Lão Đại Sủng Em

Chương 23: Lo lắng cho a

3 NĂM SAU

Một cô gái mặc một bộ đồ đn tóc xõa uốn sóng kéo va li từ trong sảnh sân bay đi ra

-N.Lan tớ ở đây nè.P.Anh thấy cô thì reo lên tay vẩy vẩy

Cô tháo mắt kính xuống nở nụ cười đi về phía P.Anh

-Cậu vẫn khỏe chứ.Cô hỏi

-Khỏe,à thôi lên xe về nhà đi.P.Anh kéo tay cô về phía xe

Ngồi trong xe cô hỏi P.Anh

-Mọi người có khỏe ko?

-Có, mọi người nhớ cậu nhiều lắm.

-Thế có tên nào đen đủi bị cậu để ý ko?

-Cái j mà đen đủi là may mắn đó.

-Đùa thôi thế cậu để ý ai chưa?

-A....P.Anh đỏ mặt

-Nhìn mặt là biết có rồi đúng ko.Cô châm chọc

-Uk thì tớ có để ý một người.

-Ai.P.Anh ghé sát tai cô nói nhỏ

-Là T.Vũ đó.

-CÁI J.Cô hét cả kinh,P.Anh vội bịt mồm cô lại kể

-Thật ra từ khi cậu đi tớ chuyển ra ngoài ở có hôm tớ đi làm thêm về bị bọn xấu giở trò may nhờ T.Vũ cứu ko thì....bắt đầu từ đó tớ đã tk a ấy.

-Thế hắn đối xử vs cậu thế nào.

-Quan tâm một chút chúng tớ đang...

-Hẹn hò chứ j.

-Sao cậu biết.P.Anh trợn mắt

-Nhìn mặt cậu hiện cả chữ rồi, tôi định giúp nhưng thù lao thì....

-Tớ đáp ứng.

-Ok.Cô cười tít mắt

Về đến nhà

-Tiểu thư đã về.Mọi người vui mừng chào đón cô nhưng lại thiếu mất ai đó

-Long ca đâu.Cô hỏi

-Cậu chủ.....Mọi người im lặng mặt mũi nhăn lại khiến cô lo lắng hỏi

-A ấy sao ạ.

-Cô chủ chúng tôi đã chuẩn bị trực thăng mời cô đi thăm cậu chủ lần cuối.Một người áo đen cúi đầu đáp

"ĐÙNG" như tiếng bom dội thẳng vào đầu cô,cô ngã uỵch xuống sàn nước mắt lăn dài trên má

-Mau đi thôi.Tiếng máy bay cất cánh mọi người dưới sân nhìn lên "cô chủ đúng là quan tâm cậu chủ thật lòng nhưng...".Máy bay bay lên càng lúc càng cao càng xa nước mắt cô cũng chảy ra ko ít,máy bay hạ cánh xuống một đồng cỏ xanh bạt ngàn cảnh đẹp vô cùng nhưng ko khiến cô để ý mà chạy thẳng vào biệt thự, mọi người biết cô nên ko cản cứ thế cô chạy thẳng vào phòng khách.Cô thấy a đang ngồi bàn chuyện cùng T.Vũ cùng D.Niên nhưng cô mặc kệ cô nhào vào lòng a khóc thút thít nước mắt rơi như mưa.

-Đồ khốn nhà a sao lại lừa e, a biết e sợ thế nào ko.Cô vừa nói vừa đánh vào ngực a, khi cô chạy vào ôm a đứng hình trong 3 giây rồi khôi phục cảm xúc còn mọi người mồm há hốc rồi biết ý lui ra.Lúc này a chỉ biết vỗ nhẹ lưng cô nhưng ko hiểu mk đã lừa cô ấy chuyện nhưng thấy cô khóc thương tâm thì ôm nhẹ cô vào lòng rồi mang lên lầu( ở dưới cho mấy người xem cảnh đặc sắc à)

-E nín đi nói a nghe nào.A để cô ngồi lên đùi mk hỏi,cô nín khóc nhưng vẫn sụt sùi kiểm tra thân thể a,khi ko thấy vết thương nào thì tức giận xoay người quay lưng lại với a.

-E sao thế.A thấy cô hơi lạ thì hỏi

-A là đồ....đồ lừa đảo.Cô bực mk quát,a nãy giờ ko hiểu j nhưng vẩn nhẹ giọng hỏi

-Nói a nghe chuyện j mà e hết khóc lại mắng a thế.

-A còn hỏi, thế ai ns vs thuộc hạ rằng muốn gặp e lần cuối làm e lo lắng như vậy.Cô trách mắng

-Cái j lần cuối, a nói hồi nào.A vô tội đáp cô bực lắm rồi làm mà ko nhận, cô đứng phắt dậy tay chỉ vào a

-A....A cái đồ làm mà ko nhận,ko xứng làm lão đại.

A ko nói j cả với tay kéo cô lôi lại khiến cô ngã xuống giường rồi a nằm đè lên.A cúi xuống hôn môi cô cố định hai tay cô lêи đỉиɦ đầu.

-Ko quản được miệng e a ko xứng làm lão đại.Nói rồi a cúi xuống hôn tiếp ( mk ko biết có nên viết H+ ko?)hôn đến khi cô sắp ko thở được mới buông ra nhưng vẫn nằm trên ngắm nghía cô, tay a vuốt nhẹ lông mày xuống má sang mũi tiếp đó là môi rồ đi dọc xuống qua e

-Ba năm e đã trưởng thành thật sự rồi khiến a rất muốn phạm tội.Khẽ nói vào tai cô rồi hôn nhẹ vào má cô, mặt cô đỏ ửng đúng vậy cô đã phát triển thành công trổ mã rực rỡ muốn căng có căng muốn thon có thon cân bằng hài hòa, mắt thanh mày liễu môi hôngf ko son mặt trắng hồng rạng rỡ.

-Thôi e mệt rồi ăn cơm trước nhé.Sực nhớ từ sân bay trở về cô chưa ăn j nên lấy cớ luôn

-Vừa hay là buổi trưa a kêu người chuẩn bị rồi.A ngồi lên rồi đỡ cô dậy đi xuống phòng ăn.Cô và a xuống đến nơi là đã dọn sẳn,cô a cùng T.Vũ,D.Niên cùng ăn.A đặt món bít tết trước mặt cô đã cắt nhỏ ( giàu,lạnh lùng, đẹp trai, ga lăng...thế giới này còn ko hả) cô vui vẻ nhận lấy rồi ăn.Cô suy nghĩ kẻ nào lại dám đùa giỡn vs cô như thế thật bực mk mà tay cầm dao cắt mạnh xuống đĩa thức ăn mắt lơ đãng nhìn ra chỗ khác,a thấy cô ko tập chung hỏi

-E sao vậy ko hợp khẩu vị à.

--Ko phải e đang suy nghĩ kẻ nào lại dám nói dối e như thế, e mà biết được e sẽ băm hắn ra rồi thả vào ao cá mập mà a nuôi ở hồ bơi chết chóc.....hừ hừ.Cô nghiến răng ken két làm cho hai vị hộ pháp đang ăn một người nghẹn còn người kia bị sặc nhưng mắt vẫn ko dấu nổi hai từ " lo lắng" trời ơi họ chỉ thử cô đối với lão đại như thế nào thôi ai ngờ cô bé kia lại như thế lânf này chết thật rồ mong sao cô đừng điều tra ra.A ko nói j chỉ cười xoa đầu cô bảo

-Thôi ăn đi bảo bối.