Đây là đâu?
Vẻ mặt
Vương Tổ Đức nghi hoặc ngồi trên đường cái, anh nhìn đông nhìn tây, cảm thấy như bị mê hoặc, đã quên vì sao mình lại ngồi ở đây? Chỉ đến khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một hình ảnh trên đường, anh mới đột nhiên hoàn hồn.
Là ông ta!
Vương Tổ Đức ánh mắt mở lớn, trừng mắt nhìn xa mười mét, ở đó xuất hiện một ông lão, anh liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, đúng là ông lão đã biến anh thành chó! Những ngày còn lưu lạc, anh luôn tìm kiếm ông lão ấy, nay phát hiện ông ta ở cách đó không xa, anh lập tức lập tức đuổi theo.
Nếu anh bắt buộc phải hóa thành người, mấu chốt nhất định nằm ở trên người lão ta, cho nên anh liều lĩnh sải dài bốn chân, tránh mọi người đi trên dường, ra sức truy tung ông lão kia, chớp mắt một cái, ông lão kia lại không cánh mà bay.
Không, không thể! Anh nhất định phải tìm được ông lão đó! Anh dùng cái mũi của mình, ông lão đó ăn mặc như Cái Bang, chắc chắn sẽ hôi hơn người bình thường, hơn nữa ông ta ở cùng loài chó, chắc chắn trên người cũng có mùi của chó -- A, có, anh ngửi thấy mùi của chó, quả nhiên rất hôi.
Thật không ngờ cái mũi chó này có thể dùng được, nó giống như rada tìm kiếm vậy, anh đi vào một ngõ hẹp, ở cuối con ngõ, anh thấy có người đang nhặt hộp giấy, thoạt nhìn như là người bán đồng nát, mà hình ảnh quen thuộc kia đúng là ông lão đó rồi.
Vương Tổ Đức đi về phía ông lão.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Tôi rốt cục cũng tìm được ông!
Đang phân loại giấy vụn ông lão vội ngừng lại, quay đầu nhìn con chó nhỏ màu vàng, đối diện ông đang kích động sủa.
Ông lão trợn tròn mắt, nhìn con chó nhỏ, đầu tiên ngờ ngợ, chỉ chốc lát sau đã nhớ ra.
“Thì ra là cậu, ha ha, cậu là anh chàng trẻ tuổi kia.” Đối với người bình thường, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ có ông lão hiểu được cẩu ngữ.
“Đúng, là tôi! Tôi tìm ông đã lâu! Là ông, tôi biết! Là ông biến tôi thành chó!”
Ông lão lắc đầu.“Là cậu tự chuốc lấy thôi, tôi đã sớm đã cảnh cáo cậu.”
“Ông muốn gì cũng được, chỉ cần có thể biến tôi trở lại như cũ, cái gì tôi cũng đồng ý!”
Ông lão nhíu mày.“Thật không?”
Vương Tổ Đức giơ hai chân trước, nhào vào người ông lão, mở to đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, anh thề lần sau không coi thường loài chó nữa, anh đã có một bài học, thật sự!
“Tôi rất xin lỗi, tôi thực sự hối hận, lúc ấy thái độ của tôi không đúng, tôi sẽ cố gắng chuộc lỗi, cho tôi cơ hội, cầu xin ông, lão tiên sinh!”
Ông lão gật gật đầu.“Tốt lắm, tốt lắm, biết sai có thể sửa, ở hiền gặp lành, cậu biết nhận sai là tốt rồi.”
“Tôi nhận sai, ông biến tôi trở về như cũ đi, cầu xin
ông.”
Ông lão lại lắc đầu.“Thật đáng tiếc, ta không giải trừ được."
Vương Tổ Đức đang ôm hi vọng nghe ông lão trả lời, biểu tình như là ngày tận thế
“Vì sao? Nếu ông có thể biến tôi thành chó, đương nhiên cũng có thể biến tôi thành người chứ!”
“Đừng nóng vội, người trẻ tuổi, tuy rằng tôi không thể giải trừ, nhưng cậu có thể.”
