- Đại bộ lạc Man nhân tính ra hàng trăm, không có khả năng bộ lạc nào cũng có Man vương, nghe nói số lượng Man vương cũng không phải nhiều, kém xa số lượng Vương giả nhân loại, tỉ lệ đυ.ng phải Man vương rất thấp, tối đa cũng chỉ một phần trăm.
Nhất định phải lấy được Khô Lâu hoa, không có khả năng buông tha như vây.
- Đi thôi! Đến Đại bộ lạc Man nhân.
Diệp Trần xoay người qua Mộ Dung Khuynh Thành, nói.
Bộ lạc Chiến Kích là một trong những Đại bộ lạc Man nhân, số lượng nhân khẩu đến hai trăm tám mươi vạn, phương viên lãnh địa hơn ba mươi vạn dặm, có thể xem như là một quốc gia Man nhân.
Bộ lạc Chiến Kích không chỉ là một căn cứ, mà giống như quốc gia của nhân loại phân thành nhiều thành thị, bộ lạc Chiến Kích cũng chia ra hơn mười thành trấn, ở trung ương hơn mười thành trấn là chủ thành của bộ lạc Chiến Kích, tên là Chiến Kích thành.
Mà Độc sơn của bộ lạc Chiến Kích lại ở phụ cận Chiến Kích thành.
Bốn phía Độc Sơn, số lượng Man nhân tuần tra nhiều đến kinh người, cứ cách mỗi một ngàn mét lại có một tiễn tháp, cách năm ngàn mét có một thành lũy cỡ lớn, bầu trời còn có phi cầm yêu thú do Man nhân nuôi dưỡng bay tới bay lui, mang đến cho người ta một loại cảm giác không có chỗ để ra tay.
Tại một tòa nham sơn cách đó không xa, có hai bóng đen như ẩn như hiện, như kết hợp cùng một chỗ với bóng mờ.
- Chiến sĩ Man nhân nhiều quá, trên bầu trời còn có đại lượng phi cầm yêu thú, phòng bị tối cường thế này, chúng ta khó lòng mà ra tay.
Diệp Trần nhíu mày, đối mặt với tình huống này, cơ hồ không có biện pháp nào, dù sao hắn không có khả năng không kiêng nể gì sử ra linh hồn lực để điều tra, cho dù dùng linh hồn lực điều tra, cũng chưa chắc có thể tiến vào Độc sơn mà không người nào biết.
- Đến địa phương khác nhìn xem. Mộ Dung Khuynh Thành đề nghị.
Đến nhiều địa phương khác, hai người thấy chỗ nào cũng phòng bị nghiêm ngặt như nhau, cá biệt có vài chỗ nghiêm ngặt hơn gấp mấy lần, hiển nhiên đó là trọng địa.
- Không vội, đợi trời tối rồi tính tiếp.
Đêm đến, Diệp Trần phát huy Ảnh chi áo nghĩa đến cực hạn, Hắc ám áo nghĩa của Mộ Dung Khuynh Thành cũng đồng dạng như vậy, lại có màn đêm đồng lõa, yểm hộ bọn họ, tiến vào độc sơn hẳn không có vấn đề gì.
Đêm đến, một vầng trăng chậm rãi bay lên, thỉnh thoảng có liên hoa vân ngăn trở ánh mặt trăng, làm cho mặt đất tối đen một mảng, đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn
- Đi!
Trong sát na vầng trăng bị vân hoa kia che lấp, thân thể Diệp Trần nhúc nhích, như một cái bóng dán trên mặt đất, di chuyển cực nhanh, vô thanh vô tức.
Mộ Dung Khuynh Thành cũng nhanh chóng giương cánh, bay cao lên, ma lực dưới tác dụng của hắc ám áo nghĩa, nàng như dung hòa vào bóng đêm, lặng lẽ không một tiếng động.
Không bị ai phát giác, hai người thông qua chướng khí kịch độc, thuận lợi tiến vào độc sơn.
Độc sơn rất rộng, gồm có sáu phiến gộp lại thành một, trong núi có một ít yêu cầm, yêu thú thuộc tính độc, đẳng cấp cũng không cao lắm.
Đêm khuya.
Rốt cuộc, hai người đã tìm thấy nơi có Khô Lâu hoa.
- Ân, nhiều Khô Lâu hoa quá!
Trong một sơn cốc không lớn không nhỏ, Khô Lâu hoa sinh trưởng rậm rạp chằng chịt, căn bản không thể nào đếm được, bên trên sơn cốc, nguyên một đám hư ảnh đầu lâu lộ ra, trông rất quỷ dị.
