Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1509: Giác đấu tràng

Diệp Trần cũng không thể bế quan suốt năm trăm năm, đến năm thứ

360 thì Tu La giới đã mở ra!

"Đi để biết một chút về Tu La giới trong truyền thuyết ra sao!"

Ngày hôm đó, Diệp Trần mang theo Mộ Dung Khuynh Thành tới Linh Vực.

Linh Vực chính là sinh mệnh tinh vực mà Ngũ Lăng Lão Tổ sinh sốn, diện tích ước

chừng chỉ bằng một phần hai mươi Bạch Hổ tinh vực, và Tu La giới lại nằm ngay tại

biên giới của Linh Vực.

Dõi mắt nhìn lại sẽ thấy một tòa thanh đồng đại môn cao tới hơn ngàn ức dặm đứng

sừng sững trong tinh không, đến những sinh mệnh tinh cầu cũng trở nên nhỏ bé so

với nó, còn những tinh cầu bình thường thì cũng tự như những hạt bụi vậy.

Trên Thanh đồng đại môn loang lổ những vết tích, khi nó được mở ra, bên trong

là một xoáy nước có màu đỏ thẫm.

"Đây chính là Tu La Môn, thật sự quá khổng lồ rồi."

"Không nghĩ tới, đời này của ta lại có thể thấy được Tu La Môn và tiến vào

Tu La giới, đúng là không uổng cuộc đời này."

"Nghe nói, trên giác đấu tràng ở Tu La giới, mỗi khi thắng được một trận

liền có thể nhận được một giọt Tu La Tuyền Thủy, ta cũng không phải đến đây chỉ

để xem qua nó đâu, nếu có được Tu La Tuyền Thủy thì trong tương lai ta cũng sẽ

có cơ hội trở thành Chí Tôn."

Khi biết được Tu La giới mở ra, Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng Giả chạy tới

nhiều không kể siết, có Ma Tộc, Nhân Tộc, Tà Linh Tộc, Dạ Xoa Tộc, Cự Nhân tộc,

Man Tộc, Linh Tộc... Trong vũ trụ Tinh Không, Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên

Hoàng Giả của các đại chủng tộc trên căn bản cũng đều chạy tới đây, trong đó có

những người chỉ vừa mới tiến vào Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, cũng có những Chuẩn

Tôn đã dừng chân ở Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên suốt vài ngàn năm.

Người trước tất nhiên là vì kiến thức bao la, cũng có những cường giả mà thiên

hạ đều biết đến, nhưng cũng không thiếu những người “hùng tâm tráng chí”, cho

đến những người đã từng thắng hơn mấy trận ở Tu La giới lần trước và đã nhận được

vài giọt Tu La Tuyền Thủy. Vì muốn đặt nền móng cho sau

này, người sau vì muốn đột phá tuổi thọ đại nạn và trở thành Chí Tôn, những lão

quái vật Chuẩn Tôn của các chủng tộc đang dừng bước tại cấp độ này có số lượng

rất nhiều, không kẻ nào muốn chết cả, mà để không chết thì chỉ có hai biện

pháp, một là lấy được những bảo vật có khả năng gia tăng tuổi thọ, hai là đột

phá tới Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên, trở thành Chí Tôn. Nếu đem ra so sánh thì

không thể nghi ngờ cách thứ hai càng thêm có lực hấp dẫn nhiều hơn, dù sao bảo

vật gia tăng tuổi thọ quá khó để tìm ra, mà dù có tìm được rồi thì cũng chưa chắc

có thể gia tăng bao nhiêu năm tuổi thọ.

Có thể nói, lần Tu La giới này mở ra, hầu hết các lão quái vật cũng sẽ

không nhịn được mà chạy tới, những thanh niên chiếm cứ Chuẩn Tôn bảng có thể

gánh vác được những lão gia này lấn tới hay không thì vẫn còn chưa biết được.

Hưu! Hưu! Hưu!

Từng đạo bóng người lướt vào thanh đồng đại môn, phảng phất như những con bươm

bướm lao vào đống lửa vậy.

"Đông người thật."

Nhìn bên ngoài thanh đồng đại môn có hoàng giả tấp nập đi vào, Mộ Dung Khuynh

Thành nhăn đôi mi thanh tú lại.