“Tôi?”
“Đúng vậy, đây là một lời nguyền xưa, cách duy nhất để giải trừ là cậu thật lòng, chỉ cần cậu thật lòng sám hối, tự nhiên cậu sẽ trở về như cũ, mà không phải xin lỗi hay làm gì để bù lại, lời nguyền này coi trọng sự thật lòng.”
“Tôi thật lòng mà, tôi thề!”
“Một khi đã như vậy, cậu không cần lo lắng, nhớ kỹ, chỉ có dùng tâm ý, mới có thể giải trừ, giúp cậu việc trở về hình người, tự giải quyết cho tốt đi.”
Dùng thành ý? Dùng như thế nào? Này? Đợi chút đã lão tiên sinh! Chớ đi nha -- chớ đi --
“Chớ đi!”
Vương Tổ Đức quát to một tiếng, giật mình tỉnh giấc, cả người còn theo phản xạ bật dậy.
Anh kinh ngạc nhìn bốn phía, thấy mình đang ngủ trên giường Lâm Thục Huệ, mới bừng tỉnh, thì ra là một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy thật chân thực, phảng phất như anh vừa tìm được ông lão đó, mà anh còn nhớ rõ lão tiên sinh còn nói với anh một câu.
“Thật tình thành ý......” Anh kinh ngạc thốt lên, phát hiện ra mình vừa nói, ánh mắt lại nhìn được sắc màu rực rỡ, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, ngay cả chính anh cũng ngây dại.
Chân không phải chân chó, tay không phải chân chó, giơ lên hai tay xem xét, mười ngón tay lại hiện ra trước mắt, sờ sờ mặt mình, không phải là mặt chó, miệng chó cùng mũi chó.
Anh đã biến trở lại?
“Wa! Rất tuyệt!” Vương Tổ Đức mừng như điên kêu lên, anh biến trở lại rồi! Không phải là chó nữa! Tuy rằng không biết có chuyện gì nhưng thật tuyệt!
Anh ở trên giường quấn chăn vào, bởi vì mới biến thành người, cho nên trên người không mặc quần áo, con mèo Elle cùng con chó ngốc Chuck đều tròn mắt nhìn anh, cùng kinh ngạc, không rõ vì sao anh biến từ chó thành người?
“Rất tuyệt! Khẳng định là thành ý của mình đã giải trừ được lời nguyền, mình không bao giờ là chó nữa! Mình biến trở về đến đây! Trời ạ!” Anh thật sự rất vui, anh rất nhớ hai tay, hai chân, anh sẽ không bao giờ đi bằng 4 chân nữa.
May mắn Lâm Thục Huệ giờ phút này không ở nhà, nếu không anh cũng không biết giải thích với cô vì sao lại ở nhà cô nữa, khẳng định sẽ bị cô làm cho sống dở chết dở, hơn nữa mất tích mấy ngày này, ba mẹ chắc sẽ lo cho anh lắm, anh nên về nhà đã, trước khi đi anh cần thay quần áo đã.
Vì thế anh vội vàng lục tử quần áo của Lâm Thục Huệ, may quần áo trung tính của cô không ít, vừa vặn có một bộ đồ thể thao có thể tạm thời thay, có vẻ hơi nhỏ, nhưng không có cách nào khác, anh phải chấp nhận đến khi có quần áo mới để thay, Elle cùng Chuck vẫn tròn mắt kinh ngạc, biến thành tò mò, cuối cùng đi tới chỗ anh ngửi ngửi.
“Gâu!” Chuck nhìn anh lắc lắc cái đuôi.
Vương Tổ Đức cười ha ha sờ đầu Chuck.“Hắc, chó ngốc, mày vẫn nhận ra tao, phải không?”
“Gâu!” Giống như đang trả lời anh, Chuck lại sủa một tiếng.
“Meo meo ~~” Ngay cả Elle cũng dui dụi vào chân anh làm nũng.
