Hôm sau mười giờ sáng, tại công ty quảng cáo Hoàng Gia.
“Tôi đi ra ngoài một chút, ai có việc tìm tôi thì gọi di động cho tôi.”
Sở Tiểu Tinh phải đem trả số lượng khoản dư viết ở trên chi phiếu cho anh rể, tính cả chi biểu cùng nhau bỏ vào túi giấy da, cô phải tự mình đi một chuyến tới tập đoàn tài chính Long Thị.
Vừa ra đến trước cửa còn chưa có yên lòng nên cô đành dặn dò công nhân viên.
“Dạ”
Tiểu Phương hời hợt trả lời.
Sở Tiểu Tinh phất phất tay, xoay người rời đi.
“Trinh tiết liệt nữ (cô gái cương trực) đi rồi, chúng ta có thể thở xả hơi rồi.”
So với Sở Tiểu Tinh ở công ty quảng cáo lưu lại đã lâu lâu, đại tỷ thâm niên nhất quẳng con chuột trên tay, tạm dừng công việc vẽ bản đồ trên máy tính, nhấp một hớp cà phê tự chuẩn bị của mình.
“Đúng vậy! Mệt chết người, trước kia lúc tiểu quản ở cũng không có khắc nghiệt như vậy, không chỉ phải tăng ca đi ra ngoài kiếm khách, còn phải đi hỗ trợ thay chị gái cô ấy bố trí sảnh tiệc cưới, hiện tại chúng ta ngay cả đồ uống đều phải chính mình mua vào, công ty cũng không cung ứng trà cùng cà phê, thực làm cho người
ta chịu không nổi.”
Một gã nghiệp vụ thâm niên quảng cáo khác cũng bất mãn nói.
“Ai ai! Mọi người im lặng, công tỷ quảng cáo đối diện chúng ta hợp lại, Tiểu Tinh cũng là sợ khách hàng bỏ đi a! Cô ấy cũng không phải chưa trả phí tăng ca, hơn nữa mọi người tốt xấu cũng đồng tình cảnh ngộ của cô ấy, cô ấy thực đáng thương, tiểu quản đã chết, cô tuân thủ sống quả(sống góa chồng), thay tiểu quản chống đỡ công ty, nếu không có sự cố gắng của cô ấy, sợ rằng chúng ta cũng không được chỗ tốt như bây giờ, nên thông cảm cho cô ấy một chút đi!”
Công nhân phụ trách chạy in ấn thay Sở Tiểu Tinh lấy lại công đạo nói.
Mọi người cảm thấy lời này thực có đạo lý, không ai dám phủ định sự cố gắng của Sở Tiểu Tinh, mọi người cuối cùng im lặng lại, thoáng lấy hơi tiếp tục an phận làm việc.
Sở Tiểu Tinh đi ra đến ngoài cửa công ty quảng cáo, công ty được thiết lập ở lầu một, bên ngoài chính là đường lớn rất náo nhiệt, xe của cô ngay tại đó cách bãi đỗ không xa.
Cô vừa đi vừa nhìn công ty quảng cáo, gần đây phía đối diện có mở một công ty quảng cáo mới, lấy giá thấp hơn cùng cô tranh đua doanh thu, lấy đi không ít khách hàng, khiến cho công ty của cô doanh thu trượt dốc không ít, trước mắt tình trạng tài chính của công ty chính là miễn cưỡng chống đỡ.
Cô nghĩ tới chính sách lấy giá thấp cùng đối phương cạnh tranh, nhưng cách này sẽ tạo thành lưỡng bại câu thương(cả hai bên cùng thiệt), cũng không phải phương pháp tốt.
Cô cũng muốn sa thải hai công nhân, giảm bớt chi phí, nhưng chính là tất cả mọi người đều so với cô thâm niên lâu hơn, từng theo Quản Chí Viễn cùng nhau dốc sức làm việc, cô thật sự không thể thay đổi được những người ấy.
Có lẽ cô phải lo lắng nghĩ tới việc chuyển đến khu vực thuận lợi, nhưng địa điểm thích hợp cũng tìm rất khó.
Ai! Nếu có khách hàng lớn tới cửa thì tốt rồi, cô thiếu khách hàng lớn, thực sợ đến lúc đó nếu làm ăn không được, thực có lỗi với Quản Chí Viễn.
