Tuổi Trẻ Tươi Đẹp Chúng Ta Từng Đi Qua

Chương 8: Hợp nhau đến vậy nhưng không phải tình yêu

Lam Huyên giật mình choàng tỉnh từ cơn mơ, trong căn phòng rộng rãi nhường này chỉ trơ trọi mình cô, tiếng nói cất lên trong giấc mộng dường như vẫn luẩn quẩn khắp gian phòng. Cô trở dậy, giở xem đồng hồ ở đầu giường, đã 7 giờ sáng, cô không ngủ nữa.

Tiếp theo là đi đáng răng rửa mặt, nhìn cô gái trong gương, đã ra dáng một cô gái 23 tuổi, đã không cần dựa dẫm vào ai để sống nữa. Vỗ vỗ vào mặt, cô thấy tâm trạng vẫn tệ như tối qua. Cô ra khỏi phòng tắm, lấy đồ đi thay rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô đã đủ trắng nên không cần đánh phấn chỉ thoa một chút son. Thấy đã ổn cô chuẩn bị tài liệu cho phiên tòa bỏ vào túi sách rồi đi ra khỏi phòng. Cô không ăn sáng ở nhà, cô bắt taxi đến thẳng Tòa án nhân dân thành phố Mạc Xuyên. Ngồi trên xe, cô lục túi tùm điện thoại nhưng không thấy, tìm một lúc, cô thở dài đánh vào đầu mình chắc tối qua để quên ở nhà hàng mất rồi. Giờ mà đến đấy tìm thì sẽ muộn giờ mất, thôi đành xong phiên tòa rồi đến tìm vậy. Mong là bồi bàn thấy và sẽ giữ lại giúp.

Đến tòa án, đã có vài người đến, là người thân của chị Trương. Cô ngồi vào chỗ luật sư của bị can, lấy tài liệu đã chuẩn bị ra, cô nhìn xung quanh thấy chị Trương đang ôm con ngồi ở một góc, vừa ôm thằng bé chị vừa khóc, nhìn mà xót xa. Hai tuần nay, tên khốn kia không cho chị gặp con. Cô thầm nhủ sẽ cố gắng hết sức để tìm lại công lý cho chị Trương.

Thêm một lúc nữa thì tiếng chuông vang lên, điểm đến giờ phiên tòa bắt đầu.

Trong giai đoạn xét hỏi, đây là giai đoạn điều tra công khai có sự tham gia của tất cả những người tham gia tố tụng. Trong giai đoạn này các chứng cứ cô thu thập về vấn đề người chồng nɠɵạı ŧìиɧ được lần lượt công bố, phân tích, so sánh nghiên cứu và tự thân nó bộc lộ giá trị chứng minh của chúng. Sau đó Hội động xét xử tiến hành thủ tục xét hỏi tại phiên toà. Cô chú ý lắng nghe và ghi chép diễn biến của phiên toà.

Trong phần tranh luận, khi trình bày quan điểm của mình cô đã cân nhắc kĩ về các tình tiết quan trọng của vụ án, trình bày quá trình đánh giá chứng cứ và khẳng định giá trị chứng minh của các chứng cứ mà cô và các luật sư của văn phòng luật Hoa Vũ đã đánh giá. Cô dùng các văn bản pháp luật trong bộ luật Dân sự điều khoản Hôn nhân và Gia đình làm căn cứ cho những nhận định và kết luận của mình. Cô dùng ngay lập luận của luật sư bên phía người chồng để phản bác lại ý kiến của họ.

Sau bao cố gắng lập luận và tranh cải, cuối cùng cũng đến lúc Hội đồng xét xử xem xét lại toàn bộ quá trình để ra quyết định. Cô nhìn về phía chị Trương liền bắt gặp ánh mắt của Lăng Mặc Ngạn, cô rất ngạc nhiên vì sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây, nhưng rồi cô mỉm cười, vì sao không quan trọng mà quan trọng là cậu ấy luôn xuất hiện khi cô cần. Lúc này đây thì ánh mắt hay nụ cười của người thân cũng là rất cần thiết, nó tiếp thêm sức mạnh cho cô rất nhiều.

Cậu ấy cũng cười rồi giơ tay ra hiệu cố lên cô cũng làm theo rồi hai người nhìn nhau cười.

