Editor: Thukoi
Beta: Minh
Đầu mùa hè, ánh sáng nhẹ nhàng của mặt trời chiếu xuống ban công, phủ lên trên người đứng ngoài ban công một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Thượng Quan Triệt cứ đứng ở đó tùy hứng như vậy, vừa tao nhã lại đẹp trai, dường như tất cả ánh sáng mặt trời cũng chỉ để làm anh nổi bật hơn, vì làm nền cho vẻ cao quý của anh mà tồn tại.
Vân Sở nhìn anh mặc một bộ quần áo màu tím, quay sang nhìn Lam Băng Tuyền mặc một bộ âu phục màu xanh thẫm, nhớ tới một màn vừa xảy ra, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Giày cao bảy phân kết hợp váy ngắn trang nhã, thoạt nhìn dáng người Vân Sở vừa cao gầy mà lại nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc cao lên, làm cho cô trở nên già dặn hơn nhiều, vô hình tạo nên sự quyến rũ mê hoặc rất lớn.
Tiếng giày cao gót đi trên nền nhà phát ra những tiếng rõ ràng “Cộp cộp”, làm cho hai người đàn ông đang giằng co trên ban công dừng lại sắc mặt hơi đổi, gần như là đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Vân Sở.
Vân Sở lộ ra một cụ cười nhạt, tao nhã bước tới, mặc dù vừa mới rửa mặt, nhìn qua cô vẫn có chút mệt mỏi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn xinh đẹp không thể dời mắt.
Cô đi tới bên cạnh Thượng Quan Triệt, nhẹ nhàng kéo tay anh, cười khẽ: “A Triệt, anh ở đây à, bác Mộc và mọi người đâu rồi?”
“Bọn họ vừa mới xuống máy bay, cũng mệt rồi, anh đã bảo A Duệ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.” Ánh mắt Thượng Quan Triệt dịu dàng nhìn Vân Sở, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô cười nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi về thôi.”
“Ừm.” Vân Sở gật đầu, nhàn nhạt nhìn Lam Băng Tuyền một cái, giọng lạnh như băng: “Thầy Lam, không còn chuyện gì nữa, em đi trước đây.”
Vừa dứt lời cũng không để ý tới Lam Băng Tuyền nữa, tay kéo Thượng Quan Triệt hai người cùng nhau rời đi.
Nhìn Vân Sở và Thượng Quan Triệt cùng đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, đáy mắt Lam Băng Tuyền không ngừng tỏa ra những tia lạnh lẽo.
Dáng vẻ bọn họ đi chung với nhau, thật sự là càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy chói mắt, bắt đầu từ khi nào mà con nhóc vốn không nghe lời như Vân Sở lại trở thành một người rất đặc biệt trong sinh mạng của anh như vậy?
Mà mới vừa rồi….
Lam Băng Tuyền đưa tay nhẹ nhàng chạm đôi môi gợi cảm của mình, phía trên hình như vẫn còn lưu lại mùi thơm ngát của cô, mặc dù chỉ là chạm nhẹ thoáng qua, cũng đủ để cho tim anh run rẩy từng hồi.
Chẳng lẽ anh đã giống như Lam Băng Khê nói, anh có tình cảm đặc biệt đối với Vân Sở sao?
…..
Trên xe, Vân Sở rất tự giác nhào vào lòng Thượng Quan Triệt, ngửi mùi thơm ngát quen thuộc trên người anh, hai tay ôm thật chặt eo của anh khẽ nỉ non: “Chú, vẫn là anh tốt nhất.”
Mới vừa rồi nhìn thấy Lam Băng Tuyền một mình che mặt ngẩn người, Thượng Quan Triệt cũng biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa anh ta và Vân Sở, bây giờ thấy bộ dáng này của cô, Thượng Quan Triệt thật sự đau lòng.
Ôm cô vào lòng, cảm thấy dáng vẻ giống như đà điểu núp trong ngực mình làm nũng của cô, Thượng Quan Triệt vốn định lên tiếng trách mắng, cũng không khỏi nuốt vào bụng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô nói: “Đồ ngốc, anh không đối tốt với em thì còn ai đối tốt với em đây?”
