Độc Sủng

Chương 37

Hòa Sinh hí mắt vừa nhìn, người nhỏ trên trang sách không mảnh vải che thân, dáng vẻ trần trụi giao triền gần gũi quá mức xấu hổ.

”YAA.A.A..!” Nàng hét lên một tiếng, tay vung lên cầm sách quăng ra ngoài, vội vàng che đôi mắt mình lại.

Nhìn mấy thứ này, đôi mắt như mọc gai ấy! Phì phì phì, mắc cỡ chết người ta rồi!

Sách trực tiếp rơi xuống bên chân Thẩm Hạo. Hắn nhướng người qua giá

cắm nến bên cạnh, cúi người, nhặt sách lên, bình tĩnh bỏ lên trên bàn,

quét mắt nhìn bao quần áo, hỏi: “cái này là ở đâu ra?”

Hòa Sinh mặt mũi đỏ hồng, mở miệng đáp: “Là Đức Phi nương nương cho!”

Nương nương vì sao cho sách như vậy? Chẳng lẽ là cho sai rồi? Tóm lại hiện tại để hắn nhìn thấy, có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch!

Nhớ tới vừa rồi còn nói với hắn muốn học sách này, ước gì có thể tìm động chui vào, một cái tát đánh chết mình mới tốt.

Thẩm Hạo đặt nến ở trên bàn, ánh sáng phút chốc chiếu sáng án thư,

hình vẽ trên xuân cung đồ lộ ra càng thêm tươi sáng rõ nét, trông

rất sống động.

Hòa Sinh thở mạnh không dám thở gấp, khuôn mặt đỏ như rỉ máu, xuyên

qua khe hở ngón tay liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn lạnh nhạt, vẻ mặt thản

nhiên lật sách.

Chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng nàng không học vấn không nghề nghiệp, thích xem loại sách da^ʍ uế này, còn lấy Đức Phi ra làm cớ, trong lòng hoảng

hốt, vội vàng giải thích, thuật lại tình cảnh Đức Phi đem sách cho nàng, toàn bộ miêu tả lại một lần.

Sau nửa ngày, nàng ấp úng hồi lâu, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Đột nhiên nghe được thanh âm bình tĩnh của Thẩm Hạo, từ trong l*иg ngực buồn bực ra một câu: “ Họa công giỏi.”

Ai? Giương mắt đi nhìn, Thẩm Hạo đứng trước thư án, trong tay đang cầm quyển xuân cung đồ, vẻ mặt nghiêm túc, không biết rõ tình hình, còn

tưởng hắn đang nghiên cứu kinh văn học thức gì nữa chứ.

Hòa Sinh cho là mình ù tai, nghe lầm, lại hỏi: “Mới vừa rồi huynh nói cái gì?”

Thẩm Hạo khép sách lại, thong thả bước tới phía trước vài bước, tay đè ở trên vai của nàng, cúi đầu xuống, ghé sát vành tai của nàng, hô hấp

cực nóng: “Ta nói, thứ này tốt lắm, đêm nay học nó nhé.”

Hắn là đang trêu ghẹo nàng, ý nghĩ xấu đầy bụng! Hòa Sinh lắc đầu, “Không học.”

Thẩm Hạo gạt tay nàng ra bên ngoài khẽ túm lấy, nói: “Văn hay tranh

đẹp, không chỉ có văn tự giải thích tỉ mỉ, còn có tranh vẽ sinh động,

sách tốt như vậy, đáng giá học tập. Hơn nữa, không phải mới vừa chính

nàng chủ động yêu cầu nói muốn học đấy sao?”

Hắn nói có lý có căn cứ, Hòa Sinh há mồm muốn cãi lại, lại nhất thời

tìm không ra lời bắt bẻ nào. Nhẫn nhịn cả buổi, máy móc nói: “Dù sao ta

cũng không học.”

Dưới ánh đèn, vành tai của nàng bởi vì ngượng ngùng mà nhiễm lên màu

hồng nhạt, giống như là một dúm đỏ trên lá sen. Cổ họng Thẩm Hạo xiết

chặt, nghĩ tới mình mới hôn qua môi và má của nàng, nếu như khẽ cắn

vành tai của nàng, ngậm trong miệng chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không biết sẽ

là một phen tình thú như thế nào.

Cúi đầu dỗ dành nàng: “Liếc mắt nhìn thấy nội dung bên trong rất đứng đắn, không giống như nàng nghĩ đâu.”

Hòa Sinh thật không dám tin tưởng: “Thật sự?”

”Thật sự.”

