Độc Thân Tính Theo Thời Gian Đếm Ngược

Chương 12

Cao Ân Dương nản lòng hướng lưng dựa vào ghế dựa, nhìn về phía ngoài của sổ xe, hắn còn đang phát sốt, nhưng trong lòng làm sao có thể cất giấu sự băng tuyết, lãnh khốc kia.

Mà người ban tặng hắn băng tuyết chính là Chương Gia Phân, tiếp tục hung hăng giẫm lên hắn.“Anh chọc giận ba anh sẽ chỉ làm tôi càng khó sống…… Tôi mệt chết đi, tôi nghĩ trở về.”

Cao Ân Dương đối Lí đại thúc phân phó:“Thả tôi xuống phía trước, bác đưa cô ấy trở về.”

Đại thúc hỏi:“Không trước đưa cậu đi bệnh viện sao?”

Bệnh viện? Gia Phân buồn bực hỏi:“Làm chi đi bệnh viện?”

Cao Ân Dương không trả lời, sợ tiếp tục cùng nữ nhân này nói chuyện sẽ hộc máu, dù sao sống chết của hắn, nàng không quan tâm.

“Dừng ở nơi này.” Hắn vội vã xuống xe, nhưng là ở giữa đường lớn một mảnh tối đen, các quán hàng đều đã đóng cửa.

“Lão bản……” Đại thúc do dự.

“Tôi nói là bác để cho tôi xuống xe!” Cao Ân Dương rống.

Đại thúc nhanh chóng thả hắn xuống, lại nhìn qua hướng Chương Gia Phân.

Chương Gia Phân cảm giác không thích hợp, nhìn lại Cao Ân Dương, thấy hắn lẻ loi một mình, đi ở giữa màn đêm đen kịt.

Xe đi được một đoạn, Chương Gia Phân tâm thần không yên, rốt cục nhịn không được hỏi:“Vì sao anh ấy muốn đi bệnh viện? Có người sinh bệnh sao?”

Không nên nhiều lời đến việc tư của lão bản, nhưng Lí đại thúc thực lo lắng tình trạng của lão bản.

“Chương tiểu thư, cái kia…… Lão bản của chúng ta vừa nghe đến chuyện của cô, một chút cũng không do dự liền từ bệnh viện chạy đi tìm cô.”

“Anh ấy làm sao vậy?”

“Lão bản buổi tối phát sốt, cho nên tôi mới đưa cậu ấy đi bệnh viện khám gấp, tôi sợ nóng quá sẽ bị viêm phổi…… Nhưng là cậu ấy không nghe y tá khuyên lại muốn ra ngoài…… Hiện tại lạnh như thế, cậu ấy lại một người ở bên ngoài đường gió lớn, như vậy sẽ càng nghiêm trọng đi? Vạn nhất té xỉu thì làm sao bây giờ……”

“Anh ấy cường tráng giống như trâu, anh ấy sẽ không té xỉu.”

“Nha.” Nữ nhân này thật máu lạnh, trách không được có người nói mỹ nữ tâm như rắn rết đâu.

Chương Gia Phân nghĩ, hắn mới không có việc gì, mặc kệ nàng ác độc như thế nào mắng hắn trù úm hắn không tốt, Cao Ân Dương vẫn đều không có việc gì……

Nhưng là……

Chương Gia Phân còn nói:“Bằng không bác đi nhanh một chút, chờ sau khi tôi về nhà liền quay xe đi đón anh ấy a.”

“Nha.” Như vậy giống như có vẻ có lương tâm?.

Chương Gia Phân trầm mặc, lại phiền chán nói:“Là chính anh ấy muốn xuống xe ……”

“Ân.” Lí đại thúc không dám phát biểu ý kiến.

Rốt cục nàng chịu không nổi, kêu to:“Quay lại!”

Nghe được! Xe lập tức quay lại, rốt cuộc nàng hảo tâm cho xe quay trở lại tìm đại lão bản, nhưng là đường lớn đông nghìn nghịt, lại nhìn không thấy bóng dáng của hắn.

Chương Gia Phân lo lắng tìm kiếm.“Anh ấy không phải đi vào trong ngõ nhỏ đi?”

Xe chạy dọc theo hướng hắn vừa xuống xe, càng đi càng xa, cũng không thấy hắn.

“Như vậy không được, bác để cho tôi xuống xe, anh ấy có khả năng đi vào trong ngõ nhỏ, ở chỗ này chờ tôi.”

Chương Gia Phân vội vàng xuống xe, hướng chạy vào trong ngõ nhỏ.

Lí đại thúc đứng chờ, nhìn bộ dáng lo lắng bộ của nàng, ông nghĩ:“Cô ấy cũng không phải người máu lạnh như vậy.”

*****

May mắn các hàng quán đều đóng cửa, trên đướng cũng không có nhiều người, Chương Gia Phân lợi dụng khăn lụa trên người lấy vây quanh đầu cùng gáy, sợ bị người nào nhận ra. Nàng không dám lên tiếng kêu tên hắn, chính là nóng vội tìm kiếm, mà giày cao gót rất vướng bận, nàng lại đi quá nhanh, gót chân rất đau, liền xóc nảy như vậy, rốt cục ở chỗ sâu của một quán nhỏ tìm được Cao Ân Dương.

