Bây giờ là hai mươi ba giờ, hai mươi phút, ngày mười một tháng mười một, năm 2006, tôi tin chắc rằng các bạn nghe đài quen thuộc đã nhận ra “Đường sách thênh thang” của ngày hôm nay khác hẳn với thường ngày. Vâng, hôm nay là chương trình phát thanh trực tiếp.
- Hôm nay tôi muốn giới thiệu tới các bạn cuốn tự truyện của một nữ nhân vật đặc biệt, bà chính là cựu đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ – Hillary Clinton. Gần đây, Hillary tuyên bố sẽ tham gia tranh cử tổng thống nhiệm kỳ tới. Nếu chiến dịch thành công, bà sẽ tạo nên rất nhiều kì tích trong lịch sử nước Mỹ. Trên thực tế, Hillary là hình tượng tiêu biểu cho tuýp phụ nữ hiện đại, là thần tượng đáng ngưỡng mộ của rất nhiều công nhân viên chức nữ. Hôm nay tôi muốn giới thiệu tới các bạn, cuốn sách xuất bản năm 2003 “Living story” của người phụ nữ thành đạt này.
- Cuốn sách miêu tả cuộc sống tại Nhà trắng, không chỉ dừng ở những sự kiện mắt xích, mà còn miêu tả con người Hillary từ thời ấu thơ, đến khi trưởng thành và rồi bước sang tuổi trung niên. Thư Lộ cho rằng, chính sự khác biệt đã khiến bà trở thành một trong những đệ nhất phu nhất được chú ý nhiều nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Từ Jacqueline[1] cho tới Nancy[2] và ngay cả Laura[3] bây giờ, sự chú ý mà họ dành được e chỉ bắt nguồn từ cương vị Đệ nhất phu nhân và họ từng sống trong Nhà Trắng. Nếu để họ viết lên cuốn sách này, biết đâu cuốn sách sẽ mang tên “Cuộc sống trong Nhà trắng của tôi”. Còn Hillary lại có thể lấy bất kỳ một cái tên nào, bởi tất cả đều đại diện cho sự thành công của bà.
- Trên mạng từng đăng một câu chuyện cười về cựu phu nhân tổng thống, nội dung như sau: Clinton và Hillary đang ngồi trong xe, tình cờ nhìn thấy người bạn trai thời đại học của Hillary lếch thếch đứng bên đường, Clinton dí dỏm nói: “Này, nếu năm xưa em lấy anh ta, thì bây giờ em đã không ngồi cạnh anh”. Hillary lạnh nhạt phản bác: “Nếu năm xưa em lấy anh ta, thì người ngồi đây bây giờ đã không phải anh.”
- Quả là người phụ nữ sắc sảo, phải không nào? Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về người phụ nữ, vậy chúng ta hãy cùng đọc “Living story”
oOo
Thư Lộ nhớ mãi tháng mười hai năm 1999, thông qua xét duyệt của đài phát thanh, “Đường sách thênh thang” đã trở thành tiết mục trường kỳ cố định, đồng nghiệp trong tổ nhảy nhót reo vui, đạo diễn mua rất nhiều KFC gọi là khao quân.
Trong giờ giải lao giữa lúc thu âm, Tiểu Man đột nhiên hỏi Thư Lộ.
- Cậu với cái anh giáo sư kia đến đâu rồi?
- Giáo sư nào?
- … – Tiểu Man quắc mắc, tỏ thái độ ra mặt: – Chính cái lão trong thư viện đó.
- Bùi Gia Tu á? Thì vẫn là bạn.
- Tớ không thấy vậy.
Tiểu Man nói bằng giọng điệu sành sỏi của người “từng trải”.
Thư Lộ dở khóc dở cười, nhẽ nào phải nói, đàn ông và đàn bà ở đời chỉ tồn tại một kiểu quan hệ?
- Hoặc cậu có ý với anh ấy, hoặc anh ấy có ý với cậu, hoặc cả hai cùng có ý với nhau.
Thư Lộ nghệt mặt khó hiểu:
- Sao lại thế?!
- Bằng không tại sao các cậu lại gặp nhau hằng tuần, các cậu đang hẹn hò còn gì?
Giọng điệu của Tiểu Man trong cảm nhận của Thư Lộ chẳng khác nào lời thoại trong opera soap[4] của đài NBC[5], bởi lúc nói chuyện với cô ấy, Thư Lộ có cảm giác mình đang sắm một vai trong soap opera.
- Đương nhiên không phải, bọn tớ tới thư viện, thư viện chứ không phải rạp chiếu phim, công viên, hay quán cà phê, hoặc bar.
- Nhưng chung quy vẫn là hẹn hò, đúng chưa?
Một biểu cảm thường thấy trong opera soap đang hiện sờ sờ trên mặt Tiểu Man: “Cô em đừng hòng lừa chị”.
- Thôi thôi, cứ cho là vậy. – Thư Lộ nhún nhường. – Nhưng bọn tớ ai làm việc người nấy…
Tiểu Man thấy đạo diễn ra hiệu chuẩn bị bắt đầu, cô liền ngắt lời Thư Lộ:
- Nói gì thì nói, tóm lại là đang hẹn hò… Xin chào các bạn đây là chuyên mục “Đường sách thênh thang”…
Trông vẻ đắc ý của Tiểu Man mà Thư Lộ uất nghẹn mất một lúc.
Chiều thứ Bảy, núp sau cuốn sách đang cầm trên tay, Thư Lộ len lén quan sát Gia Tu ở phía đối diện, anh đang chăm chú đọc báo cáo phân tích số liệu của mình.
Chắc không phải hẹn hò đâu, Thư Lộ nghĩ thầm, nhưng đúng là thứ Bảy nào họ cũng gặp nhau ở thư viện, thực ra không thể gọi là hẹn được, vì hai người chưa từng gọi điện quyết định cuối tuần gặp nhau. Thế mà cứ đúng một giờ chiều thứ Bảy hằng tuần, người đến trước sẽ đứng tại cổng thư viện đợi người đến sau.
Thư Lộ buồn bực gãi đầu, có đúng là hẹn hò không nhỉ?
