Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1451: Nhân tộc bại lui

"Xem

ra, Chân Vũ Chí Tôn tuyệt đối không phải là đối thủ của Thiên Ma Tôn, trận chiến

tranh này đã phân định thắng bài rồi." Địa Ma Tôn cảm thấy có khẳng định lớn

về kết quả trận chiến, ánh mắt rơi vào trên người Kim Phật Chí Tôn.

Kim Phật Chí Tôn vào thời kỳ toàn thịnh thì không sai biệt lắm so với hắn, hiện

tại đã bị Thị Huyết Thương làm tổn thương, bổn nguyên khẳng định đã có chỗ bị “xói

mòn”, hơn nữa còn phải dùng một bộ phận tu vi để áp chế thương thế, thực lực có

thể bằng sáu bảy thành so với thời kỳ toàn thịnh là đã rất giỏi rồi, mà hắn, vẫn

như cũ là đỉnh phong chiến lực.

Không nói tiếng nào, hai người đại chiến lần nữa.

Lang Gia Chí Tôn cùng với một vị Yêu tộc Chí Tôn đã đánh bị thương một gã Dạ

Xoa tộc Chí Tôn, bất quá lúc này, Huyết Nhãn Chí Tôn cũng tìm về tới nơi, phẫn

nộ thẳng hướng Lang Gia Chí Tôn.

Lục Dực Chí Tôn tắc thì cũng từ trong Thời không Trường Hà trở về giao thủ cùng

Cầm Tâm Chí Tôn.

Tràng diện rộng lớn nhưng vô cùng thảm thiết.

"Chân Vũ Chí Tôn, ngươi không phải là đối thủ của ta rồi, từ nay về sau,

ta danh chính ngôn thuận là đệ nhất Chí Tôn, thiên hạ vô địch." Thiên Ma

Tôn cầm trong tay Thị Huyết Thương, càng đánh càng hăng.

"Ta tuy không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn trở thành đệ nhất

Chí Tôn thì vẫn còn quá sớm." Chân Vũ Chí Tôn hiện tại đã hoàn toàn không

phải là đối thủ của Thiên Ma Tôn, đừng nhìn chỉ là hơi yếu thế hơn một chút, trong

khi đó Thiên Ma Tôn lại có Thiên Ma Thánh Giáp nên có thể một mực bảo trì đỉnh

phong chiến lực, còn hắn thì lại không được như vậy. Nhưng trong Vũ Trụ Tinh

Không mênh mông này, số lượng Siêu cấp Chí Tôn cũng có thể xem như “băng sơn bán

giác”, ai biết được có thể sẽ có nhân vật lợi hại hay là chủng tộc khác tồn tại

hay không.

"Hừ, thống nhất cái này mảng Tinh Không lớn này rồi, ta sẽ đi tìm xem có

ai mạnh hơn so với ta đấy."

Thiên Ma Tôn cũng không che dấu dã tâm của mình chút nào.

"Vậy thì cứ phóng ngựa tới đây! Muốn ăn trọn Huyền Vũ Tinh Vực cũng không

dễ dàng như vậy đâu." Chân Vũ Chí Tôn mặc trên người Thất Tinh đạo bào, Chân

Vũ Thần Giản trong tay sáng chói như tia chớp, một thương lúc trước so với hắn

mà nói cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chiến đấu giữa các Siêu cấp Chí Tôn là

như thế, chỉ cần thực lực chênh lệch không lớn đến không hợp thói thường thì nhất

thời sẽ không có biện pháp giải quyết triệt để trận chiến.

Bên này, trận chiến giữa Kim Phật Chí Tôn cùng Địa Ma Tôn đã tiến vào giai đoạn

gay cấn.

Người sáng suốt đều đó có thể thấy được, Kim Phật Chí Tôn nhanh chóng không duy

trì được lâu nữa, đây cũng không phải vì Địa Ma Tôn gây ra áp lực cho hắn, mà

là do thương thế do Thị Huyết Thương lưu lại đang phát tác, mỗi một lần cùng Địa

Ma Tôn giao thủ, thương thế sẽ tăng lên một phần. Trừ phi có thể lập tức dừng

tay ngưng chiến, nếu không chỉ biết càng lúc càng trở nên vô phương cứu chữa.

