Edit: Phong Tử Thiên
Beta: PịD + MinNgười phục vụ bưng hai phần cơm đơn giản hướng bọn họ đi tới.
Anh thấy cô còn cúi đầu đánh máy không ngừng, “Bộp,bôp,…..” ……. Anh đơn giản gõ gõ cái bàn muốn cô dừng lại.
“Ăn cơm, tiểu thư.”
Sở Tiểu Tinh ngẩng đầu, người phục vụ vừa lúc đi vào, cô lấy lại máy tính,ể cho người phục vụ đặt cơm xuống.
Cô âm thầm lấy hơi, cảm thấy chính mình tức thời được cứu trợ.
Tuy rằng cô vừa rồi vẫn vùi đầu đánh máy, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt nóng rực của Long Kình Vũ dừng lại trên người cô, cô không tự chủ lòng đã bị dao động, miễn cưỡng làm bộ trấn định, trong lòng kỳ thật một khắc cũng không thể bình tĩnh được...... Cô cầu nguyện anh đừng nhìn chằm chằm cô như thế nữa, cô sợ anh sẽ nhìn thấu lòng của cô, lời nói dối của cô.
“Tiên sinh, tiểu thư mời thong thả dùng bữa.” Người phục vụ lui ra.
Long Kình Vũ mở mạnh đũa trúc, mở ra, món chính là nạm thịt bò sào, cùng súp lơ, trứng ốp lết, khoai tây chiên,ở trung tâm là cơm trắng hình là trúc, thực hợp khẩu vị của anh, anh cũng không kén ăn.
Sở Tiểu Tinh cũng mở ra,nàng nhìn tới một đống súp lơ cùng khoai tây chiên liền đau đầu, toàn bộ gắp để bên cạnh mâm không ăn.
“Những thứ đặt ở bên cạnh mâm là như thế nào?” Anh hỏi.
“Tôi không dám ăn súp lơ cùng khoai tây chiên, chúng có hương vị rất lạ.” Cô ghét ăn những thứ này, cô từ nhỏ cũng không dám ăn.
“Kén ăn, lãng phí thực vật thực không tốt.” Anh không kén chọn,toàn bộ gắp đến chính miệng mình không kiêng kị chút nào ăn hết.
Cô coi như không thấy, nhưng là anh ngay tại trước mặt cô tự tiện ăn luôn chén thực vật của cô, tuy rằng đó là đồ cô không dám ăn, cô vẫn ngẩn mặt, sững sờ nhìn anh, cố nén cảm giác khác thường trong lòng, anh nhìn như ngày thường rất tiết kiệm, nhưng lại giống như là che giấu hàm ý gì đó.....
Bình thường là quan hệ thân thiết với nhau mới có thể làm như vậy.
Cô cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên hồi tưởng lại thời điểm cùng anh điên cuồng
hôn môi, lúc anh nhẹ nhàng vuốt ve thân hình cô, hai bên nhiệt huyết bùng cháy như lửa, xe lay động thật là lợi hại.
Ông trời! Cô không thể vứt bỏ hồi tưởng này của mình
“Có cái gì không đúng sao?” Anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng ngạc nhiên, cười cười hỏi cô.
“Không...... Không có, anh không giống người tiết kiệm như vậy.” Cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt yếu đuối, phải mau chóng gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết trong đầu, giật mình nhìn về phía anh, một người đàn ông mộc mạc khuôn mặt tươi cười, hắn quả thật chỉ là giúp cô ăn những món cô không dám ăn, không lãng phí quả không sai, là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Anh tuyệt đối không có ý giả bộ là người tiết kiệm, làm bộ dáng chịu khổ nhọc, nhưng là anh từ nhỏ luôn nhớ rõ lời ông ngoại nói, không thể lãng phí thực vật cùng tất cả những thứ có thể sử dụng được, đó là nhân tài có may mắn mới có thể hưởng dụng.” Long Kình Vũ chỉ về phía bàn ăn của cô. “Em mau ăn đi, em không dám ăn anh sẽ giúp em tiêu hóa, những món khác em tự mình ăn đi, để nguội sẽ ăn không ngon.”
“Ừ.” Cô bị động cầm lấy thìa lấy xúc một miếng cơm nhỏ vừa ăn vừa hỏi anh: “Anh nói ông ngoại anh dạy anh kỹ thuật về hoa lan, ông anh là nông dân chuyên trồng hoa sao?”
Hai mắt anh rực sáng. “Em còn nhớ lời anh nói à, chính xác nha!”
