Ngón tay anh đang vuốt tóc Đỗ Vũ Hiên chợt khẽ dừng một chút, đáy lòng tuy đau đớn nhưng không để lộ ra ngoài: "Mặc dù tôi cũng rất thương con gái của mình, nhưng mà tôi thực sự lại không còn tình cảm với Bội Nghi nữa, con gái thì tôi nhận, nhưng mà Bội Nghi… cũng chỉ là một người bạn mà thôi."
Đỗ Vũ Hiên không nhịn được, trên mặt liền hiện lên một nụ cười, còn chưa kịp mở miệng, Tần Thiếu Dương đã một tay kéo đi cô, vừa mở miệng nói cực kỳ cưng chiều: "Về sau đổi lại cách gọi đi, gặp Đỗ tiểu thư phải gọi là chị dâu." Gã đàn em hơi ngẩn người ra, trên mặt trồi lên rõ ràng cảm xúc không tình nguyện,,
cái cô Đỗ tiểu thư này làm sao có thể so sánh được cùng với chị dâu đây?
Nhưng mà lời nói của đại ca lại không thể không nghe, gã đàn em không thể làm gì khác hơn là ngập ngừng một tiếng: "Dạ, đại ca."
Đỗ Vũ Hiên lại càng tỏ ra có chút đắc ý, hiện giờ cô đang được lão đại của Hắc bang bảo bọc, sau này thử xem còn có ai dám coi thường cô?
"Được rồi, cậu đi ra ngoài đi." Đỗ Vũ Hiên lên tiếng, tuy vậy gã đàn em lại vẫn phải nhìn sang Tần Thiếu Dương một cái, thấy đại ca khoát tay ý bảo anh đi ra ngoài, lúc này anh ta mới xoay người đi ra cửa. Vừa mới ra khỏi cửa, trên mặt anh ta liền lộ rõ thần sắc (*) không được tự nhiên, anh ta thực sự không thể nào nhìn nổi cái gương mặt khó ngửi của người phụ nữ kia.
Vậy mà không hiểu tại làm sao hết lần này tới lần khác, đại ca giống như là bị ma quỷ ám ảnh vào người vậy,
ngay cả chị dâu và tiểu thư cũng không thèm để ý, cứ trơ mắt ra mà nhìn chị dâu và tiểu thư rời đi như vậy! Thật sự cũng không biết là đại ca đã nghĩ như thế nào.
(*) Thần sắc: danh từ, nghĩa để chỉ vẻ mặt và tâm trạng bên trong của một người nào đó (Theo từ điển Việt-Việt)
"Lại bị chảy máu rồi, để em băng bó lại cho anh một chút nào." Đỗ Vũ Hiên nhìn vết thương của Tần Thiếu Dương chảy máu, có chút đau lòng nói với anh.
"Ừ." Tần Thiếu Dương cúi đầu lên tiếng đồng ý. Đỗ Vũ Hiên xoay người đi sang một gian phòng khác để lấy túi thuốc, lúc này nụ cười trên mặt Tần Thiếu Dương mới bắt đầu như bị đông cứng lại.
Bội Nghi, em có hận thì cứ hận anh đi, anh thật sự
quá vô dụng, không đáng giá để cho em yêu.
"Lão đại, chị dâu cũng không đi trở về nhà cũ đâu ạ." Một gã thủ hạ to lớn len lén nhìn thần sắc của Tần Thiếu Dương, trong lòng thấp thỏm, báo cáo lại với anh.
Vẻ mặt của Tần Thiếu Dương vốn còn đang bình tĩnh chợt thay đổi trở nên tối tăm: "Vậy đi nơi nào?"
"Hình như là Thanh Đảo."
"Thanh Đảo?" Tần Thiếu Dương khẽ cau mày, hình như là anh cũng vừa mới nghe thấy Trần Nhị nói là Ương ương cũng đi Thanh Đảo.
"Tìm mấy huynh đệ đắc lực đi sang bên đó, âm thầm bảo vệ cho hai người."
Tần Thiếu Dương tiếp tục trầm ngâm, vừa nói tựa như không được yên tâm: "Khi nào có tin tức của hai người thì phải lập tức nói ngay cho tôi biết."
"Dạ, đại ca."
Tần Thiếu Dương khoát khoát tay ý bảo thủ hạ đi ra ngoài. Đúng lúc này Đỗ Vũ Hiên cũng đẩy cửa đi vào, nhìn người thủ hạ kia một cái vẻ hồ nghi, tựa như thấy trên mặt Tần Thiếu Dương chợt lóe lên biểu cảm đau thương,
cô không để lộ cảm xúc của mình, chỉ mở miệng hỏi một câu: "Thiếu Dương, có chuyện gì sao?"
