Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit:

Mr.Downer

Bị dằn vặt đến quá nửa đêm, Lục Tư mang theo tiếng khóc nức nở xin tha, Tề Viễn thực tủy biết vị lúc này mới chịu dừng lại. Khi Lục Tư được ôm vào phòng tắm, cậu đã mê man ngủ thϊếp đi, tùy ý để Tề Viễn lăn qua lăn lại mà thanh lý cơ thể cho cậu.

Nhìn những dấu hôn nhàn nhạt khắp trên người Lục Tư, Tề Viễn thỏa mãn ôm cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự rất yêu em, cũng sẽ không bao giờ rời xa em.”

Đại khái là do ‘vận động’ quá mức, Lục Tư ngủ thật say, một trong những giấc ngủ ngon nhất của cậu trong mấy năm qua. Lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, Tề Viễn không còn nằm trên giường. Trên tủ đầu giường đặt một cốc nước vẫn còn ấm, không biết là vừa vặn lúc cậu tỉnh dậy, hay là có người thường xuyên đem nước đã lạnh đổi lại thành nước ấm.

Cổ họng Lục Tư khàn khàn, một hơi uống hết cốc nước, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cậu cứng ngắc tay chân, ráng chống đỡ mà ngồi dậy. Tấm chăn từ bờ vai rơi xuống eo, Lục Tư cúi đầu thì thấy trước ngực mình chằng chịt dấu hôn, cậu hít sâu một hơi, cảm giác xương sống và thắt lưng giống như không phải của mình.

Bỗng có tiếng gõ truyền đến từ ngoài cửa, Lục Tư cầm lấy áo ngủ vứt lung tung trên tủ đầu giường tròng lên người, muốn đi ra mở cửa. Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tề Viễn quấn khăn tắm đi ra, ngăn cản Lục Tư: “Để anh mở cho.”

Lục Tư vỗ tay hắn: “Anh như vậy đi mở cửa sẽ bị xem là biếи ŧɦái đó.”

Tâm trạng Tề Viễn rất tốt, cúi đầu hôn nhẹ Lục Tư: “Trên cổ em có dấu vết rõ quá kìa, anh mặc cái quần rồi đi mở cửa.”

Người ngoài cửa vẫn không buông tha, Tề Viễn hô lên đợi một chút, nhanh chóng mặc quần rồi đi mở cửa.

Lâm Miểu gửi tin nhắn cho Lục Tư, muốn tới thương lượng về bài viết mới, thuận tiện ghé thăm xem mấy ngày hôm nay Lục Tư sống như thế nào. Lần trước gặp nhau thì tự nhiên Lục Tư bị một thằng cha lạ quắc lạ quơ lôi đi, mà biểu tình của tên đó lại rất khủng bố. Lâm Miểu càng nghĩ càng thấy kỳ quái, quan hệ của hai người kia nhất định là có bí mật không muốn người khác biết. Tâm hồn nhiều chuyện của Lâm Miểu cháy lên hừng hực, càng ngày càng nghiêm trọng, không biết được chân tướng thì khó chịu, khó chịu nha.

Lục Tư không có ra ngoài, gõ cửa một lúc lâu cũng không ai mở cửa. Khi cô tính đi về, Lâm Miểu nghe thấy tiếng của một người đàn ông bảo cô đợi chút, cô suy nghĩ mãi mà không ra thì có người mở cửa.

Ánh mắt Lâm Miểu đờ đẫn nhìn vóc dáng cường tráng của nam nhân đang để trần nửa người trên, nước trên tóc nhỏ giọt chảy xuống, một tay hắn chống lên khung cửa còn tay kia nắm lấy chốt cửa, nhìn thấy cô liền nhíu mày.

“Là cô à, tìm Tư Tư có việc.”

“Đúng, đúng vậy. Anh không phải là người lần trước, tại sao anh lại…” Lâm Miểu cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng không biết phải dùng từ gì để biểu đạt tâm trạng của mình bây giờ.

“Ừ, như cô thấy đấy, trước tiên vào đi đã.”

Tề Viễn nghiêng người để Lâm Miểu đi vào. Lục Tư nghe thấy âm thanh, thay xong quần áo rồi đi đến phòng khách. Áo len cao cổ trắng khiến cả người Lục Tư trông rất nhu hòa thanh tú, nhưng Tề Viễn nhìn thấy Lục Tư mặc áo len cao cổ, chợt phát ra tiếng cười ngắn ngủi, không rõ ý tứ, còn Lâm Miểu thì vẫn ngu người ở một bên. Lục Tư mạnh mẽ trừng Tề Viễn một cái, mời Lâm Miểu ngồi xuống, rót cho cô một ly nước trái cây.

“Đột nhiên sao lại tìm anh thế, có chuyện gì khẩn cấp không thể nói qua điện thoại à.”

Lâm Miểu liếc mắt nhìn Tề Viễn, thần sắc phức tạp nói: “Không có, mấy hôm nay không liên lạc với anh, em hơi lo một tí.”