"Tu La Tuyền Thủy là thứ chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, không ai sẽ

buông tha cho nó đâu." Đối với Tu La Tuyền Thủy, Diệp Trần giống như trước

là tình thế bắt buộc, suốt 360 năm tu luyện, tu vi của hắn đã sớm đạt tới Sinh

Tử Cảnh bát trọng thiên đỉnh phong, căn cơ hùng hậu vô cùng, dưới tình huống không

có ngoại lực thì hắn có nắm chắc trong vòng ngàn năm nữa sẽ trở thành Chí Tôn, nhưng

nếu như lấy được đủ Tu La Tuyền Thủy thì thời gian này sẽ có thể được rút ngắn trên

phạm vi lớn, phải biết rằng, tác dụng lớn nhất của Tu La Tuyền Thủy chính là có

thể làm căn cơ tăng lên.

"Ngọc Linh Hoàng tới rồi, khí tức quá mạnh."

Trong đám người, bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm.

Diệp Trần chăm chú nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào bên ngoài mười vạn dặm đã

xuất hiện mấy người trẻ tuổi, người trẻ tuổi dẫn đầu có thân thủ cao ngất, trên

người có sừng nhọn hết sức kiên cường, giống như một loại là đao gọt búa chém vậy.

Ngọc Linh Hoàng là kẻ có bài danh thứ chín trên Chuẩn Tôn bảng, là siêu cấp

thiên tài của Linh Tộc.

"Chúng ta đi vào trước đi!"

Diệp Trần đối với Mộ Dung Khuynh Thành nói.

"Vâng."

Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu.

Sưu!

Hai người dắt tay nhau bay nhanh về phía vòng nước xoáy màu đỏ thẫm trong thanh

đồng đại môn.

"Có ý tứ!" Đánh giá bóng lưng Diệp Trần, khóe miệng Ngọc Linh Hoàng nhếch

lên một nụ cười.

"Ngọc Linh Hoàng, Tu La giới mở ra lần này chính là thời điểm của ngươi đấy."

Thanh niên bên cạnh Ngọc Linh Hoàng khen tặng nói.

"Không thể coi thường những người khác, thiên hạ vô cùng rộng lớn, không

ai dám bảo đảm mình vĩnh viễn là đệ nhất cả." Ngọc Linh Hoàng đứng chắp

tay, thản nhiên nói.

Một gã trẻ tuổi khác nói: "Ngọc Phách Chân Thân của ngươi đã đạt đến đệ thất

trọng cảnh giới, trừ một số ít người ra, những người khác chỉ sợ ngay cả ngươi

một cọng lông của ngươi cũng đả thương không tới."

Ngọc Phách Chân Thân chính là một trong tam đại luyện thể võ học của Linh Tộc, tuy

kém hơn không ít so với Cửu Chuyển Kim Thân, nhưng cũng không thể coi thường, một

khi được tu luyện tới cực hạn thì ngay cả lỗ đen vũ trụ thực sự cũng khó phá hủy

được.

"Đến lúc đó sẽ biết thôi."

Ngọc Linh Hoàng cũng không đem lời của đối phương để trong lòng, bọn hắn đã đứng

được ở trên cao và nhìn thấy được xa xăm, nhưng suy cho cùng thì cũng như “ếch

ngồi đáy giếng” mà thôi, vừa có thể đi ra bên ngoài là phấn khích như vậy.

Theo thời gian dời đổi, Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng Giả đi tới trước Tu

La Môn càng ngày càng nhiều.

Ma Tộc cũng tới ba đợt người trẻ tuổi, nhóm đầu tiên tới là một thanh niên có

thân người đầu sói, nhóm thứ hai là Thần Hữu Nữ Vương, nhóm thứ ba là một gã thanh

niên tóc dài màu đen, ẩn hàm khí tức uy áp kinh khủng, làm cho người ta tưởng rằng

hắn là một Chí Tôn.