"Kim Phật Chí Tôn, làm sao vậy? ngươi không chịu nổi nữa sao? Ta còn muốn

chiến đấu với ngươi trong chốc lát nữa đấy."

Địa Ma Tôn thần thái nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn đem Kim Phật Chí Tôn bức bách

quá nhiều, nếu không đối phương sẽ không để ý thương thế mà tự bạo thân thể, đến

lúc đó hắn cũng có chút không chịu đựng nổi, hắn chỉ muốn duy trì hiệu quả của

lúc này, như vậy cũng giống như dùng “nước ấm nấu ếch xanh” đấy.

"Vậy cũng tốt, không thì ngươi lại nghĩ rằng ta đây không còn chịu nổi nữa."

Kim Phật Chí Tôn tay trái niết ấn, tay phải hóa thành từng đạo Kim sắc Phật ấn

oanh kích về phía đối phương.

...

"Tiểu tử, thật đáng giận. Chờ đến khi Bất Diệt lực lượng của ngươi tiêu hao

hết thì ngươi sẽ biết thống khổ là thế nào."

Sau khi lực lượng Diệt Hồn Châm bị tiêu hao sạch sẽ, Lục Thang Hoàng không có

biện pháp cầm chân Diệp Trần nữa. Luận về lực công kích, đối phương chỉ kém một

chút so với mình, thế nhưng luận về tính linh hoạt, đối phương còn muốn mạnh hơn

so với mình. Ngay cả thuấn di cũng đều không thể tới gần được đối phương. Chung

quy, đối phương có thể ở nghĩ ra cách đối phó ngay trong lúc “ngàn cân treo sợi

tóc”, cực tốc né tránh. Mà đệ lục trọng Kiếm Vực của Diệp Trần cũng làm cho hắn

uất hận đến nghiến răng nghiến lợi, Kiếm Vực ẩn chứa lực lượng Không Gian Tĩnh bực

này, quả thực là thiên địch của thuấn di. Nếu như tu vi của đối phương cường thịnh

trở lại, đạt tới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, đoán chừng bản thân mình cũng

không có biện pháp thuấn di chuẩn xác rồi.

Lục Thang Hoàng cảm thấy Diệp Trần thực rất “khó chơi”,

còn Diệp Trần thì phải vận dụng toàn lực né tránh, cảm giác mỗi một giây trôi

qua đều là một sự dày vò.

Chiến lực của hắn, tối đa chỉ tương đương với Sơ đẳng Hoàng giả, so ra kém xa Lục

Thang Hoàng và các Hoàng giả cùng đẳng cấp. Tuy nói có thể trụ đến tận bây giờ,

nhưng có thể một lúc sau vẫn sẽ cho Lục Thang Hoàng cơ hội chiến thắng, dù

sao chênh lệch vẫn là chênh lệch, chỉ có thể bù đắp nhất thời chứ không cách

nào trụ vững trong thời gian dài được.

"Chỉ sợ Nhân tộc sẽ thất bại rồi."

Diệp Trần tuy nhìn không tới tình huống chiến trường của các Chí Tôn, có thể

là trước đó khi Thiên Ma Tôn xuất hiện đã tạo ra rung động rất lớn cho hắn, một

chữ “Sát” kia của đối phương tràn ngập tự tin. Huống chi, Ma tộc liên minh đã

dám đến công kích Huyền Vũ Tinh Vực, khẳng định là có trên năm thành nắm chắc,

nếu không thì không cần phải huy động nhân lực như vậy.

"Một khi Nhân tộc thất bại, thế lực Ma tộc tựu sẽ càng cường đại hơn rồi."

Diệp Trần không khỏi nghĩ đến Chân Linh Thế Giới lúc trước.

Ma tộc thế lực cơ hồ đã trải rộng khắp Tinh Không, mỗi một địa phương nào cũng đều

có mặt bọn chúng, lúc trước hắn đã vì Chân Linh Thế Giới mà phấn đấu, hiện tại

đến phiên vì Nhân tộc rồi.

Đáng tiếc, thực lực của hắn bây giờ quá yếu, ngay cả Sinh Tử Cảnh thất trọng

thiên cũng đều không đạt tới nổi, muốn vùng lên cũng không có đủ lực lượng. Tại

Chân Linh Thế Giới, hắn là nhân vật lĩnh quân, nhưng tại Tứ đại Sinh Mệnh tinh

vực này, hắn chỉ là một thành viên bình thường, muốn trưởng thành đến độ cao nhất

định thì phải có đầy đủ thời gian.