“Tao phải đi trước khi chủ nhân của tụi mày trở về, mấy ngày này ở cùng tụi bạy rất vui vẻ, Elle, Chuck, có cơ hội tao sẽ lại đến thăm bọn mày, tao đi rồi, bảo trọng.”
Sau khi ôm Elle và Chuck vào lòng xong, Vương Tổ Đức liền đứng dậy đi ra phòng khách, mở cửa thăm dò, xác định ngoài cửa không có ai, liền nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Hôm nay Lâm Thục Huệ đến công ty muộn hơn bình thường, tại cô ngủ không đủ giấc, bởi vì chú chó mới của cô đã đi mất.
Hôm trước đột nhiên đi về không thấy chú chó nhỏ đâu, cô đã vội vã đi tìm khắp mọi nơi, còn đến nhà mọi người ở mỗi tầng, hỏi xem có nhìn thấy chú chó nhỏ của cô không.
Vì thế cô bật đèn suốt đêm, trách mình hôm trước sơ ý khiến Tổ Đức bỏ nhà đi, cứ nghĩ đến Tổ đức lưu lạc ở ngoài, không có đồ ăn, không có chỗ ngủ, cô liền khổ sở cả đêm không thể ngủ yên.
Cô mệt mỏi đi vào công ty, vừa vào cửa, cô gái trực tổng đài liền lập tức đứng dậy.
“Phó tổng.”
“Chào buổi sáng......” Cô phất phất tay, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, cô gái trực tổng đài khổng để ý vẫn vui vẻ đi đến.
“Tổng giám đốc đã trở lại.”
Lâm Thục Huệ phút chốc ngẩng đầu, vì cái tin ấy phút chốc kinh ngạc không nói lên lời.
“Cái gì? Anh ta đã trở lại?”
“Đúng vậy.”
Lâm Thục Huệ giật mình, tiếp theo lập tức nhanh chóng đi đến văn phòng của Vương Tổ đức, bình thường cô đều gõ cửa, nhưng lần này xông thẳng vào, mà khiến cô kinh ngạc hơn là, nhìn thấy Vương Tổ Đức đang nói chuyện điện thoại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhấc tay bảo cô chờ một chút, tiếp tục nói chuyện điện thoại, mà Lâm Thục Huệ đứng ở cửa kinh ngạc nhìn anh.
Mất tích một tháng trời, nay lại ở trước mắt, đột nhiên xuất hiện ở văn phòng.
Cô vẫn nghĩ đến anh ta đã xảy ra chuyện, lo lắng anh ta gặp phải chuyện gì, nhưng là hiện tại Vương Tổ Đức đã trở về ngồi nói chuyện điện thoại,
thoạt nhìn tinh thần anh ta khá tốt, không khác gì một tháng trước, vẫn rất anh tuấn, vẫn cùng kiểu tóc, mặc bộ đồ tây lên người, trông rất đẹp trai.
Nghe thấy anh đã trở lại, đầu tiên cô thấy rất kinh ngạc, sau khi nhìn thấy anh, cô lại thấy sợ, nhớ đến một tháng qua, cô vì anh mà ngày ngày tăng ca, bận tối mày tối mặt, lại nhìn thấy anh thoải mái nói chuyện điện thoại, trên mặt còn cười cười, phảng phất như dù có xảy ra chuyện gì cụng không làm anh thảy đổi, một ngọn lử bốc lên trên đầu, thì ra những lo lắng trước đây của cô là dư thừa.
“Tốt, cám ơn, hẹn gặp lại.” Vương Tổ Đức cúp điện thoại, khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang tối sầm lại của Lâm Thục Huệ.
Nếu là một tháng trước, anh đã sẵn sàng nghênh tiếp quân địch, hơn nữa cảm thấy thái dương huyệt run lên, dùng hết sức tranh luận với cô, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu, bởi vì cách nhìn của anh đối với cô đã không giống như trước.
Anh đứng lên.“Thục Huệ.”
“Vương --” Hai chữ còn lại chưa kịp phát ra miệng, cô đã kinh ngạc kêu lên.“Anh gọi tôi là gì?”