Lục Tư: “Ồ đúng rồi, ngày hôm đó anh về nhà quên gọi điện thoại lại cho em.”

“Không sao, không sao, Lục ca, vậy anh này là…”

“Anh ấy là người quen của anh, không nói cho em biết sớm khiến em hiểu lầm, xin lỗi nhé.”

Lâm Miểu vội vàng khoát tay, nói: “Quen biết là tốt rồi, em còn tưởng anh ta là người xấu. Nếu là bạn bè thì không có chuyện gì.” Nói thì nói như thế, nhưng mà nhìn thấy một nam nhân anh tuấn không quen biết, lại bán khỏa thân đứng trước mặt mình, Lâm Miểu vẫn thấy hơi ngại ngùng.

Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Lâm Miểu, Lục Tư đẩy Tề Viễn một cái: “Da mặt anh dày bao nhiêu thế, mau đi mặc quần áo đi.”

Tề Viễn không tỏ rõ ý kiến, quay người đi vào phòng ngủ. Lâm Miểu thấy người đã đi mới thở phào nhẹ nhõm: “Lục ca, rốt cuộc là cái tình huống gì đây, lần trước em thấy hai người đều sắp muốn đánh nhau tới nơi, tự nhiên thoắt cái anh ta lại ở trong nhà anh, người quen của anh mà sao chưa hề nghe anh nhắc tới bao giờ, em thấy hơi ngại.”

Lục Tư sờ mũi, ngượng ngùng nói: “À… Chuyện là, hồi trước anh ấy xuất ngoại, gần đầy mới trở về, không có chỗ ở nên hiện tại ở tạm nhà anh.”

“Vậy chuyện lần trước là sao?”

“…Tâm trạng ảnh không tốt đi.”

Lâm Miểu hiểu rõ, gật đầu: “Vậy các anh quen biết nhau từ khi nào thế, lớn lên thật đẹp trai nha.”

Lục Tư cười nói: “Lúc lớp chín.”

Lâm Miểu: “Lâu như vậy à, thế thì quan hệ của cả hai nhất định rất tốt.”

Lục Tư không biết nghĩ đến cái gì: “Ừa, rất tốt.”

“Quan hệ của Tư Tư với tôi là tốt nhất, có đúng hay không?” Tề Viễn thay đồ xong, nghe vậy nói tiếp, không biết có phải cố ý hay không, hắn mặc một cái áo len cao cổ màu đen, đứng bên cạnh Lục Tư trông thật xứng đôi. “Tôi là Tề Viễn, mấy năm qua Tư Tư nhờ có cô chăm sóc.”

Lâm Miểu: “Không không, là Lục ca chăm sóc tôi. Xin chào Tề ca, tôi là Lâm Miểu, biên tập viên của Lục ca.”

Tề Viễn khách khí nói: “Tìm Tư Tư thảo luận công việc sao.”

“Đúng, chỉnh sửa chuyên mục do Lục ca phụ trách, còn vài nội dung muốn bàn bạc một chút.” Lâm Miểu ngồi nghiêm chỉnh, đối với câu hỏi của Tề Viễn, cô quả thực lo sợ đến tái mét mặt mày. Có thể là do ấn tượng quá sâu sắc với cái lần Tề Viễn nổi giận trước đây, cho nên dù ngữ khí cùng vẻ mặt của Tề Viễn lúc này có bao nhiêu ôn hòa với thân thiện, Lâm Miểu cũng đều cảm thấy tính khí của hắn không tốt.

“Đừng khẩn trương, bạn bè của Tư Tư cũng là bạn bè của tôi. Cô dùng cơm chưa, không thôi cùng dùng bữa đi.”

Lâm Miểu vốn tính đến ké cơm, nhưng nếu chỉ có một mình Lục Tư, cô đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lời, hoàn toàn không ngờ tới nửa đường lại nhảy ra một vị khách không mời mà đến.”

Lâm Miểu liếc nhìn Lục Tư, vẫn lắc đầu nói: “Không cần đâu, cảm ơn. Tôi tính về nhà sớm một chút, không nên làm phiền hai anh.”

“Không phiền, cứ quyết định như vậy đi. Đã đến giờ cơm, đi mua thức ăn sợ cũng không kịp, không bằng cứ để tôi làm. Cô có ăn kiêng cái gì không?” Tề Viễn giống như không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Miểu, tự mình đứng dậy đi vào nhà bếp, lúc đi ngang qua Lục Tư, hắn còn xoa tóc cậu một chút: “Tư Tư, em ngồi nghỉ một chút đi, anh quay lại liền.”

Căn bản là không có ai muốn nghe ý kiến của tui đúng hông. T A T

Lâm Miểu kéo Lục Tư lại, nhẹ giọng hỏi cậu: “Lục ca, lần đầu tiên em gặp anh ta, trông ổng có vẻ không thích em, rõ ràng suýt chút nữa muốn bóp chết em đấy, tự nhiên lần này lại nhiệt tình như thế, tính làm gì đây.”