Tạm thời tin hắn một lần. Chậm rãi dời tay, nhưng hai mắt vẫn nhắm

chặt không dám mở ra, lo lắng, chần chờ: “Nếu là nội dung bên trong

không đứng đắn?”

Thẩm Hạo cười khẽ, “Vậy thì mặc nàng xử phạt.”

Đã có hứa hẹn của hắn, hô hấp dồn dập bình ổn lại, cuối cùng đôi mắt

mở ra một đường nhỏ, thấy trên bàn bày đầy sách, toàn bộ mở ra, đại khái là hắn đem sách trong bao quần áo ra.

Thẩm Hạo sáp đến: “Nàng chớ sợ, dựa vào phía trước, mới thấy rõ được.”

Nàng nghe lời rướn cổ lên nhìn, sách trên bàn mở ra, hình người nhỏ

phía trên mỗi một trang đều dùng tư thế khác nhau trêu chọc đối phương,

đập vào trước mắt, ánh mắt dời đi đâu, cũng không dời được những hình

ảnh dâʍ đãиɠ này.

Thẩm Hạo bên cạnh hài hước nói: “Ta sai rồi, cho nàng phạt, nằm hay

đứng, trong sách tùy tiện nàng chọn một kiểu, ta đều nghe theo nàng

hết.”

Người xấu! Hòa Sinh lắc đầu, trong lòng như nai con nhảy loạn, cảm xúc đỏ rực ngăn ở trước ngực, không biết nên phát tiết như thế nào, nắm

chắc tay nện ngực hắn lại bị hắn túm cổ tay, khí tức ấm áp phả vào mặt, hắn đã dựa vào quá gần, chỉ kém vểnh môi liền có thể hôn lên khuôn mặt

của nàng.

”Nàng bây giờ cảm thấy cảm thấy khó xử, nhưng có từng nghĩ tới, sau

này chúng ta cũng phải làm chuyện của những hình người nhỏ trong tranh

này, muộn học không bằng sớm học, ta đối với phương diện này dốt đặc cán mai, vừa vặn cùng nàng cùng một chỗ học tập, học xong rồi, còn có thể

tỷ thí với nhau.”

Hòa Sinh nghe vậy tim còn đập nhanh hơn, l*иg ngực bởi vì khẩn trương

mà lên xuống phập phồng, trong đầu trống rỗng, lắp bắp hỏi: “Tỷ thí cái

gì?”

Dưới đèn, lúc này nàng xinh đẹp cúi đầu, giống như xấu hổ thẹn thùng,

thật làm cho lòng người nhộn nhạo. Thẩm Hạo nhìn đến ngây dại, toàn

thân nhiệt huyết sôi trào, ngay cả trong miệng thở ra cũng không phải là hơi thở, mà là lửa nóng du͙© vọиɠ.

Duỗi lưỡi ra, dọc theo tai của nàng liếʍ một chút, đầu lưỡi lướt nhẹ nhàng. Hòa Sinh cả kinh, “vương gia?”

Giọng nói của nàng yếu ớt mang theo rung động, nghe mơ hồ, giống như

là rêи ɾỉ. Miệng Thẩm Hạo ngậm chặt vành tai của nàng, đặt ở trong

miệng vuốt khẽ chậm chạp nhào nặn, ý loạn tình mê hỏi nàng: “Thích ta

không?”

Hắn vừa nói, đầu lưỡi thè ra liếʍ, lỗ tai của nàng vốn cực kỳ mẫn cảm, bị phần môi ẩm ướt nóng bỏng như vậy kẹp lấy, không tự chủ được giật

mình, cả người tê tê dại dại.

Khí lực nói chuyện bị rút sạch sẽ, tất cả lực chú ý đều tập trung ở một điểm nhỏ trong tai bị hắn đùa bỡn.

Thẩm Hạo dời đầu, ngậm lấy vành tai bên kia của nàng, hỏi: “Sao?”

Hồi lâu, nàng cũng không đáp lại. Thẩm Hạo ngậm đã đủ rồi, hôn đã đủ

rồi, muốn thêm nữa, hai tay nâng cằm của nàng lên, nâng khuôn mặt của

nàng lên cùng nhìn nhau.

”Nói nàng thích ta đi.”

Giọng điệu gần ra lệnh, trong đầu Hòa Sinh loạn thành một đoàn, bên

tai ong ong rung động, nghe không rõ hắn nói cái gì. Hai mắt trước mặt

hắn giống như hồ sâu, nhìn không thấy đáy, nhìn làm cho lòng người sợ

hãi.

