Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 307: Sáu tháng sau (tiếp)

Cánh cửa nội môn trưởng lão Lưu Vân Tông thấp hơn, chỉ cần chứng minh đủ thực lực, tu vi Bão Nguyên Cảnh trung kỳ có thể làm, mà La Hàn Sơn và Chu Mai tuy rằng chỉ là võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, nhưng bọn hắn chiến lực tương đương với võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, làm nội môn trưởng lão không thành vấn đề.

- Hàn Sơn không ý kiến!

- Chu Mai cũng không ý kiến!

Hai người xác thực không có ý kiến gì, hôm nay Diệp Trần làm Thái Thượng trưởng lão, Từ Tĩnh là hạch tâm trưởng lão, thân phận cực cao, trường hợp chính thức, bọn họ gặp phải hai người đều phải cung kính hành lễ, để cho bọn họ rất không thích ứng, trở thành nội môn trưởng lão, xấu hổ giải quyết dễ dàng.

- Ừm, cố gắng nỗ lực, Lưu Vân Tông còn cần các ngươi gánh vác, Diệp Trần và Từ Tĩnh ngày sau hơn phân nửa muốn đi ra ngoài lịch lãm, lâu lâu không về Lưu Vân Tông.

La Hành Liệt gật đầu.

La Hàn Sơn và Chu Mai nhìn nhau cười khổ, đi ra ngoài lịch lãm không phải là không thể được, nhưng muốn đến địa phương càng rộng lớn, cần phải có đủ tư cách, tỷ như võ giả Bão Nguyên Cảnh Thiên Phong Quốc trên cơ bản đi lại ở ngay Thiên Phong Quốc, thuộc về phạm vi lịch lãm có rất ít người ở quốc gia khác chạy đến. Mà võ giả của quốc gia khác cũng trên cơ bản là như vậy, thông thường mà nói năng lực càng nhỏ, phạm vi lịch lãm cũng càng nhỏ, muốn vượt qua quy tắc này, nhất định phải nhất định phải tiềm lực siêu cường, có thể trong nguy cơ cấp tốc cường đại, chậm một bước đều có thể nguy hiểm tới tính mạng. Bọn họ rất rõ ràng tiềm lực của bản thân, dù cho kinh lịch cửu tử nhất sinh, cũng rất khó cấp tốc cường đại, so với mạo hiểm tính mạng, ăn bữa hôm lo bữa mai, còn không bằng tại Thiên Phong Quốc sống, thỉnh thoảng đi quốc gia khác lịch lãm một phen, lớn hơn nữa là lịch lãm khu vực, bọn họ chưa hề nghĩ tới.

Tất cả thiên tài đều giống như những con cá bơi ngược dòng, qua một khoảng cách sẽ có một nhóm cá tụt lại phía sau, tiếp qua một khoảng cách nữa, sẽ lại có một nhóm tụt lại, chân chính có thể bơi tới thượng lưu, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Diệp Trần và Từ Tĩnh không chút nghi ngờ là những con cá đầu lĩnh trong đàn cá này, cự ly cách bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng thoát khỏi tầm mắt của họ.

Uông!

Ngọn núi chót vót, cuồng phong sắc bén, Từ Tĩnh quần áo bạch y, thanh tú đang đứng trong kình phong cắt vào mặt như đao, toàn tâm toàn ý tu luyện võ học.

Đương nhiên, song chưởng của nàng đã phế, tu luyện không có khả năng là quyền, mà là cước pháp và khinh công.

Tựa hồ là vì nhân tính và chỗ tu luyện gây nên, bất kỳ võ học gì đến tay Từ Tĩnh, đều trở nên lôi đình vạn quân, kình đạo mười phần, phối hợp dáng người mạn điệu, tinh tế tạo ra vẻ phong tình vô cùng, tựa như một đóa tiểu bạch hoa trong gió lạnh.

Cuồng phong lạnh thấu xương bị từng đạo thối kình đá tan, đỉnh núi góc cạnh rõ ràng bị hủy diệt, thân ảnh Từ Tĩnh lúc nhanh lúc chậm, lúc nhanh tựa lưu tinh, khi chậm như hạc giấy, trong lúc chuyển động kết hợp với nhau, biểu hiện năng lực phi phàm.

- Đoạn!

Cước kình như đao, một cước của Từ Tĩnh chém nghiên xuống, kích trúng rìa núi.

Tạp sát một tiếng, ngọn núi to lớn bị đổ nát một mảnh, mặt cắt bằng phẳng, căn bản nhìn không ra vết tích là do cước kình tạo ra.

Bất tri bất giác, đã qua hai tháng, Diệp Trần vẫn đang bế quan.