- Sao vậy? – Mắt Gia Tu vẫn nhìn lom lom bản báo cáo trước mặt.
- Dạ?
- Một tiếng đồng hồ qua, em vừa nhìn trộm tôi vừa nghĩ ngợi.
Thư Lộ sửng sốt nhìn anh, đành dùng quyển sách che đi khuôn mặt ửng hồng của mình:
- Đâu… làm gì có.
Gia Tu nhún vai, đoạn tiếp tục đọc báo cáo của mình
Thư Lộ cúi gằm mặt, làm như đang coi sách.
Qua mấy giây, cô mới buột miệng hỏi:
- Anh nói…
-?
- Chúng mình thế này… có được coi là hẹn hò không…?
Gia Tu ngẩng đầu nhìn cô, dường như thông qua biểu cảm của cô, anh có thể hiểu được lý do vì sao cô lại hỏi như vậy.
- Chắc thế rồi.
- …. Gì ạ? – Thư Lộ trợn mắt nhìn anh.
- Em định nghĩa hẹn hò như thế nào? – Anh nửa cười nửa không nhìn cô.
- … Thì, định nghĩa như bình thường.
Anh vẫn nhìn cô, lặng lẽ không nói gì, chẳng rõ có hiểu ý cô không.
- Ý em là… – Cô ngập ngừng trong giây lát, đầu cân nhắc phải nói thế nào để bớt lúng túng: – Hẹn hò giữa nam và nữ đó.
- Vậy không tính.
Câu trả lời chắc nịch của Gia Tu khiến Thư Lộ ngẩn người. Anh mỉm cười bổ sung thêm.:
- Vì chúng ta không phải bạn trai, bạn gái.
Thư Lộ vội vàng phụ hoạ:
- Phải phải, chúng ta không phải bạn trai, bạn gái.
- Nhưng vẫn tính là hẹn hò.
- …
Thư Lộ nhìn anh già ngồi đối diện, một ý nghĩ siêu cấp khủng bố lần đầu tiên nảy ra trong đầu cô: Không phải anh già đang ve vãn mình đó chứ?!
Lần tiếp theo gặp hai đứa cháu của Bùi Gia Tu, đứa em lấy dép cho Thư Lộ, gọi một tiếng “Côôôôôô” bằng chất giọng ngọt lịm…
- … – Động tác thay dép của Thư Lộ bỗng cứng đờ: – Gọi chị là được rồi.
Thư Lộ liếc trộm Gia Tu, dường như anh chẳng có biểu cảm gì.
Hôm nay Thư Lộ bắt đầu một công việc mới, đó là giảng bài cho hai đứa nhỏ, hướng dẫn chúng viết văn.
Sau tiết học, để tăng thêm uy tín cho bản thân, Thư Lộ bèn hớn hở khoe rằng:
- Chị làm MC ột chương trình đọc sách ở đài phát thanh, mấy đứa nghe chương trình của chị chưa?
Hai anh em đồng loạt lắc đầu, mắt đứa em mở tròn xoe:
- Chú nói tiết mục của chị phát tầm muộn, trước mười rưỡi bọn em phải lên giường đi ngủ rồi. Với cả chú còn nói, tiết mục phát sau mười một giờ là dành cho người lớn, bọn em không được xem, cũng không nên nghe.
- …
Thư Lộ á khẩu, đành hậm hực gật đầu, khuyến khích bọn trẻ nên đi ngủ sớm.
Đợi hai đứa nhỏ về phòng, Thư Lộ liền túm lấy Gia Tu đang mải xem tin tức trên ghế sô pha, đoạn thấp giọng hạch hỏi:
- Sao anh lại bảo tiết mục của em là “tiết mục dành cho người lớn”!
- Đâu có, tôi chỉ bảo với hai đứa nó là những tiết mục phát sau mười một giờ chỉ dành cho người lớn xem và nghe thôi, có gì sai à.
- Nhưng tiết mục của em rất lành mạnh mà.
- Thế các em có giới thiệu Kim Bình Mai không?
Thư Lộ ngẫm một lúc:
- Nếu cần thì cũng có.
- Nếu Nhã Văn hỏi anh Kim Bình Mai viết về cái gì thì tôi phải trả lời làm sao.
- Làm gì có chuyện. – Thư Lộ ngồi xuống, vuốt tóc nói: – Bọn nhỏ bây giờ chẳng ham hố đọc cổ văn đâu. Với cả, mấy loại sách đó em xem từ hồi lớp một kìa, đừng tưởng trẻ con thì không hiểu gì.
Lần này đến lượt Gia Tu trợn tròn con mắt.
Trên đường về nhà, trong taxi, Thư Lộ chợt nhận ra, ngày hôm nay cô thường xuyên liếc nhìn Gia Tu ngồi cạnh bên. Bằng mọi nỗ lực, Thư Lộ quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bàn tay lạnh ngắt bụm kín mặt mình, cảm giác nóng rang.
Hai người bọn họ thật khác biệt, rõ ràng họ đang sống ở những thời đại khác nhau.
- Hôm nay hình như em có rất nhiều tâm sự. – Bỗng Gia Tu lên tiếng.
- Đâu… – Cô trả lời lấy lệ, rồi đến chính cô cũng thấy mình thiếu chân thật, bèn bổ sung thêm: – Chắc do dạo này lu bù công việc.
- Thứ Bảy tuần sau tôi không đến thư viện được.
- Sao lại thế? – Thư Lộ buột miệng hỏi.
- Tôi phải tới dự một bữa tiệc.
Thư Lộ làm bộ quái đản nói:
- Anh mà cũng đi dự tiệc á, em tưởng anh chỉ tham gia hội thảo học thuật thôi.
- Tiệc tùng thường là hội thảo học thuật.
Anh trả lời một cách bí ẩn.
Cô bĩu môi nhìn anh. So với thanh niên bọn cô, anh già quả nhiên có nhiều hoạt động ha. Không ngờ giờ này tuần sau, có khả năng cô sẽ phải lết về nhà một mình, thành thử tâm trạng cứ buồn bực khó chịu.
