Đạt Nhĩ Hùng giải thích:
- Bán bộ Vương Giả tối cường giả tự nhiên có thể gϊếŧ ta, nhưng cũng không thể đồng thời đối phó với tất cả chúng ta!
- Vậy ngươi cho rằng địch nhân chỉ có một người sao?
Lão giả tang thương cười lạnh nói.
Thấy hai người tranh cãi, Diệp Trần cười nhạt một tiếng. Lão giả tang
thương lo lắng không phải không có lý, bọn họ tuy đều là tinh anh trên
Tứ Phương Đảo nhưng nếu một mình gặp phải Bán bộ Vương Giả tối cường giả thì cũng chỉ có bại không thắng. Mà ngoài trừ những cường giả như Sinh
Tử Cảnh Vương Giả, Bán bộ Vương Giả tối cường giả ra thì những thứ có
thể gϊếŧ chết họ cũng không ít, như: một ít cơ quan quỷ dị, kỳ độc, năng lượng có thuộc tính chôn vùi... cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết bọn họ.
Song sinh huynh đệ sở dĩ không kiêng nể gì cả, đoán chừng là hai người
cho rằng dựa vào sự cường ngạnh của bản thân thì không cần phải lo lắng
bị tập kích.
- Được rồi, các ngươi thực là phiền phức!
Lâm Vũ Hiên không nhịn được, trầm giọng nói.
Tầng mười chín hữu kinh vô hiểm.
Tầng hai mươi... tầng hai mươi bảy.
- Mẹ nó, cái gì cũng không có, chắc bên trên cũng không có cái gì quá!
Lại đi qua bảy tầng, mọi người đều không gặp được bất kỳ thứ gì, không
có bảo vật cũng không có nguy hiểm cho nên rất là nhàm chán. Lúc này mọi người tình nguyện gặp phải một chút nguy hiểm cũng được, ít nhất cũng
có việc để làm a!
Bất tri bất giác, mọi người đã lên tới tầng ba
mươi hai, chỉ còn cách tầng cao nhất một mặt tường mà thôi, mà ở tầng
này rốt cuộc cũng đã xuất hiện một ít đồ vật.
Trên một bệ đá hình tứ phương, có bốn kiện bảo vật, theo thứ tự là: bảo kiếm, hàng ma xử (vũ
khí dạng chày), tử kim bát và một khối ngọc.
Ngoài bốn thứ này ra thì bên cạnh còn đặt một bộ tranh thuỷ mặc mở ra một nửa, tựa hồ vẽ một người nào đó.
- Bảo khí!
Hai mắt của mọi người đều sáng ngời.
Cái Huyền Âm Tháp này đã khiến cho bọn họ rất thất vọng, vốn tưởng rằng nơi này sẽ có bảo vật như núi, nhưng không ngờ đi qua mấy chục tầng mà
ngay cả một kiện bảo vật cũng không thấy mà toàn là âm khí âm trầm khủng bố.
Giờ phút này, nhìn thấy trên bệ đá có bốn kiện bảo vật, thì
lòng tham của mọi người cũng nổi lên, ánh mắt nhìn về những người khác
cũng có chút bất thiện.
Bảo khí thì chỉ có bốn kiện mà còn để ở tầng thứ ba mươi hai thì tất nhiên không phải là phàm vật, nhưng nơi này có
tới chín người, cho dù muốn phân chia cũng không cách nào phân được.
Do đó, chỉ có một cách giải quyết mà thôi.
Diệp Trần cảm giác được hào khí bất ổn, nên nói:
- Còng chưa biết phẩm cấp của bảo khí thế nào, trước hết không cần phải biểu hiện thái độ người chết ta sống như vậy!
Bốn kiện bảo khí trên bệ đá, uy năng đều nội liễm, từ bên ngoài nhìn
vào không thể nào phân biệt được phẩm cấp, bất quá nếu đã có thể đặt ở
nơi này có lẽ cũng không thấp hơn Bán Cực phẩm bảo khí, Diệp Trần suy
đoán rất có thể là Nguỵ Cực phẩm bảo khí!
Đương nhiên, trước khi chưa xác định phẩm cấp mà vội vàng nội chiến thì quả thật là ngu xuẩn.
- Hắn nói đúng!
Kim Vạn Song hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
- Như vậy thì làm sao xác định phẩm cấp đây? Ta không tin tưởng giao
cho người khác đi xác định, muốn xác định thì ta phải tự mình đi xác
định!
Lâm Vũ Hiên nói.
