Độc Sủng

Chương 42

Đến nhà, mọi người đang sắp xếp hành lý, thấy hai người đến, lúc này mới ngừng lại việc trong tay.

Vệ Hữu Quang dẫn người cả nhà quỳ xuống, “Tham kiến vương gia.”

Thẩm Hạo gật gật đầu, dìu hắn đứng dậy, kéo Hòa Sinh ngồi xuống chủ vị.

Hàn huyên với Vệ Hữu Quang vài câu, Thẩm Hạo không phải là người biết

nói chuyện phiếm, trực tiếp nói với Vệ Hữu Quang, “Ta tìm công việc ở

kinh thành cho ngươi, ngươi từ trước tới giờ đều là buôn bán tơ lụa,

trong cung thiếu một cửa hiệu lo liệu chuyện tơ lụa, mùng ba đầu tháng,

ngươi thu thập xong thì chuẩn bị nhậm chức đi.”

Lo liệu chuyện tơ lụa, chẳng những có cửa hiệu tơ lụa của mình, mà lại là trong cung bỏ tiền xây dựng, không thuộc quản lý trong cung, nhưng

lại có thể bàn bạc bán trực tiếp vào trong nội cung, có thể so với hoàng thương. Công việc béo bở như vậy, bao nhiêu người có bạc cũng sờ không

tới, hiện tại nhẹ nhàng một câu, liền rơi xuống trên đầu hắn, quả thực

là chuyện tốt trên trời mà!

Vệ Hữu Quang vén áo dài quỳ xuống tạ ơn. Giờ khắc này, mới thấy cực kì may mắn vì ban đầu đã quyết định giúp đỡ Thẩm Hạo, trên đường tới đây

nghe nói hắn là vương gia, người một nhà trợn mắt há hốc mồm. Hiện tại

ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy người trên vị trí chủ tọa, cả người chói

lọi, máu rồng tủy phượng, quý không thể nói.

Hàn huyên không tới vài câu, Thẩm Hạo có việc không thể ở lâu, cùng Vệ Hữu Quang cáo từ, đi đến trước mặt Hòa Sinh dặn dò: “Buổi tối ta tới,

nàng ở trong vườn chơi, không nên đi ra ngoài.”

Hòa Sinh đáp ứng, nhìn hắn ra khỏi phòng. Đợi người vừa đi, nàng trở lại, cao hứng bừng bừng kéo Vệ Linh nói lời riêng tư.

Hai tiểu cô nương đi dạo trong vườn, ghé vào đình nhỏ được bao quanh

bởi trúc xanh ngồi xuống, sai người mang điểm tâm hạnh nhân* lên bàn đá, vừa phe phẩy quạt, vừa gặm hạt dưa.

”Ta sợ quá đi thôi, là vương gia thật đó! Thật sự là thiên hạ to lớn

không thiếu mới lạ, địa phương nhỏ bé của chúng ta lại xuất hiện đại

nhân vật như vậy, đã vậy còn cưới cô nương trong nhà chúng ta, nói ra

chính mình còn không tin!”

Nàng biểu lộ khoa trương như hát tuồng vậy, làm Hòa Sinh cười khanh khách.

Vệ Lâm nhét hạnh nhân vào miệng, hàm hồ hỏi: “Vương phủ lớn không,

ngươi có thấy cung điện chưa, có gặp qua nương nương thánh nhân trong

cung chưa?”

Nàng một hơi hỏi nhiều như vậy, thiếu chút nữa bị nghẹn, Hòa Sinh vội

vàng đưa trà cho nàng uống, nói: “Ngươi chậm một chút, ta cũng sẽ không

chạy, dù sao buổi tối vẫn còn nghỉ ở chỗ ngươi mà.”

Vệ Lâm uống hồi lâu, rốt cuộc hoà hoãn tinh thần lại, cầm tay áo lau

miệng, cười: “Vừa rồi ta cũng nghe được rồi, ngươi ngủ lại bên ngoài,

hắn cũng đi theo, đối với ngươi thật tốt.”

Hòa Sinh xấu hổ, “Đúng là tốt.”

Vệ Linh cười hắc hắc, thần thần bí bí hỏi: “Hai người các ngươi, lúc

nào có thể nhảy ra em bé nha? Hiện tại thân phận của ngươi cao, ta không dám làm mẹ nuôi hài tử, làm nha hoàn hầu hạ ngược lại không sao.”

Hòa Sinh giận nàng: “Ba hoa!” cúi đầu xuống đáp, giọng nói nhỏ xíu:“Còn chưa viên phòng với hắn, ở đâu có thể nhảy ra hài tử.”