- Em muốn đi cùng không.
Đột nhiên anh hỏi, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ với vẻ dửng dưng như bánh chưng ngày tết.
- Em á? Đi để làm gì?
- Để ăn.
Anh quay sang nhìn cô.
- Lần nào tôi đi cũng chỉ để ăn, gọi là lướt qua, rồi về nhà trước chín giờ.
Thư Lộ tin chắc một điều, chắc chắn Gia Tu đã nhìn thấy sự dao động trong mắt cô, bằng không, anh sẽ không khoe ra cái vẻ tủm tỉm hiếm hoi đó.
Chiều thứ Tư, theo lệ, Thư Lộ và Tiểu Man cặm cụi lên kịch bản trong văn phòng, ngoài trời cơn mưa bất ngờ kéo đến như thác đổ, Thư Lộ bước đến bên cửa sổ, bảo:
- Chẳng rõ thứ Bảy tuần này có mưa không?
- Cậu đi đâu à?
- Ừ.
- Với anh giáo sư?
- Anh ấy không phải giáo sư.
- Ờ, thế đi đâu?
- Ăn tiệc.
Thư Man huýt sáo nói:
- Xem chừng lão già này không phải người biết an phận thủ thường.
- Là sao?
- Chẳng sao cả, tớ cho cậu một lời khuyên chân thành: Tuyệt đối đừng uống rượu.
Thư Lộ lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh ấy không phải loại người đó.
- Tớ biết. Tớ chỉ nhắc cậu cẩn thận thôi.
Tiểu Man bật cười, đoạn nhấc quyển sổ ghi chép:
- Tớ cũng hy vọng thứ Bảy không mưa, tối đó tớ còn phải đến Phố Đông phỏng vấn một tác giả trung niên, trời mà mưa là tối về phiền lắm.
Hôm đó tan làm về, Thư Lộ đến bách hoá Từ Gia Hối[6] mua một chiếc váy liền mà bình thường cô chẳng bao giờ mặc. Trên đường về nhà, cô cẩn thận bọc chiếc váy trong túi giấy, tránh bị ướt.
Trước lúc đi ngủ, cô còn soi gương ngắm mình trong bộ váy mới, thấy khá hài lòng, xong rồi bỗng nghĩ tới một việc, mình ăn vận trang điểm lộng lẫy cỡ vậy, nhưng nhỡ anh già chỉ mặc vét tông thôi thì sao nhở?
Càng nghĩ lan man, phần hăng hái càng tụt dốc không phanh.
Thư Lộ chán nản nằm vật xuống giường, bỗng dưng cảm thấy, mình chẳng hiểu gì về lão cả.
Sáng thứ Bảy trời vẫn mưa, đến trưa bỗng chuyển nắng, tầm chiều, nước đọng trên đường đã khô cong. Ba giờ chiều, mẹ gọi Thư Lộ ra nghe điện thoại, còn úp mở nói:
- Con trai gọi đó, giọng lạ hoắc.
Cô thắc mắc nhận điện thoại, ra là Gia Tu.
- Tôi ốm rồi. – Câu đầu tiên anh đã nói vậy: – Năm giờ tôi qua đón em.
- Dạ.
Tự nhiên cô thấy hơi thấp thỏm.
- Lát nữa gặp.
Nói rồi anh thẳng thừng cúp máy.
Đúng năm giờ chiều, Gia Tu ngồi taxi đợi dưới lầu, áo xống chỉnh tề, thậm chí còn thắt cả nơ cổ.
Lại một lần nữa, Thư Lộ thấy mình chẳng hiểu gì về anh già cả. Bởi lẽ anh mặc vest nom lịch lãm khác thường, lúc anh giúp cô mở cửa xe, Thư Lộ bỗng nhen nhóm một cảm giác lạ lùng.
Hai người không hề nói chuyện trên đường đi, ai nấy đều quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như không dám đối diện nhau.
Tiệc rượu tổ chức tại khách sạn cao cấp toạ lạc cạnh toà nhà làm việc của Gia Tu. Lúc chạm chân đến cửa, Gia Tu bỗng đề nghị:
- Tốt nhất em nên khoác tay tôi.
Nói rồi anh liền nhấc cánh tay lên, Thư Lộ chỉ còn nước khoác tay anh. Cô thấy tay mình run run, không rõ vì lạnh hay vì căng thẳng. Mà căng thẳng cái chi? Thư Lộ nghĩ, chắc chắn do lạnh quá đó mà.
Nhiều người tiến lại gần chào hỏi anh già. Anh già cũng bắt chuyện thăm hỏi nhiều người. Nhưng điều khiến Thư Lộ thất vọng nhất là, chẳng có thứ gì ngon nghẻ để ăn cả. Đã thế, Gia Tu còn đáp:
- Tôi từng nói có nhiều đồ ăn ngon à?
Lòng vòng một lúc, đám lãnh đạo mới lục tục lên sân khấu phát biểu, Gia Tu cũng nằm trong số đó. Thư Lộ có cảm giác miếng bánh ga tô đang nghẹn cứng nơi cổ họng. Thế rồi mọi người tiếp tục trò chuyện theo từng tốp, có người tới chạm cốc với Gia Tu, khiến Thư Lộ khó tránh khỏi uống thêm vài ly.
Chín giờ, Gia Tu cúi đầu nói nhỏ với cô:
- Chúng ta về đi, tôi đưa em về trước, tôi thấy hơi mệt.
Thư Lộ nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh, giọng khàn hơn rồi đó. Hai người đành lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Trên taxi, họ vẫn câm lặng làm thinh chẳng hé môi, nhưng lý do là bởi Gia Tu đang thiu thiu ngủ. Đầu anh nghiêng sang một bên, tựa như đã chìm vào giấc ngủ sâu. Thư Lộ nghĩ thầm chắc anh thấy khó chịu trong người lắm, chẳng phải anh nói mình bị ốm đó thôi.
Thư Lộ bất ngờ yêu cầu tài xế đổi hướng, chạy về phía nhà Gia Tu.
Thực ra cô cũng chẳng biết địa chỉ cụ thể đâu, lúc gần tới nơi, mới đành lay anh dậy.
