Đến bữa tối, toàn bộ người nhà cũng đã trở về, tiểu Tinh Thiên lâu ngày không gặp An Trữ, lập tức phác lên ôm, An Trữ bị đυ.ng một cái lảo đảo, vừa lúc ngã vào lòng Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc đỡ lấy hai người, ho nhẹ một chút: “Chú ý một chút, bàn ăn có canh nóng, đừng để đυ.ng vào.”
Đông Phương Tinh Thiên đối y làm cái mặt quỷ, lôi kéo An Trữ qua chỗ mình ngồi. Đông Phương Ngọc cười cười, cũng tự ngồi xuống bên cạnh An Trữ.
Sau đó giới thiệu Đoạn Thủ với mọi người trong nhà. Đoạn Thủ lúc này lại thật có vẻ như rất hiểu quy củ, không nói nhiều lắm, chỉ cười cười. Đông Phương Ngọc nhớ lần đầu tiên An Trữ gặp mọi người cũng là bộ dáng này, nhưng kỳ thật a, chỉ là một tiểu ngu ngốc cái gì cũng không hiểu thôi.
Đông Phương Ngọc vừa nhếch môi cười thực nhu hòa, vừa bóc vỏ tôm cho An Trữ, rồi đặt vào bát hắn. Một bàn ăn nhìn thấy hành động này của y, ngoại trừ Đoạn Thủ dọc theo đường đi đã thành thói quen, còn lại những người khác đều có phần kinh ngạc. Nhưng mọi người tức khắc đều cười cười, bất động thanh sắc, tiếp tục vui vẻ nói chuyện với nhau.
Về lại Đông Phương gia đã hơn nửa tháng, cũng không khác mấy so với trước khi hai người rời đi. Đông Phương Ngọc như cũ ngày ngày bận rộn, dẫn theo An Trữ đến hiệu thuốc bắc quan sát, điểm khác duy nhất chính là hơn một cái Đoạn Thủ, Đoạn thần y. Đoạn Thủ mỗi ngày sẽ cùng An Trữ cùng nhau ở hiệu thuốc bắc, xem cách vận dụng kỳ lạ của An Trữ, phối chế độc dược theo phương thức khó thể tưởng tượng được mà lại thành thuốc hay. Có đôi khi sẽ cảm thấy An Trữ quá lớn gan, hai người ở hiệu thuốc bắc tranh tranh cãi cãi cũng là chuyện thường. Lần đầu tiên thấy bọn họ tranh cãi, lão đại phu chủ trì tiệm thuốc còn có thể khuyên một khuyên hai, sau lại, đành mặc kệ cho hai tiểu hài tử ở nơi nào đánh nhau, dù sao cũng không đánh bị thương ai, thậm chí còn càng đánh càng thân mà.
Nhưng Đông Phương Ngọc lại vì thế mà có chút buồn bực, tuy rằng An Trữ có bạn cùng chơi, sẽ không nhàm chán tịch mịch, nhưng hiện tại thời gian An Trữ ở bên Đoạn Thủ còn nhiều hơn so với ở bên y, nghĩ như thế nào trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái. Đặc biệt là buổi tối, hai người kia tán gẫu hăng say, Đoạn Thủ sẽ ở lỳ không chịu đi!
Bất quá Đông Phương Ngọc bên này cũng vội không kịp thở, lão đương gia xem như đang phạt y tự tiện trốn
đi, ném cho y rất nhiều công sự. Đông Phương Ngọc cho dù muốn ở bên An Trữ nhiều hơn, cũng không có cách nào.
Kỳ thật, Đông Phương Ngọc là người cực kỳ thông minh, lúc nghĩ đến điều này, cũng đã cảm thấy có điểm nguy hiểm. Có điều người thông minh thường bị thông minh
lầm, y lại vẫn nghĩ mình chẳng qua là quá cưng chiều đệ đệ một chút, như vậy hẳn là không có vấn đề gì.