“Chú….” Vân Sở ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt dịu dàng có thể chảy ra nước kia của Thượng Quan Triệt, bỗng cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, cô luôn có cảm giác có lỗi với Thượng Quan Triệt.
Trước kia là Thanh Ngôn, bây giờ lại có thêm Lam Băng Tuyền, dưới cái nhìn đơn thuần của cô bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, làm sao lại biến thành như vậy chứ?
Cô ngẩng đầu lên, có chút uất ức nhìn Thượng Quan Triệt: “Chút, thật xin lỗi…”
Sắc mặt Thượng Quan Triệt thay đổi, nheo mắt lại nhìn khuôn mặt áy náy của Vân Sở chờ cô nói tiếp.
Nhưng cô không nói gì nữa, chỉ là từ bên ghế phụ lái xà vào lòng của anh, khẽ cúi đầu, hôn anh, lông mi run rẩy, nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt làm cho anh cảm thấy hơi ngưa ngứa. Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, nhẹ nhàng hôn anh, có chút mê mẩn, trong chốc lát làm cho anh không thể khống chế.
Anh ôm cô thật chặt, nhưng vì tức giận nên không muốn đáp lại cô. Anh biết, cô và Lam Băng Tuyền kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nếu không cô sẽ không như vậy.
Vân Sở cảm thấy Thượng Quan Triệt không vui, vừa hôn vừa vừa dịu dàng nói rõ tâm ý của mình: “A Triệt, em yêu anh.”
Đúng, trong lòng cô chỉ có một mình anh, những người khác cô chưa bao giờ để trong lòng. Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh là anh trai, Lam Băng Tuyền là thầy giáo là bạn bè. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, quan hệ của bọn họ sẽ trở nên phức tạp như vậy.
Nghe thấy lời tỏ tình của cô, Thượng Quan Triệt run run, đôi mắt phượng hẹp dài màu nâu, si mê, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cuối cùng trái tim cũng dần dần bị trầm luân.
Thôi, cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều mơ ước có cô thì như thế nào, chỉ cần trong lòng cô ấy có một mình anh, như vậy là đủ rồi.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười nói: “Anh biết, cô bé ngốc.”
Nói xong, ôm cô thật chặt, thâm tình ngọt ngào đáp lại nụ hôn của cô.
Không khí trong xe càng trở nên ám muội, bọn họ không còn hiểu lầm, từ từ tìm kiếm sự tin tưởng và hơi ấm, cho đến khi không thể thở được, mặt đỏ tía tai, mới không thể không tách ra.
…..
Buổi chiều Thượng Quan Triệt lại cùng Vân Sở tới bệnh viện. Lần này, đương nhiên là đến thăm “Bệnh nhân” Triệu Nhược Nghiên.
Tất nhiên, cũng giống như lần trước, thậm chí so với lần trước còn không được hoan nghênh.
Chỉ là bọn họ không để ý, hai người nắm tay nhau, khóe miệng khẽ cười đi tới trước phòng chăm sóc đặc biệt của Triệu Nhược Nghiên, nhìn thấy cô nằm trên giường, cặp mắt trống rỗng, vẻ đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt không có một chút sinh khí, Vân Sở lắc đầu một cái, nhìn giường bệnh lên tiếng nói: “Kìa, mấy tháng không gặp, tại sao chị Triệu lại bị bệnh như vậy?”
Bởi vì hôm nay có rất nhiều người tới thăm, nên cửa phòng bệnh luôn mở, bên trong mấy người Triệu phu nhân cũng cúi đầu đau lòng, cho nên không để ý đến Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt đi vào.
Lúc này nghe thấy tiếng Vân Sở, Triệu phu nhân lập tức ngẩng đầu lên, không để ý đến bộ dạng của mình, đứng dậy hét lớn “Là cô, là cô có đúng hay không? Vân Sở, cô thật là độc ác. Con gái của tôi cũng đã nhượng bộ rồi, không hề tranh đoạt với cô nữa, tại sao cô còn không tha cho nó?”