“Việc đó không có gì, làm gì phải ngạc nhiên?” Cô trở về thái độ lạnh nhạt, nóng lòng tiêu diệt đáy mắt bốc hỏa của anh, cũng là tiêu diệt đi những thứ đó vẫn còn tồn tại trong tư tưởng chính mình (chuyện đó đó *chuyện mà ai cũng biết là gì đó*)
Anh uống một ngụm canh nói: “Kỳ thật ông ngoại anh là giáo sư đại học nông nghiệp, ông cả đời
viết rất nhiều sách trồng hoa, bất quá ông lại về hưu quá sớm.” Anh chỉ chỉ
lên trên.
Sở Tiểu Tinh nhìn theo hướng anh chỉ ngước lên trần nhà, nhìn thấy một trản gạch men bao chùm ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn nhỏ, buồn bực hỏi: “Ông ngoại anh anh cùng đèn điện có quan hệ gì sao?”
Súp lơ trong miệng anh thiếu chút nữa phun ra.
“Khụ......” Anh cười, uống một ngụm nước, chỉ ra chỗ sai của cô nói: “Ông ngoại anh đã qua đời, giờ đang ở trên thiên đường, được chưa? Ông cùng bóng đèn không có quan hệ gì.”
“Úc! Thực không cố ý, tôi muốn làm ô long(quạ)*.” Sở Tiểu Tinh cười cho rằng chính mình phản ứng quá kém.
(*
: cái này Min nghĩ là chậm hiểu á)
Long Kình Vũ yên lặng nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của cô, không nghĩ tới khi cô cười lộ ra vẻ con nít, có nét hồn nhiên chân thực, vẻ mặt vui sướиɠ cùng hào hứng có sự khác biệt rất lớn với vẻ mặt nghiêm nghị ngày thường của cô.
Cô hẳn là không thường cười, anh quyết định phải phụ trách làm cho cô luôn cười, làm cho cuộc sống của cô chỉ có cười vui, không hề có những đau lòng trong cuộc sống.
“Không nghĩ tới em cũng có lúc làm ô long(quạ).” Anh nghĩ liền bắt đầu hành động.
“Tôi làm sao biết được! Anh chỉ trần nhà, tôi cũng chỉ nhìn thấy đèn điện a!” Cô chính là trực tiếp phản ứng.
“Như vậy không được.” Anh lắc đầu.
“Chỗ nào không được?”
“Phản ứng quá kém, phải huấn luyện.”
“A?” Cái miệng nhỏ nhắn của cô sợ hãi đột nhiên hé mở.
Anh cũng mặc kệ cô còn chưa chuẩn bị đã phải tiếp chiêu, lập tức hỏi cô. “Anh hỏi em, có bài hát hát như thế này, anh nguyện giống em khuôn mặt phấn hồng tươi cười nở rộ rực rỡ dưới ánh mặt trời, anh nguyện giống ‘bảy cánh tay’ cao quý kia để được mọi người tôn kính...... Vì cái cao quý chính là ‘bảy cánh tay’ sẽ được người tôn kính?”
Cô trừng mắt nhìn, anh thấp giọng hát hơn nữa lộ ra vẻ mặt chăm chú khảo nghiệm bộ dáng của cô, làm cho cô không biết nên làm thế nào cho phải?
“Tôi có nghe qua bài hát này...... Nó gọi là hoa hồng lão ca đúng không?”
Cô chớp nhẹ hai mắt, không xác định hỏi.
“Yên lặng, em không chú ý nghe thôi, nên em căn bản là đáp phi sở vấn.(hỏi một đằng trả lời một nẻo)”
“Không phải như vậy......” Cô phản bác, còn thật sự nghiêm túc khẽ hát lại bài hát một lần nữa, cố gắng muốn tìm đáp án, không để cho anh xem thường cô, hát cả buổi, cũng vẫn không hiểu đáp án là cái gì.
Anh lắc đầu, thở dài trước phản ứng cứng rắn của cô. “Mở laptop của em ra, anh viết đáp án, em cứ tiếp tục đoán.”
Cô không tình nguyện mở laptop ra cho anh, không chịu thua lại tiếp tục nhẩm lại bài hát một lần nữa.
Anh viết đáp án trên laptop, sau đó trả lại cho cô. “Nhìn thấy anh viết, chiếu vào bài hát anh vừa hát rồi em hát lại một lần nữa đi”
“...... Ta nguyện giống người có‘ Tinh thần thép’ cao quý kia được mọi người tôn kính...... Đó! Ha ha...... Anh thật sự đánh đố tôi.” Sở Tiểu Tinh vừa thấy những từ hắn viết, bật cười.
“Là để não của em hoạt động chút.” Nhìn cô cười, lòng của anh toàn bộ khai hỏa rồi.
“Hỏi tiếp đi.” Cô cảm thấy rất thú vị.