- Sao? – Anh nhìn cô: – Chẳng đã nói đưa em về trước à?
- Nhưng em thấy anh mệt người, nên đưa anh về nhà trước.
Thư Lộ khăng khăng như vậy, Gia Tu đành đồng ý.
Ngồi xuống sô pha, Gia Tu bắt đầu sai bảo Thư Lộ:
- Thuốc ho và thuốc viên đều trong tủ lạnh, em cắm bình điện rồi đun ít nước nóng.
Thấy Gia Tu thản nhiên nhấc chiếc chăn len trên ghế sô pha bọc kín người, tự nhiên Thư Lộ thấy hối hận – em chỉ bảo tiễn anh về thôi, chớ có nói sẽ phục vụ anh đâu cơ chứ.
- Bố mẹ anh đâu? – Vừa lấy thuốc, Thư Lộ vừa hỏi.
- Ở bên Mỹ với chị gái tôi.
Thư Lộ trợn mắt hỏi:
- Anh sống một mình?
Cô ngưỡng mộ anh quá xá. Đối với những người trẻ tuổi vừa đi làm, cuộc sống không bố mẹ mới là tự do đích thực.
- Tôi già đến mức đủ để sống một mình.
Thư Lộ đặt thuốc nước và thuốc viên xuống bên cạnh Gia Tu, bất lực nói:
- Nhưng người già chưa hẳn đã biết cách chăm sóc bản thân.
Anh không ngó cô, mà dốc thẳng thuốc xuống họng.
Qua một lúc rất lâu, anh mới thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ Thư Lộ mới phát hiện ra rằng, mới rồi anh tập trung để uống thuốc.
- Chẳng nhẽ hồi nhỏ, anh từng bị thuốc mắc nghẹn ở cổ, đắng đến nỗi buồn nôn nhưng không thể nhè ra hả.
Vẻ mặt của anh già như thể một cậu bé con vừa bị bắt quả tang tè dầm ra giường, mặt hiện rõ bảy chữ: Thế quái nào mà em lại biết?
- Em cũng từng bị như thế, nhiều năm sau em vẫn có cảm giác sợ uống thuốc. Cơ mà sau đó em tự khắc phục được rồi.
-?
- Em ngậm súp lơ ở cuống họng rồi nhè ra, làm mấy mấy lần là hết sợ cái cảm giác đó. Trái lại, anh sẽ thấy thích cái kiểu nhè súp lơ…
Chưa dứt câu, đầu cô đã bị cốc một cái…
- Em tin bây giờ em chữa khỏi bệnh sợ uống thuốc, là bởi cái sợ chuyển hết sang súp lơ rồi. – Gia Tu khoằm mặt lườm cô: – Cuộc sống của em lập dị thế à?
- Gì chứ! – Thư Lộ khó hiểu nhìn anh: – Em là đứa trẻ có cuộc sống hoàn toàn bình thường.
Gia Tu cũng nhìn lại cô, vẻ nghiêm nghị dần trở nên ôn hoà.
- Có lẽ chúng ta có sự khác biệt về tư tưởng… – Anh khẽ nói.
Ánh mắt đăm đăm của anh khiến Thư Lộ mất tự nhiên, cô bèn đứng dậy ngó nghiêng nhà anh. Căn nhà có hai phòng đóng cửa im ỉm, chắc do không có người ở cùng. Phòng ngủ của anh nằm cuối hành lang, đèn chùm treo trên trần nhà toả sáng lờ mờ, căn phòng chỉ bày một tủ quần áo bự choảng, một chiếc giường bự con, và một chiếc ghế sô pha bự vĩ đại. Cô lấy làm kinh ngạc vì mình đã dùng liên tiếp những ba chữ “bự” để miêu tả chúng, nhưng quả thực mấy thứ đồ đó đều thuộc loại BIG SIZE, người không biết thể nào cũng nghĩ chắc Diêu Minh[7] sống ở đây mất.
- Trước kia anh nặng một trăm cân hả? Sao đồ đạc trong phòng đều mua ngoại cỡ thế này?
Gia Tu quấn chăn, chậm rãi rời sô pha, lê bước đến bên cô rồi nói:
- Tôi thích những thứ mang lại cảm giác thoải mái.
Bỗng nhiên, Thư Lộ nổi hứng trêu anh già, cô bèn dựa vào cửa, nói:
- Nhưng đồ ngoại cỡ không có nghĩa là “thoải mái”.
- Hm?
- Con gái ngực bự chưa chắc đã thoải mái.
Mặt mũi anh già hơi sa sầm, đoạn quắc mắt với cô. Có lẽ anh quen thói quân tử, ít gặp các bạn nhỏ bàn luận về vấn đề này.
Thư Lộ cười thầm trong bụng, thì ra điểm yếu của anh già là đây. Cuối cùng cô đã hiểu cái cảm giác “chặn họng người khác chỉ bằng một câu”, mà nhất là Bùi Gia Tu đang sắm vai “người khác” nữa chứ.
Chẳng rõ có phải do men rượu hay không mà tự nhiên cô nổi hứng rướn người, sờ trán anh già, đúng là hâm hâm nóng, xem ra bệnh thật rồi.
Gia Tu sững sờ với hành động của cô.
Thư Lộ càng cười thầm, nhẽ nào anh già chưa gần gũi con gái bao giờ?
- Muộn rồi, tôi đưa em về nhà. – Anh già bỗng nói vô cùng nghiêm túc.
- Muộn rồi ạ? Còn sớm mà. – Cô ra vẻ ghẹo anh.
Gia Tu bất lực nhìn cô:
- Ngoan nào.
Nhận ra vẻ bức rức của anh, Thư Lộ nghĩ bụng, thôi, lão đang bệnh, tha cho lần này vậy. Nhưng cô vẫn kiên quyết đòi tự về, bất kể nói thế nào thì người bệnh vẫn là to nhất.
Về đến nhà, cô gọi điện thông báo mình đã cập bến an toàn như đã hứa với anh già. Ở đầu bên kia giọng anh yếu xìu, nói thêm vài câu rồi cúp ngay tức thì.