Vân Sở thấy Triệu phu nhân như vậy, lòng hơi chua xót đồng thời giễu cợt nhiều hơn. Cô nhẫn tâm? Triệu Nhược Nghiên nhượng bộ? A, chỉ sợ cũng chỉ có Triệu phu nhân sẽ tin tưởng con gái mình là người như vậy thôi.
Nếu không phải cô trùng hợp gặp Triệu Nhược Nghiên và Kim Lan Nhược cấu kết với nhau, cô vẫn còn không biết Triệu Nhược Nghiên đã lén trở về nước, hơn nữa vừa mới trở về đã muốn xuống tay với mình.
Chẳng qua cô cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi. Loại người tâm cao khí ngạo như Triệu Nhược Nghiên, một chút đả kích nho nhỏ như vậy, cô ta sẽ không từ bỏ. Lần trước, ở bữa tiệc, Vân Sở đã cho cô ta thêm một cơ hội, cũng may Triệu phu nhân thông minh, đưa cô ta ra nước ngoài, cho nên mới để cho cô ta sống thêm được hai tháng.
Không nghĩ tới hôm nay Triệu Nhược Nghiên chẳng những không biết hối cải, còn muốn tiếp tục xuống tay với mình, vậy cũng đừng trách cô lòng dạ độc ác. Tục ngữ nói không sai, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, cô đã tàn nhẫn với chính mình rồi, hiện tại cũng đến lúc tàn nhẫn với người khác một chút mà thôi.
“Triệu phu nhân là người thông minh, bà nên hiểu, tôi đã cho con gái bà cơ hội, là chính cô ta không biết quý trọng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bà cảm thấy trách cứ tôi có ý nghĩa gì sao? Tôi thừa nhận tôi không phải là người tốt đẹp gì, nhưng bà cũng nên mở to hai mắt ra xem một chút, con gái bà có phải là người tốt không?” Vân Sở nở nụ cười giễu cợt, càng làm cho Triệu phu nhân thêm tức giận.
“Cô thừa nhận, có phải không? Chuyện này vốn chính là kế hoạch của cô, có đúng không? Con gái của tôi chưa trải sự đời, cô lại độc ác như vậy, để nhiều đàn ông lăng nhục nó như vậy, cô, Vân Sở, cô quả thật không phải là người.” Triệu phu nhân tức giận mắng to, dường như đã hoàn toàn quên mất hình tượng của mình.
Đúng vậy, con gái sắp chết, bà còn giữ hình tượng để làm gì nữa?
Vân Sở cười lạnh: “Triệu phu nhân, bà nói những lời này thì phải có chứng cớ, bà lấy gì chứng minh con gái bà bị như vậy là do tôi làm hại đây? Lại nói tôi vốn không hề biết chuyện con gái bà đã về nước, cho dù là tôi biết, vậy còn A Long, Triệu phu nhân cũng biết A Long là người như thế nào? Đó là người mà tôi có thể thu mua nổi sao?”
Sắc mặt Triệu phu nhân khẽ biến, từ từ bình tĩnh lại. Thật ra thì Vân Sở nói cũng đúng, Triệu Nhược Nghiên bí mật trở về, để đảm bảo con gái được an toàn, bà đặc biệt dặn dò con gái không để cho nó tùy ý tiết lộ tin tức chính mình đã về nước, càng không thể xuống tay với đám người Vân Sở.
Đối với Triệu phu nhân mà nói, tính mạng con gái bà là quan trọng nhất, bà không thể để tính mạng con gái mình bị bất cứ uy hϊếp gì. Vân Sở và Thượng Quang Triệt, sẽ có chồng của bà là thủ trưởng Triệu sắp xếp, con gái bà hoàn toàn không cần quan tâm những thứ này.
Hơn nữa, thời điểm Triệu Nhược Nghiên trở về nước, cũng luôn hứa với Triệu phu nhân chẳng qua là trở về để tham dự hôn lễ của bạn, tuyệt đối không gây chuyện thị phi, cho nên, bà mới có thể để mặc cho con gái mình trở về.
Thật không ngờ, con gái bà mới về có hai ngày đã xảy ra chuyện quan trọng.
Hôm nay thân thể con gái bà bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp không nói, còn thiếu chút nữa thì mất mạng, bà có thể không đau lòng sao?