Cô phiền lòng trên cả quãng đường đi, phía trước là vị trí đôn hóa ở phía nam tổng công ty tập đoàn tài chính Long Thị,vừa lái xe vừa nghĩ
phương pháp cứu vãn doanh thu công ty, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng trong lòng cô vẫn không có mưu lược hữu dụng.
Nửa giờ sau, cô tới tập đoàn tài chính Long Thị, ở ven đường dừng xe lại, cô đi xuống xe nhìn phong cách bên ngoài cao ốc này, toàn bộ công trình kiến trúc này chính là tập đoàn tài chính tổng bộ, vẻ ngoài công ty quảng cáo của cô cũng chỉ là tiểu bất điểm(điểm nhỏ) mà thôi.
Bình thường tập đoàn tài chính lớn có những nhà đầu tư tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn, công ty quảng cáo nhỏ bé của cô toàn bộ dựa vào kinh doanh vất vả, khi nào mới có quy mô lớn mạnh đến như vậy? Tư bản chủ nghĩa thật sự là không thể ngang hàng.
Cô thở dài, bước vào trong đại sảnh, đại sảnh lầu một rộng lớn hai bên bố trí các ngân hàng, cô đi tới phía trước thang máy, nhìn thấy bảng giới thiệu rõ ràng các tầng lầu tập đoàn tài chính, cô mới phát hiện tập đoàn tài chính này thật sự có quy mô, các sản phẩm liên quan tới tài chính tất cả đều có.
Cô tìm được phòng xử lý mọi việc ở tầng mười chín, ấn hạ thang máy, cô đi vào, ở cuối tầng mười chín tìm được văn phòng của anh rể Long Tuấn Lỗi.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì vậy?”
Cô thư kí ngồi bên ngoài văn phòng nhìn thấy cô, đứng dậy hỏi.
“Tôi họ Sở, tới tìm tổng tài.”
Sở Tiểu Tinh nói.
“Sở tiểu thư, tổng tài cùng phu nhân xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, hiện không có ở công ty.”
Thư kí nói.
“Cái gì?”
Cô như thế nào lại không biết?
“Tổng tài là ngày hôm qua sau tiệc cưới đột nhiên quyết định, hôm nay sáng sớm nay đã lên đường rồi.”
“Thì ra là như vậy.”
“Cô là người nhà
phu nhân
tổng tài
sao?”
Cô thư kí phát hiện cô với phu nhân cùng họ, đoán hỏi.
“Tôi là em gái của Sở Mặc Vũ.” Sở Tiểu Tinh nói ra thân phận chính mình. Thư kí chần chờ hỏi:
“Vậy cô
sao
lại không biết bọn họ xuất ngoại?”
Sở Tiểu Tinh trầm mặc, cô...... Ngày hôm qua bề bộn nhiều việc, nhanh chóng rời khỏi tiệc cưới, chị dù có muốn nói với cô cũng không có cơ hội!
“Hiện tại khoản
dư kia
phải xử lý như thế nào? Anh rể
giao cho
tôi
tính toán
tiền tiệc cưới,
phiếu này
phải giao cho ai? Cô có thể xử lý không?”Sở Tiểu Tinh trông mong hỏi.
“Nếu cô ban đầu
được
tiếp nhận
tài khoản
mở
chi phiếu
cá nhân
của tổng tài, tổng tài không
có ở đây, toàn bộ công ty cũng chỉ có phó tổng tài có thể thay anh ấy
xử lý
công việc cá nhân, tôi chỉ là
thư kí, chưa
đượctrao quyền không dám
xử lý!”
“Phó tổng tài?”
Long Kình Vũ sao? Cô có thể nào gặp lại anh, cô tình nguyện chờ anh rể và chị cô đi hưởng tuần trăng mật trở về, cũng không muốn đến gặp anh.
“Cô muốn hay không chờ anh ấy một chút? Hôm nay anh ấy sẽ ở văn phòng
tổng tài, tổng tài không có ở đây, anh ấy nhất định sẽ đến...... A, anh ấy đến
rồi!”
Cô Thư kí phát hiện bóng dáng anh tuấn của Long Kình Vũ, anh đang từ thang máy đi ra.
