Cười khổ một tiếng, Diệp Trần xem như phục Thận thú, nếu không phải mình tâm sinhh hoài nghi, linh hồn lực vô cùng cường hãn, chỉ sợ làm theo lời đối phương thật.
Cẩn thận kiểm tra lại, thấy không có dấu vết gì, Diệp Trần nhất thời bước ra khỏi thạch động.
Ngoài thạch động là bình địa mọc đầy cỏ hoang, cây cầu đá chỉ là một tảng đá lớn, về phần khe rãnh là thực, bên dưới là hồ nước.
Men theo lối đi, Diệp Trần lướt xuống núi.
Một lúc sau.
Hình ảnh con thuyền bị mất xuất hiện trong tầm mắt, ở đó đang đứng mười mấy người, trong đó có cả một thiếu nữ mặc váy màu vàng, thiếu nữ dung mạo mỹ lệ, khí chất sạch sẽ.
Nếu không có gì bất ngờ, thiếu nữ chính là cháu gái Khúc Hinh Dĩnh của lão giả.
- Diệp thiếu hiệp, tìm thấy cháu gái ta rồi.
Lão giả tươi cười.
Diệp Trần xoa xoa mũi,
- Tốt quá. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn
Khúc Minh hỏi:
- Bên ngươi không xảy ra chuyện gì chứ!
- Không, không có.
Diệp Trần không định làm phức tạp câu chuyện, dù sao mục tiêu là tìm Khúc Hinh Dĩnh, cần gì phải nói ra chuyện Thận thú.
- Không có thì tốt, chúng ta về thôi! Trời cũng không còn sớm nữa.
Lão giả gật đầu nói.
Con thuyền bị bỏ lại chỗ cũ, mọi người lên thiết mộc thuyền, quay trở lại lộ tuyến cũ.
Trên đường về, yêu thú không những không giảm bớt mà ngược lại, bởi vì đã gần về chiều, càng thêm nguy hiểm, may mà có Diệp Trần và Khúc Minh bảo vệ, nên mới không lệch khỏi lộ tuyến.
Khi những tia nắng cuối cùng biến mất nơi chân trời, mọi người mới về đến Bàn Sơn Đảo.
Một đêm vô sự!
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Trần cáo từ mọi người.
Về phần Khúc Minh khó khăn lắm mới quay về một chuyến, chuẩn bị ở thêm vài ngày, dù sao lời nguyền Bàn Sơn Đảo thường phát sinh giữa tháng thứ hai và tháng thứ ba, tháng thứ nhất và tháng thứ hai không có gì nguy hiểm, Khúc Minh mới về được một ngày mà thôi.
Trên Cổ Thủy Hồ, sóng nước lăn tăn, một người dẫm chân khúc cây khô, lao nhanh về phía trước.
- Tháng sáu là cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn, không biết thập đại đệ tử nội môn có những nhân vật nào.
Y bào màu nguyệt bạch tung bay phấp phới, Diệp Trần vừa ngắm phong cảnh trong hồ, vừa trầm tư suy nghĩ.
Nửa ngày sau, Diệp Trần lên bờ.
Khiến hắn khóc dở mếu dở là chưởng quầy và đồng bọn Cổ Thủy tửu lâu đều đã biến mất không chút dấu vết, về phần ngựa của hắn và Khúc Minh đương nhiên cũng không còn.
Hai người cưỡi đều là hắc tông mã, một con trị giá sáu vạn lạng bạc trở lên, cộng lại là mười hai vạn lạng, đủ để một người bình thường sống thoải mái mười đời, nếu như không muốn sống bình thường, cũng có thể mua một trang viên nhỏ, tự mình trở thành lão gia, có ba thê bốn thϊếp, nha hoàn vô số, tóm lại, cả đời vô lo vô nghĩ, cái gì cũng có.
- Hi vọng vận khí của chúng được tốt mãi, đừng gặp lại mình.
Diệp Trần không quan tâm đến hắc tông mã, chỉ là rất phản cảm với những kẻ mượn gió bẻ măng, nếu như để hắn gặp lại, sẽ không ngại tiễn chúng vào ngục, ăn cơm tù cả đời.
Thân hình lóe lên, Diệp Trần lướt đi như bay.
...
Cổ Tuyền trấn.
Hoa Tiên tửu lầu.
Chủ nhân của tửu lầu này là một thiếu phụ xinh đẹp, tuổi không quá hai mươi lăm, phu quân là kiếm khách nổi danh trong vùng, danh khí rất lớn, bản thân nàng cũng là một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, nhân xưng Hoa Tiên Tử, từ khi nàng kinh doanh tửu lầu đến nay, lợi nhuận phát triển không ngừng, tên tuổi không kém gì phu quân.
