Biên tập: Điềm + Lam Ying
“Ta cũng có thể
an tâm rồi “ và “Lần này sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ về quê cưới vợ”, “Giúp ta cho cá vàng ăn” được xưng là ba điềm gở đã được ghi trong sách sử, ta bế tắc vô cùng, ta cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy đóa hoa trắng đang lung lay trong gió rét trên mộ phần của lão Đại… Ta nghĩ kĩ rồi, nếu Tấn Vương muốn xuống tay với lão Đại, ta sẽ ỷ vào việc hắn thích ta mà gây với hắn, một khóc hai nháo ba thắt cổ, bốn đánh năm bỏ đi sáu uống dược.
“Không cần nghĩ nhiều làm chi, ta không đến mức để cho mấy tên nhóc nhà ngươi phải lo lắng.”
Lão Đại như là nhìn ra được ta muốn nói gì, phất tay ngắt câu chuyện của ta, thả lỏng thắt lưng ngửa mặt dựa về phía sau, cơn gió xuyên qua kẽ hở giữa những cành cây khô héo lá vàng ruộm lại càng hiện vẻ tiêu điều, thổi bay những sợi tóc rơi rụng trên bả vai, ánh nắng bị bóng cây đung đưa che lấp, tạo thành một cái bóng màu xanh nhạt phủ trên mặt hắn, u ám không rõ.
Ta không chịu được nhìn hắn như thế, mở miệng nói: “Vô luận như thế nào, ta và ngươi sẽ cùng nhau tiến lùi.”
Lão Đại nghiêng đầu sang, con ngươi sâu thẳm, tiếng thở dài như có như không, nói: “Ta đương nhiên là không sao, nhưng những người khác thì
sao? A Huyền, dù sao ta cũng đã nhiều năm thống lĩnh ảnh vệ…”
Ta nhất thời không biết nói gì.
Lão Đại im lặng một hồi, bỗng nhiên đứng lên cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi, lại
ném bầu rượu qua cho ta, thở dài một hơi, độ lượng cười nói: “Kim triều hữu tửu kim triều túy, phù thế thương tang viễn, thiên lý nhất vĩ khứ, bất vấn tiền lộ, bất vấn thế đồ (*). Ta là người bước ra từ biển máu, cứ yếu đuối, lo trước lo sau như vậy, thì thật không giống ta.”
(*) Nguyên tác
tạm dịch: “ngày hôm nay có rượu, ngày hôm nay say; tang thương trôi nổi của cuộc đời gạt lại phía sau; đã quyết định bước chân đi, sẽ không hỏi con đường phía trước, không hỏi đường lui phía sau.”
Đây là mình tạm dịch theo ý mình hiểu, bạn nào cảm thấy chưa chính xác xin cứ thoải mái góp ý ~
Ta một tay tiếp được bầu rượu, cũng uống một hơi, mùi rượu cứ thế sộc lên, bị sặc rượu khiến ta không ngừng ho khan.
Hào khí ngút trời của lão Đại bị cắt ngang, vội tiến tới vỗ lưng ta, một lát sau không kiên nhẫn, tức giận đập cho ta một chưởng thật mạnh, từ trên cao nhìn xuống, thô bạo nói: “Thằng nhãi ranh đến rượu uống còn không xong, không cần ngươi phải lo lắng cho người khác. Trời đất có sập, vẫn sẽ có người cao hơn chống đỡ, yên tâm đi, có ta ở đây, ai cũng sẽ không làm sao hết.”
Ánh dương tỏa ra từ phía sau lưng của hắn, dáng vẻ nhìn xuống ta của lão Đại quả thật vô cùng đáng tin cậy, lung linh rực rỡ. Thân hình hắn cao lớn như thế, cường tráng như thế, giống như một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, chắn hết mưa gió bên ngoài, đứng tĩnh lặng như vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.
… Nhưng mà chờ cho ta thông khí được rồi đứng lên, định bụng sẽ tặng hắn một cái ôm bày tỏ cảm động từ đáy lòng, lại biến thành ta nhìn xuống hắn. (bạn Huyền cao hơn anh Đại =]]]]])
Lão Đại: …
Ta: …
Ta rất tri kỉ lại ngồi xuống, yên lặng làm ra vẻ là mình chưa từng đứng lên, cũng không có ý định so sánh bản thân cao hơn hắn vài cm.
Lông mày lão Đại dựng đứng, đang định động tay đông chân với ta, lại thấy một thị nữ thướt tha đi tới, hành lễ với chúng ta, dịu dàng nói: “Chiến Xích đại nhân, Chiến Huyền đại nhân, Thánh Thượng tuyên điện hạ yết kiến, điện ha phân phó nhị vị tùy thị (đi theo hầu hạ).”