Hắn ngồi ở bồn hoa của một hộ gia đình xa lạ, dựa vào tường đá. Phía sau hắn có một lùm hoa quế và hoa tùng, ban đêm tản phát ra mùi thơm.

Chương Gia Phân đi qua, liền kéo hắn đứng lên.“Đi, đi bệnh viện.”

“Anh không sao……” Hắn vùng thoát khỏi tay nàng.

“Không phải đang sốt sao?” Chương Gia Phân sờ cái trán của hắn, hắn né tránh. Nàng hai tay kết trụ mặt hắn, sờ cái trán của hắn:“Thực nóng.”

“Không chết được.” Hắn trào phúng cười cười.

“Đúng, nhưng là sẽ đốt thành ngu ngốc, người đại diện của tôi đã không đứng đắn, tôi không hy vọng đầu óc anh lại bị phá hư.” Nàng cố ý kích hắn đi gặp bác sĩ.

Cao Ân Dương đương nhiên hiểu được đây là hảo ý của nàng, nhưng hắn không có biện pháp cảm động.

“Làm chi đi tìm anh? Giống loại như anh là thiếu gia dựa vào lão ba lấy thành tích, cho dù chết, em cũng sẽ không nhỏ cho anh một giọt lệ đi?”

“Cho nên sao? Anh hiện tại cứ dùng lời nói của tôi để trừng phạt tôi là được rồi.”

Hắn nở nụ cười, nản lòng dựa vào tường đá, ánh mắt trống rỗng dừng ở mắt cá chân xinh đẹp của nàng.

“Là vì Chu Thành sao?” Hắn giương mắt nhìn nàng, cười hỏi:“Bởi vì năm đó anh ngăn cản em cùng hắn kết hôn, cho nên hận anh như vậy?”

Hắn nhìn Chương Gia Phân run sợ không nói được gì, cặp mắt đen xinh đẹp kia, ở ám giữa ban đêm lại giống như thủy tinh, phát ra ánh sáng, như kim cương nhϊếp trụ tâm hồn hắn. Hắn hận chính mình mặc kệ phóng túng tìиɧ ɖu͙© cũng tốt, phóng túng quan hệ với bạn gái cũng thế, cuối cùng vẫn là giống lãng tử hết hứng đi chơi, rơi vào khốn cảnh này.

Bị nàng vây khốn.

Thân bất do kỷ*, không có đường ra.

*Thân bất do kỷ: Thân = thân tâm, lý trí của bản thân.

Bất = không.

Do kỷ = do tâm, theo kỷ luật.

=> Thân bất do kỷ là lý trí không theo tâm mình.

Mình đọc thấy nhiều “thân bất vô kỷ”, rất ít thấy “thân bất do kỷ”, thôi thì chúng ta tôn trọng tác giả a.

Mà cô gái xinh đẹp không phải từ nhỏ cùng hắn hôn môi, mà là hắn thương từ nhỏ.

Chương Gia Phân trừng mắt nhìn, thở dài, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.“Đúng, Chu Thành là nguyên nhân thứ nhất.”

“Chẳng lẽ lúc trước em cùng hắn kết hôn, hiện tại sẽ rất hạnh phúc sao? Khi đó em mới mười chín tuổi.”

“Tôi không biết, nhưng là bởi vì tiếc nuối, anh ấy biến thành mộng đẹp, tôi rất khó tỉnh lại, rất khó đi yêu bất luận kẻ nào. Bất quá tôi nghĩ tôi không nên trách anh……” Nàng cười khổ.“Lúc ấy tôi còn rất trẻ, rất lãng mạn mới có thể đi cầu xin anh, kỳ thật người chân chính có thể đồng ý là phụ thân anh, việc này không phải vấn đề anh có đáp ứng hay không.”

“Nhưng anh chỉ cần đem hợp đồng thay đổi là được, anh vốn là tay ăn chơi, ba anh lại không thể tác động anh thì chẳng vấn đề gì cả.”

“Cũng đúng, nhưng cái tôi bận tâm là mặt mũi của ba tôi, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi không có tâm tính vô sỉ này.”

“Cho nên em là người có lương tâm, nên mới có thể vất vả như vậy?”

“Ân hừ.”

“Em cũng cho rằng chuyện Chu Thành không nên trách anh, vì sao còn hận anh như vậy? Anh tự nhận là không có bạc đãi em.”

“Bởi vì tôi cái gì cũng đều không có, cái duy nhất có thể thắng anh, chính là lòng tự trọng của tôi.”

“Em là thật sự ở trong lòng khinh thường anh? Hay vẫn là chỉ là vì giận anh?”

“Cái này không quan trọng đi? Anh biết cái này làm gì? Quan hệ của chúng ta ngay cả là bằng hữu cũng không tính.”

Chương Gia Phân đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên váy. Sau đó, nhìn hắn.