“Nghe rõ nhé, có đứa nhỏ tên Tiểu Minh mỗi ngày đến trường đều đi muộn, khi tới lớp bị lão sư mắng hắn vì cái gì luôn đến muộn, hắn đã nói bởi vì đi giầy a, em đoán Tiểu Minh có nói dối hay không?”
“Có lẽ không, rất nhiều đứa trẻ không biết đi giày a.”
“Sai, tiểu minh gọi là con rết, nó nhiều chân lắm, chỉ là đi giày phải mất mấy giờ, cho nên nó không nói dối.”
“Úc! Ha ha ha...... Nguyên lai là như vậy hả, tôi là lần đầu tiên nghe nói.” Cô nhịn không được nở nụ cười khúc khích.
Trong lòng anh nóng bừng, thực đồng cảm với cô, bình thường truyện tiếu lâm trên mạng xem như là lỗi thời, mà cô lại chưa từng nghe qua, có thể thấy được cuộc sống của cô có bao nhiêu điều không thú vị.
Anh tuyệt đối sẽ không để mặc cô như vậy.
Hắn liên tục tấn công, lấy tất cả những chuyện từng nghe được, hay từ trên mạng thấy hay đều đem ra hỏi cô, đáp án rất bất ngờ chọc cho cô cười.
Sở Tiểu Tinh cư nhiên cũng đã quên mất rào cản giữa hai người, cố gắng nghĩ muốn làm cho anh vui, tuy rằng cô cũng không có đoán đúng câu nào, thành tích chỉ là con số lẻ, nhưng chính là cô cảm thấy rất khoái trá, vui vẻ cười.
Hai người vừa cười vừa nói đã đem thức ăn trên bàn ăn hết.
Long Kình Vũ sẽ không quên phương pháp chuyển biến tốt này, anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ một đêm này cô đáng yêu hồn nhiên tươi cười.
Có lẽ ở vẻ ngoài bọn họ nhìn như không hề tiến triển, nhưng anh tin tưởng chính mình đã để lại dấu chân trong lòng cô, chỉ mong cô cùng anh sẽ không quên đêm nay.
“Đã tám giờ hơn, anh còn có việc, nên đi trước, chuyện quảng cáo ngày mai anh sẽ nói chuyên gia công ty liên lạc với em, thời gian không còn sớm, em không nên ở ngoài lâu, BYE!” Anh đứng dậy, cùng cô nói lời từ biệt, không có biểu hiện quấn quít lấy cô không để
lời nói, nói đi là đi.
Kỳ thật trong lòng anh cũng không có ý muốn buông tha cô, anh không muốn cô một mình ở bên ngoài, giống vừa rồi đi lang thang như vậy, anh rất muốn đưa cô về nhà, bất quá anh không thể làm như vậy, tình thế còn không cho phép.
Anh phải chờ cô hoàn toàn tin tưởng anh, yêu anh, mà không phải miễn cưỡng cô.
“BYE......” Cô vẫn cười, nhìn thấy anh đi, quay đầu lại, đối mặt với vị trí trống trơn của anh vừa ngồi, nhất thời lòng của cô đầu của cô cũng trống trơn.
Nụ cười trên mặt cô cũng dần dần biến mất, thay vào đó là tâm trạng buồn bã.
Tại sao có thể như vậy? Cô không phải đã sớm quen ở một mình sao? Vì cái cảm giác cô độc trống rỗng lại đột nhiên xâm chiếm cô?
Cô không muốn thừa nhận cảm giác này là do Long Kình Vũ tạo thành, nhưng quả thật cùng anh có quan hệ, anh khiến cô phát hiện, thì ra cô cũng không thể chịu nổi không gian cô đơn này.
Cô cười khổ, đêm nay thật sự là một đêm kỳ lạ, cô lại có thể ở trước mặt người mình luôn luôn muốn trốn tránh mà cười nói thoải mái, sống thực với chính lòng mình.
Nhưng chính là cô không thể thu hồi khoảng cách với anh, cô vẫn chỉ có thể coi anh là khách hàng, một vị khách thân thiết.
Cô cảm kích anh, công ty quảng cáo của cô bởi vậy có thể không cần chuyển rời chỗ khác, cô có năng lực cùng đối thủ cạnh tranh, cơ hội này chính là công trạng lớn tựa như trận mưa đúng lúc giải cứu cô.
Cám ơn anh, Long Kình Vũ.
Cô thầm nói trong lòng, cầm lấy laptop trên bàn, lấy ra bóp da, đến quầy trả tiền, cô nghĩ muốn về nhà thăm ba mẹ, cô không muốn một mình lang thang ngoài đường.