Trong lúc này, Lưu Vân Tông phát sinh vài đại sự, so đấu bài danh nội môn đệ tử mỗi năm một lần kết thúc, phát hiện rất nhiều mầm mống tốt, hạch tâm đệ tử từ hơn hai mươi người, tăng thêm hơn ba mươi người, trong đó có ba người trước sau bước vào Bão Nguyên Cảnh, trở thành một võ giả Bão Nguyên Cảnh.

Bọn họ có thể bước vào Bão Nguyên Cảnh, ít nhiều nhờ có long mạch chi khí, nhưng chủ yếu là, khi quyết định tử chiến cùng Kim Hoàng Đạo Nhân, ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ, lưu lại ý chí kiên định dị thường, khó có thể dao động.

Kinh Vân Phong.

Trong mật thất rộng rãi, Diệp Trần chậm rãi phun ra một hơi thở, khí tức từng sợi phảng phất như từng đạo kiếm khí mềm mại, để bức tường đối diện bị chém thủng.

- Thanh Liên Kiếm Quyết đệ thập nhất trọng đại thành, cư nhiên so với đệ thất trọng đột phá tới đệ bát trọng tốn ít thời gian hơn.

Theo Diệp Trần dựa đoán, trong vòng nửa năm mới đạt được đệ thập nhất trọng đã là rất nhanh rồi. Địa cấp đỉnh giai qua đệ thập trọng, một trọng so với một trọng càng khó tu luyện hơn, rất nhiều người cả đời đều dừng ở đệ thập trong, không thể tiến thêm một bước, mà một ít cường giả Tinh Cực Cảnh tu luyện Địa cấp đỉnh giai cũng chỉ dừng lại giữa đệ thập nhị trọng và đệ thập tam trọng, bởi vì đến hậu kỳ, phải tiêu hao rất nhiều thời gian mới có thể đột phá. Cơ duyên và lĩnh ngộ, một thứ cũng không thể thiếu, có lúc linh cơ khẽ động, nói không chừng liền có thể nâng cao một bước.

Thanh Liên Kiếm Quyết đột phá tới đệ thập nhất trọng trong nháy mắt, trong đan điền sáu đạo Thanh Liên chân khí hơi chấn động, sản sinh biến chất, kiếm khí cỡ ngón út phảng phất như một con cá nhỏ, trên người bao phủ một tầng khí phong mang, trước đầu kiếm khí thậm chí mơ hồ có hàn mang phun ra nuốt vào, loại này ẩn chứa linh tính sắc ben ngay cả Diệp Trần cũng hơi tán thán, hắn có thể tưởng tượng, Thanh Liên kiếm khí đến đệ thập tam trọng sẽ có uy lực ra sao.

- Trảm!

Nhất chỉ điểm ra, Thanh Liên kiếm khí theo kinh mạch phá ra, trên mặt đất xé mở một vết tích tinh tế, tối hậu từ trong mật thất hiện lên như một thạch trụ.

Trong vô thanh vô tức, giữa thạch trụ hiện ra một vòng hắc tuyến hoàn chỉnh, nếu không phải có thạch trụ chống đỡ phía dưới trên, nửa đoạn trên không thể nghi ngờ sẽ rơi xuống.

- Hảo sắc bén, thạch trụ và kiếm khí vẫn chưa tiếp xúc, chỉ bị kiếm khí khí tức lướt quá, liền một phân thành hai, vô thanh vô tức.

Diệp Trần nhìn rõ ràng tất cả, trong lòng âm thầm hít một ngụm khí lạnh, đệ thập nhất trọng Thanh Liên kiếm khí đã lợi hại như vậy, đệ thập tam trọng sẽ thế nào nữa. Thảo nào trên bí tịch có nói, Thanh Liên Kiếm Quyết trình tự xa nhau, cũng là Địa cấp đỉnh giai đỉnh tiêm nhất, cự ly tiến giai chỉ một bước xa.

- Hiện tại ta vẫn bị vây tại Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tu luyện là Thanh Liên Kiếm Quyết, tùy thời tùy khắc đều có thể bước vào giai đoạn Đề Luyện Chân Nguyên, nhất định phải đề cao tinh thần, để cùng tu vi xông lên, đến lúc đó thực lực của ta sẽ bội tăng.

Hít sâu một hơi, Diệp Trần nhắm lại hai mắt, lần thứ hai chìm vào trong trạng thái tu luyện.