- Ba ngàn tám trăm năm hỏa hầu!
- Bốn ngàn năm trăm năm hỏa hầu!
- Bốn ngàn chín trăm năm hỏa hầu!
- Năm ngàn năm trăm năm hỏa hầu!
- Quả nhiên có Khô Lâu hoa hơn năm ngàn năm hỏa hầu. Ánh mắt Diệp Trần quét qua, lập tức phát hiện một cây Khô Lâu hoa cực lớn, cây hoa này phát ra khí tức màu đen nồng đậm như nước, nếu là ở ban ngày, nhìn như là mực nước.
- Ta cũng thấy một cây Khô Lâu hoa sáu ngàn năm hỏa hầu!
Thanh âm Mộ Dung Khuynh Thành truyền tới.
Diệp Trần trả lời:
- Kiếm thêm vài cây để dành, phòng ngừa vạn nhất.
Ba!
Hai người vừa hái vài Khô Lâu hoa, đầu lâu hư ảo trên không sơn cốc bỗng tan rã ra thành nhiều cái, nguyên lai mấy đầu lâu hư ảo này là do độc khí ngưng kết lại mà thành, mà Khô Lâu hoa là ngọn nguồn độc khí, hiện tại vài cây Khô Lâu hoa bị hái đi, lập tức phát sinh biến hóa.
Kiu kiu!
Phương xa, trên một tòa núi cao, một yêu cầm có nhãn thần lợi hại, thấy được biến hóa trong sơn cốc, ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm mang theo lực xuyên thấu rất cường đại.
- Không tốt, mau rời đi!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành lao ra khỏi sơn cốc, thân hình lóe lên, kích bắn ra, Ảnh chi áo nghĩa và Hắc ám áo nghĩa đều được thi triển toàn lực, che dấu khí tức.
- Ai?
Trong một tòa kiến trúc trên Độc sơn, một đoàn Man nhân lao ra, Man nhân cầm đầu có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chân khí dao động thập phần cường đại, linh hồn lực phô thiên cái địa quét về phương hướng hai người Diệp Trần.
Rất hiển nhiên, áo nghĩa ẩn thân của Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành tuy tinh xảo, nhưng vẫn không chạy thoát cảm ứng của Man nhân tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, lập tức phát hiện tung tích hai người.
- Có nhân loại xông vào, lập tức phong tỏa, bắt lấy bọn chúng!
Diện tích Độc sơn bất quá chỉ chừng trăm dặm, dùng để bồi dưỡng độc thảo là khá lớn rồi, nhưng đối với đại năng Linh Hải Cảnh mà nói, một lần quét linh hồn lực, quan sát một cái có thể nhìn thấu phương viên trăm dặm này, rồi truyền âm, báo động cho Man nhân Linh Hải Cảnh ở phụ cận.
- Nhân loại cư nhiên dám xông vào Độc sơn chúng ta, muốn chết. Man nhân Linh Hải Cảnh bên ngoài nổi giận, nhao nhao tiến đến địa điểm chỉ định, chặn đường đào tẩu của Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.
Hô!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành chạy ra khỏi chướng khí kịch độc, nhưng nghênh đón bọn hắn lại là những mũi tên lập lòe hàn quang, hoặc là thương mang.
- Hắc Ám Thiên Mạc!
Mộ Dung Khuynh Thành khởi động màn chướng màu đen, ngăn trở những mũi tên độc và thương mang bên ngoài.
- Hướng lên không trung bay đi!
Diệp Trần kéo tay Mộ Dung Khuynh Thành, hướng tầng mây Độc sơn bay lên, tốc độ nhanh như hồng quang, để lại dấu vết nhàn nhạt kéo lê dưới ánh trăng.
- Hừ!
Man nhân Linh Hải Cảnh há có thể để bọn hắn tự nhiên ly khai như vậy, phát xuất chân khí, đuổi sát phía sau.
Dần dần, đại bộ phận Man nhân tu vi Linh Hải Cảnh yếu hơn bị bỏ xa dần, không thể đuổi theo, chỉ còn lại một gã Man nhân tu vi cao nhất đuổi theo, Man nhân này quả thực đáng sợ, tu vi là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng chân khí hắn thâm bất khả trắc, so với Linh Hải Cảnh hậu kì đỉnh phong khác thì cường đại hơn nhiều, tựa hồ như đang tích lũy chân khí, chuẩn bị tiến nhập vào cảnh giới Sinh Tử Cảnh.