Vệ Lâm kinh sợ, cho là mình nghe lầm, “Thiếu nữ xinh đẹp sáng ngời

trước mặt như vậy, hắn có thể chống đỡ?” Nàng nếu là nam tử, sớm đã đem

Hòa Sinh ăn xong lau sạch, sao có thể lưu đến bây giờ.

Khuôn mặt Hòa Sinh phiếm Hồng, “Hắn nói, muốn ta nguyện ý mới được.”

Vệ Lâm nghe xong, vỗ tay hô to, “Của hiếm a, tuyệt thế nam nhân tốt, trăm ngàn năm mới gặp được một người!”

Vừa định hỏi, nàng đến cùng có nguyện ý hay không, lời nói đến bên

miệng, chạy một vòng nuốt trở về. Trong chuyện tình cảm, không cho phép

người bên ngoài xen vào, hỏi ra, vô duyên vô cớ còn khiến người ta ghét. Thay đổi chủ đề, nói: “Tống Dao cũng lên Kinh rồi, đại ca nhà nàng đi

thi nên đưa cả nhà đến Vọng Kinh, ngày kia Tống đại ca lên cao trung, sẽ không quay về Thịnh Hồ nữa.”

Nghe nói lại tới thêm một vị cố nhân nữa, Hòa Sinh cao hứng, nói: “Khi nào nàng đến, chọn lúc nào đó, ba người chúng ta tụ họp đi.”

”Đại khái là ngày kia, đến lúc đó ta phái người đến vương phủ mời ngươi.”

Hai người nói chuyện, dường như nói sao cũng không hết, nháy mắt qua đã xế chiều.

Đoán canh giờ, nghĩ đến Thẩm Hạo nên đã trở về, tạm biệt Vệ Lâm, đến cổng viện chờ hắn.

Thẩm Hạo xa xa trông thấy có thân ảnh mảnh mai, dựa vào trướccánh cửa, trong lòng vui vẻ, cất bước tiến lên ôm nàng vào trong ngực, hỏi: “Xa

lâu như vậy, có nhớ ta không?”

Hòa Sinh bẻ ngón tay tính, “Giờ mùi đi, hiện tại mới giờ dậu, không đến hai canh giờ, nhớ gì mà nhớ?”

Thẩm Hạo duỗi ngón tay ra búng chóp mũi nàng, “Đều nhớ canh giờ, còn nói không nhớ.”

Hòa Sinh không trả lời hắn, tùy ý hắn dắt đi.

Đã đến bữa tối, cùng một nhà Vệ gia dùng cơm. Vệ lão thái thăm dò cẩn

thận, vừa vui vừa sợ: “Ai ô ô, cực kỳ khủng khϊếp, có thể cùng vương gia ăn chung một bàn cơm!”

Mọi người cười, Vệ lão thái lại nghĩ tới rất lâu trước kia, Hòa Sinh

vừa tới Vệ gia, bà đối với Hòa Sinh có thành kiến, môi trên cấn môi

dưới, cẩn thận từng li từng tí bồi tội với Hòa Sinh: “Ngày xưa là ta có

mắt không nhìn thấy thái sơn, đυ.ng phải cô nương, thật sự đáng chết.”

Bà cung kính như vậy, Hòa Sinh ngược lại không quen, dùng xưng hô như

lúc ở Vệ gia gọi bà, ngữ khí thân thiết: “Nãi nãi, đừng như vậy, người

đối với ta, rất tốt.”

Cũng không có nói dối qua loa tắc trách, đoạn thời gian cuối cùng nàng sống ở Vệ phủ, Vệ lão thái quả thật là đối với nàng tốt, chi phí ăn

mặc, dặn dò toàn bộ phải giống như Vệ Lâm.

Trái tim đều là thịt người, Vệ lão thái thấy nàng cũng không tự cao tự đại, cho dù trèo lên vương gia, vẫn nhớ tới tình cũ, người tuổi lớn,

liền dễ dàng rơi lệ.

Cùng người Vệ gia nói vài lời, Thẩm Hạo kéo nàng trở về phòng, Vệ Lâm

vốn muốn cùng nàng ngủ một gian phòng, thấy Thẩm Hạo trong phòng, không

dám đi vào, trốn ở sau góc tường trêu chọc con dế.

Vệ Lâm tự mính tiêu khiển chơi đến vui vẻ, đột nhiên bên tường có bóng đen rơi xuống, “Đông” một tiếng ngã ở trên cỏ.