Vân Sở thấy Triệu phu nhân bình tĩnh lại, gương mặt đó trong nháy mắt như già đi mười tuổi, đâu còn phong thái trước đây? Chắc hẳn, vì chuyện của Triệu Nhược Nghiên, Triệu phu nhân vẫn luôn đau đầu, hoặc là suy nghĩ biện pháp xử lý, nên không được nghỉ ngơi tốt.
Thật ra Vân Sở rất ngượng mộ Triệu Nhược Nghiên, mặc dù bố của cô ấy là thủ trưởng chẳng ra sao, nhưng mẹ cô ấy cũng là người thông minh, hơn nữa còn thương yêu Triệu Nhược Nghiên như vậy. Là Triệu Nhược Nghiên không có phúc, không biết quý trọng. Thân là con gái thủ trưởng, tương lai muốn leo lên tầng lớp thượng lưu, có quyền có thế cũng không khó.
Cái sai ở đây là cô ta không nên yêu Thượng Quan Triệt càng không nên đối nghịch với Vân Sở.
Thấy Triệu phu nhân không lên tiếng, Vân Sở lại nói: “Triệu phu nhân có mấy lời trước đây tôi cũng đã nói, tôi xem bà là người hiểu biết, nhắc nhở bà một câu, lần này con gái bà có thể giữ lại một cái mạng, nhưng lần sau thì chưa chắc.”
Thượng Quan Triệt nắm lấy bả vai Vân Sở miễn cưỡng nói: “Triệu phu nhân chăm sóc Triệu tiểu thư đi, nếu mấy vị không hoan nghênh chúng tôi, chúng tôi cũng nên rời đi.”
Nói xong, kéo Vân Sở xoay người đi ra khỏi phòng.
Lúc này, ánh mắt vốn đờ đẫn, Triệu Nhược Nghiên nằm trên giường như người chết đột nhiên bật dậy, không để ý trên người chằng chịt vết thương, đứng dậy nhào về phía Vân Sở và Thượng Quan Triệt, trong miệng còn nói: “Tiện nhân Vân Sở, tiện nhân kia, tôi muốn gϊếŧ cô, gϊếŧ cô…”
“Nghiên Nghiên, con làm sao vậy? Mau nằm xuống đi.” Triệu phu nhân thấy thế lập tức đi đến đỡ Triệu Nhược Nghiên.
Triệu Nhược Nghiên giống như bị điên rồi, dùng sức đẩy Triệu phu nhân ra, lực đấy quá lớn đẩy làm Triệu phu nhân ngã xuống mặt đất, còn cô thì nhanh chóng lao về phía Vân Sở.
“Vân Sở, cô là con tiện nhân ngoan độc, cô sẽ không được chết tử tế, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, có thành quỷ cũng tôi cũng muốn kéo cô đi cùng. A…” Triệu Nhược Nghiên giống như một bà điên lớn tiếng kêu lên, nhìn về phía Vân Sở và Thượng Quan Triệt điên cuồng nhào tới.
Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ chật vật của Triệu Nhược Nghiên, một cước đá Triệu Nhược Nghiên về trên giường. Ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ giãy giụa thống khổ của cô, giọng nói sắc bén: “Đừng không biết an phận, nếu cô muốn chết, tôi không ngại lập tức thành toàn cho cô.”
“Thượng Quan Triệt, cô ta rốt cuộc có cái gì tốt, tại sao, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy, tôi yêu anh như vậy, vì anh làm nhiều điều như vậy, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Triệu Nhược Nghiên ngã xuống giường, bởi vì trên người đều là vết thương bị người ta đánh, đã làm cho cô đau nhức không chịu nổi, cộng thêm vừa rồi bị Thượng Quan Triệt đá một cước rất mạnh, bây giờ cô cũng chỉ có thể ở đây vừa lớn tiếng ho khan vừa chất vấn Thượng Quan Triệt.