Vương Tổ Đức nghĩ nghĩ, hỏi lại cô.“Tôi gọi cô là cái gì?”
“Ang gọi tôi...... Thục Huệ.”
“A, thì sao? Như vậy rất kỳ quái sao?” Anh cố ý, lại giả bộ không biết gọi cô là Thục Huệ có gì không phải.
“Đương nhiên kỳ quái a, bình thường anh đều gọi tôi là Lâm phó tổng hoặc Lâm tiểu thư.” Thật kì quái nha, hại da gà của cô nổi hết lên.
“Phải không? Nhưng tôi thích gọi cô là Thục Huệ, như vậy có vẻ thân thiết, cô cũng có thể gọi tôi là Tổ Đức.”
Đề nghị của anh làm cô mở to mắt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra nha, cô với anh chỉ là cộng sự, dựa vào chức vụ, trách nhiệm, anh gọi cô là Lâm phó tổng hoặc là Lâm tiểu thư, còn cô gọi anh là Tổng giám đốc hoặc gọi cả họ cả tên anh ra.
Cô đã quen gọi như vậy, cũng thấy không có gì không ổn, nhưng Vưởng Tổ Đức này lại ở đây thảo luận với cô về vấn đề xưng hô? Còn đề nghị
gỏi hẳn
tên sẽ có vẻ thân thiết?
Đầu anh không có vấn đề gì chứ? Anh làm cho cô há hốc mồm, cảm thấy hình như anh đã thay đổi, khiến cô quên mất cô đến văn phòng anh là vì cái gì.
A đúng rồi!
Cô
tới
là để
chất vấn
anh
vì sao mất tích một tháng,
lửa giận bốc lên đầu,
khiến cô không thể nói nhẹ nhàng được.
“Một tháng này
anh đã đi đâu? Vì sao
không thông báo cho ai một tiếng?
Anh có biết trong một tháng nay tôi phải xử lí bao nhiêu công việc không? Đây là
công ty của chúng ta, chúng ta là
cộng sự,
anh
cứ như vậy biến mất một tháng, cũng không có
để lại lời nhắn,
anh có biết mọi người lo lắng cho anh không?”
Cô tức giận mất rồi,
cô đã nghĩ mình có thể bình tĩnh nói chuyện với anh, nhưng là mỗi lần
tranh luận cùng anh,
cô liền nổi cơn tức giận!
Cô và Vương Tổ Đức là cộng sự, ý tưởng bất đồng, thực hiện bất đồng, nghe
những tiền bối trên thương trường nói, hợp tác với nhau làm ăn cũng giống như kí giấy kết hôn,
không ngừng bất đồng,
không ngừng tranh chấp, cuối cùng
kết cục là mỗi người đi một ngả, đừng nói kiếm tiền,
không phải bồi thường cho người ta là may mắn lắm rồi.
(Pup: thực chả hiểu câu này nói gì, kết hôn là kết hôn, hợp tác là hợp tác, kết hôn là việc trọn đời cơ mà, mấy ông tiền bối này nói năng lung tung quá>.< @Kat: *xoa đầu Pup* chậc, người già cũng có cái lý của họ)
Cô
có năng lực, có
tham
vọng,
tưởng rằng sẽ thành công trong sự nghiệp, nhưng
lại thiếu tài chính,
tiền bối của cô, cũng chính là
bố của
Vương Tổ Đức
đã nhìn thấy năng lực của cô
,
đồng ý giúp cô thực hiện tham vọng,
cho cô làm đối tác của con trai, mà
cô không phải bỏ ra một xu.
Cô biết đây là cơ hội khó có được, ông trời không
bao giờ cho cơ hội tốt như vậy đến lần thứ hai,
cô lập tức đồng ý.
Ai biết,
đây là lúc cơn ác mộng bắt đầu.
Cô với
Vương Tổ Đức cá tính không hợp,
phương pháp làm việc
không hợp, lý niệm cũng không hợp, mà
thật muốn gϊếŧ chết anh!
Anh vô cớ biến mất
một tháng, sau đó lại dường như không có việc gì xuất hiện,
cô quả thực nộ khí,
anh ta khiến cô phát điên rồi!