Đêm đó, dù muộn lắm rồi nhưng Thư Lộ vẫn có cảm giác lâng lâng là lạ khi nằm trên giường, chẳng rõ vì sao, hay do men say nhỉ?
Chắc vậy rồi…
Sáng hôm sau thức giấc đã là mười hai giờ trưa. Mẹ liên tục giục cô rời giường, bởi chị gái và anh rể ghé chơi, cả nhà đang ngồi dưới bàn đợi cô dậy ăn cơm.
- Hôm qua đi đâu thế?
Chắc mẹ vừa bắn tin nên chị gái cô vừa đến đã vồn vã hỏi han.
- Đi ăn tiệc ạ.
Thư Lộ ngồi xuống, nhấc đũa, tiện thể gác một chân lên ghế, chưa được bao lâu đã phải để xuống trước lời uy hϊếp của mẹ.
- Đi với ai đó?
- Dạ?
Tự nhiên cô không muốn thú thật với Thư Linh rằng mình và Bùi Gia Tu đi với nhau. Bởi sau lần “gặp mặt” trở về, cô luôn ra sức kể lể anh già vô vị thế này, khô khan thế kia, khắt khe thế này, chặt chẽ thế kia, bây giờ khai ra chỉ còn nước đeo mo vô mặt. Vẻ dè dặt hồi xưa của mình như bị người ta ném xuống đất, không còn quan trong nữa rồi.
- Là Harry hả. – Bà chị vẫn chưa chịu thôi.
- Ôi trời…- Cô lại co chân lên, rồi lại bỏ xuống vì bị mẹ quát. – Anh ấy phiền quá, em đành phải đi.
Thư Linh và chồng liếc nhìn nhau, rất ý tứ ngậm tăm luôn tức thì. Song trên mặt lại tủm tỉm, khiến Thư Lộ lấy làm khó chịu.
Xong bữa cơm, trở về phòng mình, tự dưng Thư Lộ thấy bực bội, thế quái nào mà lại đi dự tiệc với anh già nhỉ, làm vậy chỉ khiến mối quan hệ giữa hai người thêm phần lằng nhằng…
Nghĩ đến đó, cô mới sực nhớ ra, hôm qua anh già bị bệnh, chẳng rõ tình hình thế nào rồi. Ngó ra ngoài phòng khách, thấy chị và anh rể vẫn đang nói chuyện với ba, cô bèn tranh thủ lúc cả nhà không chú ý, nhấc điện thoại cầm tay, chui tọt vào phòng mình.
Chuông reo rền rĩ một hồi lâu mới có người nhắc máy.
- A lô…- Giọng Gia Tu nghe có vẻ tệ hơn hôm qua.
- Anh… không sao chứ.
- …
- …
- Ai thế…
Thư Lộ trợn tròn mắt:
- Em là bạn nhỏ Tào Thư Lộ đây.
- À… – Phản ứng của anh dường như chậm hơn nửa nhịp: – Là em à, chuyện gì thế?
- Anh… bệnh nặng lắm ạ?
- … Chắc vậy rồi. – Anh đáp uể oải.
Thư Lộ cảm thấy mình sẽ phát điên nếu tiếp tục nói chuyện với anh theo cái kiểu câu được câu chăng thế này. Cô bèn nói:
- Vậy em qua bây giờ, anh đừng ra ngoài. Bye bye.
Cô cúp điện thoại, khẩn trương thay quần áo, rồi lao như tên bắn ra khỏi nhà trước ánh mắt ngạc nhiên của ba mẹ và anh chị. Sau đó, cô tới hiệu thuốc mua ít thuốc, đến hiệu bánh mua ít đồ ăn, xong xuôi liền phóng thẳng đến nhà anh già.
Thư Lộ ấn chuông mấy hồi mới thấy Gia Tu ra mở cửa. Tấm chăn ngày hôm qua vẫn quấn trên người anh, áo quần chưa thay, tóc rối bù, sắc mặt tệ hết biết, xem chừng tối qua sau khi cô về, anh lăn quay ra ngủ ngay tức thì.
Thư Lộ chưa chăm sóc ai bao giờ, lúc này mới thấy bản năng làm mẹ trong mình toả sáng rực rỡ. Cô đun sữa, nướng bánh mì, ép anh uống thuốc. Đâu vào đó, cuối cùng anh cũng thiu thiu ngủ trên sô pha.
Còn lại mình cô ngó nghiêng gian phòng khách vắng lạnh, bỗng đâu nghe lòng cô đơn.
Bao lâu rồi cảm giác này chưa về tìm cô? Từ lúc bắt đầu dẫn chương trình “Đường sách thênh thang”, hay từ lúc hai người hẹn nhau ở thư viện?
Từ lâu lắm rồi cô không còn đủ thời gian lẫn sức lực để mà đi nghiền ngẫm hai chữ “cô đơn”, bởi lẽ, thất tình đã là lui vào dĩ vãng, buồn phiền đã nhạt nhoà từ lâu. Cô có một công việc yêu thích, hằng ngày cô phấn đấu hết mình vì công việc; cô có bạn mới, đồng nghiệp mới, độc giả mới, gặp nhiều chuyện mới mẻ; cô đã quên mất rồi, quên mất những thất bại, những ký ức khổ đau, và thay vào đó là một tương lai đáng để mong đợi.
Vậy mà lúc này đây, sự lẻ loi vẫn tìm đến cô.
Thư Lộ đứng trước cửa sổ, ngoài trời rả rích mưa đông, hà hơi lên tấm kính một lớp mây mù, phân cách thế giới bên trong với bên ngoài.
Những lúc ở bên Gia Tu, Thư Lộ biết mình xốc nổi. Bởi anh lớn hơn cô rất nhiều, chắc chắn anh sẽ bao dung cô. Thư Lộ biết mình muốn kết bạn với anh chính bởi điểm này… Sống phép tắc và thận trọng đã thành nề nếp mất rồi, chỉ khi ở bên anh, cô mới càn rỡ một tẹo, mới buông thả một tẹo.