“Xem ra lệnh cấm túc chủ tử được xóa bỏ.” Lão Đại nhìn nàng một cái, đôi mắt không chớp một lần, sau đó vỗ vỗ bả vai ta, khẽ cười nói: “Nếu như thế, A Huyền ngươi đi chuẩn bị một chút đi.”
Cái cụm “chuẩn bị” này ý nói chính là thay bộ quần áo, tuy rằng phần lớn thời gian mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng trong hoàng cung vẫn có điều lệ quy định rõ ràng không cho ảnh vệ vào, cho nên chúng ta nếu muốn vào được phải giả trang thành thị vệ.
Nơi ở hiện tại của bọn ta khác nhau, lão Đại phải về ám trang, ta chỉ đành một mình đến chỗ của Tấn Vương.
Tấn Vương chắp tay sau lưng đứng trên hành lang mái hiên sơn đỏ, ánh mắt xa xăm, tâm trí như là đang phiêu tán theo cảnh sắc ngày thu và không trung phía xa, nghe thấy tiếng bước chân, mới quay đầu, vẽ ra nụ cười nhạt nói với ta: “A Huyền, là ta thắng.”
Thâm ý trong lời nói này của hắn về sau ta mới lĩnh hội được, lại nghe hắn bình thản tiếp tục nói rằng:” Phụ hoàng nhận mật tấu của Hình bộ, tức giận đến mức ngất đi, sau khi tỉnh lại liền sai người che dấu toàn bộ hồ sơ của án này, chỉ nói Cao Vân Nghị bị nhiễm phong hàn, lại trách Ngụy Vương không tận lực chăm sóc, rồi đưa thằng nhỏ vào cung, dự định sau này tự mình sẽ chăm sóc… khiến cho Nguy Vương sợ hãi khôn cùng.”
Đại Khánh từ trước tới nay chưa bao giờ có tiền lệ Hoàng đế vượt qua nhi tử (con trai) mình để nuôi tôn tử (cháu trai), có thể thấy Thánh Thượng lần này đã tức giận vô cùng. Ngụy Vương bị Thánh Thượng chán ghét vứt bỏ, lại không có được lợi thế trong tay, muốn trở mình cũng khó.
Chỉ là không biết Thánh Thượng lúc này gọi Tấn Vương tiến cung, rốt cuộc là vì điều gì.
“Cao Vân Nghị tuổi còn quá nhỏ. Sau trăm tuổi phải đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho ta, phụ hoàng ta không cam lòng nhưng không biết làm thể nào, có lẽ sẽ rất thú vị đây.”
Phượng nhãn (mắt phượng) Tấn Vương khẽ nhíu, con ngươi băng hàn: “Hắn rốt cuộc đã già rồi, lần này triệu ta tiến cung, chỉ sợ trấn an là chính, châm biếm là phụ. Nhưng muốn đem ta nắm ở trong trong lòng bàn tay, cũng phải nên nhìn lại xem mình có bản lĩnh này hay không.”
… Tuy rằng trước kia cảm thấy Tấn Vương tra, nhưng khi Tấn tra đứng về phía mình, nòng súng nhất quyết sẽ chĩa ra bên ngoài, lại không ngờ có cảm giác thật an toàn. Đánh xong Ngụy Vương phải đánh Thánh Thượng, đối mặt với dũng giả (kẻ mạnh) vừa phúc hắc vừa quỷ súc như Tấn Vương, tất cả boss chỉ có thể nước mắt rưng rưng, vừa bấm like vừa chết sạch.
Ngay sau đó liền theo cố kiệu nhỏ mành xanh đi vào Chính Nghi Môn, sắp sửa được đối mặt với Boss Khánh đế, ta cũng không cảm thấy thấp thỏm bất an là mấy.
Sợ cái mốc xì, ta cũng có người chống lưng đấy.
Trong hậu điện đã sớm chuẩn bị tiệc rượu, cột trụ tơ vàng, ngọc đái hoành bích, vũ cơ dưới điện đung đưa vòng eo, mắt sáng lưu sóng, vũ bước nhanh nhẹn, âm nhạc dồn dập luân chuyển, nhưng dưới vẻ phù hoa náo nhiệt đó, thực tế lại là bầu không khí ngưng trệ, Tấn Vương bái kiến Khánh đế, sau khi hành lễ nhập tọa, liền thấy hai người không nói quá nửa câu.
