*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu tiên là thi rớt, sau tự dưng bị uy hϊếp, bây giờ còn bởi vì nhi nữ tình trường của nhà người ta mà bị người ném vào trong hồ, làm
không
tốt còn có thể vứt
đi
tính mạng.
Vận rủi như vậy, sợ là tám đời cũng
sẽ
không
đυ.ng phài
một
lần.
Diêu Yến nhìn An Thiến, có chút khẩn trương, lo lắng Đông Dương thực ghìm chết An Thiến, lập tức
không
dám hành động.
Mắt thấy
đã
đến trong hồ, nước
không
có qua cổ, An Thiến chống đỡ
không
nổi, nhịnkhông
được lên tiếng cầu cứu.
Đông Dương hung dữ chặn miệng của nàng, "Gọi cái gì mà gọi!"
Lại kéo An Thiến xuống nước,
một
mình nàng cũng
không
cách nào chống đỡ nổi sức nặng của hai người, vốn cũng chỉ muốn dọa Diêu Yến, cũng
không
phải là thiệt tình muốn gϊếŧ người.
Nàng lại hô
một
lần: "Diêu Yến! Ngươi rốt cuộc
đã
nghĩ thông suốt chưa!"
Diêu Yến ở bên hồ gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, mắt thấy hai người chui vào trong hồ sắp
không
nhìn thấy được nữa, bất chấp nhiều như vậy, tức khắc chui vào trong nước.
Đông Dương kinh hãi, nàng
rõ
ràng
đã
nói
lời ác độc như vậy,
hắn
còn dám ra tay cứu người,
hắn
thực cho rằng nàng
không
dám siết tên mặt trắng
nhỏ
này sao?
Nàng ra tay muốn siết, bấm véo hai ba cái, cuối cùng là
không
dám chịu trách nhiệm nhân mạng, liền vung tay ra, bơi qua phía hồ bên kia.
An Thiến ở trong nước trầm xuống, nước tràn vào mũi và lỗ tai, nàng cơ hồ
khôngcách nào hô hấp, ngay khi cho là mình sắp hít thở
không
thông mà chết,
một
đôi cánh tay ấm áp vớt nàng lên.
"Thực xin lỗi, Là ta liên lụy ngươi."
Đây là câu
nói
sau cùng nàng nghe được trước khi bất tỉnh.*******************************************************************