Chẳng rõ bao lâu sau, Gia Tu tỉnh giấc, anh từ từ nhỏm người dậy, ôm lấy đầu.
- Anh đau đầu lắm à? – Thư Lộ bước đến trước mặt anh.
- Hơi hơi.
- Đi tắm nước nóng là đỡ ngay.
Không biết anh nghe theo lời khuyên của cô, hay bởi tối qua anh chưa kịp tắm rửa, Gia Tu nhờ cô mở tủ lấy bộ quần áo sạch, đồng thời vào nhà tắm xả nước.
- Có cần qυầи ɭóŧ không ạ? – Thư Lộ láu cá cất cao giọng hỏi.
- Không cần, cảm ơn!
Câu trả lời của Gia Tu ra chiều bực bội.
Lúc anh bước ra khỏi nhà tắm, người bốc hơi hừng hực, chỉ quấn một tấm khăn to.
Thư Lộ đẩy anh vào phòng:
- Anh làm ơn quý trọng bản thân mình vào, cảm mạo đã nặng lắm rồi, lại còn hong gió.
Cô đóng cửa phòng lại, bật lò sưởi lên, tống Gia Tu vốn đang ướt rượt vào chăn, rồi cô mới yên tâm ra sô pha ngồi.
- Cảm ơn em.
Anh im như thóc từ đó đến giờ, chắc do đau đầu đây mà.
- Khỏi cảm ơn.
- Em đừng lại gần anh, kẻo bị lây là phiền đấy.
- Không sao, bây giờ anh vẫn bệnh, không lây được đâu.
- Cái thứ logic gì buồn cười vậy.
- Em có một người bạn từng nói rằng, người ta hồi phục được là do truyền hết bệnh cho người khác.
- Bạn trai à?
Dù tiếng anh vẫn hơi khàn nhưng giọng điệu châm chọc thì chẳng lẫn đi đâu được.
- Sao anh biết.
Thư Lộ ngẫm một lúc, rồi nhận ra, đúng là Dịch Phi từng nói với cô như vậy.
Anh già bật cười mấy tiếng, liền đó lại ho một chập. Sau mới nói:
- Bởi vì trước đây tôi cũng nói như vậy với bạn gái – lúc đó tôi hơi ranh mãnh.
Hai người cùng phá lên cười, vì câu nói đó, vì ký ức của mỗi người, hoặc vì những gì đã qua. Song chỉ có bản thân đương sự mới biết được.
- Bây giờ em còn tin điều đó không? – Gia Tu hỏi.
- Nói không chừng bạn gái anh còn tin đến bây giờ ấy chứ…
- Có thể lắm…
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn lên chùm đèn toả sáng tù mù trên trần nhà. Ngày đông mưa tầm tã, ngoài trời âm u khác lạ, mới ba bốn giờ chiều mà đã bật đèn.
Bỗng nhiên Thư Lộ thấy buồn buồn, bởi Gia Tu nói, đến giờ em còn tin điều đó không, bởi đến giờ cô vẫn tin câu nói ấy.
- Em có thể qua bên này không? – Gia Tu nói.
Thư Lộ bèn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên anh. Gương mặt anh tái nhợt, song rất đỗi dịu dàng, không giống với vẻ nghiêm nghị và những lúc tự kiềm chế của thường ngày.
- Em có thể ngồi xuống giường, trò chuyện với tôi không?
- Chuyện trò cái gì, anh nên đi nghỉ đi.
Thư Lộ thấy mình rõ buồn cười, rốt cuộc cô muốn nói chuyện với anh hay yêu cầu anh nên nghỉ ngơi nhỉ.
- Hôm qua… – Anh mở miệng nói: – Cảm ơn em đã ở cạnh tôi.
Cô nhoẻn miệng cười, bỗng nghĩ, lần đầu tiên anh già cảm ơn mình, phải không nhỉ?
- Cũng cảm ơn em đã chăm sóc tôi.
- Sao anh lại khách sao với em thế.
Thư Lộ ngồi xuống mép giường, chân bắt chéo, tay vỗ lưng anh.
- Không… thật sự cảm ơn em.
-?
- Cảm ơn em không chê tôi khô khan.
Thư Lộ cúi gằm mặt, xoa mũi mình. Thú thực, cô luôn mặc định anh khô như ngói, nhưng có lúc cô lại thấy cái vẻ khô khan của anh lại hoá hay hay. Liệu có được cho là lý do để anh cảm ơn cô không nhỉ?
- Tôi ít khi tiếp xúc mấy cô bé, mà nhất là độ tuổi nhỏ hơn tôi.
- Vì sao? – Cô khoanh tay trước ngực nhìn anh: – Là do anh kiêu không muốn qua lại với họ?
Gia Tu cười nhạt:
- Bọn họ có quá nhiều vấn đề và lối suy nghĩ quá phong phú, khiến tôi luôn có cảm giác mình không theo kịp. Những lúc ở cạnh nhau, thật sự tôi có cảm giác mình già mất rồi.
- Vậy anh hay qua lại với mấy cô cùng độ tuổi?
Gia Tu cười khổ:
- Em không hiểu đâu. Không phải mọi Clinton đều gặp được Hillary.
- …
Vẻ kì quái hiện rõ trên gương mặt Thư Lộ, gì với gì cơ…
- Chí ít hồi đó tôi chưa gặp được ai.
Tự nhiên thói hiếu kỳ trong cô trỗi dậy:
- Nhưng lần trước anh nói đi gặp mặt tình cũ mà.
Ánh mắt anh bỗng pha chút phức tạp, tuồng như không muốn nói. Chính lúc Thư Lộ dợm bỏ qua vấn đề này thì anh bất ngờ lên tiếng:
- Đó là mẹ của Nhã Văn và Nhã Quân.
-!
Thư Lộ thảng thốt nhìn anh.
- Hồi nhỏ, chúng tôi là hàng xóm… sau khi ly hôn với anh trai tôi, nhiều năm không quay về, chúng tôi gặp mặt là vì cô ấy muốn biết tình hình của bọn nhỏ.
- Vậy sao anh lại nói là đi gặp người yêu cũ? – Thư Lộ gãi đầu.