Bên kia Đông Phương Ngọc phiền muộn, bên này An Trữ rảnh rỗi, chống cằm ngồi bên cửa sổ, cảm thấy bên người cùng trong lòng đều trống rỗng. Vẻ mặt đau khổ cố gắng nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên do. Thẳng đến mỗi khi thấy Đông Phương Ngọc phong trần mệt mỏi mà vẫn tới đây, mới thấy hết lo lắng, cười nghênh đón.
Cho nên Đông Phương Ngọc, nếu nơi y đến có thể dẫn An Trữ theo, liền tranh thủ dẫn theo. Hôm nay phải bàn chuyện làm ăn, chính chọn mi nghĩ nếu địa điểm là ở tửu lâu hoặc nơi nào đó, liền dẫn tiểu tử kia theo, để hắn ăn uống no nê. Thế nhưng vị Hà gia công tử mặt mũi bóng nhẫy này lại mở miệng nói: “Vậy định rồi, đi Mãn Nguyệt lâu.”
Đông Phương Ngọc hơi hơi cong lên khóe môi: “Hà công tử thật có nhã hứng. Bất quá, Hà công tử nhiều lần đều đi Mãn Nguyệt lâu, ngẫu nhiên cũng nên đổi chỗ?”
“Đương nhiên là nhiều lần cũng phải đi!” Hà công tử diêu diêu chiết phiến, “Như Yên cô nương của lòng ta chính ở nơi đó mà!”
Hà gia coi như là đại trung thương nhân, hiện thời cùng Đông Phương gia hợp tác chặt chẽ. Hà gia lão gia thực là người tài giỏi, có điều đứa con lại thuộc hạng vô dụng, hàng đêm sênh ca, ăn chơi đàng ***. Bất quá Hà lão gia yêu chiều nhi tử, Đông Phương nãi nãi từng nhắc nhở qua, mọi việc tốt nhất cứ thuận theo ý của Hà công tử, việc làm ăn sẽ dễ bàn hơn.
Âm thầm thở dài, nơi như hoa lâu, tất nhiên sẽ không thể dẫn tiểu tử kia đimiễn cho học thói xấu.
Tối đến, An Trữ thấy Đông Phương Ngọc còn chưa về, liền hỏi Đông Phương nãi nãi. Đông Phương nãi nãi chỉ mỉm cười nói: “Ngọc nhi đi bàn chuyện làm ăn đi, bảo chúng ta không cần đợi.”
An Trữ “Nga” một tiếng, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm. Đoạn Thủ bên cạnh nhếch môi cười trộm, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Ăn xong bữa tối, vấn an đương gia nãi nãi, An Trữ liền quay về tiểu viện của mình. Đoạn Thủ cùng đi theo.
Trên đường đi, An Trữ đột nhiên dừng lại: “Không biết Ngọc ca ca đã ăn cơm hay chưa a?”
Đoạn Thủ bá vai hắn: “Không cần lo cho y, y ở Mãn Nguyệt lâu ăn uống rất thoải mái!”
“Mãn Nguyệt lâu?” An Trữ nghiêng đầu, “Là tửu lâu nhà ai a? Tại sao ta không có nghe nói qua?”
Đoan Thủ cười hắc hắc: “Đều không phải, không phải tửu lâu, là hoa lâu.”
An Trữ tức thì sững người, nhìn chằm chằm Đoạn Thủ, ngây ngốc lặp lại: “Hoa lâu?”
Đoạn Thủ phút chốc có chút không đành lòng, bất quá đã nói ra rồi, cũng chỉ có thể tiếp tục gật đầu: “Ân, rất nổi danh ở Tô Châu….”
An Trữ lập tức ôm ngực, mặt nhăn lại.
Đoạn Thủ vội hỏi: “Sao thế?”
Chắc không phải mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút đã tái phát bệnh cũ đi?!
An Trữ vẻ mặt đau khổ muốn khóc: “Ngực đau quá, có phải ta sắp độc phát thân vong rồi?”