Lục Tư: “Anh cũng không biết…”

“Hay là ổng sẽ bỏ thuốc độc vào trong cơm.”

“… Gần đây em lại xem phim gì thế?”

Lâm Miểu: “Phim cung đấu. Cũng không phải em muốn xem, trong ti vi cứ phát đi phát lại, mà ở một mình chán chết.”

“Đối tượng em xem mắt lần trước như thế nào?” Lục Tư không muốn nghe cô phổ cập kiến thức về phim cung đấu, vội vàng lái sang chuyện khác.

Qủa nhiên, Lâm Miểu trong nháy mắt được mở công tắc, nói: “Anh không nhắc tới thì vui hơn, anh nói đến em lại phát bực. Quá cực phẩm, thằng chả lòi đâu ra cái tự tin rằng tất cả phụ nữ trên thế giới nhất định sẽ chung tình với thằng chả, em cảm thấy thật tuyệt vọng với cánh đàn ông. Lục ca, anh thấy em thế nào, anh vẫn luôn độc thân, anh chưa lập gia đình em lại chưa gả, đến ba mươi tuổi mà vẫn như vậy thì tụi mình lấy nhau cũng được đó.”

Lục Tư không nói gì: “Em xem mấy cái phim truyền hình tào lao ít thôi.”

Đang nói chuyện, cơm nước lần lượt được bưng lên, từng trận hương vị bay vô mũi, bụng của Lâm Miểu ùng ục lên tiếng, Lục Tư lúc này mới thấy cảm thấy đói bụng.

Lâm Miểu bước đến trước bàn ăn, nhìn nồi đậu phụ khô óng ánh màu sắc rực rỡ, thịt viên đường giấm, sườn non kho tàu, sủi cảo tôm thủy tinh mà chảy hết nước miếng.

*Đậu phụ khô – thịt viên đường giấm – sườn non kho tàu – sủi cảo tôm thủy tinh

“Lục ca, người anh em này của anh quả thật đúng là thâm tàng bất tàng bất lộ, em phải học nấu ăn mới được, không thôi sẽ không có ai thèm lấy a.”

Lục Tư bật cười: “Ai mà không thèm lấy em, người đó nhất định sẽ ở trong mơ khóc ra thành tiếng.”

Lâm Miểu tha thiết mong chờ nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: “Tề ca có bạn gái không?”

“Có.” Lục Tư chưa kịp trả lời, Tề Viễn bưng món ăn cuối đi ra, nghiêm túc nói: “Tư Tư cũng có.”

“Cái gì? Cái gì?!” Lâm Miểu há to miệng nhìn Lục Tư, “Anh có bạn gái từ khi nào?”

“Em đừng nghe anh ấy nói linh tinh, không có gì đâu.”

Tề Viễn bất mãn bĩu môi.

Lâm Miểu không rõ vì sao, nhưng cũng không quá để ý, nhìn thức ăn trên bàn, uể oải nói: “Ai, gái ngoan khó tìm được chồng tốt sao. Tề ca, anh chuẩn bị xong rồi thì chúng ta có thể ăn không?”

Tề Viễn gật đầu, ngồi bên cạnh Lục Tư, dùng khăn ướt để cậu lau tay, bỏ thêm gia vị, gắp cho Lục Tư khối thịt, đặt vào trong chén: “Tư Tư, ăn nhiều một chút.”

Lâm Miểu ngồi ở đối diện nhìn bọn họ, Tề Viễn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Lục Tư, những thứ Lục Tư không thích ăn đều gắp vào trong chén của mình. Lâm Miểu cắn đũa như suy nghĩ điều gì, gật đầu nói: “Quan hệ của hai người các anh thật sự rất tốt.” Quả thật, nếu nhìn qua thì Tề Viễn không giống như người có thể cẩn thận chăm sóc cho người khác.

Lục Tư nở nụ cười không nói tiếp, gắp cho cô một khối đậu phụ để chặn miệng cô lại: “Không nên nói nhiều, em ăn cơm đi.”

Lúc này, Tề Viễn cũng cầm chén đưa tới trước mặt cậu: “Tư Tư, anh cũng muốn ăn.”

Lục Tư bất đắc dĩ gắp cho hắn một khối.

Tề Viễn hài lòng gật đầu: “Ăn ngon lắm.”

“Không phải là anh làm sao.”

“Không, em gắp anh ăn mới thấy ngon.”

Lúc nói ra câu này, biểu tình trên mặt Tề Viễn vẫn đàng hoàng nghiêm túc, Lục Tư thì có chút đỏ mặt, không biết hôm nay Tề Viễn bị làm sao. Lâm Miểu ở một bên, sét đánh mây đen cuồn cuộn trong người, làm cái gì vậy trời! Làm cái gì vậy hả! Bộ diễn phim thần tượng hả ba!