“A, yêu? Cô cũng muốn nói yêu sao? Triệu tiểu thư, cô nên hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông, nếu cô nghĩ trợ giúp bố cô đạt được việc lớn, như vậy tôi không thể làm gì khác hơn là lợi dụng cô, phát hủy hết tất cả trên tay ông ta.” Thượng Quan Triệt miễn cưỡng nói, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt nói tiếp: “Cũng bởi vì cô làm nhiều việc như vậy, hiện tại tôi mới báo đáp cô, không phải sao?”
Trong chốc lát, sắc mặt Triệu Nhược Nghiên trở nên càng thêm khó coi, cô lắc đầu, ho khan không ngừngL “Khụ khụ, không, anh…. Anh nói dối, em đối với anh vẫn luôn thật lòng, em chưa bao giờ từng nghĩ muốn hại anh, khụ khụ…. Anh …. Tại sao anh có thể nghi ngờ em như vậy?”
“Thật sao? Nhưng mà, thật xin lỗi, cô với bố cô thường xuyên gửi những lá thư kia, chính mắt tôi nhìn thất rõ ràng.” Vân Sở miễn cưỡng tựa vào vai Thượng Quan Triệt, tay nhẹ nhàng buộc lại mái tóc dài, cười nói: “Nhìn vào làm cho người ta cảm thấy, đúng là cha hiền con thảo.”
Triệu Nhược Nghiên trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Vân Sở, đưa tay run rẩy chỉ vào Vân Sở: “Cô…. Cô nói cái gì? Vân Sở, là cô, là cô có phải không? Cô là người lấy trộm thư của tôi, làm cho ông ấy gửi những thứ đó đi, làm hại ông ấy bị bắt giữ, có đúng hay không?”
“Triệu tiểu thư nói gì vậy chứ? Cái này là cô đang thừa nhận những tài liệu của cha cô kia là nhằm vào A Triệt thật sao? Ha ha….” Vân Sở nở nụ cười nhạt, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Triệu Nhược Nghiên run rẩy, không thể tin được lắc đầu một cái “Là cô, nhất định là cô…. Ả tiện nhân này…..”
Vân Sở nhún vai, vô tội nhìn Triệu Nhược Nghiên: “Triệu tiểu thư, tôi có nói cô dùng bưu phẩm à, chỉ là trong lúc vô tình, tôi thấy trên điện thoại của cô thôi….” Dứt lời, Vân Sở lấy điện thoại ra cầm trên tay cười nói: “Điện thoại của Triệu tiểu thư, thật đúng là xinh đẹp nha, những thứ bên trong, cũng là những loại tốt nhất chứ.”
Vân Sở nói xong, tìm ra một hình ảnh mở trên màn hình điện thoại, xoay về phía Triệu Nhược Nghiên cười nói “Hình ảnh đẹp như vậy, chắc là Triệu tiểu thư sẽ trân trọng cả đời chứ?”
Thấy ảnh trên màn hình điện thoại kia, Triệu Nhược Nghiên hung hăng nắm chặt ga giường, móng tay sắc bén lại có thể cào nát vải ga. Cô cắn chặt răng, thân thể không ngừng run rẩy, đôi mắt hoảng sợ nhìn bàn tay kia.
Đột nhiên cô ta che tai lại hét lớn: “A…. không, không, cút đi, bọn đàn ông khốn nạn kia, cút hết cho tôi, không được tới đây….”
Triệu Nhược Nghiên vừa hét, vừa lùi trốn vào góc giường, toàn thân cũng run rẩy, mắt ướt đẫm, từng giọt từng giọt rơi xuống làm cho người khác cảm thấy thật đáng thương.
Chẳng qua là những người có thể yêu thương cô ta không bao gồm Vân Sở và Thượng Quan Triệt.
“Nghiên Nghiên, đừng sợ, đừng sợ, đã không sao, không sao rồi, có mẹ ở đây, sẽ không có ai làm hại con được nữa.” Triệu phu nhân thấy Triệu Nhược Nghiên hoảng sợ, cuống quýt đứng dậy an ủi. Nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền thấy tấm hình trong tay Vân Sở, lập tức sững sờ, sắc mặt tái nhợt, con ngươi co rút lại hoảng sợ, thậm chí quên mất phải an ủi Triệu Nhược Nghiên.