Thật sự là
quá
đủ!
“Tôi
biết,
anh
không thích tôi, cũng không
muốn cho tôi cùng làm việc ở công ty này, tất cả đều
do mệnh lệnh của mẹ anh,
anh
mới không thể không nghe theo, tôi
vốn tưởng
có thể
nhẫn nại, nhưng
anh lại
có thể buông công ty biến mất một tháng, còn như vậy muốn làm đi xuống, công ty sớm hay muộn xong đời,
anh đã không muốn làm cùng tôi đến vậy, ok, tôi
chạy lấy người, chỉ cần
anh nói
một câu, tôi
lập tức rời khỏi.”
Cô thở phì phì lấy hết toàn bộ những lời trong lòng nói ra, đúng vậy,
cô
nói, rốt cục,
cô đã
chịu đủ, chỉ cần Vương Tổ Đức
nói
một câu,
cô sẽ lập tức rời khỏi.
“Thực xin lỗi.”
Lâm Thục Huệ sửng sốt,
cô kinh ngạc tròn mắt nhìn
Vương Tổ Đức, nghĩ
rằng mình đã nghe nhầm.
“Cái gì?”
“Thực xin lỗi, tôi chính thức xin lỗi cô.” Vương Tổ Đức
quay về phía cô cúi người,
hành động ngoài ý muốn này một lần nữa khiến cô ngốc nghếch ngẩn ra,
so với
việc thân mật gọi tên cô việc này càng khiến cô kinh ngạc hơn gấp bội, bởi vì
đây là lần đầu tiên
Vương Tổ Đức
xin lỗi cô,
lại còn cúi đầu xin lỗi nữa.
Nếu là
quá khứ, Vương Tổ Đức
sẽ cùng cô ầm ĩ một phen, nhưng hiện tại
đã khác trước,
sau mấy ngày biến thành chó,
anh
đối
với
Lâm Thục Huệ hoàn toàn
khác, cũng hoàn toàn có thể
hiểu
vì sao
cô
tức giận,
quan trọng nhất,
anh không muốn cô rời đi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, Vương Tổ Đức
liến đi tới trước,
dùng ánh mắt chân thành cùng lời nói thật sự nới với cô:“Khiến cô lo lắng cho tôi thật sự xin lỗi, nhưng
hãy tin tôi, tôi không cố ý biến mất một tháng nay, trên thực tế,
tôi cần xác thực một chút việc.”
Anh còn thật sự nghiêm túc giải thích cho cô,
thái độ này nằm ngoài dự đoán của cô,
khiến cô tưởng rằng sẽ lại
ầm ỹ một trận, anh đột nhiên lại tốt như vậy,
lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, là
do thấy sai sao?
Anh dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô?
Trong khoảng thời gian ngắn
cơn tức giận trong người cô không có chỗ phát tiết, làm cho
cô
không biết nên nói cái gì.
“Cô không hỏi tôi đã xảy ra
chuyện gì?”
Anh
nói.
Anh đã nhắc nhở,
cô
đành phải mở miệng:“Anh đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi
bị
người ta
bắt cóc.”
“Cái gì!”
“Hư, đừng lớn tiếng như vậy, chuyện này chúng ta không thể cho cảnh sát biết, bởi vì
liên quan đến danh dự của gia tộc, cho nên gia tộc
của tôi quyết định xử lí bí mật.” Thực thật có lỗi
vì đã lừa cô, bởi vì
cái lí do do biến thành chó, ai
sẽ tin anh đã thực biến thành chó đây? Chỉ sợ làm cho hiểu lầm lớn hơn nữa, mà bắt cóc là
một ý thật hợp lí lại còn khiến cho cô bớt giận.
Quả nhiên,
anh vừa nói xong,
vẻ mặt của cô từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc.
“Anh
thật sự bị bắt cóc?”
Cô hạ thấp giọng.
“Đúng vậy, nếu không
cô
ngẫm lại xem, tôi
làm sao có thể bỏ mặc công ty trong một tháng được chứ?
