"Tốc
độ không đủ, lực lượng cũng không đủ, ngươi đánh ta không sứt mẻ chút nào, khổ
là ngươi cứ nghĩ có thể thắng được ta, bằng vào thực lực hiện tại thì còn xa xa
không đủ, ngươi mau lấy ra thực lực mạnh hơn đi, bằng không trận chiến này sẽ
kết thúc rất nhanh đấy."
Lãnh Phi Phàm một tay cầm đao đứng lên chiến đấu rất uyển chuyển, mỗi một đao vung
ra đều làm cho người ta có cảm giác giống như tinh thần mình bị nổ tung, thiên
địa sụp đổ, còn Triệu Vô Khuyết thì hoàn toàn bị bao phủ ở trong đao thế của
hắn, trông như “nước chảy bèo trôi” vậy.
"Đồng dạng là Vô Ngã cảnh giới nhưng Triệu Vô Khuyết cuối cùng vẫn có điểm
thiếu sót, hắn có thể chống đỡ đến hiện tại là hoàn toàn nhờ vào kiếm pháp hết
sức tinh chuẩn của hắn."
Yến Phi Hoa tay phải vuốt vuốt trên mũi mà ánh mắt hết sức chuyên chú, đem chi
tiết trận chiến đấu giữa Lãnh Phi Phàm cùng Triệu Vô Khuyết chăm chú nhìn qua.
"Bạo Lực Nữ Vương, ngươi cũng lĩnh ngộ được Vô Ngã cảnh giới rồi ah?"
Quái Tốc Lang Vương kinh ngạc nói.
Yến Phi Hoa xinh đẹp cười cười, nói "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Yến Phi Hoa ta
không thể lĩnh ngộ Vô Ngã cảnh giới sao?"
"Loài người các ngươi đúng thật là quái thai, sinh mệnh tầng thứ không quá
cao, nhưng là ngộ tính lại mạnh biếи ŧɦái như vậy, đến ta cũng còn không biết
Vô Ngã cảnh giới là cái gì nữa đấy?"
Quái Tốc Lang Vương khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói.
"Ngươi cũng không phải là kẻ có ngộ tính bình thường, huống chi đã qua nhiều
năm như vậy, hẳn ngươi cũng đã có thể luyện hóa không ít ‘Yêu thú nhân tử’
sao!"
"Suy cho cùng thì cái gì cũng không thể gạt được ngươi ah."
Quái Tốc Lang Vương cười hắc hắc nhưng trong bụng thật nghiêm nghị, Yến Phi Hoa
mặc dù được gọi là Bạo Lực Nữ Vương, nhưng cũng không phải là phải là một nữ
nhân tầm thường, nhãn lực của nàng cũng rất “bạo lực” đúng như tên gọi.
"Tu La Trảm!"
Trường đao giơ lên cao, Lãnh Phi Phàm một đao bổ xuống.
Một đao kia như từ bỏ hết thảy phù hoa, từ bỏ hết thảy thắng bại vinh nhục, một
đao kia chính là một đao thuần túy để gϊếŧ chóc, không có bất kỳ nhân tố nào
khác.
Đây là Tu La Trảm, một chiêu thức chém gϊếŧ vô tình.
"Một đao kinh khủng này, chẳng lẽ Lãnh Phi Phàm lại muốn gϊếŧ Triệu Vô
Khuyết sao?"
Yến Phi Hoa trong lòng cả kinh.
Linh hồn phát rét, hàng tỉ tế bào trên toàn thân Triệu Vô Khuyết cũng cảm nhận
được một đao kia kinh khủng thế nào, nếu như mình không đột phá thì dưới một
đao kia, chỉ có chết mà thôi.
Đao pháp Lãnh Phi Phàm được xưng tụng là Vô Sinh, đến ma quỷ thần thánh cũng khó
thoát, không phải là không có đạo lý.