“Tôi sẽ không cho phép tôi nói ra lời xin lỗi, tôi phải đi, anh không nên đến?”

Hắn nhìn nàng, nàng xinh đẹp, nàng tàn khốc, nàng quyết tuyệt.(dứt khoát + tuyệt tình)

Nàng chờ, nhìn hắn nhân sốt cao ánh mắt đỏ lên, hắn hẳn là rất khó chịu, mới có thể nhuyễn dựa vào ốc tường.

Nàng khơi mào nhất mi.“Có đi hay không?”

“Em đang gọi cẩu sao?” (cẩu = chó, mình để từ cẩu cho đỡ thô)

“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi gọi thân ái? Không cần buồn cười.”

Hắn lấy ra di động.“Anh tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, lập tức sẽ có một đống nữ nhân tranh nhau đến đây tiếp anh, các cô ấy sắn sàng thức trắng đêm chiếu cố anh, hầm cháo cho anh, giục anh uống thuốc, giúp ta làm túi chườm nước đá. Tùy tiện gọi một cuộc điện thoại……”

“Nói cái này làm chi?”

“Tùy tiện gọi một cuộc điện thoại liền có nữ nhân muốn chiếu cố anh…… Chương Gia Phân, anh làm chi phải đi cùng một nữ nhân gọi tên anh giống như gọi cẩu?”

“Được, rất giỏi, là tôi nhiều chuyện.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt tàn nhẫn. Hắn cười, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, châm, nghiêng người, đem hai chân cũng nâng tới trên bồn hoa, cả người tựa vào tường đá, hút thuốc.

Chương Gia Phân xoay người bước đi.“Tốt lắm, anh đi gọi những nữ nhân kia đi.”

Nàng thực tức giận, làm chi phải đuổi theo hắn? Làm chi lại lo lắng hắn, hắn có chết cũng quên đi, dù chết cũng là xứng đáng.

Chẳng lẽ hắn còn muốn nàng cầu xin hắn sao? Nàng tình nguyện dù chết cũng quên đi. Đột nhiên nàng…… Nàng quỳ xuống, ôm bụng hô:“Đau quá…… Đau quá……”

Cao Ân Dương vội chạy lại.“Làm sao vậy?”

“Đau bụng…… Đau muốn chết, đi bệnh viện…… Mau……”

Cao Ân Dương sửng sốt, nở nụ cười.“Em, cô gái này…… Tốt lắm, anh đi bệnh viện là được rồi? Thế nhưng vì anh mà làm bộ đau bụng, em cũng có lúc lại đáng yêu như vậy.”

“Ngu ngốc!” Chương Gia Phân đá hắn.“Tôi thật sự…… Ai…… Đau…… Đau quá, đau quá……”

Sắc mặt Cao Ân Dương đột nhiên biến, là thật?! Chạy nhanh ôm lấy nàng, vừa chạy vừa hỏi.“Xe ở đâu?”

“Ở phía trước, đau quá, ô……” Chương Gia Phân khóc, túm kấy lấy áo ngực hắn, nước mắt tuôn ồ ạt, nàng thực có thể chịu đạu, nhưng cái đau không giống bình thường, giống như có con dao nhỏ ở trong tràng vị của nàng cắt xé, đau đến lạnh sống lưng, thân mình thu thành một đoàn, răng cắn vào nhay vang lên khanh khách.

Rõ ràng Cao Ân Dương sốt cao đến đau nhức toàn thân, cũng không biết là khí lực ở đâu, ôm Chương Gia Phân chạy một mạch không dừng, vọt tới đường lớn.

Lí đại thúc ở trên xe nhìn thấy, vội xuống xe giúp lão bản tiếp nhận Chương Gia Phân.

“Không nên đυ.ng cô ấy.” Cao Ân Dương cả giận, Lí đại thúc sợ tới mức lập tức rút tay về.

“Mở cửa.” Hắn ra lệnh, kiên trì tự tay đem Chương Gia Phân ôm vào ghế sau.

Lí đại thúc đóng cửa xe.

“Nhanh đi bệnh viện.” Cao Ân Dương ra lệnh, sau đó thật cẩn thận giúp Chương Gia Phân ở phía sau tựa lưng vào đệm ghế, đối với khuôn mặt đau đến trắng bệch của nàng, thanh âm nho nhỏ trấn an.

“Không có việc gì, không sợ…… Rất nhanh sẽ đến bệnh viện…… Có anh ở đây.”

“Đau……” Nàng nhắm chặt mắt, đau đến thân thể cuộn tròn lại.

Cao Ân Dương cầm chặt tay nàng, phát hiện trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi lạnh.

So với chính mình bị sốt cao còn khẩn trương hơn, hắn đem Chương Gia Phân ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, giống như Chương Gia Phân là sinh mệnh của hắn.

“Ngoan, nhịn một chút nữa…… Không có việc gì ……”

Chương Gia Phân đau đến không dám dùng lực lớn để hô hấp, chuyên chú lắng nghe một thanh

âm ôn nhu trầm thấp dỗ dành ở bên tai, làm vậy giống như là có thể thoáng quên đi đau đớn.

—Hết chương 12—