Không! Sở Tiểu Tinh ở trong lòng đau xót.
“Vị tiểu thư này có chuyện gì?”
Long Kình Vũ đi ra liền thấy Sở Tiểu Tinh đang ở ngoài văn phòng, nói thực ra, anh thực kinh ngạc, cô tới làm cái gì? Tại sao lại đến?
Sở Tiểu Tinh phát hiện chính mình trốn không thoát, đành phải cắn chặt răng đối diện với anh, khi anh đến gần, đem chi biểu cùng dư khoản chi phiếu từ túi da giao cho anh.
“Đây là chi biểu cùng khoản dư của tiệc cưới mà anh rể muốn tôi làm, khoản dư tôi mở chi phiếu cá nhân trả lại cho anh ấy, mời anh thay mặt thu.”
Long Kình Vũ tiếp nhận túi to cô mang tới, còn chưa có mở ra xem, cô liền xoay người rời đi.
Đáy mắt anh có chút thất vọng, cô không xin lỗi, không giải thích, cái gì cũng đều không có, như vậy sao được?
“Sở tiểu thư xin dừng bước.”
Anh dáng vẻ lão bản đứng đắn gọi cô lại.
Sở Tiểu Tinh không muốn quay đầu lại, nhưng cô thư kí ở đây, nếu cô không lễ phép tiêu sái quay lại cũng không hợp lễ nghĩa.
Cô không tình nguyện quay đầu lại, dừng lại ở đằng xa hỏi:
“Chuyện gì, phó tổng tài Long?”
“Như vậy không được.”
Long Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn cô.
“Làm sao không được?”
Trái tim cô rung động.
“Cùng tôi đối mặt trả lời, xác nhận không có sai lầm đi.”
” Chuyện này......”
Anh rõ ràng là muốn cô cùng anh tiến vào văn phòng.
Cô không muốn cùng anh ở chung một chỗ, anh rất nguy hiểm, mà cô chịu không nổi thử nghiệm, nhưng là anh nói không sai, hẳn là đối mặt trả lời tốt mới rõ ràng được.
(tỷ đổ anh rồi mà cứ trốn là sao???)
“Tôi chỉ có mười phút đồng hồ, tôi còn có việc.”
Cô báo trước cô rõ ràng phải nhanh chóng rời đi.
Là có chuyện gì nữa? Long Kình Vũ dưới đáy lòng nguyền rủa, mở cửa văn phòng, thẳng tiến vào.
Sở Tiểu Tinh tình thế bất đắc dĩ,đi vào.
Cô thư kí thấy sự tình có thể giải quyết,trở lại vị trí ngồi làm việc.
Long Kình Vũ ngồi vào ghế lớn, hướng về gói túi mở ra, một tờ hóa đơn cùng một tờ đối chiếu kiểm tra.
Sở Tiểu Tinh đứng ngồi không yên, ở trước mặt anh, nhìn anh giống như công nhân viên.
“Anh
không thể
mau một chút?”
Cô thiếu kiên nhẫn thúc giục.
“Tôi vì cái gì phải nhanh một chút?”
Anh ngẩng lên bỡn cợt hai mắt nhìn cô.
“Tôi nói rồi, tôi còn có việc.”
Cô thấp giọng nói, ánh mắt trước sau không cùng anh tiếp xúc.
“Ứng phó tôi, còn phải ứng phó người khác?”
Hắn cố ý làm khó cô.
Đôi mắt xinh đẹp của cô bị che phủ một tầng sương mù, tâm tư hỗn loạn, hai tay nắm chặt, cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh, hai mắt ngẩng lên nhìn thẳng anh, lạnh nhạt nói: “Tóm lại anh chấm dứt nhanh lên.”
(Ai~ e đau lòng nha Tinh tỷ của em *ôm ôm* quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn chị nhé:”>)
“Ngày hôm qua em tại sao không bảo tôi chấm dứt nhanh lên?”