Tần Thiếu Dương nhắm mắt lại, ý bảo Đỗ Vũ Hiên tới gần anh một chút, Đỗ Vũ Hiên săn sóc
đấm bóp nơi bả vai cho anh, liền nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Tối mai anh muốn tự mình đi nhận một lô hàng. Lần này không biết ông trời có rủ lòng thương xót, muốn để cho anh còn sống được trở về hay không."
Đỗ Vũ Hiên cuống quít cười nói: "Anh là người dũng mãnh như vậy, chuyện này anh cần gì suy nghĩ nhiều chứ? Anh đã tự mình ra tay, chẳng phải là mọi chuyện đều mã đáo thành công hay sao?"
"Lão hồ ly kia cũng đánh chủ ý vào lô hàng này, trong khoảng thời gian này tin tức có rất ít, bọn họ cũng đã không còn ngầm động thủ nữa, mà đã bắt đầu đi đối phó rõ rệt hơn với anh rồi." Tần Thiếu Dương vừa nói, cũng vừa nở một nụ cười lạnh lùng. Chợt anh nhẹ nhàng cầm tay Đỗ Vũ Hiên tay: "Anh chỉ lo lắng cho em, những ngày tới nên cẩn thận một chút, không cần thiết thì không nên đi ra khỏi cửa, nếu như em muốn đi ra ngoài, thì em phải nói để anh cho người đi theo."
Biểu cảm trên mặt Đỗ Vũ Hiên chợt biến đổi, cô nhẹ nhàng cắn vào đôi môi, những ngón tay nắm bóp trên bả vai anh lại càng trở nên mềm mại: "Anh không cần phải lo lắng cho emn đâu…"
Nơi đáy mắt của Đỗ Vũ Hiên tựa như có chút hoảng hốt không nói ra được, ngón tay ấn xuống huyệt vị hình như cũng bị sai chỗ.
Tần Thiếu Dương chỉ hơi hơi nhấp nháy môi, nhưng anh cũng không nói thêm câu gì, chỉ có những ngón tay của anh đang nắm vào tay vịn của cái ghế đã là nhẹ nhàng siết chặt lại, nơi khớp xương lộ rõ một màu xanh trắng, tỏ rõ trong lòng anh đang vô cùng căng thẳng.
Ngày hôm sau.
Khi hoàng hôn buông xuống, Tần Thiếu Dương đứng ở trong phòng ngủ thay quần áo, Đỗ Vũ Hiên ngồi ở trên giường nhìn anh, trong con ngươi của cô toát ra một chút cô đơn cùng lo lắng không nói ra được.
Cô nhìn Tần Thiếu Dương thay đổi bộ trang phục màu đen, kiểm tra lại súng lục kỹ càng, sau đó nhét vào trong đôi ủng ngắn đang đi môt cây dao găm bén nhọn, cuối cùng soi gương sửa sang lại một lần nữa, sau đó chuẩn bị đi ra cửa.
"Thiếu Dương…" Đỗ Vũ Hiên chợt xông tới, ôm lấy anh từ anh sau lưng.
"Vũ Hiên, anh sẽ trở về rất nhanh thôi, em đừng sợ…" Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, nhưng mà ánh mắt của anh thì dường như đang dần dần bay xa, tựa như anh đang nói đối với một người khác vậy.
"A Dương, anh đừng đi, lô hàng kia chúng ta không cần nữa, anh cũng đừng tranh đấu cùng với lão hồ ly kia nữa có được hay không?" Đỗ Vũ Hiên khóc, mở miệng nói. Cô biết, lão hồ ly kia vẫn luôn có địa vị ngang bằng cùng với Thiếu Dương, cả anh và lão hồ ly đều cân sức ngang tài với nhau. Hiện giờ ở tại bến tàu đã sắp xếp xong xuôi tất cả, nếu lần này Thiếu Dương đi tới đó, anh chỉ có một con đường chết!
Đúng vậy, điều mà đối phương muốn không phải là lô hàng kia, mà chính là mạng của Tần Thiếu Dương.
Nếu như anh mà chết đi, thủ hạ của anh sẽ trở nên chia rẽ, đến lúc đó, hắc đạo giờ duy nhất chỉ còn lại một mình lão hồ ly, một mình hắn sẽ thao túng toàn bộ hắc đạo, thử hỏi ai không muốn như vậy?
