn cây nấm mà lão tử gắp cho cậu đi!”

“Tiếu Nhan ngoan, ăn cà rốt đi!”

“Đừng nghe hắn, ăn thịt bò đi!”

…………..

Cả nhà ăn, có bàn bọn họ là thu hút sự chú ý nhất, hai người đẹp trai nhất đại học HB đem Kỷ Tiếu Nhan ép ở giữa, không ngừng gắp thức ăn, mà ngồi đối diện cùng bàn, bá tước đại nhân hay thẹn thùng lại không chút hoang mang uống canh rong biển của y, bất quả lúc y ăn canh, áo choàng cũng không cởi ra.

“Cậu chỉ cho cậu ấy ăn mấy thứ rác rưởi đầy mỡ này, không hiểu có phải vì thế hay không, cậu mới biến thành một kẻ cơ bắp.”

“Cái gỉ? Tiểu cô nương mỗi ngày chỉ biết ăn rau xanh như thỏ không có tư cách nói tao đi? Phía dưới chả có thứ kia mà còn ở nơi này làm trang nam nhi!”

“Sâm Bân! Cậu tốt nhất ăn nói sạch sẽ một chút!”

“Nga! Không biết kẻ nào oa oa không ngừng như ếch ương chọc giận bổn thiếu gia!”

Ánh mắt hai người lập tức ở trong không khí chọi nhau nổ bùm bùm, sau đó Đỗ Linh Vũ động thủ phong độ mê người trước, hắn thuận tay cầm lấy đôi đũa, đẹp đẽ ném, mục tiêu phi thường chuẩn xác, hơn nữa độ mạnh yếu thực khéo, thế nhưng vẫn bị Sâm Bân dễ dàng đỡ được, sau đó Sâm Bân liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Đỗ Linh Vũ một chân đá đổ ghế.

Hai người liền trong nháy mắt từ cuộc đấu võ mồm thành chuyện dao súng…….

“Uy! Uy! Hai người không phải chứ! Có gì thì hảo hảo nói chuyện, xúc động không tốt a! Đừng đánh đừng đành!” Kỷ Tiếu Nhan nhìn chiêu thức của hai người bọn họ hoa cả mắt, miệng khô lưỡi khô khuyên can.

Trời biết vì sao trong căn tin nhiều người như vậy chẳng những không tiến lên ngăn cản, tất cả đều như đạt được mong muốn mà cầm camera chụp chụp, mà đội ngũ nữ sinh si tình càng ngày càng nhiều, vây quanh một cái làm trong ngoài tầng ba chật như nêm cối, nơi nơi đều liên tục “ Manh a! Manh a! Hai đại tiểu công đánh tiếp đê!”

Có ai giải thích cho cậu xem vì sao gọi là “tiểu công” không?

“Học trưởng mau dừng tay a!” Kỷ Tiếu Nhan kêu to, sao Đỗ Linh Vũ thân là hội trưởng hội học sin, cư nhiên mặt không đỏ, tâm không khiêu mà ở trước mặt công chúng đánh nhau a?

“Cậu muốn hắn dừng tay? Cậu con mẹ nọ nghĩ lão tử sợ hắn sao?” Sâm Bân hung ác trừng mắt nhìn Kỷ Tiếu Nhan một cái, động tác trên tay không có nửa điểm dừng.

“Vậy anh dừng tay đi.”

“Không có cửa đâu!” Đã sớm biết Sâm Bân sẽ trả lời như vậy, thế nhưng vì một câu của Kỷ Tiếu Nhan, hai người đánh nhau càng hăng.

Kỷ Tiếu Nhan thấy không được nhưng lại sợ chết, trong lòng tính toán: Ôi, thế này quả thực là sống mái với nhau, cậu không phải không nhận thấy trong đám người kia có thủ hạ của Sâm Bân, còn có tâm phúc của Đỗ Linh Vũ, xem ra cuối cùng chỉ sợ sẽ khiến chuyện trở nên thêm nghiêm trọng…….

Quản bọn họ làm chi! Không phải việc liên quan đến mình, là bọn họ không nên đánh a, ân, tốt nhất là chuồn đi, cứ để hai tên điên cuồng thừa tinh lực này đánh nhau đi

Ai ngờ đúng lúc đấy, ba tước uống canh xong định tránh hai người, kết quả tay chân vụng về đυ.ng phải bàn, vừa vặn bị Độ Linh Vũ đá một cái vào sườn, bá tước lập tức “Ôi” một tiếng ngã xuống.

Mà hai người đang chuyên chú đánh nhau đều là cao thủ giao đấu, làm sao có sức chú ý người khác, sau khi bá tước té xuống đất, bi thảm trở thành bao cát, liên tiếp bị đá mấy cái.

Kỷ Tiếu Nhan vốn định chuồn đi, nhưng nhìn thấy thân mình bá tước khoác áo choàng không động đậy nổi, lúc ngã xuống đất, ôm đầu cuộn mình lại, áo choàng của y vẫn còn rõ dấu giày, cố gắng muốn chạy trốn, người chung quanh chẳng ai để ý y, tình cảm quần chúng trào dâng vì Đỗ Linh Vũ hay là Sâm Bân mà hò hét trợ uy.

Trong đầu ‘ting’ một tiếng, từ từ, hình như đã có lúc nào đó nhìn thấy khung cảnh này, một đám nhóc con bắt nạt một đứa trẻ khác, sau đó có một bé nam cao cao vọt tới…….

Hình như là phản ứng tự nhiên, cảm giác bất bình cùng tức giận bùng lên, từ đáy lòng bùng lên tựa như Thần Châu VI(tên một tàu vũ trụ ở TQ) phóng lên trời, càng cháy càng vượng!

Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên rống lên một tiếng: “Hai người các anh lập tức dừng tay lại cho tôi!”

Lúc Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ hơi sửng sốt đồng thời nhìn về phía cậu, ‘Ba’ một tiếng, Sâm Bân cảm thấy mặt mình chợt lạnh, tiếp theo là Đỗ Linh Vũ, cũng cảm giác đó.

Đây là tiếng hai cái tát, nháy mắt sau đó, căn tin vừa nãy còn náo nhiệt trở nên tĩnh lặng không khác gì nghĩa trang.