Vân Sở hài lòng khi thấy phản ứng của Triệu phu nhân và con gái bà ta, cô nhếch miệng cười nói: “Ai nha, thật là xin lỗi, tấm hình này có lẽ không nên xuất hiện ở đây. Triệu tiểu thư không cần kích động, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết, tấm ảnh này, tôi cũng sẽ giữ lại thật cẩn thận.”
Tấm ảnh này, thế nhưng lại chụp lúc Triệu Nhược Nghiên bị những người đàn ông kia cưỡиɠ ɧϊếp, có người dùng điện thoại của Triệu Nhược Nghiên chụp lại, hình ảnh kia thật sự sẽ làm cho nhiều người phải giật mình. Chẳng qua điện thoại này lại bị vứt đi, bị Thượng Quan Triệt nhặt được.
Vân Sở nói xong, liền ném điện thoại của Triệu Nhược Nghiên qua một bên, miễn cưỡng nói: “Nếu hai vị không chào đón, vậy chúng tôi đi trước.”
Dứt lời Vân Sở và Thượng Quan Triệt cùng nhau nắm tay đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh thỉnh thoảng truyền đến từng trận gào thét cùng tiếng an ủi, nhưng không có một vị bác sỹ hay y tá đến kiểm tra xem xét.
Vân Sở ra khỏi phòng bệnh của Triệu Nhược Nghiên, ngay sau đó lại tới phòng bệnh của Kim Lan Nhược, so với Triệu Nhược Nghiên thì tình hình của Kim Lan Nhược còn tốt hơn một chút, trước mắt tâm tình cũng ổn định, Đường Dịch Phong đang ở bên giường an ủi nàng.
Lúc nhìn thấy Vân Sở tới, cô ta lại kích động từ trên giường bật dậy, kêu lên đầy hận thùL “Vân Sở, đồ tiện nhân, đồ hèn hạ, nhất định là cô cố tình hại tôi có đúng không?”
Vân Sở cười một cách vô tội: “Cô nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu?”
Kim Lan Nhược hét lớn: “Cô còn không thừa nhận, rõ ràng ngày đó đều cùng uống rượu với nhau, tại sao tôi lại bị bỏ thuốc, tại sao hết lần này đến lần khác cô lại không bị làm sao? Cô đừng nói đó là ngẫu nhiên, tôi không tin.”
“Cô cũng biết, tôi không biết uống rượu, uống một chút là say, nôn không ngừng, nên chạy vào nhà vệ sinh, cô bị bỏ thuốc gì, tôi thật sự không biết gì cả.” Vân Sở vô tội, cặp mắt long lanh tràn ngập một lớp sương mỏng, làm cho người khác không thể nghi ngờ cô.
Thấy Vân Sở như vậy, Đường Dịch Phong lập tức đau lòng, di chuyển xe lăn về phía Vân Sở nói: “Sở Sở, anh tin em không phải là người như vậy.”
Nói xong, xoay người nhìn Kim Lan Nhược trên giường lạnh lùng nói: “Kim Lan Nhược, anh hiểu rõ em rất hận Sở Sở, nhưng mà anh tin tưởng Sở Sở tuyệt đối không phải là loại người bỉ ổi hèn hạ như vậy đâu. Sở Sở, cô ấy….” Đường Dịch Phong cúi đầu nói tiếp: “Sở Sở cô ấy vốn không yêu anh, cho nên, cô ấy tuyệt đối sẽ không vì anh mà làm hại người khác.”
Vân Sở ngẩn người, cô thật không ngờ Đường Dịch Phong sẽ nói những lời như vậy, mặc dù giọng nói có chút gượng gạo, còn có chút không cam lòng, nhưng anh phải chấp nhận sự thật này, như vậy sau này sẽ không còn lưu luyến gì với cô nữa.
Nghĩ tới đây, Vân Sở có chút áy náy. Đường Dịch Phong mặc dù có chút không tốt, nhưng anh ta luôn đối tốt với cô, bằng không, ban đầu anh ta sẽ không mạo hiểm tính mạng đỡ đạn cho cô, hôm nay lại càng không vì cô mà nói đỡ.
