Edit: Tuyết Khanh
Lúc này, chuông vào học trùng hợp vang lên, Vân Sở điều chỉnh lại cảm xúc một chút, cười nói với Lam Băng Tuyền: "Thì ra là thầy có hứng thú với em, khó trách gần đây luôn đối nghịch cùng em. Nhưng đáng tiếc, bản tiểu thư là hoa đã có chủ rồi. Chỉ là, em thấy cô Dương rất có hứng thú với thầy Lam đấy, ngược lại thầy có thể suy nghĩ một chút về cô Dương."
Nói xong, Vân Sở liền bắt đầu ca ngợi Dương Tinh Tinh: "Thầy xem, cô Dương không chỉ có vóc người đẹp, dáng dấp cũng đẹp, lại dịu dàng hiền thục, toàn tâm toàn ý với thầy Lam, theo em thấy, hai người ngược lại rất xứng với nhau."
Dứt lời, Vân Sở len lén liếc mắt nhìn Lam Băng Tuyền, nhìn thấy khuôn mặt kia càng ngày càng trở nên đen thui, nuốt nước miếng một cái, sau đó vội vàng xoay người rời đi: "A, thầy, em phải đi học, không quấy rầy thầy nghỉ ngơi."
Thừa dịp Lam Băng Tuyền còn chưa kịp phản ứng, lập tức bàn chân Vân Sở như bôi dầu, chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, sải bước chạy vào phòng học.
Đại khái hôm nay Vân Sở ra cửa rất xui xẻo, mới vừa bị Lam Băng Tuyền chọc giận mặt đỏ tới mang tai, lúc này vừa mới bước vào cửa chính phòng học cư nhiên liền bị người trên bục giảng gọi lại.
Cái trán nhỏ của Vân Sở đổ đầy mồ hôi lạnh, cố nén tiếng gầm thét muốn mắng to ông trời, ngẩng đầu lên nhìn về phía bục giảng, khi nhìn thấy người đứng phía trên kia là Dương Tinh Tinh, cô hoàn toàn hóa đá.
Sư cô, đây là cái quái gì thế này? Tiết học này, lại là tiết của Dương Tinh Tinh, là của cô ta. . . . . .
Lúc nhìn thấy Dương Tinh Tinh, Vân Sở liền đoán được kết quả cô sẽ nhận được là gì rồi. Cô nhắm mắt lại, cúi đầu thật thấp, thầm mắng ông trời đối với cô thật bất công, cư nhiên luôn nhằm vào cô một nữ sinh đáng thương vừa mới trọng sinh.
"Bạn học Vân Sở, đã lên khóa năm phút đồng hồ rồi, sao em có thể trắng trợn từ cửa sau đi vào là có ý gì? Làm như cô người cô giáo này là không khí sao?" Dương Tinh Tinh mới vừa bị uất ức ở chỗ của Lam Băng Tuyền, trong lòng đang khó chịu, thấy Vân Sở đi trễ, cô ta không trút hết tức giận lên người của Vân Sở mới là lạ.
Chỉ là, cô ta không biết là, hôm nay Vân Sở cũng ở chỗ của Lam Băng Tuyền bị tức giận không nhỏ, nghe được lời này của Dương Tinh Tinh, cô miễn cưỡng nhún nhún vai, thay đổi dáng vẻ mới vừa ủ rũ cúi đầu, lạnh nhạt xoay người đi ra khỏi phòng học.
Trong lớp chỉ nghe được một tiếng nói êm tai thổi qua, ngay sau đó liền phát hiện Vân Sở đã sớm rời khỏi phòng học.
Cô nói: "Xin lỗi cô giáo, em đi nhầm phòng học, quấy rầy cô lên khóa." Giọng nói dứt khoát và lười biếng, giống như cô thật sự đi nhầm phòng học một cách bình thường và tự nhiên.