Không bị khống chế, hàng tỉ tế bào trong cơ thể Triệu Vô Khuyết ngọa nguậy rồi phụt
lên lực lượng khổng lồ hướng ra phía ngoài, toàn bộ những lực lượng này lại tập
trung đến não bộ Triệu Vô Khuyết, sau đó hướng ra bốn phương tám hướng khuếch
tán mạnh mẽ, sau một khắc, cả người Triệu Vô Khuyết phảng phất như bị điện áp
đánh trúng làm thông thấu cả linh hồn, liền sau đó hết thảy vạn vật ở trong mắt
của hắn cũng bắt đầu chậm lại.
Ầm!
Ánh đao cùng kiếm khí va chạm nhau nổ tung, Triệu Vô Khuyết hộc máu, cả người bay
rớt ra ngoài, còn ánh đao đã bị phá vỡ, nhưng đao thế phảng phất như một thanh đao
hư ảo như cũ vẫn không ngừng áp bách hắn.
Xuy!
Còn trên gương mặt Lãnh Phi Phàm thì phiêu khởi ra một tia máu tươi, tại đó hiện
ra một vết kiếm với góc độ thật tinh tế và sắc bén.
"Không hổ danh là Vô Khuyết Kiếm Khách, ở thời khắc mấu chốt mà vẫn còn có
thể đột phá đến Vô Ngã Thiên Nhãn cảnh giới." Trường đao vào vỏ, Lãnh Phi
Phàm trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Vừa rồi, nếu như Triệu Vô Khuyết không có đột phá thì tuyệt đối không ngăn được
một đao kia, một đao kia chỉ sợ không thể đánh chết hắn cũng sẽ làm cho hắn tổn
thất ít nhất là chín thành lực lượng. Thế nhưng, Triệu Vô Khuyết cuối cùng cũng
chạm đến được cảnh giới này, chẳng những làm mất đi hết bảy thành lực đạo của Tu
La Trảm, mà còn phản kích ngược lại đối phương, kiếm khí khẽ quét qua trên
gương mặt làm hắn bị xước một chút.
"Lần Thần Chi Thí Luyện Tràng này mở ra, sẽ có tương đối náo nhiệt
a."
Yến Phi Hoa trong mắt hiện lên nhè nhẹ cuồng nhiệt, nàng như thế nào lại nhìn
không ra Triệu Vô Khuyết đã chạm đến Vô Ngã Thiên Nhãn, một tầng cao hơn của Vô
Ngã cảnh giới chứ.
Vô Ngã Thiên Nhãn cũng không phải chỉ là cường hóa ánh mắt, mà là cường hóa cảm
giác của toàn thân, tỷ như ngũ giác hoặc thậm chí là giác quan thứ sáu, khi đó,
võ giả liền có thể dự đoán trước mọi hành động của đối phương, sẽ nhìn ra sơ hở
của vạn vật xung quanh. Đối với một sự vật nào đó mà hắn nhìn như nó không có
sơ hở, thì thật ra là do cảnh giới của hắn không đủ, khi ngũ giác đã mạnh đến một
cảnh giới nhất định, thì liền sẽ thấu rõ mọi thứ xung quanh có vô vàn điểm yếu,
không thứ gì có thể che dấu được.
Khụ!
Ở ngoài mấy ngàn dặm, Triệu Vô Khuyết ho ra từng ngụm máu, thân thể của hắn gần
như bị chia năm xẻ bảy, hiện ra đầy rẫy vết đao, những vết đao này không ngừng
ngọa nguậy, trong khoảng thời gian ngắn lại không cách nào lấy Bất Tử Chi Thân để
khôi phục, vì phía trên chúng có ẩn chứa đao ý cùng Hủy Diệt đao khí, vẫn một
mực không tan đi.
“Tốt cho một chiêu Tu La Trảm.”
Triệu Vô Khuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Lãnh Phi
Phàm.