Vệ Lâm giật mình, nhìn chăm chú cho thật kỹ, phát hiện là nam nhân, cả người là máu, ăn mặc rất kỳ quái, thấy không rõ diện mạo, che mặt, chỉ

lộ một đôi mắt bên ngoài, hẹp dài giống như khe hở, thoạt nhìn có chút

hung dữ.

Nam nhân dùng sức toàn lực, từ kẽ răng rít ra hai chữ: “... Cứu ta.” Dứt lời, liền hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng có người nghe thấy động tĩnh chạy đến, Vệ Lâm bối rối,

nhìn người trên mặt đất, ma xui quỷ khiến mà kéo hắn giấu ra phía sau

thân cây.

Người điều tra phía trước nói: “Không có việc gì, ta dậm chân thôi, nhìn xem đất chỗ này xốp hay không xốp, trở về đi.”

Hòa Sinh ở trong phòng, lo lắng cho Vệ Lâm, hỏi Thẩm Hạo: “Nếu không

huynh nghỉ ngơi trước đi, nàng một mình bên ngoài sẽ nhàm chán.”

Thẩm Hạo ngồi ngay ngắn, mí mắt cũng không nháy, một tiếng cự tuyệt: “Mới giờ Tuất, ta muốn ngồi một chút nữa.”

Nào có như vậy, ở trong nhà người khác ngược lại đuổi chủ nhân ra ngoài. Hòa Sinh bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy hắn.

Vệ Lâm đuổi người, quay lại phía sau cây nhìn, không có một bóng

người. Lập tức bị hù sợ, đêm hôm khuya khoắt, không phải gặp quỷ chứ?

Đột nhiên chân bị người níu lại, Vệ Lâm phản ứng nhanh, cầm mộc côn

trong tay nhắm ngay đầu hạ xuống, buồn bực một tiếng đánh người không

còn chút động tĩnh.

Xoay người lại vừa nhìn, ai, hình như là người vừa nãy? Vươn tay tới mũi hắn tìm tòi, ách, sao không còn thở vậy!

Vệ Lâm sợ hết hồn, nhớ tới trong hậu viện có một hang động, vốn là là

dùng để đào giếng, đào một nửa liền đình công. Khí lực nàng lớn, buổi

tối ăn vừa no bụng, cắn răng kéo người vào động, một phát ném vào, cơ hồ mệt mỏi muốn chết.

Nằm ở mép động, đưa tay đi kiếm đầu hắn, thấy có phản ứng, sợ tới mức hướng lui về phía sau mấy bước.

Người trong động rướn cổ lên, cả nửa người chôn dưới đất, bờ môi khô nứt, “... Nước... Cho chút nước...”

Da đầu Vệ Lâm run lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được một nửa, trong

lòng không chịu nổi, đến phòng bếp lấy chén nước và bánh bao, nhét vào

bàn tay duỗi dài của hắn, nói: “Ngày mai nếu như ngươi còn sống, liền

sớm rời khỏi, nếu như sống không được, ngươi nói cho ta biết người nhà

ngươi ở đâu, ta bảo bọn họ tới nhặt xác cho ngươi.”

Loại sự tình này cũng không thể gạt trong nhà, chậm nhất buổi sáng ngày mai, nàng nhất định phải nói cho phụ thân biết.

Trong động không có động tĩnh, Vệ Lâm chần chừ sau nửa ngày, cuối cùng cũng đi ra.

Một đêm không ngủ, lo lắng hãi hùng, cảm giác mình gây họa, trong lòng rất sợ

Ngày thứ hai Hòa Sinh phải rời khỏi, Vệ Lâm mới nhớ tới gặp Hòa Sinh

xin ý kiến, nhưng Thẩm Hạo và Hòa Sinh lại dính chặt nhau, nửa phần khe

hở cũng không lưu lại, căn bản là không chen vào lọt.

Hòa Sinh thấy nàng sắc mặt không tốt, tưởng rằng tối hôm qua Thẩm Hạo

trong phòng trễ, nàng vào nhà muộn, ngủ được ít, vội vàng an ủi: “Sau

này hai ta bầu bạn, cũng chỉ có ngươi với ta.”

Thẩm Hạo ho khan, mặt không thay đổi quét mắt liếc Vệ Lâm, Vệ Lâm co

cổ lại nào dám trả lời, dáng vẻ giả bộ cười đùa tí tửng, tiễn nàng ra

vườn.

Hòa Sinh chân trước vừa đi, Vệ Lâm chân sau liền chạy tới nơi giấu

người, trong vườn không có người hầu, còn chưa kịp chọn mua nha hoàn bà

tử cho nên rất vắng vẻ, trong lòng thìhoang mang rối loạn.