Mục đích Đỗ Vũ Hiên đi theo Tần Thiếu Dương vốn là để biết rõ hành tung của anh, nhưng mà bây giờ, sau khi đi theo bên cạnh anh mấy tháng, cô lại phát hiện ra, mình không thể nhìn anh đi vào chỗ chết, cũng không thể để cho anh gặp phải chuyện gì không tốt. Cô đã yêu anh, yêu đến mức quên mất cả trách nhiệm mà cô đang phải gánh trên lưng.
Tần Thiếu Dương cười nhạt, xoay người nắm chặt lấy tay Đỗ Vũ Hiên: "Vũ Hiên, anh nghĩ chuyện này anh thực sự cần phải đi, đương nhiên anh có thể tránh đi chỗ khác, ung dung trôi qua cuộc sống vàng son nhung lụa. Nhưng còn anh em thủ hạ của anh thì sao đây? Bọn họ đi theo anh đã nhiều năm, bây giờ lại bị rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn sao? Cha nuôi của anh đã giao cho anh trọn vẹn bang hội này, mặc dù anh không có năng lực khiến cho thế lực của bang hội phát triển thêm lên, nhưng mà anh cũng là phải giữ lại được toàn bộ những cơ nghiệp mà cha nuôi đã giao lại cho anh. Vì thế, lần này anh không thể không đi, huống chi lần này, các huynh đệ đã liều mạng mới lấy được đồ, bảo anh chắp tay nhường lại cho người ta hay sao?"
Tần Thiếu Dương chợt cười lên một tiếng lạnh lùng, đáy lòng cũng co giật đau đớn. Anh bỏ vợ bỏ con, nhưng cũng không dám làm trái đạo nghĩa, nhưng lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, anh nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ chướng ngại lớn nhất này cho các huynh đệ, rồi mới có thể yên tâm thoải mái ra đi.
Bội Nghi, chỉ mong em có thể hiểu được nỗi khổ tâm riêng của anh, chỉ mong em đừng có trách móc anh đã dối gạt em, để diễn một tuồng kịch như vậy.
Nếu như anh vẫn còn lưu luyến em, nếu anh để lộ ra thần sắc vừa phân tâm vừa đau thương với em và Nữu Nữu, như vậy tất nhiên em và Nữu Nữu sẽ bị những người kia để mắt tới. Sau đó bọn chúng tiến tới bắt cóc hai mẹ con em để bức bách anh. Anh không muốn để cho bất luận kẻ nào biết được em chính là tử huyệt của anh, lại càng không muốn, để cho em phải lo lắng hãi hùng, phải chịu
bất cứ một tổn thương nào.
"Thiếu Dương… Em có thể để cho người khác đi thay, không cần tự mình đi như thế. Cũng chỉ là một lô hàng mà thôi, làm sao có thể quan trọng bằng tính mạng của mình được…"
Đỗ Vũ Hiên vẫn tận lực khuyên nhủ, cô đơn thuần cho rằng, chỉ cần Tần Thiếu Dương không đi, là có thể giữ được tính mệnh của mình. Nhưng cô đâu có biết, nếu lần này những người đó không cách nào được thỏa mãn, sợ rằng sẽ chỉ làm cho tình hình càng trở nên trầm trọng thêm, giống như là lũ chó điên, càng điên cuồng đuổi theo không thôi.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ không có việc gì đâu, yên tâm đi."
Tần Thiếu Dương bình tĩnh ngắm Đỗ Vũ Hiên ở trước mặt mình một lần nữa. Anh có thể phán đoán được, giờ phút này Đỗ Vũ Hiên hoàn toàn chân tâm thật ý không muốn để cho anh đi dâng mạng, nhưng mà, đáy lòng anh lại là không có một chút gợn sóng nào.
Đỗ Vũ Hiên đã thực sự coi nhẹ anh quá mức rồi. Cô cho là cô đã động chân động tay như vậy mà anh cũng không hề hay biết chút gì sao?
Nhưng cho dù có nghĩ như vậy, trên mặt anh cũng không hề biểu lộ ra dù chỉ chút xíu cảm xúc, anh chỉ ôm cô một cái thật chặt: "Hãy cố chăm sóc cho bản thân mình thật tốt!"
Tần Thiếu Dương xoay người đi ra cửa. Đỗ Vũ Hiên giật mình lập tức ngã ngồi xuống trên mặt đất. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, câu nói này là câu nói sau cùng mà Tần Thiếu Dương đã nói với cô.