Chỉ là Vân Sở luôn yêu ghét rõ ràng, vì thế cô vẫn giữ Đường Dịch Phong lại, không hề làm hại đến anh ta.
“Ha ha ha, ha ha, Đường Dịch Phong, anh cuối cùng cũng nhìn rõ rồi phải không? Anh cuối cùng cũng hiểu Vân Sở hoàn toàn không để ý đến anh? Ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, nghe giọng nói của anh, anh vẫn còn lo lắng cho cô ta thật sao? Cô ta hại tôi thành như vậy, anh không oán trách cô ta lấy một câu coi như xong, anh còn phải giúp nói đỡ cho cô ta, ở trong lòng anh, rốt cuộc tôi là cái gì?” Kim Lan Nhược gần như phát điên kêu lên, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Đường Dịch Phong và Vân Sở.
“Tôi muốn Kim tiểu thư phải hiểu một điều là, mặc kệ Đường Dịch Phong có thái độ gì đối với Sở Sở, cô cũng không có lý do gì để giận chó đánh mèo, lại càng không nên ra tay với cô ấy. Đối với tôi, kẻ nào làm hại cô ấy tuyệt đối đều không có kết quả tốt.” Thượng Quan Triệt vẫn im lặng xem trò vui, nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng khiến cho Kim Lan Nhược không khỏi run rẩy một trận.
Đường Dịch Phong cười khổ, có chút không nỡ nhìn Vân Sở nói: “Sở Sở, anh sẽ chúc phúc cho em. Em đi theo anh ta, có thể sẽ được hạnh phúc rất nhiều, anh sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào về em nữa.”
Vân Sở thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: “Vẫn là Đường thiếu gia hiểu chuyện.” Vừa nói vừa nhìn về phía Kim Lan Nhược nói tiếp: “Nếu tôi là cô thì sẽ an phận lặng lẽ sống qua ngày. Người không động đến tôi, tôi không động đến người, người khác muốn hại tôi, tôi sẽ trừng phạt kẻ đó.”
Vẻ mặt Vân Sở lạnh lùng, khóe miệng cười trông rất độc ác, cặp mắt sắc bén phát ra tia gian xảo khiến không khí trong phòng bệnh trong nháy mắt trở nên đông cứng.
Kim Lan Nhược lần đầu tiên nhìn thấy Vân Sở đáng sợ như vậy, dáng vẻ kia giống như muốn uống máu ăn thịt cô bất cứ lúc nào, làm cho cô trọn đời không thể siêu thoát. Cô cảm thấy từ đầu tới chân đều rét lạnh.
Cô cắn chặt môi, một câu cũng không thể nói ra.
Vân Sở vẫn cười cười thản nhiên nói: “Kim tiểu thư đã làm những gì, trong lòng cô rất rõ ràng, cũng không cần tôi phải nhiều lời. Nhưng mà, nếu cô nghĩ chuyện cứ như vậy là đã xong, thì cô cũng quá ngây thơ rồi.”
Vân Sở ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh tiếp tục: “Chắc hẳn cô cũng biết những người đã cưỡиɠ ɧϊếp cô là ai? Hiện tại đừng nói là cô, ngay cả nhà thủ trưởng Triệu sợ là cũng không được yên ổn. Mà cô, một phụ nữ hoàn toàn không có chỗ dựa, cô cho rằng kết quả của cô sẽ như thế nào?”
Lời nói của Vân Sở làm cho Kim Lan Nhược càng run rẩy, cô cắn môi, cảnh giác nhìn Vân Sở hỏi: “Cô….Cô nói như vậy là có ý gì, cô muốn nói cái gì?”
Vân Sở cười nhạt: “Ha ha, tôi muối nói gì, trong lòng cô đã rõ rồi. A Long là con trai của Bộ trưởng Mộc, bộ trưởng Mộc là chức vụ cao cấp, thủ trưởng Triệu cũng không phải là đối thủ của ông ta. Xảy ra chuyện lần này liên quan đến danh dự của con trai ông ấy, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, cô cho rằng bộ trưởng Mộc sẽ ngồi yên không quan tâm sao?”