Tầng hai tửu lầu, không ít khách giang hồ đang ngồi trên đó uống rượu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại buông lời chòng ghẹo bà chủ.
- Bà chủ, vị kia nhà nàng mấy năm rồi không xuất thủ, không biết kiếm pháp bây giờ đạt đến trình độ nào?
Có người mượn tiếng phu quân nàng, bắt chuyện với Hoa Tiên Tử.
Hoa Tiên Tử nửa cười nửa không nói:
- Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng theo lời chàng nói, một kiếm chém đứt nước sông không thành vấn đề.
- Một kiếm chém đứt nước sông!
Một số khách giang hồ quay sang nhìn nhau, Kim Thủy Hà là một con sông lớn gần Cổ Tuyền trấn, chỗ rộng nhất có hàng trăm mét, chỗ hẹp nhất cũng hơn trăm mét, cho dù một kiếm chém đứt chỗ hẹp nhất, cũng không phải chuyện đùa, trừ kiếm pháp bản thân cường hãn không nói, tu vi chí ít đạt đến Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong, thậm chí Bão Nguyên Cảnh trung kì.
Hoa Tiên Tử thu hết thần tình của mọi người vào trong tầm mắt, thầm gật đầu thỏa mãn, từ lúc mở Hoa Tiên tửu lầu đến nay, không biết có bao nhiêu người thèm thuồng sắc đẹp của nàng, nếu như không phải ngại danh khí và thực lực của phu quân, người đến cưỡng đoạt nàng cũng có, bây giờ cảnh tỉnh là chuyện nên làm.
- Nàng tìm được một vị phu quân tốt đấy! Hai mươi sáu tuổi đạt đến cảnh giới đó, đủ để sánh ngang với các đệ tử tông môn.
- Đâu có!
Hoa Tiên Tử vừa nói vừa liếc mắt sang vị trí gần cửa sổ, ở đó ngồi một vị thiếu niên thân khoác y bào màu nguyệt bạch, dung mạo thanh tú tuấn dật.
Lúc này, có người nói:
- Tháng sáu sắp đến rồi, cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn của Lưu Vân Tông chắc sắp bắt đầu rồi, nói thật, ta thực sự muốn đến xem sao.
- Ta cũng muốn đến xem! Đáng tiếc không có người mời.
- Mời ngươi? Nằm mơ à! Một số Võ giả Bão Nguyên Cảnh đều không được mời, đừng nói chi là ngươi, trừ phi ngươi là thân thích của một vị Trưởng lão nội môn Lưu Vân Tông nào đó may ra mới có chút khả năng.
- Chỉ là nói thôi mà, đúng rồi, Hoa Tiên Tử, phu quân của nàng có được mời không.
Hoa Tiên Tử gậy gật đầu,
- Thư mời mười ngày trước đã gửi đến, nhưng phu quân của ta đang bế quan, cũng không biết có kịp hay không.
Phu quân nàng tên Tống Thanh Vân, nhân xưng Thanh Vân kiếm khách, hai mươi mốt tuổi bước vào Bão Nguyên Cảnh, một tay kiếm pháp lợi hại vạn phần, ở Thiên Phong Quốc cũng có chút tên tuổi, nếu không sao lại được Lưu Vân Tông mời đến xem cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn.
- Chậc chậc, được Lưu Vân Tông mời là vinh hạnh to lớn, nhưng với uy danh của Thanh Vân kiếm khách, được mời là lẽ đương nhiên, khu vực này trừ Thanh Vân kiếm khách ra, cũng chỉ còn lão què và ngũ nhạc chưởng Bùi Trung Lập được mời.
- Bùi Trung Lập, người này không phải phụ thân Bùi Thiếu Khanh, một trong thập đại đệ tử nội môn Lưu Vân Tông sao?
- Ừm, mấy trăm dặm vuông quanh đây Bùi gia là đệ nhất gia tộc, mà Bùi Thiếu Khanh kia cũng là người có danh khí, mười hai tuổi trở thành Đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông, mười ba tuổi đệ tử nội môn, năm nay mới mười sáu tuổi, trở thành một trong thập đại đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, không lọt khỏi ngũ cường.
- Bùi Thiếu Khanh, người này đúng là rất ưu tú, nhưng đừng thấy thái độ hắn hòa khí, giao thủ với người khác chẳng hòa khí chút nào, thập phần hung tàn.
- Nếu không có gì ngạc nhiên, người này rất có khả năng lọt vào tam cường, nói không chừng còn tranh đoạt hạng nhất.
- Khó lắm, bạn thân của Bùi Thiếu Khanh, quỷ kiếm Lý Cuồng cũng không thể khinh thường, nghe nói hai năm trước từng được một bộ kiếm pháp địa cấp sơ giai, cho dù chỉ lĩnh ngộ được sáu bảy phần cũng để để hắn ngạo thị quần hùng.