Lãnh Phi Phàm nói: "Có thể đón được một chiêu Tu La Trảm của ta mà không
chết, ngươi miễn cưỡng đã được liệt vào một trong các kình địch của ta rồi, bất
quá ta đã nương tay vì biết rằng, ngươi muốn ta toàn lực ứng phó để cho ngươi có
thể chính thức bước vào Vô Ngã Thiên Nhãn cảnh giới, bằng không, lần sau ta sẽ gϊếŧ
ngươi thật đấy."
Câu nói sau cùng được nói ra, lưng sau Lãnh Phi Phàm đã phảng phất xuất hiện
một cái Ma Thần hư ảnh.
"Ngươi vẫn không có toàn lực ứng phó sao?"
Triệu Vô Khuyết không biết Lãnh Phi Phàm đã dùng mấy thành thực lực, nhưng hắn vẫn
là muốn đa tạ đối phương, không có đối phương áp bách như vậy thì hắn sẽ không
thể nào sớm như vậy chạm đến Vô Ngã Thiên Nhãn cảnh giới.
"Ha ha, một trận đánh đặc sắc đấy, Lãnh Phi Phàm, Thần Chi Thí Luyện Tràng
mở ra, ta rất mong được cùng ngươi đánh một trận, còn Triệu Vô Khuyết, lần sau
gặp mặt, ngươi hẳn là sẽ mạnh hơn ah, bằng không thì cứ với mấy đối thủ như vậy,
tựu không có ý nghĩa gì rồi." Yến Phi Hoa đã đi xa nhưng thanh âm tại chỗ cũ
vẫn chấn động không tan.
"Đi nhanh như vậy, như thế nào ta vẫn cảm giác tốc độ của mình vẫn chưa
chắc có thể áp chế được nàng."
Quái Tốc Lang Vương sờ sờ càm, thân thể từ từ trở thành nhạt nhòa.
"Hai vị, hẹn gặp lại tại Thần Chi Thí Luyện Tràng."
Sau một khắc, thân thể hoàn toàn hóa thành hư vô.
Trước khi đi, Lãnh Phi Phàm đối với Triệu Vô Khuyết nói: "Ở Hỏa Điểu Tinh,
ta đã đυ.ng phải một kiếm khách rất có ý tứ đấy, ta không biết hắn có lĩnh ngộ
Vô Ngã Thiên Nhãn cảnh giới hay không, nhưng ở phương diện năng lực này, hắn
hết sức không đơn giản, một ngày kia mà đυ.ng phải hắn thì ngươi không nên khinh
thường, àh đúng rồi, hắn mặc y phục màu xanh da trời đấy."
Bá!
Lãnh Phi Phàm rời đi.
"Kiếm khách mặc y phục màu xanh da trời à?"
Triệu Vô Khuyết hơi chú ý đến vấn đề này, kẻ có thể làm cho Lãnh Phi Phàm nói “không
đơn giản”, tất nhiên hắn sẽ “không đơn giản”.
-----------------
Ngũ
Hành Chi Địa ở vào tận cùng phía tây Hỏa Điểu Tinh, dựa vào dụng cụ “tinh thần
ảnh thu nhỏ”, Diệp Trần rất nhanh xác định được phương vị Ngũ Hành Chi Địa, rồi
lái Kim Mị Ảnh chạy đi qua.
Kim Mị Ảnh chính là tên mà Diệp Trần đặt cho Thiên Vương cấp chiến hạm.
Trên thực tế, ở Hỏa Điểu Tinh này, Kim Mị Ảnh có tốc độ cũng không nhanh hơn Diệp
Trần bao nhiêu, vì dưới tình huống có đại khí gây trở ngại, hình thể càng lớn
thì sẽ gặp phải trở ngại càng lớn, Kim Mị Ảnh dài đến gần trăm thước, nơi rộng
nhất có chừng 12 thước, mặc dù hình dáng như giọt nước của nó có thể làm giảm lực
cản của đại khí xuống tới một mức độ nhất định, nhưng xa xa vẫn kém hơn thân
thể con người.