Cô
cũng biết, người nhà tôi vội vã đi tìm tôi, tôi làm sao có thể để cho bố mẹ tôi ngày đêm lo lắng, đây đều là
do tôi không thể liên lạc.”
Anh
nhỏ giọng nói cho
cô, bởi vì đè thấp thanh lượng, lại
ở bên tai cô thì thầm nói,
hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.
Lâm Thục Huệ cảm thấy rất không được tự nhiên,
cô
không
quen có đàn ông đến gần cô như vậy, hơn nữa đối tượng lại là Vương Tổ Đức,
cô
đương nhiên sẽ không biết Vương Tổ Đức là cố ý, đầu tiên là cúi đầu xin lỗi, sau đó lại dựa vào như vậy gần cùng cô
nói chuyện.
Thái độ của anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, đầy đủ biểu hiện
tôn trọng cô, hết thảy đều làm cho cơn tức giận trọng cô, đột nhiên không có lý do gì giận
anh.
Cô
thối lui từng bước, sửa sang lại suy nghĩ
của mình, đến tâm tình khôi phục bình tĩnh, đã không giống vừa rồi tức giận như vậy, mới ngẩng đầu
lên nhìn vào mắt anh, quan tâm hỏi:“Người đó có làm gì anh không?”
“May mắn tôi mệnh lớn, chỉ
là bị hạn chế hành động, không có đã bị
thương rồi.”
Cô vốn là người tràn đầy chính nghĩa, nhịn không được vì anh tức giận.
“Anh đã có thể kêu cứu.”
Anh
lắc đầu.“Không được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì là người quen làm, đây là việc xấu trong nhà, đối phương chính là nhất thời xúc động, sau
đó anh ta
cũng sám hối, gia tộc bọn tôi
không
muốn đem mọi việc công bố ra, hơn nữa hiện tại
chó săn đầy đường, phóng viên rất tố chất thần kinh, ngay cả việc nhỏ như hạt đậu xanh như chuyện thầy giáo sửa bài thi cho học sinh còn bị đăng báo, cho nên chúng tôi quyết định lén xử lý.”
Lâm Thục Huệ nghe xong gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Cô biết phân biệt phải trái, cũng là
người thẳng thắn, biết Vương Tổ Đức đã xảy ra chuyện lớn như vậy,
liền
không
tức giận nữa.
“Anh
không có việc gì là tốt rồi.” Cô
nhẹ nhàng thở ra, có thể nhìn thấy
anh
bình an trở về,
cô
cũng yên tâm.
Khi cô thở ra nhẹ nhõm khi biết anh không sao,
đã không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của Vương Tổ Đức, mà
trước khi anh đón nhận cô,
cô đã
khôi phục tự nhiên thần thái.
“Có rất nhiều
việc cần hỏi ý kiến của anh,
sau khi anh quyết định nhớ nói với tôi một câu.”
“Ngay bây giờ
đi.”
Cô sửng sốt, nhìn
anh đang mỉm cười ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết.“Anh......
Anh không muốn nghỉ ngơi một chút hay điều chỉnh tâm tình sao?”
“Đây là chuyện
làm ăn của chúng ta, mỗi
giây mỗi phút đều rất đáng quý,
một tháng nay tôi không có ở công ty, có thể nào lại lãng phí thời gian, nhưng lại
liên lụy đến cô hằng ngày tăng ca,
làm
việc đến nửa đêm, ngay cả ngày nghỉ
cũng không được nghỉ.”
Cô
vẻ mặt ngoài ý muốn.“Anh
làm sao mà biết?”
“Nghe
các nhân viên khác
nói.” Kỳ thật là
trong thời gian anh làm chó đã nhìn thấy.
Thì ra là vậy, chắc Chu thư kí đã nói với anh, cô nghĩ thầm.
“Tốt, tôi
đi đem tư liệu lấy lại đây.”
“Không cần
phiền toái như vậy, trực tiếp đến
văn phòng của cô đi.” Nói xong liền lướt qua
cô, đi đến văn phòng của cô, làm cho
cô nháy mắt giật mình cùng mê hoặc.