Đầu óc Thẩm Hạo lờ mờ, phút chốc trong lòng như một mồi lửa, tức giận và du͙© vọиɠ đan xem, hừng hực cháy lên.

Ngón tay niết môi của nàng, thoáng kẹp chặt, cúi người dán lên, đủ kiểu gặm cắn, duỗi lưỡi tiến vào, thô bạo quấy phá.

Thì ra vẫn không thể nào đi vào lòng nàng! rốt cuộc, rốt cuộc muốn... làm như thế nào, nàng mới dành sự yêu mến của mình cho hắn?

Nàng không cách nào thở được, hắn hôn ác liệt như vậy, mỗi một lần đều ước gì có thể nuốt nàng vào trong bụng, mở miệng la đau, muốn hắn dừng lại. Nhưng mới vừa thốt ra tiếng, toàn bộ âm thanh đều bị hắn nuốt

xuống.

Nàng càng muốn kêu ra tiếng cầu xin tha thứ, hắn liền càng hưng phấn,

cuối cùng, hai tay nắm chặt, phủ ở trên hông của nàng, giơ nàng lên

giống như xách con gà con đặt ở trên thư án, động tác làm liền một mạch, môi môi gắn bó, từng phút từng giây không rời.

Hắn đè ở trên người nàng, cảm thụ mỗi một lần giãy giụa của nàng.

Xuân cung đồ đầy bàn rơi lả tả, nến rơi xuống nền đất, bấc đèn thoáng

chốc nhảy lên, tắt ngúm. Chung quanh bỗng nhiên lại là lờ mờ một mảnh.

Hắn nhắm mắt bất chấp mọi thứ, căn bản không dám nhìn ánh mắt của

nàng, lý trí vẫn còn, lại chỉ muốn tùy hứng một hồi, để du͙© vọиɠ kéo đi.

Hòa Sinh cực kì sợ hãi, nàng không biết vì sao hắn bỗng nhiên biến

thành bộ dáng như vậy. Là vì nàng không chịu học sách xuân cung đồ ư,

hay là bởi vì vừa nãy không nghe lời hắn nói?

Mặc kệ như thế nào, nàng đã làm hắn tức giận.

Nàng dùng hết khí lực, từ trong giam cầm của hắn nhích ra khe hở, hàm hồ nói: “Ta sai rồi, huynh không nên tức giận.”

Nàng cẩn thận từng li từng tí giãy giụa, mở tay ra mặc kệ hắn ôm lấy,

trong lòng có chút chua xót, hai mắt rủ xuống, nước mắt ngăn không được

chảy ra ngoài.

Đôi môi tiếp xúc với nước mắt lạnh buốt, giống như là bị đổ một đầu nước lạnh, Thẩm Hạo buông tay ra, đứng dậy nâng người lên.

Nàng nằm ngửa trên thư án, đôi mắt hàm chứa nước mắt, khống chế không

được mà nức nở, đáng thương nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bên khóe miệng còn dính nước mắt của nàng, liếʍ liếʍ, đắng chát. Thẩm

Hạo đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, mới phản ứng tới, mình vừa rồi đã làm ra chuyện sai lầm.

Sao ngốc như vậy! Thật vất vả mới gần gũi được chút ít với nàng, hiện tại bị hắn nhất thời xúc động, toàn bộ hủy hết!

Chân tay luống cuống đứng đó, muốn mở miệng an ủi, lại không biết bắt đầu từ đâu, quay lại thực tế, vừa tức giận vừa xấu hổ, trong đầu đột

nhiên hiện lên câu hỏi vừa rồi hắn hỏi nàng, im lặng của nàng, thương

cảm lập tức chạy lên não.

”Nàng... Về phòng trước đi.”

Hòa Sinh thấy hai mắt hắn vừa khôi phục lại vẻ trong sạch rõ ràng ngày xưa, vịn từ trên bàn bò xuống, lau nước mắt, buộc lại vạt áo mới vừa

rồi bị hắn giật ra, đi hai bước ra ngoài phòng, lo lắng, quay đầu lại

nhìn hắn.

”Huynh không tức giận sao?”

Thẩm Hạo nghẹn, chưa từ bỏ ý định muốn hỏi nàng một câu -- có thích

hắn chút nào hay không? Dù là một chút xíu cũng được. Lời nói đến bên

miệng, lại sợ nghe được câu trả lời thuyết phục của nàng, dứt khoát xoay người, khoát tay cho nàng đi.

Hòa Sinh cúi đầu xuống, đóng cửa lại.