Một thanh niên Tà Linh Tộc trên lưng đeo một thanh Thập tự cự kiếm làm cho người

ta có ấn tượng rất sâu, ánh mắt hắn quét nhìn qua đám người xung quanh, không một

người nào dám nhìn lại, phảng phất như ánh mắt của hắn chẳng những có thể nhìn

thấu mọi bí mật trong tâm họ, ngay cả vận mệnh của họ, hắn cũng có thể thấy được.

Phía Dạ Xoa Tộc thì xuất hiện một người tuổi trẻ mặc áo choàng màu đen, hắn

chính là Dạ Kiếm Hoàng.

Cự Nhân tộc thì đến một người trẻ tuổi có tên gọi Hoàng Kim Cự Nhân, là Cự Nhân

có bốn cánh tay.

Trừ gã Chuẩn Tôn trẻ tuổi làm người ta sợ hãi, một vài lão quái vật cũng có thể

làm cho người ta giật mình, cũng không ai biết tại sao lại còn có nhiều lão

quái vật như vậy tồn tại, một số lão quái vật thậm chí theo tin đồn là đã chết,

tỷ như Tà Linh Tộc Khấp Huyết lão nhân, nghe nói Khấp huyết lão nhân hắn đã sống

suốt mười hai vạn năm rồi.

"Đám lão già này rối rít rời núi, cũng tốt, Táng Kiếm Thuật của ta vừa lúc

thiếu người để tế kiếm đây."

Bạch Cốt Kiếm Hoàng nhìn vào một gã lão già đã thành danh trước hắn, khóe miệng

nổi lên nụ cười lạnh, suốt 360 năm nay, hắn đã đem Táng Kiếm Thuật tu luyện tới

một tầng cao hơn, đã có thể xuất hiện cảnh tượng cánh hoa phiêu linh, trừ việc

đó ra, Bạch Cốt Độn Quang Trảm cùng Bạch Cốt thời gian kiếm pháp của hắn cũng đã

đạt tới một cảnh giới mới, hắn có nắm chắc, có thể một kiếm đánh bại Diệp Trần ban

đầu rồi.

Thông qua vòng nước xoáy màu đỏ thẫm, Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành đi tới

một giác đấu tràng vô cùng to lớn, tòa giác đấu tràng này căn bản nhìn không thấy

giới hạn, cái loại khí thế mênh mông này đủ để làm cho bất kỳ kẻ lớn lối nào trở

nên an tĩnh lại, ở trước mặt lực lượng của thần, người phàm chỉ có thể cúi đầu

xuống, việc này cũng không đáng phải xấu hổ đấy.

Giác đấu tràng có điểm giống và lớn hơn cả giác đấu tràng La Mã ở thế giới kiếp

trước của Diệp Trần, trên bốn phía thính phòng là chi chít bóng người, tất cả đều

đều không ngoại lệ là Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên tu vi.

"Diệp Trần."

Thanh âm Từ Tĩnh truyền tới.

"Chúng ta đi qua đó đi." Diệp Trần thấy được Từ Tĩnh, ngồi ở bên cạnh

Từ Tĩnh là Long Tộc Đại trưởng lão Thiên Tinh Long Hoàng cùng với đám người Kim

Hà Long Hoàng, Kim Giáp Long Hoàng.

Nhìn thấy Diệp Trần, đám người Thiên Tinh Long Hoàng rất cảm khái, ban đầu hắn ở

trước mặt bọn họ chỉ là một thanh niên còn rất yếu ớt, hôm nay đã trở thành một

tồn tại mà bọn họ phải ngưỡng mộ, tuy không thể không nói, thời gian có thể làm

thay đổi hết thảy vạn vật.

Trên không Giác đấu tràng có treo một cái đồng hồ cát khổng lồ, những hạt cát phía

trên trong không ngừng lưu động, khi các hạt cát rơi xuống hết bên dưới cũng

chính là lúc Giác đấu tràng bắt đầu.

Diệp Trần khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, hắn đã thấy đám người Độc Cô Tuyệt,

không biết mấy trăm năm này, tiến bộ của bọn hắn như thế nào rồi, đạt đến cảnh

giới này của bọn hắn, so với ban đầu nhìn như rất lớn chênh lệch nhưng thật ra

cũng không tính là quá lớn, hết thảy vẫn là phải nhìn tiềm lực của đối phương.