Thời gian trôi qua như nước, Diệp Trần bế quan lần thứ hai đã qua tháng tư, Lưu Vân Tông chính thức từ đại chỉnh đốn đi tới, từ trên xuống dưới đoàn kết một lòng. Mặc kệ là hạch tâm trưởng lão, nội môn trưởng lão, ngoại môn trưởng lão, hạch tâm đệ tử, nội môn đệ tử cùng với ngoại môn đệ tử, tinh thần mọi người đều phấn chấn hẳn lên, không ít võ giả mộ danh tới bái phỏng, chưa tới gần Lưu Vân Tông đã có thể cảm nhận được khí thế vô kiên bất tồi, ngưng tụ một chỗ này, trong lòng âm thầm tặc lưỡi không ngớt.

Ngày hôm đó, có một nhóm ngoại môn đệ tử đi Tịch Tĩnh Sơn Mạch thí luyện vội vã trở vể, cả người đều là vết máu.

- Các ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Một gã nội môn đệ tử ngăn cản bọn họ, nhăn mày lại, dò hỏi.

Tên ngoại môn đệ tử dẫn đầu há mồm thở dốc nói:

- Bất hảo, Tịch Tĩnh Sơn Mạch yêu thú tăng thêm rất nhiều, có một vài con chưa từng thấy bao giờ, cùng yêu thú bình thường khác biệt rất lớn, chúng ta đi vào đó liền bị một nhóm yêu thú cấp thấp tập kích, chết chín người.

- Chết chín người? Đi, ta dẫn các ngươi tới chủ phong đại điện, để các ngươi kể lại tình hình cụ thể cho tông chủ và các vị trưởng lão, sự việc trọng đại, không thể có nửa điểm sơ sẩy.

Tịch Tĩnh Sơn Mạch vẫn là địa phương đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông thí luyện, nội môn đệ tử thỉnh thoảng cũng sẽ đi tìm một ít Linh Dược, nhưng chưa từng có phát sinh tình huống có tới chín đệ tử chết đi, mấy tháng chết một hai người đã là cực hạn.

Đợi tên ngoại môn đệ tử đi tới chủ phong đại điển, kể lại tỉ mỉ tình hình cho cao tầng Lưu Vân Tông, La Hành Liệt khẽ cau mày, thầm nghĩ:

- Tịch Tĩnh Sơn Mạch ngoại vi cũng không có gì nguy hiểm, chỉ có ở sâu bên trong có một hai yêu thú Thất cấp, việc này rất là cổ quái.

Chỗ sâu bên trong Tịch Tĩnh Sơn Mạch bị Lưu Vân Tông liệt vào cấm địa, tất cả mọi người Lưu Vân Tông đều biết, nhưng chuyện này vừa ra, sợ rằng cả Tịch Tĩnh Sơn Mạch đều bị liệt vào cấm đi, mất đi một nơi thí luyện tốt.

Đại trưởng lão Lưu Vân Tông đề nghị:

- Tông chủ, hay là tới thông báo một chút cho Thái Thượng trưởng lão đi!

La Hành Liệt gật đầu:

- Ngươi đi triệu tập mọi người Lưu Vân Tông đến sân rộng, bảo bọn họ trong thời gian này không nên đi tới Tịch Tĩnh Sơn Mạch, chờ sự tình có kết quả lại tính.

- Dạ.

Nhàn Vân phong.

Nhàn Vân Tử nghe xong La Hành Liệt nói, liếc mắt với Thiên Lôi Tán Nhân:

- Lôi huynh, ngươi giúp ta tọa trấn Lưu Vân Tông, ta đến Tịch Tĩnh Sơn Mạch tìm hiểu.

- Có muốn ta đi với ngươi hay không?

- Không cần, Diệp Trần đang bế quan, không được quấy rầy, Lưu Vân Tông phải có người tọa trấn, hơn nữa ta đối với Tịch Tĩnh Sơn Mạch tương đối quen thuộc, có cái gì ngoài ý muốn, liền lập tức trở lại, cho dù là Thất cấp yêu thú đỉnh tiêm cũng không có khả năng ngăn cản ta.

- Tốt lắm, chính ngươi cẩn thận một chút.

Thiên Lôi Tán Nhân nhẹ nhàng nhắc nhở Nhàn Vân Tử, tốc độ có thể thua chính mình, nhưng các phương diện khác lại muốn vượt lên bản thân không ít.

Trên quảng trường chủ phong.

Đại trưởng lão nhìn mọi người đã đến khá đủ, liền đem chuyện Tịch Tĩnh Sơn Mạch nói lại một lần. Chợt phân phó mọi người không được bước vào Tịch Tĩnh Sơn Mạch một bước, chờ đợi kết quả điều tra.

- Cái gì? Có chín tên ngoại môn đệ tử chết ở ngoại vi Tịch Tĩnh Sơn Mạch, hơn nữa chỉ trong một lần! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?