Một chàng trai tốt như thế này, cô gái nào làm bạn gái hay vợ cậu ấy thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Cô thì chẳng có diễm phúc đó bởi vì dù là hợp nhau nhiều như thế nhưng cô không tài nào yêu cậu ấy được. Có lẽ số trời đã định sẵn tri kỉ thì vẫn mãi chỉ có thể là tri kỉ, không thể là tình yêu được.

Hết giờ xem xét, tiếp theo là một loạt lập luận của Chủ tọa, cô vẫn bình tĩnh nhưng đó là cô đã cố che đi mọi lo lắng.

Cuối cũng thì những cố gắng và vất vả của cô và chị Trương cũng đã được ghi nhận, quyền nuôi con thuộc về chị Trương, người chồng hàng tháng phải chu cấp cho chị và con, tài sản chị được hưởng 35%, cô rất hài lòng với kết quả này, không suy nghĩ nhiều nữa, cô chạy lại ôm lấy Lăng Mặc Ngạn, cô cố không khóc.

Cậu ấy vỗ vỗ vai cô khen ngợi: "Huyên Huyên của tớ vẫn luôn xuất sắc như vậy!"

Cô bật cười: "Mũi tớ sắp nổ rồi đấy!"

Cả hai cùng cười và sau đó cậu ta cũng bắt cô khao mừng chiến thắng.

Trước khi ra về, chị Trương tới chỗ cô, chị ấy nói cảm ơn rất nhiều, còn khóc nữa, cô ôm lấy chị ấy. Đây là khởi đầu trong công việc của cô ở Mạc Xuyên, cô thấy rất hài lòng.

Hai người đi vào một nhà hàng gần đấy, cô đã quên mất mình bị mất điện thoại. Khi ăn xong đã 1 giờ chiều, có chút mệt mỏi, cậu ấy liền đưa cô về nhà sẵn tiện lên nhà cô chơi luôn.

Ông Lam Ngôn rất vui khi gặp lại con của bạn mình, họ đã mất từ khi cậu ấy mới 10 tuổi. Cậu sống cùng ông nội với khối tài sản kếch xù nhưng họ đều không hề kiêu căng, đấy là điểm mà ông Lam thích nhất ở gia đình họ.

"Cảm ơn cháu rất nhiều, mấy năm qua có cháu chăm sóc Huyên Huyên nên hai bác cũng bớt lo phần nào."

"Không có gì đâu ạ, Huyên Huyên cũng giúp đỡ cháu rất nhiều!"

Hai người họ từ lâu nay đều rất hợp cạ, nói chuyện rất lâu, không ai chen vào được. Mãi đến khi công ty có việc cậu ấy mới xin phép về, nếu không thì chắc sẽ nói chuyện đến tối mất.

Cô quá mệt liền đi vào phòng, nằm lên giường liền ngủ ngay, không quan tâm gì nữa.

Hiển nhiên khi nhớ tới chiếc điện thoại tội nghiệp kia thì đã là mấy tiếng sau. Khi thành phố đã lên đèn, cô mới nhớ việc để quên điện thoại ở nhà hàng. Chạy ra khỏi phòng, vừa mở cửa liền thấy Lăng Nguyệt đi tới.

"Lam luật sư muốn đi đâu mà hớt hải thế kia?" Cô nàng vừa cười vừa lên tiếng.

"Hôm qua tớ để quên điện thoại ở nhà hàng."

"Giờ mới đi tìm thì còn đâu!"

"Tớ đãng trí quá, giờ phải làm sao đây!" Cô sắp khóc rồi, chiếc điện thoại ấy rất quan trọng, mất nó chắc cô chết mất.

Lăng Nguyệt mở túi sách lấy một chiếc điện thoại ra, nom chừng y như điện thoại của cô. Mà hình như đúng là điện thoại của cô thật. Cô giật lấy nó rồi hết sức ngạc nhiên mà hỏi: "Sao cậu lại cầm nó vậy?"

"Hôm qua tớ và Thiên Phàm ở lại sau, thấy nó, định mang đến cho cậu nhưng công ty lại có việc gấp nên giờ mới đến được."

"Ôi Tiểu Nguyệt của tớ, tớ yêu cậu chết mất!" Cô hết sức biết ơn Tiểu Nguyệt liền không nhịn được mà ôm lấy cô nàng.

Những người bạn này đã có một phần đóng góp quan trọng trong sự trưởng thành và thành công ngày hôm nay của cô. Cô không tưởng tượng được nếu thiếu họ cuộc sống của cô sẽ tẻ nhạt và vô vị đến nhường nào.