Anh nghênh ngang đả thương lòng cô, mắt thấy cô sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, vẫn một bộ nghiêm nghị chất vấn, anh trong lòng vừa hận vừa giận.(Long ca*tát tát* cho chừa)
Hung hăng cúi đầu, anh không chịu cho cô một chút thương tiếc, cô giống loại phụ nữ chỉ biết làm bộ làm tịch, anh thật sự không cần lãng phí cảm tình của mình.(Xi““)
Sở Tiểu Tinh cố gắng chịu đựng trong lòng, cô tự nói với chính mình phải giống như không có việc gì mà đối diện anh, cho dù anh giễu cợt cô, cô cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô không thể để ý anh, nếu để ý chứng tỏ cô đã bị anh trói buộc.
Cô là người đã trưởng thành, cho dù đã làm chuyện không nên làm, cũng phải dũng cảm nhận trách nhiệm, hắn anh có sai, sai ở cô, cô đã lĩnh ngộ sâu sắc được điều này.
“Trước mắt toàn bộ phù hợp.”
Long Kình Vũ không tình nguyện
đem hóa đơn thu xong, tính cả chi phiếu bỏ vào trong túi.
“Tôi có thể đi rồi
chứ?”
Cô may mắn có thể chấm dứt sự đau khổ này rồi.
“Tôi với em còn
chưa
có tính
toán
rõ ràng.”
Long Kình Vũ dùng ánh mắt sâu không lường được nhìn cô hỏi:
“Em kết hôn từ khi nào
?”
“Anh như vậy có hứng thú
muốn biết?”
Anh rõ ràng có ý định đập phá.(ai da dấm chua hơi nặng mùi nghe Long ca~)
“Đúng!“
Cho dù lầm đường làm người thứ ba anh cũng muốn được hiểu rõ ràng.
Sở Tiểu Tinh hít vào một hơi thật sâu, nghĩ thầm thay vì dây dưa không rõ, đơn giản làm cho hắn chặt đứt ý niệm trong đầu.
“Đã
lâu
rồi“
Cô cắn răng nói.
“Nhẫn cưới của
em đâu?”
Anh lợi hại nhìn thẳng tay cô chỉ.
“Tôi không có thói quen đeo.”
Cô kỳ thật không có nhẫn cưới, đó chính là tổn thương của lòng cô.
“Em so với chị mình tảo
hôn(kết hôn sớm)? Hai mươi hai tuổi
làm
lão bản,
chính là
làm
lão bản trước
khi
kết hôn sao? Còn có, nếu
đã
kết hôn,
sao lại
có thể vẫn ở tại nhà mẹ đẻ? Người đàn ông kia chẳng lẽ là ở rể?”
Long Kình Vũ càng hỏi càng cảm thấy không hợp lý.
Sở Tiểu Tinh cổ họng nghẹn lại, đáp không được, duy nhất có thể qua loa nói chính là một câu ………
“Tôi không cần phải … Nói cho anh
biết việc riêng của
tôi.”
“Đừng nghĩ lảng tránh vấn đề
của
tôi, hơn nữa ngươi nếu đã kết hôn, như thế nào còn có thể
làm
phù dâu của chị gái em?”
Anh đột nhiên trừng mắt nhìn cô, lại tìm được điểm đáng ngờ kỳ quái.
“Không thể thay đổi
quy định
cứng nhắc đó sao? Anh trai anh cũng không
theo
quy củ
tự
mình
sai
anh tới cửa
đón
chị của tôi.”
Cô trong lòng tràn ngập cảnh giác, câu hỏi của anh làm cô khó chịu.
Cái này đối với Long Kình Vũ hết chỗ nói rồi, chị dâu quả thật là anh thay anh trai đi cưới vợ. Trên thực tế anh cũng không hiểu truyền thống tục lệ phụ nữ đã kết hôn của Trung Quốc có thể làm phù dâu hay không, chuyện này đối với anh mà nói thật rườm rà, nhưng anh căn cứ suy đoán lời của cô chính là có vấn đề, huống hồ anh cũng không có nghe chị dâu đề cập qua chuyện Tiểu Tinh đã kết hôn.
Anh không nên hỏi lại cô, lời của cô có nhiều điểm rất đáng ngờ.
“Em đi đi!” Anh muốn điều tra rõ ràng rất đơn giản, hỏi chị cô Sở Mặc Vũ không phải được rồi? Chị ấy là chị của Tiểu Tinh, nhất định biết tất cả chuyện của cô.
Sở Tiểu Tinh lập tức rời đi.
Anh khẽ cắn môi, cô một câu hẹn gặp lại cũng chưa nói.