Anh có chút gì không giống như trước, nhưng lại
không biết cái gì là không giống,
cô
lắc đầu, rất nhanh đem tinh thần tập trung, đi sau anh về văn phòng mình.
Bọn họ
thảo luận đến tận trưa, Vương Tổ Đức nhìn thời gian.
“Đi, đi ăn cơm trưa.”
Lâm Thục Huệ cũng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, không thể tưởng được thời gian
trôi
nhanh như vậy, trong nháy mắt đến
giữa trưa.
“Được rồi, còn lại để
lúc khác bàn tiếp.”
Cô sắp xếp lại tư liệu trên bàn, nghĩ đến Vương Tổ Đức phải đi, nhưng
anh vẫn đứng bên cạnh cô, làm cô tò mò hỏi.
“Làm sao vậy?”
Anh mỉm cười
nói:“Chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Cùng
ăn cơm với anh?
Cô
sửng sốt, thực kinh ngạc việc Vương Tổ Đức cư nhiên hội chủ động tìm
cô
ăn cơm.
“Không
cần, tôi đã tự chuẩn bị cơm rồi.”
“Sandwich cá
sao?”
Cô tròn mắt nhìn anh “Anh
làm sao mà biết?”
Anh
đương nhiên biết, khi
anh vẫn còn là chó ngày ngày cùng cô đi làm, phát hiện
ra cô có thói quen rất xấu, chính là đến cửa hàng tiện lợi mua cái sandwich
làm cơm trưa,
dùng thời gian ăn trưa để tăng ca.
Anh
không trả lời cô, trái lại
sửa giúp cô thói quen không tốt.“Không phải
tôi
nói
cô,
nhưng cô nên chú ý một chút thói quen ăn uống của mình, cho dù muốn tăng ca cũng
phải
ăn no mới có khí lực, một cái sandwich như thế làm thế nào đủ,
lại còn là sandwich của cửa hàng tiện lợi,
một chút dinh dưỡng cũng không có.”
Cô ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, bởi vì
câu nói này nghe qua, hình như là một loại quan tâm.
Anh đột nhiên quan tâm tới thói quen ăn uống của cô,
đúng là ngoài ý muốn của cô,
làm cho cô cảm thấy không quen.
“Đây là chuyện của tôi, tôi
thích ăn sandwich.”
“Cô
không phải thích ăn sandwich,
cô
là thích tra tấn chính
mình, không được,
cô
phải ăn bữa ăn chính.”
“Anh
làm chi đột nhiên quản tôi
nhiều như vậy?”
“Tôi
đương nhiên muốn xen vào, bởi vì
cô là cộng sự của tôi, nếu cô ngã,
lại đến lượt tôi tăng ca mỗi ngày sao.”
Cô
tức giận nói:“Tốt, nguyên lai
anh
là sợ mệt a!”
“Đúng vậy, ai
bảo tôi còn muốn dựa vào cô, đi thôi, đi ăn
cơm, tôi sắp chết đói rồi.”
Anh vươn tay ra, túm tay cô kéo đi
(Pup:
Câu nói này nếu nghe kĩ thì thấy có một chút mờ ám ở đây*cười nham hiểm* @Kat: đấy, thế mờ có ai đó cứ gào lên là EM RẤT TRONG SÁNG!)
“A,
Anh
làm gì? Đừng kéo nha!”
“Không kéo
cô, cô lại
chạy trốn.”
Bàn tay kiện định của anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài,
một vài nhân viên đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng Chu thư kí nhìn thấy cảnh này,
thấy hai người vốn như nước với lửa, bỗng nhiên lại muốn cùng nhau kết bạn đi ăn cơm? Hơn nữa là tổng giám đốc cầm
tay phó tổng kéo đi?
Ở trước mắt bao người, Vương Tổ Đức mỉm cười lôi kéo
Lâm Thúc Huệ đang không biết phải làm sao, cùng
nhau đi ăn trưa.