Lăng Nguyệt bật cười rồi nói: "Tớ đói bụng rồi, mà nghe nói cậu thắng ở phiên tòa hôm nay đúng không? Không định khao tớ à?"

"Vào nhà tớ ăn cơm nhé!" Cô hơi nhích ra rồi nói, sau đó lại tiếp tục dụ dỗ.

"Hôm nay mẹ tớ làm món sườn chua cay hai đứa mình thích đấy!"

"Thế thì hơi lời cho cậu đấy!"

"Tớ biết Tiểu Nguyệt thương tớ nhất mà, phải không?"

Cô nàng không nói gì nữa, chỉ cười rồi bước qua người cô đi vào nhà. Cô nghe thấy tiếng cô ấy chào hỏi han bố mẹ cô, cô ấy vẫn luôn như vậy luôn hòa đồng và dễ gần, và vẫn luôn biết che giấu cảm xúc như cô. Nhiều khi cô thấy mình như kẻ phản bội, cảm thấy rất có lỗi với Lăng Nguyệt nhưng lại không biết làm gì để sửa lỗi. Cô biết cậu ấy rất đau khi thấy Lăng Mặc Ngạn thân thiết với cô, nhưng cô lại ích kỉ vì sĩ diện của mình trước mặt Trần Tử Minh mà cũng cố tỏ ra thân thiết với Lăng Mặc Ngạn.

Ngây ra một lúc liền nghe thấy tiếng Lăng Nguyệt gọi cô: "Tiểu Huyên, cậu làm gì ngoài đấy thế?"

Cô giật mình lên tiếng trả lời rồi đóng cửa lại: "Không có gì, tớ vào rồi đây."

Thế rồi họ như một gia đình, vui vẻ ăn cơm. Lăng Nguyệt có chút xúc động, rất lâu rồi không ai cho cô cảm giác gia đình ấm cúng thế này. Mẹ cô và chồng trước cũng chính là chú của Lăng Mặc Ngạn sống không hạnh phúc nên chia tay, mẹ cô đi thêm bước nữa rồi sinh ra cô, họ cũng sống không hạnh phúc. Thường xuyên cải vả, nhưng vì thương cô nên mẹ cô đành cam chịu. Đến khi không thể chịu đựng được nữa, bố cô có người khác, họ đã ly hôn, cô sống cùng mẹ từ khi học lớp 10.

Chính gia đình tan vỡ đã khiến cô sớm trưởng thành, nhận thức đầy đủ và chín chắn sớm. Cô cũng là cô gái sống nội tâm nhưng không quá khép kín như Lam Huyên. Khi quá đau đớn thì cô không thể che giấu được nỗi buồn hay giọt nước mắt. Khi quá mệt mỏi cô sẽ tâm sự với Lam Huyên hay với Diệp Tư Dao để vơi bớt nỗi buồn. Còn Lam Huyên thì chẳng bao giờ tâm sự hay để lộ sự mất bình tĩnh với ai cả.

Kết thúc bữa cơm vui vẻ này, Lam Huyên cùng Lăng Nguyệt rửa bát sau đó ra phòng khách ăn hoa quả, đúng 8 giờ Lăng Nguyệt ra về.

Mẹ cô ngồi một lúc liền lên tiếng: "Huyên Huyên này, mẹ thấy Tiểu Ngạn thật lòng với con đấy!"

Cô có chút không phản ứng kịp, đây là lần đầu mẹ đề cập đến vấn đề riêng của cô, cô không do dự mà trả lời dứt khoát, không muốn mẹ suy nghĩ lung tung.

"Bọn con chỉ là bạn thôi."

"Nhưng nó không xem con là bạn!" Hình như hôm nay mẹ cô kiên quyết nói rõ với cô vấn đề này.

"Con chỉ xem cậu ấy là bạn thôi."

"Huyên Huyên à, đã 5 năm trôi qua rồi, thứ gì đã qua thì cho nó qua đi, phải quên thì hãy quên đi. Con và Mặc Ngạn đã bên nhau từ khi hai đứa còn nhỏ, còn ai hợp với con hơn nó chứ?"

"Dù thế nào thì bọn con cũng chỉ là bạn. Con không yêu cậu ấy không phải vì quá khứ hay thứ gì mà mẹ nói. Nếu bọn con có duyên yêu nhau thì đã yêu lâu rồi, không cần đợi đến lúc này."

Cô không nói gì nữa, đứng dậy bỏ vào phòng, để cho bố cô giải quyết hậu quả cô gây ra.