Đoạn Thủ dở khóc dở cười. Hai người này, người sáng suốt vừa thấy sẽ không phải ràng buộc đơn thuần, chỉ là một cái ngốc nghếch, một cái lại rất thông minh, bây giờ chẳng qua mới thử một chút, thật đúng là liền la làng phải “độc phát thân vong”? Đoạn Thủ vội đỡ An Trữ nhanh nhanh về phòng, đỡ phải thật sự thương tâm quá độ dẫn đến bệnh cũ tái phát vân vân, sau đó tìm người báo cho Đông Phương Ngọc đi….
Về phòng, Đoạn Thủ giúp An Trữ chẩn mạch, xác định thân thể của hắn không có việc gì, đau lòng linh tinh gì đó, bất quá là tiểu ngốc tử này chưa từng nếm qua dư vị tư tình thôi.
Rót chén nước cho An Trữ, An Trữ nhận lấy ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống, đột nhiên lại ngẩng đầu: “Y đi hoa lâu làm cái gì?”
Đoạn Thủ đảo mắt xem thường: “Không nghe đương gia nãi nãi nói sao, bàn chuyện làm ăn.”
“Bàn chuyện làm ăn vì cái gì phải đi hoa lâu?” An Trữ nói xong, mắt đã bắt đầu rưng rưng nước.
Đoạn Thủ dưới đáy lòng nói ai nha nha, bình thường ngơ ngác ngây ngốc không hiểu được tình hà chi vật, giờ lại uốn thẳng thành cong….Bất quá, nếu đã như thế, không bằng tiếp thêm một kích….Ai kêu Đông Phương Ngọc ngày thường lúc nào cũng trầm mặt với hắn?!
Nghĩ như vậy, Đoạn Thủ nhếch chân bắt chéo: “Nhất có mỹ nữ cùng bồi, nhị có mỹ nữ cùng bồi, tam có mỹ nữ cùng bồi, vì cái gì lại không đi hoa lâu đâu?”
An Trữ vừa nghe, nước mắt liền không kìm được, tí tách rơi xuống: “Nào có nhiều mỹ nữ như vậy…..”
Đoạn Thủ tiếp tục nói: “Mãn Nguyệt lâu là hoa lâu số một số hai Tô Châu, hoa khôi ở đó a, nào là ôn nhu hiền thục, nào là yểu điệu đa tình…..”
An Trữ khóc càng to: “Hoa khôi cái gì a, có đẹp bằng nương ta sao?”
Đoạn Thủ bị hỏi đến có chút không biết làm sao: “Liên quan gì đến nương của ngươi?”
An Trữ khóc thút thít nói: “Dù sao ngươi cũng không hiểu…..”
Đoạn Thủ run run khóe môi: “Ta không hiểu, tổng vẫn tốt hơn nhiều so với cái tên đi chơi hoa lâu kia a.”
An Trữ không để ý tới hắn, lau lau nước mắt.
Đoạn Thủ thở dài: “Ai, quên đi, làm gì vì tên bạc tình quả tính như thế mà thương tâm chứ?”
An Trữ nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn hắn: “Ngươi đang nói cái gì?”
“Nói Đông Phương Ngọc thôi.” Đoạn Thủ nhún nhún vai.
“Không cho ngươi nói xấu Ngọc ca ca!”
“……”
“…..Chỉ có ta có thể nói…..Tên hỗn đản bạc tình quả tính, không biết lễ nghi liêm sỉ!” An Trữ vùng ra khỏi chăn, nắm nắm tay.
Đoạn Thủ mạnh gật đầu: “Đúng đúng! Thế thì đừng khóc a, không đáng.”
An Trữ khụt khịt: “Nhưng vừa nghĩ tới liền khó chịu….”
Đoạn Thủ bó tay, tuy rằng cục diện rối rắm này là do hắn gây ra, bất quá hắn cũng không có ý định đi gỡ. Cứ chờ tên ‘hỗn đản’ nào đó quay về dọn dẹp đi!