Đến bên cạnh động, vào bên trong tìm tòi, đâu còn có bóng người nào?

Vệ Lâm lấy lại tinh thần một chút, chạy đi ra bên ngoài muốn đi gọi

người, còn chưa kịp mở bước chân, miệng chợt bị người bịt lại, sau lưng

có người ghé sát vào, ngữ khí hung ác: “Không cho phép chạy!”

Giọng Vệ Lâm run rẩy, trong lòng âm thầm gọi thảm, “Đại hiệp tha mạng!”

Người tới hỏi: “Ngươi có biết Bình Lăng vương phủ ở đâu không? Mang ta đi tới đó!”

Bình Lăng vương phủ? Nhất định là nói láo lừa gạt nàng! Vệ Lâm sợ muốn chết, trong đầu nghĩ đến đào thoát như thế nào, đột nhiên trên lưng

cứng đờ, hình như có nặng ngàn cân đè xuống.

Vệ Lâm sững sờ phía sau, đánh bạo dò xét, thấy người hôn mê bất tỉnh, mặc áo bào dính máu, giống như là phục sức của dị quốc biên cương, hẳn

là người tối hôm qua.

Đầu vai run lên không có người chống đỡ, hắn thẳng tắp mà ngã lên trên mặt đất.

Vệ Lâm chống nạnh, đá trên người hắn một cước, “Phì, còn Bình Lăng

vương phủ ở đâu, chỗ của Hòa Sinh nhà ta ở, có thể cho ngươi đi ư!”

Đá một cước chưa hết giận, lột y phục của hắn, tìm dây thừng trói lại. Lần này, nàng nhưng lại rõ ràng, đưa người đến trước mặt Vệ Hữu Quang.

Vệ Hữu Quang vừa tiễn Thẩm Hạo xong, hiện tại lại thấy xuất hiện một người như vậy, không biết như thế nào cho phải.

Cùng Vệ Lâm đi đến cánh rừng, đến trước mặt nhìn lên, người kia vừa

vặn tỉnh lại, khuôn mặt dính tro, lờ mờ có thể thấy được mày rậm mũi

cao, vẻ mặt kiêu căng, “Nhanh đi mời Bình Lăng vương gia, ta liền tha

mạng nhỏ cho các ngươi.”

Vệ Lâm lại đi lên đánh một trận.

Đánh xong, người nọ đã có kinh nghiệm, mặt mũi bầm dập nói với Vệ Hữu

Quang: “ Bên hông ta có tín vật, chính là Mạc Bắc Khả Hãn tặng cho,

ngươi giao cho Bình Lăng Vương, hắn sẽ nhận ra.”

Vệ Hữu Quang vào Nam ra Bắc, nhận tín vật vừa nhìn, quả nhiên là kí

hiệu của Hoàng thất Mạc Bắc. Trong lòng giật mình, kéo Vệ Lâm, “Hắn

giống như không có nói láo.”

Vệ Lâm bĩu môi, hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Người nọ thẳng cổ lên, nhịn vết thương cũ thêm vết thương mới trên

người, ngữ khí kiêu ngạo: “Ta chính là Tứ vương tử Mạc Bắc.”



Thẩm Hạo vừa hồi phủ, đằng trước liền có người Vệ phủ đến báo tin, đưa tín vật tới trước mặt.

Hòa Sinh thấy hắn nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Có gì không ổn?”

Thẩm Hạo cũng không kiêng kỵ ở trước mặt nàng nói chuyện trong

triều, nàng mặc dù không hiểu, nhưng lại kiên nhẫn nghe, khi có chỗ nào

không hiểu, liền rung đùi đắc ý hỏi hắn, khiến người thích thú.

”Nội chính Mạc Bắc hỗn loạn, hắn lần này nhất định là trốn đến tận

đây, chuyện này phức tạp, nhất thời nửa khắc cũng nói không rõ ràng, đợi ta tra ra, mới có thể cùng hắn gặp nhau.”

Hòa Sinh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Thẩm Hạo quay lại người Vệ phủ, dặn dò: “Về nói cho Vệ lão gia, bảo

hắn chiêu đãi chiếu cố người trong vườn cho tốt, qua chút ít thời gian,

ta sẽ xử lý.”

Gã sai vặt đáp ứng.

Một người vừa đi, trong nội viện lại tới một người nữa đợi đáp lời,

không phải đến tìm Thẩm Hạo, nhưng là đến bẩm báo với Hòa Sinh.

Thúy Ngọc cầm thϊếp mời vào nhà, nói: “Cô nương, Cảnh Ninh Vương phi đưa thϊếp mời.”