- Tịch Tĩnh Sơn Mạch cách Lưu Vân Tông không quá xa, năm nay thật đúng là thời gian xảy ra nhiều chuyện của Lưu Vân Tông chúng ta.

- Sợ cái gì, yêu thú mà thôi, ta lại hy vọng tông chủ triệu tập chúng ta đi liệp sát yêu thú ở Tịch Tĩnh Sơn Mạch, đã lâu không hoạt động rồi.

- Vẫn là không nên quá tự tin, ở chỗ sâu trong Tịch Tĩnh Sơn Mạch có thể có một hai đầu Thất cấp yêu thú, một đầu yêu thú trong đó có thể xác định là Quỷ Diện Yêu Ngưu, về phần một đầu yêu thú còn lại liệu có phải là Thất cấp yêu thú hay không chẳng ai biết. Có người nói là bá chủ Lục cấp yêu thú, cũng có người nói chính là Thất cấp yêu thú.

Hai đầu Thất cấp yêu thú, xác thực rất vướng tay chân, cũng may Lưu Vân Tông chúng ta có hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong và Diệp sư huynh, sai, nên gọi Thái Thượng trưởng lão.

Trên tràng mọi người bắt đầu nghị luận, đối với sự tình Tịch Tĩnh Sơn Mạch có chút hiếu kỳ.

- Hảo, đều giải tán đi, nhớ kỹ không có mệnh lệnh, ai cũng không đươc tới gần hay tiến nhập Tịch Tĩnh Sơn Mạch, bằng không cho dù không chết, cũng phải chịu môn quy nghiêm phạt.

Đại trưởng lão phất tay, để mọi người giải tán.

Sưu!

Nhưng vào lúc này, trên Nhàn Vân phong có một đạo bạch ảnh lướt qua, không tiến nhập tầng mây, đại trưởng lão nhìn thấy rất rõ ràng, chính là Thái Thượng trưởng lão Nhàn Vân Tử.

Thái Thượng trưởng lão muốn đi Tịch Tĩnh Sơn Mạch? Không biết sẽ có kết quả gì?

Một ngày đêm sau.

Nhàn Vân Tử trở lại, trên mặt vô lo vô hỉ, ai cũng vô pháp từ trên nét mặt của hắn nhìn ra chút gì.

Nhàn Vân phong.

Thiên Lôi Tán Nhân hỏi:

- Nhàn Vân Tử, Tịch Tĩnh Sơn Mạch không có chuyện gì lớn đi sao!

- Cùng Thất cấp yêu thú Quỷ Diện Yêu Ngưu chơi một trận, đầu yêu ngưu này so với mười năm trước lợi hại hơn nhiều, cũng may vấn đề không phải ở trên người nó, bằng không hai người chúng ta liên thủ, cũng không nhất định có thể đánh chết nó, tối đa chỉ đẩy lùi được thôi.

Nhàn Vân Tử ngồi trên ghế đá dài, nâng chung trà lên uống một ngụm.

- Ngươi đã cùng Quỷ Diện Yêu Ngưu đánh một trận?

Nhàn Vân Tử sắc mặt có chút ngưng trọng nói:

- Không biết có phải ta ảo giác hay không? Hơn phân nửa Tịch Tĩnh Sơn Mạch bị một tầng hắc sắc khí tức bao phủ, ta cho rằng, đây là nguyên nhân dẫn đến yêu thú ở địa phương khác hội tụ tới đây, đồng thời trở nên cuồng bạo. Đáng tiếc nơi phát ra hắc sắc khí tức còn chưa tìm được, hơn nữa, một mình ta khó lòng làm được.

- Hắc sắc khí tức, cổ quái!

Thiên Lôi Tán Nhân trầm ngâm một chút, nói:

- Ngày mai ta đi xem, nói không chừng có thể tìm được nơi phát ra hắc sắc khí tức.

- Tốt lắm, chúng ta luân phiên tới đó, chờ Diệp Trần xuất quan, lại cùng nhau liên thủ tìm kiếm.

Một tháng trôi qua, Thiên Lôi Tán Nhân và Nhàn Vân Tử thay phiên tiến nhập Tịch Tĩnh Sơn Mạch, tìm kiếm nơi phát ra hắc sắc khí tức, nhưng cổ khí tức này cực kỳ đều đặn, nhìn không ra ở đâu nồng đậm hơn một chút, cái gì cũng không tra xét ra được, dần dần, bọn họ bắt đầu lo lắng, gần đoạn thời gian, yêu thú ngoại vi Tịch Tĩnh Sơn Mạch liên tiếp đi ra, tập kích thôn trang và thành trấn phụ cận. Làm người khống chế khu vực phương viên vạn dặm này, Lưu Vân Tông có trách nhiệm bảo hộ bọn họ, nếu ngay cả địa phương chính mình nắm trong tay cũng không an toàn, uy tín của Lưu Vân Tông ở đâu.