Gia Tu cười đắng cay:
- Vì cô ấy là người yêu cũ của tôi.
- …
- …
- Ý anh nói, anh và chị dâu trước kia từng yêu nhau?
- Phải. – Vẻ mặt anh có phần tự trào: – Trước khi cô ấy trở thành chị dâu của tôi.
- … Nói thế tức là anh bị anh trai nẫng mất bạn gái?
- …
- …
Lời vừa buột khỏi miệng, Thư Lộ bất giác trách mình nói năng bộc tuệch quá đi, thành thử chẳng biết nói gì tiếp theo cả.
- Nói đúng ra thì… – Gia Tu vươn một cánh tay gối dưới đầu: – Phải.
- À… – Ngược đời ở chỗ Thư Lộ lại là người cảm thấy bối rối.
- …
- Vậy… lúc đó anh có muốn gϊếŧ anh trai mình không?
- Đương nhiên là không.
- Nhưng đó là anh trai anh, mà lại cướp bạn gái của anh.
- Chuyện tình cảm, khó nói rõ ngọn ngành lắm, nếu hai người bọn họ ở bên nhau mà được hạnh phúc hơn, vậy thì việc gì tôi phải khiến cả ba cùng khổ. – Biểu cảm của anh hết sức hoà nhã.
- Nếu chị gái em mà cướp bạn trai của em, thì em chắc chắn sẽ… chắc chắn …
Trong vòng hai giây, trăm ngàn cái “chắc chắn” chạy qua đầu cô, nhưng tới lúc nói ra, cô lại thấy, mọi cái “chắc chắn” đều mang lại nỗi thương tổn, bất kể là với mình hay kẻ khác.
- Chuyện tình cảm giống như: hôm nay em thích một loại cổ phiếu nào đó, nhưng em theo nó mấy lần mà chưa mua được, thế rồi em thấy loại khác, em mua vào một ít, nói chưa biết chừng nó sẽ kiếm được bộn hơn cái em định mua trước đó.
- Anh ví dụ kiểu gì vậy. – Thư Lộ trợn mắt với anh.
- Ý tôi là, trên đời này không có gì là “chắc chắn” cả.
Không có ư? Nhưng cô từng tưởng rằng, sống cạnh người đó, chắc chắn mình sẽ hạnh phúc, nên lúc mất đi, cô mới đau khổ tột cùng.
Hai người không ai nói năng gì những mười mấy giây, ai nấy đều mải miết chiêm nghiệm về cái “chắc chắn” kia.
Qua một lúc lâu, Thư Lộ bèn lên tiếng:
- Sau này anh có thêm bạn gái khác không?
- Đã từng có. – Gia Tu buông tiếng thở dài đầy hiếm hoi: – Nhưng giờ không nhớ nổi nữa… dù là tướng mạo hay tính cách.
Thư Lộ cười cợt, đánh anh một cái:
- Thì ra anh không đến nỗi cổ hủ lắm, thời trẻ vẫn có tý gọi là “đùa hoa giỡn bướm”.
Bị cô trêu, anh liền bật cười:
- Tuy tôi cổ quái thật, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường.
Thấy nụ cười của anh, bỗng Thư Lộ có cảm giác trái tim mình vừa bị thứ gì va chạm, khiến trái tim cô đập như trống trận.
Cô đứng bật dậy như bị điện giật, mặt mày nóng phừng phừng, không nói nên câu.
- …
Gia Tu nhìn cô lom lom, chắc anh vừa giật mình trước hành động của cô.
- Em, em, em… – Cô tuôn một tràng ba chữ “em”, song không nói nổi nguyên do.
-?
Sau cùng, cô phải dốc toàn bộ sức lực mới thốt được nên lời.
- Em phải về đây!
Thế rồi, không đợi anh kịp hiểu ra, Thư Lộ đã xách túi lao về phía cửa, chạm chân đến cửa, cô mới nhớ ra mình chưa chào anh, bèn lí nhí nói một câu “bye bye” rồi ba chân bốn cẳng lao ra ngoài…
Lật đật xuống lầu, sờ bức tường lạnh lẽo, nhiệt độ trong cô mới có cảm giác hạ xuống.
Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì vậy?!
Nhìn màn mưa giăng mắc, cô mới sực nhớ, có cái ô mình bỏ quên ở nhà anh mất rồi còn đâu. Cô đành kéo cao cổ áo, cắm cúi bước đi.
Cái đêm chia tay đó, Dịch Phi đã nói:
- … Anh cũng là một người đàn ông bình thường… xin lỗi em.
Mặc dù nhiều năm sau mới biết, lúc đó anh không làm gì có lỗi với mình, nhưng câu nói ấy vẫn là cơn ác mộng trong cô.
…
Một tuần sau, cả Thư Lộ lẫn Gia Tu đều bặt âm vô tín. Sáu ngày thì mưa kéo dài rả rích suốt năm ngày, miết đến sáng thứ Bảy, trời mới hưng hửng sáng, tuy mây đen còn giăng đầy, nhưng Thư Lộ vẫn thầm cảm tạ lời cầu nguyện của mình đã ứng nghiệm – Bởi cô chúa ghét vác cái ô tới thư viện.
Vào bữa trưa, tự nhiên Thư Lộ thấy căng thẳng, đầu không ngừng phỏng đoán tình cảnh chiều nay sẽ gặp Gia Tu. Liệu anh có nghĩ rằng cô rất xốc nổi không nhỉ? Hoặc cho rằng cô đang hờn dỗi kiểu trẻ con, hoặc cũng có thể anh sẽ nghĩ cô đang bày trò thu hút sự chú ý của anh?
Mặc kệ anh nghĩ gì, điều khiến cô lo nhất là, mấy ngày bọn họ không liên lạc, hay anh giận nhỉ?
- Thư Lộ. – Ba cất tiếng gọi cô từ thư phòng: – Qua đây ba bảo.