Thế nhưng, Hỏa Điểu Tinh có đường kính cũng là 2700 vạn dặm, nên dù có nhanh hay
chậm hơn một chút thì cũng không có ý nghĩa nhiều lắm, tuy vậy, ngồi trên Kim Mị
Ảnh thì có thể tiết kiệm được biết bao nhiêu là Chân Nguyên.
Nội thất bên trong Kim Mị Ảnh hết sức xa hoa, ở trong đại sảnh, Diệp Trần vừa có
thể nhìn ra bên ngoài khoang thuyền để thưởng thức phong cảnh, vừa thưởng thức
cực phẩm tửu ngon lành.
Vùi đầu chế tạo bảo kiếm suốt gần nửa năm nay, thật lâu rồi hắn đã không có được
khoảnh khắc thư giãn nhẹ nhàng như vậy.
Uống xong một bình rượu thì cũng đã đến Ngũ Hành Chi Địa, thiên địa khí tức tại
đây làm Kim Mị Ảnh bắt đầu rung chuyển mạnh.
Cửa khoang mở ra, Diệp Trần đi ra bên ngoài, lập tức, từng cơn gió ngũ sắc phô
thiên cái địa thổi tới đây.
Những đạo Ngũ sắc phong này mạnh mẽ và nóng bức đến mức có thể tiêu kim hóa
cốt, nếu không phải là Sinh Tử Cảnh vương giả thì tuyệt đối không thể ngăn cản
chúng.
Thu hồi Kim Mị Ảnh vào trong, Diệp Trần hạ xuống mặt đất.
Xuy!
Chân mới vừa chạm xuống mặt đất thì một đạo kim sắc quang ảnh đột nhiên từ đâu phi
phác đến với tốc độ nhanh như điện quang, khí tức sắc bén đến dị thường.
"Là Kim Linh Vương!"
Ánh mắt của Diệp Trần lập tức bị thu hút bởi hình thể của đạo kim sắc quang ảnh
kia, đây là một sinh vật có màu vàng nhưng lại không có ngũ quan, cả người nó đều
do kim khí màu vàng cấu tạo thành, làm cho người ta cảm giác được một sự sắc
bén hết sức nguy hiểm, tay phải của nó có hình dạng như một thanh đại đao,
hướng phía Diệp Trần bổ đến, ngay cả Ngũ sắc Phong Đô cũng dễ dàng bị bổ ra.
"Nó tựa hồ không có linh trí ah."
Nguyên khí tạo thành sinh mệnh, thông thường sẽ có chút linh trí, bằng không
cũng sẽ không thể trở thành sinh mệnh được, nhưng con Kim Linh Vương này lại cơ
hồ không có linh trí, chỉ biết gϊếŧ chóc mà thôi, chiêu thức cũng không có bất
kỳ quy luật nào, là phương thức công kích nguyên thủy nhất.
Kiếm Thế thả ra, thân ảnh Kim Linh Vương bị dừng lại đôi chút, Diệp Trần không
chậm không nhanh đi tới, một chưởng đặt tại trên l*иg ngực đối phương, “khúc
khích khúc khích xuy”, năm đầu ngón tay hắn phân biệt thả ra năm sợi kiếm khí
giao nhau chung một chỗ tạo thành cơn lốc kiếm khí đáng sợ, đem Kim Linh Vương
cắt thành hư vô, Kiếm Ý ẩn chứa phía trên lại càng mạnh mẽ tiêu diệt ý thức của
nó, khiến nó không cách nào phục dựng lại thân thể.
Đánh chết Kim Linh Vương đối với Diệp Trần mà nói, bất quá chỉ là tiện tay mà
thôi, sau đó hắn dần dần tiến sâu vào Ngũ Hành Chi Địa.