Ngã tư ngoài đường, Long Kình Vũ cũng không có thật sự rời đi, anh đang ở bên trong xe, nhìn thấy Sở Tiểu Tinh từ trong quán nhỏ đi ra, lập tức lái xe đi rồi, cũng không có một mình ở lại trong quán rượu, anh cảm thấy vui mừng.
Anh chuyển kênh radio, lần thứ hai lái xe đi theo cô.
Trong xe yên tĩnh, truyền tới giọng hát của một ca sĩ anh chưa bao giờ nghe qua, ca sĩ nhạc nam này có giọng hát rất nhẹ nhàng
“Tôi ngụy trang dấu diếm vết tích nghĩ muốn ở lại bên cạnh em lẳng lặng cùng em nhìn về phía chân trời xa
Lái xe ô tô tiến về phía trước, phía cuối con đường người em yêu đang đợi em, hãy tiến về phía trước mà đừng nhìn lại.
Nhớ lại
khuôn mặt tươi cười chậm rãi
gõ nhẹ trên phím đàn của em mà tôi không đành lòng để cho em đi
Tôi yêu em lòng tôi lo lắng, tôi không ngừng trốn chạy tôi sợ kết quả sau này
Em có nói như thế nào,tôi vẫn nghĩ muốn nói với em hạnh phúc không hề biến mất, phía cuối con đường kia em sẽ thấy người em yêu đang cười rất tươi đứng đó.
Chỗ rẽ con đường yêu có thể gặp ai hay không, có tình yêu
hạnh phúc ở đó không, có thể có người tôi yêu đứng cuối con đường
Chỗ rẽ con đường yêu có thể gặp ai hay không, người xa lạ không để em rơi lệ có lẽ đã tới rồi để giải thoát cho em khỏi tình yêu của tôi.
Tôi không cho nước mắt yêu thương rớt xuống, không để cho em rơi nước mắt,hiện tại vĩnh viễn em chính là người tôi yêu chính là bảo bối của tôi......”
( ca khúc / Chỗ rẽ cuối con đường / Trần Thiên Hữu soạn / Cúc Trì Nhất thể hiện)
ca khúc này vang lên
đúng là tâm sự của anh.
Anh luyến tiếc đã để cho cô một mình cô đơn, anh lo lắng cho cô, anh không sợ kết quả anh không muốn đáy mắt của cô đượm buồn, cô là một người phụ nữ có tư cách nhận được hạnh phúc, anh sẽ làm cho cô hạnh phúc, sẽ không để hạnh phúc biến mất...... Cô là khát vọng trong trái tim anh.
Anh thấy cô lái xe hướng về nhà cô, anh giảm tốc độ, kéo dãn khoảng cách, yên lòng mà chuyển hướng, quay về con đường trở về nhà của mình.
Sau khi về đến nhà, anh lập tức liền gọi điện thoại tới Nhật Bản cho anh trai Long Tuấn Lỗi.
“Kình Vũ, cậu sớm cũng gọi muộn cũng gọi, không hiểu được anh và chị dâu cậu đang hưởng tuần trăng mật sao?”
“Em có việc gấp muốn nói với anh, là chuyện lớn, em đem dự án quảng cáo tới bên ngoài cho Tiểu Tinh, nếu cô ấy có hỏi, anh và chị dâu phải giúp em......” Long Kình Vũ đem sự tình ra nói rõ, yêu cầu chị dâu chú ý, đừng buột miệng nói nhầm
“Không thành vấn đề, cậu yêu thương cô ấy.” Long Tuấn Lỗi cũng hỏi thẳng anh.
“Chị dâu nói với anh?”
“Không phải, là anh đã sớm phát hiện ra.”
“Còn không phải do anh ban tặng, nếu không thay anh đi đón chị dâu, cũng sẽ không gặp Tiểu Tinh.”
“Cậu có thể tìm người khác dễ theo đuổi hơn, cậu theo đuổi cô ấy quả thực rất khó khăn.”
“Ủng hộ em, còn lại chớ thay em lo lắng.” Long Kình Vũ tự tin.
“Đương nhiên ủng hộ cậu.”
“Vậy cám ơn trước.”
Long Kình Vũ tắt máy điện thoại, lên lầu tiến vào phòng tắm, tắm một trận thật thoải mái.
Sở Tiểu Tinh không có người khác, mà anh có nhiều thời gian, anh quyết định cùng cô chậm rãi
phát triển tình cảm, đi từng bước chậm dãi tiến vào lòng của cô.
Anh có mười phần tin tưởng cùng chắc chắn.
Cô sẽ là bà xã của anh, trốn không thoát đâu Tiểu Tinh.