Thư Lộ rời bàn ăn, khép nép đến trước mặt ba. Giữa hai cha con luôn có sự khắt khe, dù chị gái lớn hơn cô nhiều tuổi, nhưng trước mặt ba vẫn thường xuyên làm nũng, còn cô từ bé tới giờ luôn có cảm giác nể sợ, không dám bày tỏ cảm xúc thật.
Ba ngồi trước bàn làm việc, chỉ vào cuốn vở trên bàn:
- Chú Lưu ở văn phòng ba nói con gái chú ấy muốn xin chữ ký của con.
- Dạ? – Đầu đang cum cúp bỗng ngẩng phắt lên, vẻ mặt cô đầy kinh ngạc:- Xin chữ ký của con ấy ạ?
- Ờ… nghe nói con bé thường nghe chương trình của con.
- …
Lần đầu tiên trong đời Thư Lộ cảm thấy, thì ra mình cũng có sức ảnh hưởng tới một số người lạ chứ bộ.
Buổi chiều trên đường tới thư viện, Thư Lộ bỗng thấy vòm trời quang đãng hơn, con đường ướŧ áŧ chẳng hề đáng ghét là mấy. Trông thế mà đã có thính giả tới xin chữ ký của cô rồi đó, lại còn nhờ ba nữa chứ, hình như cô đã thấy trong mắt ba niềm tự hào, kiêu hãnh.
Thư Lộ đứng đợi nửa tiếng đồng hồ trước cổng thư viện với niềm vui rạo rực ấp ủ trong lòng, vậy mà chẳng thấy mặt mũi Gia Tu đâu.
Ngồi trong thư viện, ngay chỗ ghế quen thuộc, đầu óc Thư Lộ cứ để đâu đâu.
Anh… không đến thật rồi.
Giận à? Có khả năng lắm… làm gì mà hẹp hòi thế không biết.
Cô lấy bừa mấy quyển sách, lật ra xem, nhưng chẳng nhét nổi tên sách vào đầu.
Không rõ là do thời tiết hay sao ấy, chiều thứ bảy, phòng đọc ít người, yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến nỗi Thư Lộ chẳng hề nhận ra mình đang nghệt mặt ngồi đó.
- Chào em… Tôi là một người đàn ông bình thường.
Bỗng đằng sau vang lên tiếng nói trầm thấp, nhấn mạnh từng chữ rành rọt.
Thư Lộ quay đầu nhìn Gia Tu đứng đằng sau, mặt đầy hốt hoảng.
- Mở đầu như vầy hay đó chứ. – Thật hiếm khi thấy anh bông đùa.
- Cứ tưởng gặp ma chứ. – Thư Lộ quắc mắt nhìn anh, nhưng trái tim lơ lững bỗng hạ xuống.
Gia Tu đặt cặp tài liệu lên bàn, ngồi xuống đối diện với cô:
- Thật không? Nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh: tôi là một người đàn ông hoàn toàn bình thường.
Thực lòng cô muốn cười, không phải vì trò đùa của anh mắc cười ra sao, mà vì vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nói ra câu nhạt nhẽo này khiến cô chỉ muốn phá lên cười.
- Được rồi, em đã rõ anh là một người đàn ông bình thường.
- Thật không? – Gia Tu rút tài liệu từ trong cặp ra: – Vậy em xác định sẽ ngồi với tôi trong thư viện một buổi chiều chứ?
- Miễn cưỡng xác định vậy.
Thư Lộ cười đáp.
Gia Tu cũng bật cười:
- Khá lắm, để tôi giới thiệu cho em một cách hái ra tiền nhé, cả chiều nay chúng tôi mở cuộc họp, thảo luận tình hình bầu cử ở Mỹ, đô la Mỹ sắp tăng đấy.
- Haha. – Thư Lộ cười có vẻ chột dạ: – Tài khoản tiết kiệm của em từ trước tới nay mới có tám trăm mười hai tệ, sáu hào thôi.
- Từ nãy đến giờ, chúng ta đang “ông nói gà, bà nói vịt” phải không? – Anh mỉm cười nói.
Chưa bao giờ Thư Lộ thấy anh cười nhiều như ngày hôm nay, cô nghĩ, hay anh đang cố lấp liếʍ vẻ bất an của mình nhỉ?
Tối đó, Gia Tu dẫn Thư Lộ về nhà anh trai mình, kèm cặp bài vở cho hai đứa cháu. Đứng trong phòng khách, cô ngó ra ngoài cửa sổ, lại mưa rồi, mưa khiến đêm đông càng thêm buốt giá. Nhưng hồ nước nhỏ phía bên kia, dưới ánh đèn đường lại toả ra quầng sáng lờ mờ, vô cùng ấm áp.
Tuần sau đã là Giáng Sinh, tuần sau nữa là bước sang năm 2000. Bỗng cô có dự cảm, mọi thứ sẽ khác đi đi, cô chỉ không rõ sự thay đổi đó là tốt hay xấu mà thôi.
[1] Jacqueline Lee Bouvier Kennedy Onassis là vợ của Tổng thống John F. Kennedy, và Đệ nhất Phu nhân Hoa Kỳ từ năm 1961 đến 1963.
[2] Nancy Davis Reagan là vợ của cựu tổng thống Hoa kỳ Ronald Reagan, và là Đệ nhất Phu nhân Hoa Kỳ từ 1981 đến 1989.
[3] Laura Lane Welch Bush là vợ của cựu Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush, và là Đệ nhất Phu nhân Hoa Kỳtừ 2001 đến 2009.
[4] Ở Mỹ, từ thời nhà sản xuất được tài trợ bởi các hãng xà phòng – cho ra đời thể loại opera soap (opera xà phòng – vì khi chiếu, phần đông các bà nội trợ xem nên quảng cáo nhiều xà phòng).
[5] National Broadcasting Company (NBC) là một công ty chuyên về mạng lưới phát thanh và truyền hình thương mại Mỹ
[6] Tên địa danh tớ sẽ không chú thích nhé, vì mọi địa danh trong truyện đều có thật. Các bạn nếu cần tìm hiểu cứ google.
[7] Diêu Minh là ngôi sao bóng rổ của Trung Quốc, hiện đã giải nghệ. Anh cao 2,29m và nặng 141kg.