"Đại họa đã sắp đến với Nhân tộc, bất kể là vì bản thân mình, hay là vì

Nhân tộc, đều phải mau chóng tăng thực lực lên rồi."

Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.

...

Thời gian càng kéo dài, chiến lực của Kim Phật Chí Tôn càng yếu đi, giờ phút

này, kim sắc quang mang trên người hắn đã dần dần tắt đi, hệt như một ngọn nến sắp

tàn vậy.

"Không được, phải cố gắn chống đỡ thêm một thời gian ngắn nữa."

Kim Phật Chí Tôn tinh tường, nếu bản thân mình ngục ngã liền sẽ để cho Địa Ma

Tôn ra tay đối phó những Chí Tôn khác, tình huống tựu đã rất nguy cấp rồi.

"Kim Phật Chí Tôn, chết đi!"

Địa Ma Tôn cũng sẽ không cho Kim Phật Chí Tôn có cơ hội, hắn không tiếc lãng

phí ma lực mà cuồng oanh loạn tạc Kim Phật Chí Tôn, sóng xung kích khủng bố khiến

cho phương viên hư không mấy ngàn dặm trở nên vô cùng hỗn loạn, những người dưới

cấp độ Chí Tôn bị lọt vào vùng sóng xung kích này nếu không bị đánh chết, cũng sẽ

bị Thời Không Loạn Lưu trừ khử thành hư vô.

Phốc!

Một ngụm Kim sắc tâm huyết phun ra, Kim Phật Chí Tôn cả người bay rớt ra ngoài.

Thương thế đáng sợ của hắn không phải do Địa Ma Tôn gây ra, mà là do miệng vết

thương trên cánh tay phải cùng trên bờ vai, hai nơi này đã bị Thị Huyết Thương

làm trọng thương, giờ phút này chúng đã mất đi trấn áp của Kim Phật Chí Tôn nên

lập tức “bạo loạn”, miệng vết thương đang tiếp tục mở rộng và không ngừng chảy

máu. Thị Huyết Thương là thứ vũ khí nổi danh khát máu, đây tất nhiên không phải

là tin đồn thất thiệt rồi.

"Kim Phật."

Chân Vũ Chí Tôn chân mày nhướng lên, nhìn về phía Kim Phật Chí Tôn.

"Ta vẫn còn chống đỡ được." Kim Phật Chí Tôn miễn cưỡng mở miệng nói.

Chân Vũ Chí Tôn không nói gì thêm, trên mặt của hắn tràn đầy trầm tư, thật lâu

sau, hắn hít sâu một hơi, vận lên Chân Nguyên rồi hét lớn: "Tất cả mọi người

nghe lệnh, rút lui khỏi Huyền Vũ Tinh Vực, ngày sau chúng ta sẽ tiến hành phản

công."

Vốn dĩ, Chân Vũ Chí Tôn không có ý định khinh địch mà nhượng bộ giao Huyền Vũ

Tinh Vực cho chúng như vậy, nhưng cục diện bây giờ không thể kiểm soát được nữa,

Kim Phật Chí Tôn rất rõ ràng đã chống đỡ không nổi nữa rồi, so với Huyền Vũ

Tinh Vực thì tương lai Nhân tộc quan trọng hơn, hắn không thể đem toàn bộ lực

lượng chủ lực đánh liều ở chỗ này, nếu không, Nhân tộc tất nhiên sẽ bị diệt

vong, mà Ma tộc liên minh tối đa cũng chỉ bị nguyên khí đại thương mà thôi.

"Chúng ta thất bại rồi!"

"Đây là thanh âm của Chân Vũ Chí Tôn, chúng ta thật sự thất bại rồi!"

Vô số liên minh binh sĩ nhân tộc sắc mặt trở nên mờ mịt.

"Toàn bộ lui lại."

Kịp phản ứng trước nhất chính là các Nguyên Soái và tướng quân, bọn hắn đã bất

chấp khϊếp sợ trong lòng để chiến đấu, nhưng rút lui để bảo toàn lực lượng là

quan trọng hơn, khi chưa đến lúc nguy cấp, Chân Vũ Chí Tôn hẵn sẽ không ra lệnh

rút lui như vậy.