Ngũ Hành Chi Địa có đầy dẫy các loại nguyên khí sinh mệnh, như Kim Linh Vương,
Mộc Linh Vương, Thủy Linh Vương, Hỏa Linh Vương cùng với Thổ Linh Vương, tại chỗ
mà Diệp Trần đang đứng là nơi có nhiều Kim Linh Vương nhất.
"Thúc thúc, chúng ta không ngăn được nữa rồi, mau lui ra!"
Ở chỗ sâu trong Ngũ Hành Chi Địa, từng kẻ Bán Yêu Vương bị đánh chết, chỉ còn
lại hai gã Bán Yêu Vương cường đại nhất đang chật vật rút lui, hai kẻ Bán Yêu
Vương này, một người là trung niên nam tử có tu vi là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng
thiên, một người là Cẩm y thanh niên có tu vi là Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên,
người đang nói chuyện chính là Cẩm y thanh niên.
Đối thủ của bọn họ là một con Kim Linh Vương cường đại, con Kim Linh Vương này lớn
gấp đôi so với Kim Linh Vương bình thường, trên người của nó không phải là màu
vàng thuần túy, mà là một màu vàng nhạt, hai cánh tay của nó, một bên hóa thành
đại đao, một bên hóa thành trường kiếm, đao quang kiếm ảnh được phóng ra tràn
ngập chung quanh, bất kỳ vật gì cũng không thể ngăn cản được nó.
"Hiện tại, cho dù chúng ta rút lui thì nó cũng sẽ không bỏ qua cho chúng
ta đâu."
Trung niên Bán Yêu Vương cười khổ.
Kim Linh Vương màu vàng nhạt liền gϊếŧ tới, tay phải như đại đao của nó vung chém
xuống làm mặt đất bị vỡ ra một cái cái khe khổng lồ, phải biết rằng, mặt đất tại
Ngũ Hành Chi Địa hết sức cứng rắn, có thể chém ra một dấu vết cũng coi là không
tệ rồi, còn chém ra một cái khe như vậy, chỉ có Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên
cường giả thì mới có thể làm được.
Trung niên Bán Yêu Vương cũng là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên cường giả, thế
nhưng công kích của hắn ngay cả phá vỡ thân thể phòng ngự của con Kim Linh
Vương này cũng không được, ngược lại, công kích của nó lại có thể dễ dàng cắt đứt
hộ thể Chân Nguyên của hắn ra.
"Thúc thúc, có người đến!"
Mặc dù đang cố hết sức chém gϊếŧ, nhưng gã thanh niên kia cũng không quên quan
sát tứ phía.
"Ừ, cẩn thận một chút, những người xuất hiện ở chỗ này thường không phải
là hạng lương thiện ah." Trung niên Bán Yêu Vương vừa đánh vừa lui.
Rất nhanh, một đạo nhân ảnh đang bay tới.
Chợt, bóng người kia bắt đầu gia tốc, hướng về bên này bay đến.
"Không tốt, cẩn thận."
Trung niên Bán Yêu Vương kinh hãi, cho rằng đối phương muốn “bỏ đá xuống giếng”.
Ầm một tiếng, Kim Linh Vương màu vàng nhạt kia bị đánh bay ra ngoài, thân thể
chia năm xẻ bảy.
"Thật tốt quá, hắn không phải là kẻ “bỏ đá xuống giếng”, bất quá lực công
kích của hắn thật cường đại, có thể đem đầu Kim Linh Vương này đánh nát dễ dàng
mặc dù phòng ngự thân thể của nó đã đạt đến mức độ Cực phẩm trung đẳng bảo giáp
rồi!"
Hai người này cảm thấy hết sức khϊếp sợ, đây là một con Kim Linh Vương không
giống như bình thường, là Ngũ Hành Kim Linh Vương có phòng ngự hết sức kinh
khủng, trên căn bản, Sinh Tử Cảnh lục trọng Thiên trở xuống sẽ không thể gây ra
thương tổn đối với nó.