Cô nói thêm: “Hiện tại chỉ sợ là không có người nào dám đặc tội với A Long này, nếu không thể đắc tội A Long, vụ án này đã xảy ra chắc chắn phải có người tới gánh chịu hậu quả. Bên người A Long không được rồi, thì dĩ nhiên là đến lượt những “người bị hại” như cô rồi, tôi nói có đúng không?”
Sắc mặt Kim Lan Nhược thay đổi, tay nắm chặt thành quả đấm, dường như đang cố gắng xem những lời nói của Vân Sở chỉ là chuyện cười.
Vân Sở cười cười nói tiếp: “Nhưng Triệu Nhược Nghiên lại là con gái yêu quý của thủ trưởng Triệu, ông ta chỉ có một đứa con gái này, làm sao ông ta có thể để con gái của mình phải chịu nỗi nhục này được? Nhưng Kim tiểu thư cô không giống vậy, cô vốn là người chết thay Triệu Nhược Nghiên, lần này xảy ra chuyện như vậy, cô cho rằng, sau này cô có thể an ổn sống qua ngày sao?”
“Cô… cô có ý gì? Triệu Nhược Nghiên cũng nói rõ rồi, tôi chỉ phải chịu trách nhiệm làm cho cô tin tưởng tôi, dẫn dụ cô cắn câu còn những chuyện khác đều là cô ấy thực hiện, làm sao sẽ….” Kim Lan Nhược vừa lắc đầu vừa kích động nói.
Vân Sở cười lạnh miễn cưỡng nói: “Trời ơi, cô ta nói thế mà cô cũng tin à? Xem ra cô thật là quá ngây thơ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Nhược Nghiên. Cô cho rằng với bản lĩnh của Triệu Nhược Nghiên, cô ta cần hợp tác với cô sao? Cho dù không có cô, cô ta cũng có thể có mấy trăm cách để đối phó với tôi. Nhưng cô ta lại tìm đến cô, tại sao chứ? Chẳng qua là muốn mượn sự thù hận của cô, mượn tay cô để loại bỏ tôi, đồng thời sẽ không để người ta bắt được nhược điểm mà rước họa vào thân thôi?”
“Có cô làm đệm lưng rồi, từ đầu đến cuối cô ta sẽ được an toàn không phải vậy sao?” Vân Sở vừa thở dài nói tiếp, để lộ biểu cảm thương tiếc, làm cho Đường Dịch Phong một lần nữa xúc động.
Mà Kim Lan Nhược nghe Vân Sở nói thế cũng cảm thấy có đạo lý, cúi đầu, tay nắm chặt ga trải giường, cố gắng suy nghĩ lại nguyên nhân hậu quả chuyện này, cân nhắc lời của Vân Sở là thật hay giả.
Vân Sở cũng đứng dậy kéo tay Thượng Quan Triệt nói: “A Triệt, em mệt rồi, chúng ta đi về thôi.”
Thượng Quan Triệt gật đầu một cái, không nói lời nào nhìn Đường Dịch Phong và Kim Lan Nhược, kéo tay Vân Sở từ từ đi ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi họ đi ra ngoài, Kim Lan Nhược không nhịn được buột miệng nói: “Cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn phân tích những điều này cho tôi thôi sao?”
Vân Sở cười khẽ: “Dĩ nhiên không phải, tôi cũng chỉ đang nhắc nhở Kim tiểu thư cái gì nên nói cái gì không nên nói khi đến sở cảnh sát hoặc đứng trước tóa án mà thôi.” Vừa nói cô vừa cau mày: “Tất nhiên, cô nên chuẩn bị từ bây giờ, tôi sợ rằng tối nay sẽ có người không kiên nhẫn được nữa, cô nên cẩn thận một chút. Về phần cô muốn đứng về bên nào, tôi sẽ không ép cô, tự cô suy nghĩ đi. Nếu nghĩ thông suốt rồi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng chào đón cô.”
Nói xong, Vân Sở và Thượng Quan Triệt rời đi.
Còn Kim Lan Nhược vẫn ngơ ngác ngồi đó, cắn môi tự nhủ: “Vân Sở, cô nói như vậy là bởi vì cô có thể giúp được tôi sao? Thật sao?”