"Ha ha, đừng cho bọn hắn chạy thoát! Gϊếŧ hết cho ta!"

Bên này, sĩ khí Ma tộc liên minh đại thịnh, điên cuồng đuổi gϊếŧ.

Gã hoàng giả Lục Thang Hoàng đang đuổi gϊếŧ Diệp Trần, thừa thắng biến thân thành

ba thân ảnh, trong hai thân ảnh mới kia, một cái là trung đẳng Hoàng giả, một

cái là sơ đẳng Hoàng giả.

"Gϊếŧ!"

"Gϊếŧ!"

Binh bại thật sự quá thảm thiết rồi, Nhân tộc bên này trong nháy mắt tựu đã chết

vô số cao thủ, không sai biệt lắm chỉ còn một nửa so với lúc trước.

Bên trên Thiên Mục Tinh có rất nhiều Truyền Tống Trận, Diệp Trần đang dốc sức

liều mạng tiến về hướng Thiên Mục Tinh, về phần Tuyết Không Đế và Thạch Nhân Đế,

bọn họ đã hoàn toàn tách ra.

Rầm rầm!

Bị ba gã Hoàng giả điên cuồng đuổi gϊếŧ, thân pháp Diệp Trần dù có linh hoạt thế

nào cũng vô dụng, liên tục bị oanh trúng hai lần, Hỗn Nguyên Nhất Khí khải trên

người cũng liền xuất hiện tổn hại, Bất Diệt lực lượng trong cơ thể cũng triệt để

tiêu hao sạch sẽ.

Bên trên Thiên Mục Tinh, vô số nhân tộc liên minh binh sĩ đang tiến hành truyền

tống, thời điểm lúc này kỳ thật cũng được tổ chức rất tốt, dù sao nếu quá tán

loạn thì chỉ biết bị gϊếŧ thêm nữa. Nhưng đáng tiếc, không phải tất cả mọi người

đều là binh sĩ thực thụ, có thể đem việc phục tùng mệnh lệnh trở thành việc

tiên quyết, hơn nữa, chiến trường thật sự quá rộng lớn nên không có biện pháp

đem tất cả mọi người tập hợp cùng một chỗ, chờ đến khi đến được chỗ tập hợp thì

còn không bằng tự mình chạy trốn sẽ nhanh hơn.

Về phần ai giỏi ai kém thì chẳng người nào biết được.

Dù sao, mặc kệ là lựa chọn cách nào, việc Nhân tộc chết thương thảm trọng là kết

quả tất nhiên, đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.

Tiến vào tầng khí quyển của Thiên Mục Tinh, tốc độ của Diệp Trần liền giảm mạnh,

cũng may là nhờ có Không Gian Áo Nghĩa nên tính linh hoạt của hắn không bị giảm

bớt quá nhiều, vào lúc này, hắn bất đắc dĩ phải lựa chọn dùng những người khác

làm yểm hộ, số lượng Vương giả của Nhân tộc liên minh đang chạy về hướng Thiên

Mục Tinh nhiều đến không kể xiết, có thể nói là rậm rạp chằng chịt. Diệp Trần một

khi len lõi vào bên trong thì sẽ không dễ dàng tìm thấy được hắn, ba người Lục

Thang Hoàng muốn dùng Linh Hồn Lực để truy tìm hắn, cũng phải tốn hao thời gian

một hai lần hô hấp, thừa dịp thời gian ngắn ngủi này, Diệp Trần hướng đến một

tòa Truyền Tống Trận gần nhất tiến vào.

Bá!

Quang ảnh lóe lên, Diệp Trần xuất hiện tại bên trên Truyền Tống Trận, bên cạnh

có không ít người, mọi người mặt mũi tràn đầy lo lắng, chờ đến khi được truyền

tống cũng phải qua mấy lần hô hấp, khoảng thời gian này tuy quá ngắn nhưng đối

với bọn họ mà nói, lại dài như bằng một năm vậy.

"Hắn ở chỗ đằng kia."

Lục Thang Hoàng đã phát hiện ra Diệp Trần.

Lập tức, Tam đại Hoàng giả lao gϊếŧ tới đây.

Hai lần hô hấp!

Ba lần hô hấp.

Ông!

Truyền Tống Trận đã khởi động.

Nhưng ngay lúc đó, hào quang truyền tống bỗng nhiên bị nghiền nát, bị mở toạc

ra.