“Chính Hàm, mấy ngày nay thiệt thòi cho ngươi rồi.” Khánh đế buông đũa xuống, Mạnh công công lập tức dâng khăn đến bên môi hắn, cẩn thận lau đi dầu mỡ dính bên khóe miệng hắn, hắn khoát tay, kêu y tránh ra, đưa mắt về phía Tấn Vương. Mọi chuyện của Cao Vân Nghị đã giải quyết xong, trên người hắn trong nháy mắt như có tinh thần hơn rất nhiều, nhưng cả người như già đi vài tuổi, thậm chí bên thái dương còn mọc ra thêm vài sợi tóc bạc.
Tấn Vương nghiêng đầu, đôi mắt rũ xuống không mặn không nhạt nói: “Nhi thần không dám.”
Khánh đế hơi hơi híp mắt, vẻ không hài lòng thoáng lướt qua, sau đó ha ha mỉm cười, chỉ mệnh cung nữ châm rượu ngon, thần sắc như thường chậm rãi mở miệng, thậm chí trong giọng điệu còn có chút từ ái ý: “Gia yến hôm nay, phụ tử hai người chúng ta không nhất thiết phải đề cập đến chuyện này. Ngươi từ nhỏ thông tuệ, không cần trẫm quá mức hao tâm tổn trí, nhưng lâu ngày lại trở nên xa lạ. Mấy năm nay, suy cho cùng là trẫm lạnh nhạt với ngươi rồi.”
Tấn Vương ngưng mắt yên lặng nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, cung kính nói: “Quân thần trước phụ tử, phụ hoàng quốc sự bận rộn, sao lại nói lạnh nhạt? Nhi thần không thể vì phụ hoàng phân ưu, đã là thẹn trong lòng, còn thỉnh phụ hoàng thứ tội.”
Khánh đế làm như vì xúc động, cầm lấy ly rượu nhấp một hơi, gật gật đầu vui mừng cười nói: “Con ta có tội gì? Ngươi vì trẫm mà có tâm tư suy nghĩ như thế này, trẫm thực thích. Hoa Nhiễm…” Hắn hơi hơi giơ tay, phân phó Mạnh công công: “Đi lấy một đôi ngọc như ý, tứ thước hoàng gấm, một đấu trân châu, thưởng cho Tấn Vương.”
“Tạ long ân phụ hoàng.”
Cảnh tượng phụ từ tử hiếu (cha hiền con thảo) này kéo dài trong một chốc, tầm mắt Khánh đế bỗng nhiên đảo qua ta và lão Đại, dừng ở trên người một ảnh vệ khác, chính là người hôm nay tìm lão Đại làm phiền, nhưng lại bị đánh nằm bò ra.
“Trẫm nghe nói, ngươi quản bên dưới rất có cách, bên cạnh có vài người khá đắc lực, Chiến Xích, Chiến Huyền, cùng với người phía sau cùng kia, hình như tên là Thập Tam?”
Không nghĩ tới hắn bỗng nhiên chuyển đề tài đến trên người chúng ta, Tấn Vương hơi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, không chút gợn sóng sợ hãi mà hồi đáp: “Phụ hoàng quá khen, đây chẳng qua là một đám hạ nhân bảo vệ trông coi nhà cửa, đảm đương không nổi coi trọng của phụ hoàng.”
“Ngươi hà tất khiêm tốn quá, có vẻ
người tên Thập Tam này cũng là một thiếu niên anh hùng hào kiệt. Ta hôm nay có một con mãnh thú, dù sao thì đang nhàn rỗi, không bằng thừa dịp hôm nay dự yến, kêu y đọ sức với mãnh thú kia một phen, nghĩ cũng thấy thú vị rồi.”
Thập Tam nghe xong những lời này, sắc mặt chợt tái nhợt, nhưng không có một ai nhìn về phía hắn. Loại thời điểm này, suy nghĩ,
tính mạng của một tiểu nhân vật như hắn không quan trọng. Chọn hắn chẳng qua là bởi vì thân phận của hắn rất phù hợp ——chết rồi Tấn Vương sẽ không quá mức đau lòng, rồi cho Tấn Vương một cái cảnh cáo: ngay cả tên của một ảnh vệ nho nhỏ dưới tay ngươi ta đây cũng có thể điều tra rõ ràng, cho dù là ngươi, hay thủ hạ của ngươi, vận mệnh đều nằm trong lòng bàn tay ta, đừng có ỷ vào ân sủng của ta, mà không biết trời cao đất rộng, liều lĩnh chống đối.
Tấn Vương lúc này chỉ hơi trầm ngâm, ý bảo Thập Tam tiến tới.
Nắm tay Thập Tam nắm chặt, áp chế nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, từng bước từng bước một đi ra ngoài. Song khi mọi chuyện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, lão Đại lại bỗng nhiên vươn tay ngăn cản hắn, dứt khoát chỉnh tề quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, điện hạ, tiểu nhân Chiến Xích, nguyện thay Thập Tam lên đài.”
Hết chương 68.