- Các ngươi nhớ kỹ, tuy rằng Lưu Vân Tông chúng ta là ngũ đại tông môn chi... Nhưng không nên khi nhục với xem thường đệ tử tông môn hay gia tộc khác, nếu ai làm trái, sẽ bị xử trí theo tông quy, có nghe hay không?

Trên quảng trường chủ phong, cao tầng Lưu Vân Tông vẻ mặt ngưng trọng, sự kiện lần này

- Rõ ạ!

Trải qua sự kiện Kim Hoàng Đạo Nhân, mọi người đối với lần tiểu khu vực thú triều này cũng không e ngại, tương phản, còn có chút kích động và hưng phấn, hận không thể lập tức gϊếŧ tới.

Trong chớp mắt, lại một tháng nữa trôi qua.

Trong một tháng này, mọi người Lưu Vân Tông trải qua rất phong phú, mỗi ngày đều có lượng lớn yêu thú ra khỏi Tịch Tĩnh Sơn Mạch, tập kích thôn trang và thành trấn, người của Lưu Vân Tông thủ hộ tại đó và nhân mã của các thế lực phụ cân tương hỗ liên thủ, ra sức giảo sát yêu thú.

Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân thay phiên dò xét trên chiến trường, đương nhiên, bọn họ vẫn chưa xuất thủ, tiểu khu vực thú triều không quá nguy hiểm, đối với võ giả mà nói, là cơ hội thí tuyệt hảo, có đôi khi thậm chí xuất hiện hiện tượng yêu thú không đủ để gϊếŧ, khiến mọi người tranh đoạt.

Nhìn thấy một màn này, mọi người thở phào một hơi, ở trong phạm vi có thể khống chế, phỏng chừng là vì một vài nguyên nhân mới dẫn đến yêu thú tăng nhanh, trở nên cuồng bạo. Nghiêm túc mà nói, cái này không tính là thú triều gì, thú triều chân chính, cho dù là thú triều loại nhỏ đều vô cùng hung hiểm, mỗi lần vừa xuất hiện, nhân loại sẽ gặp tử thương vô số, cũng sẽ không như bây giờ, mọi người tranh đoạt liệp sát yêu thú.

Tới gần một tòa thành thị ở Tịch Tĩnh Sơn Mạch, Nhàn Vân Tử mỉm cười, hắc sắc khí tức xác thực cổ quái, bất quá chỉ cần không phải nguy hại quá lớn, có sẽ thời gian sẽ để ý.

Lúc buổi chiều, ngoại vi Tịch Tĩnh Sơn Mạch đột nhiên truyền ra một trận tiếng hô hoán kinh khủng, bầu trời đêm đen hạ xuống, mây đen bao phủ bầu trời, che lấp ánh dương quang.

- Quỷ Diện Yêu Ngưu, không phải, là một đầu Thất cấp yêu thú khác.

Nhàn Vân Tử trái tim hơi thắt lại, chân nguyên vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị thiêu đốt.

Qua một hồi công phu, một con cự mang toàn thân đen thui, dài trên trăm mét, lấy tốc độ cực nhanh đi tới. Trên người nó đầy những lân phiến lớn nhỏ màu đen, trên đầu có một cái sừng nhỏ uốn lượn, trên sừng có hắc sắc khí tức lưu động, khiến yêu thú phụ cận càng thêm điên cuồng.

- Hắc sắc khí tức, là Thiên Ma Mãng!

Vẻ mặt Nhàn Vân Tử có chút khó coi, Thiên Ma Mãng phòng ngự thập phần cường đại, trong yêu thú đồng cấp, có thể nói là vô địch. Nếu như là Lục cấp Thiên Ma Mãng, nó chính là bá chủ Lục cấp yêu thú, so với Âm Phong Thú thì phải mạnh hơn một bậc. Nếu như là Thất cấp yêu thú, đó là bá chủ Thất cấp yêu thú, có người nói trên người Thiên Ma Mãng ẩn chứa huyết mạch của Thượng Cổ yêu thú Ma Long. Sau khi đạt được Thất cấp, có thể phóng ra hắc sắc hỏa diễm, không gì không thể thiêu đốt, cực độ đáng sợ. Cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong gặp phải nó đều phải đau đầu, bá chủ trong yêu thú đồng cấp vốn là tồn tại bất hợp lý, huống chi Thiên Ma Mãng ẩn chứa lại là huyết mạch Ma Long.