- Đúng, ai biết người xác định đầu tiên
có đem bảo khí chiếm lấy hay không, tuy nói hắn không dám lấy toàn bộ
nhưng cướp lấy một hai kiện sau đó thừa dịp mọi người tranh đoạt chạy ra ngoài Huyền Âm Tháp thì ai cũng không được gì hắn!
Đạt Nhĩ Hùng tâm tư cũng không có thô hào như vẻ bề ngoài.
- Rất đơn giản, chúng ta cách không công kích bảo khí, bảo khí sẽ tự mình phóng ra uy năng của nó để ngăn cản!
Bảo khí tự thân cũng có lực lượng, chỉ có điều lực lượng này là bị
động, không cách nào chủ động công kích được. Nhưng nếu dưới tình huống
bị công kích thì sẽ kích phát lực lượng của nó phản kích ngăn cản. Diệp
Trần thản nhiên nói.
- Hảo, cứ làm như vậy đi!
Đề nghị của Diệp Trần liền được mọi người tán thành.
- Ta đến!
Kim Vạn Song đứng ra, tay nắm thành quyền, cách không đánh ra. Trong
không khí lập tức truyền đến tiếng bạo liệt nhàn nhạt, quyền kình thoáng cái đã đánh nát bấy bệ đá, cuồng bạo khí kình trùng kích lên vách tường của Huyền Âm Tháp thì bị bắn ngược trở lại đem bốn kiện bảo khí cùng
với bức tranh thuỷ mặc lơ lửng giữa không trung tầng ba mươi hai.
"Ông! Ông! Ông! Ông!"
Bảo kiếm, Hàn ma xử, Tử kim bát cùng với Thước ngọc đều phóng ra uy
năng của bản thân, mỗi kiện đều toả ra hào quang bất đồng. Bảo kiếm toả
ra hào quang hồng sắc, Hàn ma xử là hoàng sắc, Tử kim bát là tử kim sắc, Thước ngọc là một màu bạch sắc thuần khiết. Bốn loại quang mang hoà
cùng một chỗ khiến cho không khí cả tầng ba mươi hai như sệt lại, không
gian như bị đông cứng.
Kỳ quái là không biết bức tranh thuỷ mặc kia
làm bằng vật liệu gì mà dưới sự trình kích của khí kình cuồng bạo do Kim Vạn Song đánh ra và bốn kiện bảo khí mà vẫn không chút tổn hại nào,
cũng không toả ra bất luận hào quang gì. Nó vẫn bình thường như trước,
chỉ là toàn bộ bức tranh đều đã mở ra.
- Nguỵ Cực phẩm bảo khí! Cả bốn đều là Nguỵ Cực phẩm bảo khí!
Hô hấp mọi người đều trở nên dồn dập.
"Oanh!"
Cơ hồ là ngay khi phẩm cấp bảo khí được xác định thì một con toàn phong bằng năng lượng màu xanh toả ra, hai mắt của Lâm Vũ Hiên đỏ hồng, chân
nguyên mạnh mẽ phóng ra tạo ra lực phá hoại cường đại, thoáng cái đã phá vỡ tác dụng đông đặc không gian do bốn kiến bảo khí tạo thành, sau đó
thân hình hắn như một mũi tên bắn nhanh đi.
- Dám đoạt bảo vật của huynh đệ ta?
Song sinh huynh đệ cũng điên cuồng hét lên, cơ bắp toàn thân vồng lên,
loé ra lưu quang thực chất, hai người hạ gối bắn người ra giống như hai
con tinh tinh cực lớn, tốc độ không kém Lâm Vũ Hiên bao nhiêu, đồng thời mỗi người cũng lấy ra vũ khí của mình chuẩn bị chém gϊếŧ.
Phản ứng
của ba người rất nhanh nhưng phản ứng của những người khác cũng không
chậm! Toàn thân Kim Vạn Song toả ra ngân quang chói loà, hoá thành một
đoàn ngân ảnh theo sát phía sau, thân thể của hắn, quyền đầu của hắn
chính là vũ khí, đôi mắt giống như kim loại tạo thành của hắn băng lãnh
vô tình.
Lão giả tang thương khinh công nhẹ nhàng nhanh lẹ triển
khai giống như một con biên bức cực lớn. Lúc này hắn nhất quyết sẽ không đem bảo vật nhường cho bất kỳ ai, ai dám ngăn cản hắn đều đừng trách
hắn độc ác!
Hoàng y nữ tử thì khẽ cau mày, hai tay khoanh trước ngực lui về sau một bước bàng quan, không có ý định xông lên tranh đoạt.