Nhìn Vân Sở đi ra khỏi phòng học, Dương Tinh Tinh cũng không để ý hình tượng của mình nữa, cầm khăn lau bảng trên bàn, hung hăng vỗ một cái vào mặt bàn, nhất thời, toàn bộ bục giảng bụi phấn viết bay tán loạn, Dương Tinh Tinh bị sặc ho khan liên tục. Chỉ thấy bóng dáng Vân Sở thoải mái như thế, cô ta như thế nào có thể để yên như vậy?
"Được lắm, Vân Sở, nếu trong mắt em khinh người như vậy, có bản lãnh về sau đừng bao giờ bước lên khóa của tôi nữa." Dương Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng của Vân Sở, gầm lên.
Vân Sở chạy tới cửa, nghe được lời này của Dương Tinh Tinh, cũng chỉ cười nhạt: "Vậy Vân Sở trước hết cảm ơn cô giáo đã ưu ái."
Dương Tinh Tinh bị lời này chọc giận thiếu chút nữa hộc máu, nhớ tới câu nói mới vừa nãy Lam Băng Tuyền uy hϊếp Vân Sở, liền nheo mắt lại nói: "Em không sợ nợ môn, thì cứ việc không đến."
Chỉ là, nghe được lời này của Dương Tinh Tinh, Vân Sở giận quá hóa cười, "Ha ha, cô giáo lời này ngược lại lại nhắc nhở em. Nếu là cô đã cho phép em rời khỏi, lúc thi, cô cũng không nên gian lận nhé."
Nói xong, không để ý nghị luận ầm ĩ của bọn học sinh cùng với nét mặt tức giận đến muốn bốc khói của Dương Tinh Tinh, Vân Sở nghênh ngang rời khỏi phòng học.
Lại nói Lam Băng Tuyền.
Hôm nay thân thể hắn có chút không khỏe, buổi sáng cũng không có lớp của hắn, nên hắn liền dậy trễ một chút, không ngờ mới đi vào phòng làm việc, lại phát hiện trong phòng làm việc của hắn có một người ngồi.
Thấy được người đến, Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, đáy mắt phát ra vô số ánh sáng lạnh băng.
Người nọ thấy có người đẩy cửa đi vào, cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người nọ là Lam Băng Tuyền, khóe miệng hắn ta nâng lên, lộ ra một nụ cười tà ác.
Chỉ thấy hắn ta miễn cưỡng ngồi ở trên ghế, đối với người mới vừa vào cửa, khắp người bắn ra khí lạnh_Lam Băng Tuyền cười nói: "Anh nói này em trai gần đây đang đùa cái gì, chơi cái gì mà mất ăn mất ngủ như vậy, không ngờ ở trường học tìm được một người phụ nữ thú vị như vậy, thế mà cũng không nói cho anh trai một tiếng."
Trên mặt Lam Băng Tuyền thoáng qua một chút tức giận, thấy người trước mắt ăn mặc quần áo giống như bản thân mình, nhìn qua người đàn ông có dáng dấp giống mình như đúc, đáy mắt lạnh lẽo lại phủ lên một tầng băng: "Anh có phải là không có chuyện làm, không đi xử lý chuyện bang phái cho tốt, chạy tới nơi đây làm cái gì."
Không sai, người ngồi ở trên ghế, người đàn ông trên mặt mang theo nụ cười tà ác không phải là người khác, chính là anh trai sinh đôi của Lam Băng Tuyền, Lam Băng Khê. Mà, người mới vừa đùa giỡn Vân Sở, cũng không phải là Lam Băng Tuyền vừa mới xuất hiện, mà là Lam Băng Khê ăn mặc giống phong cách của Lam Băng Tuyền.
Nghe được lời nói của Lam Băng Tuyền, Lam Băng Khê không vui, đứng dậy, uất ức nhìn Lam Băng Tuyền: "Làm sao em có thể nói như vậy chứ? Bang Lưu Tinh này vốn là của em, những năm này anh giúp em xử lý, em không phải cảm ơn anh thì thôi, hôm nay ngược lại còn trách cứ anh."