Thiên Ma Mãng dựng thẳng nửa người lên, há mồm phun ra một đạo thủy dũng về phía Nhàn Vân Tử, ven đường, cây cối băng toái, đại địa rạn nứt, mở ra một cái khe rãnh thật sâu.

- Phá cho ta!

Chân nguyên thiêu đốt, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, Nhàn Vân Tử chém về phía ô quang, vừa tránh né, hắn không ngờ tới, trong thành thị lại có tới mười vạn cư dân.

Ầm ầm!

Ô quang bị đánh nát, Nhàn Vân Tử tại không trung trượt ra ngoài mấy chục thước.

Thiên Ma Mãng hai mắt nhìn chăm chú vào Nhàn Vân Tử, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, có hắc sắc hỏa viêm tràn ra, để không khí bị thiêu đốt không còn, trở thành một thế giới chân không.

- Thực sự nghĩ không ra, Tịch Tĩnh Sơn Mạch sẽ có một đầu Thiên Ma Mãng hiếm thấy, đầu Thiên Ma Mãng này khẳng định là gần đây mới đột phá đến Thất cấp yêu thú, bằng không ta không có khả năng không có phát hiện.

Thiên Ma Mãng vừa sinh ra đã là ngũ cấp yêu thú, giai đoạn giữa là Lục cấp yêu thú, khi trưởng thành là Thất cấp yêu thú, khi thành thục là Bát cấp yêu thú, cùng yêu thú khác nhau, Thiên Ma Mãng vừa đến kỳ trưởng thành sẽ trở nên cực độ thị huyết và tàn bạo, đến chỗ nào, thì máu chảy thành sông, công kích vô cùng cường hãn, trời sinh có ma tính, tựa như Ma Long thời Thượng Cổ vậy.

- Thất cấp Thiên Ma Mãng ta không đối phó được, đơn thương độc mã là không thể *** vớt tòa thành thị này, xem ra, phải cùng Lôi huynh liên thủ.

Tình huống nguy cấp, Nhàn Vân Tử chuẩn bị dẫn dụ Thiên Ma Mãng tới một nơi không xa Lưu Vân Tông, đến lúc đó Thiên Lôi Tán Nhân khẳng định chú ý tới động tĩnh, chờ hắn tới, hai người chí ít có thể chế trụ Nhàn Vân một đoạn thời gian. Đương nhiên, Nhàn Vân Tử còn có một dự định khác, Diệp Trần đã bế quan sáu tháng, thực lực khẳng định có chỗ tiến triển, ba người liên thủ, không phải không có cơ hội đẩy lùi Thiên Ma Mãng. Hiện tại tình huống đặc biệt chỉ có thể lựa chọn như vậy, quấy rối Diệp Trần bế quan cũng là sự tình không có biện pháp.

- Băng Vân Loạn Không Trảm!

Nghĩ đến đây, Nhàn Vân Tử nổi giận gầm lên một tiếng, thiêu đốt chân nguyên quán chú đến trong bảo khắc, nhất khắc bổ ra một đạo khắc khí hình cung.

Băng!

Khắc khí bị lân phiến của Thiên Ma Mãng văng ra, chỉ là ở trên mặt lưu lại một một cái khe nhỏ, Nhàn Vân Tử thấy thế mừng thầm, đầu Thiên Ma Mãng này mới tấn cấp không lâu, phòng ngự không quá đáng sợ, kể từ đó, cơ hội còn muốn tăng thêm vài phần.

Thiên Ma Mãng tức giận, nó bức tới Nhàn Vân Tử.

Nhàn Vân Tử vừa đánh vừa chạy, từ từ rời khỏi khu vực này.

Lộ trình mấy trăm dặm, nơi một người một thú đi qua, một mảnh đống hỗn độn, không ít ngọn núi đều vì vậy mà sụp đổ, nước sông khô cạn, từ đầu tới đuôi, Thiên Ma Mãng cũng chưa từng phun ra hắc sắc hỏa diễm. Xem ra là vì vừa mới tấn cấp Thất cấp yêu thú không lâu, hắc sắc hỏa diễm cũng không nhiều, nên phải bảo lưu.

- Tốt, chính là ở đây.

Phía sau hơn mười dặm đó là Lưu Vân Tông, Nhàn Vân Tử đình chỉ di động, cùng Thiên Ma Mãng đọ sức, khắc khí và ô quang tung hoành.

Tê!

Nhàn Vân Tử quá linh hoạt, Thiên Ma Mãng rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nhất thời nửa khắc không cách nào đánh trúng hắn. Thiên Ma Mãng lại mở rộng miệng, phun ra một luồng hắc sắc hỏa diễm về phía Nhàn Vân Tử, hỏa diễm như có linh tính, phong tỏa lộ tuyến tránh lui của Nhàn Vân Tử.

- Vân Long Cửu Chuyển!

Thân hình xoay tròn, Nhàn Vân Tử liên tiếp lóe ra tám lần, mới thoát khỏi hắc sắc hỏa diễm phong tỏa, bất quá trên người trường bào đã bị đốt cháy một ít, Nhàn Vân Tử quyết định thật nhanh, chặt đứt trường bào bị thiêu đốt, hắc sắc hỏa diễm không gì không thể thiêu đốt, dính một chút trên người không chết cũng tàn.

Một người thú thú động tĩnh quá lớn, thân ở Lưu Vân Tông, Thiên Lôi Tán Nhân cảm ứng được khí tức của Nhàn Vân Tử, sắc mặt biến đổi, bất kể không đánh lại cũng lập tức bay vυ't ra ngoài.

Xa xa, Thiên Lôi Tán Nhân thấy hình thể thật lớn của Thiên Ma Mãng, chân nguyên hung mãnh thiêu đốt, ở bên ngoài ngưng tụ ra Thiên Lôi Chiến Giáp.

- Nhàn Vân Tử, ta đến giúp ngươi.

- Được, cẩn thận hắc sắc hỏa diễm của nó.

Kinh Vân Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenHD chấm cơm.

Diệp Trần đang ngồi xếp bằng trên bãi đá, nặng nề phun ra một hơi thở, lần này khí tức so với lần trước còn mạnh hơn, trực tiếp xuyên thủng mật thất, thâm nhập đến sát biên giới sơn thể.

- Sáu tháng, trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng khó có thể đột phá đến đệ thập tam trọng, bất quá cũng đủ, hiện tại thực lực của ta không cần quá e ngại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ.

Trường thân đứng dậy, Diệp Trần vung tay lên, cửa mật thất mở ra, thân hình lướt qua, chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Ầm ầm long!

Khu vực ngoài mười dặm Lưu Vân Tông đất rung núi chuyển, một tòa sơn phong có lẽ bị ô quang xuyên thủng, hoặc giả bị kiếm khí chém đoạn, hay trực tiếp bị vỡ thành nát bấy, hai đại cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong và một đầu Thất cấp yêu thú Thiên Ma Mãng chiến đấu động tĩnh thập phần đáng sợ.

- Thiên Lôi Liên Kích!

Trên lôi châu đã tích súc đủ lôi hệ chân khí, Thiên Lôi Tán Nhân hét lớn một tiếng, thôi động lôi châu phát ra từng đạo lôi điện về phía Thiên Ma Mãng, lôi điện như mâu, lưu lại trên lân phiến bên ngoài cơ thể Thiên Ma Mãng một cái khe cỡ ngón tay, hồ quang tinh mịn như tơ nhện không ngừng lóe ra.

Có Thiên Lôi Tán Nhân trợ giúp, Nhàn Vân Tử dễ thở hơn nhiều, bất quá cho tới bây giờ, hai người đối với phòng ngự của Thiên Ma Mãng không có chút biện pháp nào. Thiên Ma Mãng này tuy rằng mới vừa tấn cấp không lâu, còn chưa hoàn toàn kích phát tiềm lực của Thất cấp yêu thú, nhưng huyết mạch Ma Long theo đẳng cấp đề cao, sẽ mang đến tác dụng càng lúc càng lớn. Hiện tại Thiên Ma Mãng đã cùng Thất cấp yêu thú bá chủ không sai biệt lắm, cho nó một đoạn thời gian, sẽ vượt qua việt tuyệt đại bộ phân Thất cấp yêu thú bá chủ.

- Nhàn Vân Tử, không được không được! Hai chúng ta toàn lực công kích đều không thể hoàn toàn phá mở phòng ngự của Thiên Ma Mãng.

Thiên Lôi Tán Nhân cười khổ, Thiên Ma Mãng tại trong Thất cấp xà loại yêu thú chỉ có thể coi là tiểu tử, nhưng đối với nhân loại mà nói, thân thể dài trên trăm mét đã rất khoa trương, trên lân phiến tạo thành cái khe rất nhỏ không thể tạo thành một chút thương tổn nào với nó, trừ phi bọn họ có thể một kích phá mở phòng ngự của nó, xuyên thấu đến bên trong.

Một kiếm chém lướt qua đầu Thiên Ma Mãng, Nhàn Vân Tử lắc mình sang một bên, thoáng thở dốc nói:

- Muốn một kích phá vỡ phòng ngự không quá khả năng, chỉ có tiến hành đả kích nhiều lần đối với nó, để nó thụ thương.

- Được rồi, ngươi cho ta tranh thủ cơ hội, ta muốn xem Thiên Lôi Nhất Kích có thể làm nó thụ thương hay không?

Thiên Lôi Nhất Kích là sát chiêu lớn nhất của Thiên Lôi Tán Nhân, bất quá sát chiêu này rất ít dùng cho quyết đấu, bởi vì ngoài thời gian súc tích rất lâu, tiêu hao chân nguyên thập phần kinh người, trên cơ bản, Thiên Lôi Tán Nhân ở vào thời kì toàn thịnh cũng chỉ có thể thi triển hai ba lần Thiên Lôi Nhất Kích, một kích sẽ tiêu hao ngoài tam thành chân nguyên, tương ứng với, lực phá hoại của Thiên Lôi Nhất Kích tuyệt đối đáng sợ, đây là hi sinh ưu thế khác để đổi lấy sát chiêu công kích siêu cường.

Chốc lát trôi qua, dưới Nhàn Vân Tử kiềm chế, Thiên Lôi Tán Nhân hướng phía Thiên Ma Mãng phát động Thiên Lôi Nhất Kích.

Tạp sát!

Cổ của Thiên Ma Mãng là chỗ hở nhiều nhất, chịu một kích này, lân phiến rốt cục rơi ra tung tóe, lôi quang như mâu theo vết thương quán chú đi vào.

Ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu dài đáng sợ, Thiên Ma Mãng thân thể đau nhức uốn cong lại một chỗ, tựa như con giun chui ra khỏi bùn đất, cuộn thành một đoàn, liên tục cuộn xoắn. chút công kích ấy tự nhiên không có khả năng khiến nó bị thương nặng, chỉ là tổn thương da thịt mà thôi, nhưng loại đau đơn này cũng rất rõ ràng.

Hô!

Trong cuồng nộ, Thiên Ma Mãng bất chấp cái khác, há mồm phun ra cự lượng hắc sắc hỏa diễm về phía hai người, hỏa diễm hung mãnh như nước thủy triều, phô thiên cái địa.

- Lui!

Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân xoay người bay vυ't, tốc độ đề thăng tới cực hạn, hắc sắc hỏa diễm hung mãnh thì đuổi ở phía sau bọn họ, cách nhau không đến mười thước.

- Thanh Liên Mạn Không!

Chính vào lúc này, trên ngọn núi này không từ lúc nào có thêm một bóng người, bóng người chém ra một kiếm về phía hắc sắc hỏa diễm.

Hư không bị ngừng lại, bĩnh tĩnh như hồ nước, từng đóa Thanh Liên Mạn Không do khí lưu phong duệ tổ hợp thành phóng ra, cực nhanh phô trương ra, để hắc sắc hỏa diễm bị bao phủ vào bên trong.

Xuy xuy!

Hắc sắc hỏa diễm uy lực thập phần đáng sợ, một mảnh Thanh Liên bị đốt thành tro bụi, hư không đang bình ổn trở nên như kinh đào hãi lãng, xuất hiện từng đạo vết rách chân không, bất quá trải qua một màn này, động lực của hắc sắc hỏa diễm hoàn toàn bị tiêu trừ, chỉ là càng không ngừng thiêu đốt mà thôi.

- Diệp Trần!

Trên mặt Nhàn Vân Tử hiện lên ý mừng.

Thân hình lướt tới, Diệp Trần xuất hiện bên cạnh hai người:

- Nhàn Vân Tử tiền bối, Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Lập tức, Nhàn Vân Tử kể nguyên nhân kết quả sự tình cho Diệp Trần nghe.

Diệp Trần nhìn Thiên Ma Mãng liếc mắt:

- Đây là Thiên Ma Mãng? Xác thực rất khó chơi, không đem nó đuổi ra khỏi Tịch Tĩnh Sơn Mạch, thủy chung là tai họa.

Hắn nghe qua tên tuổi của Thiên Ma Mãng, loại Thất cấp yêu thú ẩn chứa huyết mạch Ma Long này rất khó gϊếŧ chết, sinh mệnh lực cường hãn không thể tưởng tượng. Tuy rằng Diệp Trần thực lực bạo tăng, có thể chống lại thậm chí đánh bại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nhưng cự ly đánh chết Thiên Ma Mãng còn cách rất lớn.

- Diệp Trần, bế quan sáu tháng, ngươi đạt được tới cảnh giới gì rồi?

Thiên Lôi Tán Nhân thấy một kiếm kia của Diệp Trần so với sáu tháng trước uy lực lớn hơn nhiều, hầu như có thể khốn chết một vị cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ dưới trạng thái thiêu đốt, không khỏi hiếu kỳ hỏi.