Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 40: Nấu ăn

Edit: Kogi

Đỗ Tử Nhân nghe vậy cố nén giận, há miệng nói: “Tô Bạch ngươi…”.

“Ta…làm sao?”. Tô Bạch quay lại nhìn Đỗ Tử Nhân, ánh mắt trong sáng biết bao, khóe môi hơi trễ xuống, dáng vẻ ngây thơ vô tội, như thể chính cậu mới là người chịu ấm ức, cậu thực sự không làm sai gì cả.

Đỗ Tử Nhân nhìn dáng vẻ này của cậu đã bị nghẹn không nói nên lời, tuy trước kia Tô Bạch cũng không dễ chọc, nhưng dù sao khi đó cậu hung hăng kiêu ngạo, mạnh mẽ khí phách, ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình, Đỗ Tử Nhân bị bắt nạt cũng thấy tâm phục khẩu phục.

Nhưng bây giờ rõ ràng Tô Bạch nhìn mềm mại ôn hòa, có vẻ dễ chèn ép, nhưng thực ra không ai bắt nạt được cậu. Đôi mắt ướŧ áŧ mê người, mang theo một chút cám dỗ, nhưng không thể trêu chọc được. Gương mặt đào hoa thanh tú, một vẻ mặc người đến hái, nhưng đυ.ng cũng không thể đυ.ng được.

Khi Tô Bạch mạnh Đỗ Tử Nhân không làm gì được, khi Tô Bạch yếu Đỗ Tử Nhân vẫn không làm gì được, vậy bảo sao Đỗ Tử Nhân nén giận cho được.

Hơn nữa, giờ đây Tô Bạch đã lột bỏ vỏ ngoài nhe nanh múa vuốt, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt sắc nguyên bản liền lộ rõ, khiến người ta không thể thờ ơ, khiến người ta xao động, thiếu niên xinh đẹp dường ấy thỉnh thoảng lắc lư trước mặt mình, mà mình thì một chút xíu tơ tưởng cũng không dám, sao có thể không làm người ta cảm thấy uất nghẹn chứ.

Đỗ Tử Nhân hơi tức giận nhìn khuôn mặt Tô Bạch, sau đó lại ảo não dời tầm mắt, nếu Thần Đồ trêu chọc hắn, hắn còn dám ý da^ʍ trong đầu, áp y dưới thân thế này thế nọ, nhưng đối với Tô Bạch, đến nghĩ Đỗ Tử Nhân cũng không dám.

Tô Bạch thấy Đỗ Tử Nhân không nói gì, liền bĩu môi không để ý đến hắn nữa, chỉ ôm cái rổ đựng đầy nấm đông cô. cùng Tiểu Lục đi vào phòng bếp.

“Ta…vừa rồi ta đánh hắn, không sao thật chứ?”. Tiểu Lục vẫn có chút không yên.

“Không sao thật mà”. Tô Bạch kiễng chân đổ nấm vào chậu gỗ, quay sang nghiêm túc nói với Tiểu Lục: “Ta nói ngươi còn không tin sao?”.

“Cũng tại vì ngươi nói, nên mới…”. Tiểu Lục xoắn vạt áo nhỏ giọng nói.

“Gì?”.

“Không không, không phải ta không tin ngươi”. Tiểu Lục vội vàng giải thích: “Chỉ là trông ngươi cũng tầm tuổi ta, không có vẻ là biết hết mọi thứ”.

“Nhưng mà cái gì ta cũng biết á”. Tô Bạch nghiêng đầu, ánh mắt cũng lộ vẻ khó hiểu.

Vì sao Tiểu Lục cho rằng mình không biết gì.

Tiểu Lục ngượng ngùng gãi đầu, không thể trách nó nhìn không ra, vẻ ngoài của Tô Bạch thực sự quá vô hại quá đáng yêu, hoàn toàn là dáng vẻ không thạo chuyện đời, ngây thơ hồn nhiên, cần được bảo vệ.

“Nhưng thực sự là cái gì ta cũng hiểu mà”. Tô Bạch cảm thấy hơi ấm ức, cậu lấy ngón tay lau giọt nước bắn lên mặt, hai mắt mở to nhìn Tiểu Lục. Ban đầu khi Cố Trường Huyền chưa đến tìm cậu, trên đời không một ai nhìn thấy cậu, cũng không có ai nói chuyện với cậu, Tô Bạch cảm thấy nhàm chán, nên thường lang thang phiêu bạt khắp nơi, lâu dần, những chuyện trông thấy trên đời cũng nhiều hơn, có nhiều chuyện dù không tự mình trải qua, nhưng Tô Bạch cũng thấu hiểu được.

“Xin lỗi, ngươi đừng giận ta, ta ta ta…”. Tiểu Lục hơi lo lắng.

“Ta không có giận ngươi đâu”. Tô Bạch cong mắt cười, cười thực sự thoải mái: “Chắc là lời ta nói không đáng tin cậy nên ngươi không tin ta, cũng không có gì lạ”.

Không đợi Tiểu Lục trả lời, Tô Bạch lại nói tiếp, đuôi mắt cậu cong hơn cả vừa nãy, còn hơi có ý khoe khoang: “Nhưng ca ca sẽ tin ta nói, ta nói gì hắn cũng tin”.

“À…”. Tiểu Lục gật đầu, nháy mắt một cái, lúc sau lại chỉ mấy con vịt đang bị trói vào cột nói: “Làm gì với chúng nó đây…”.

“Làm sao à”. Tô Bạch cũng hơi hoang mang, cậu ngửa đầu nhìn trời, nghĩ mãi rồi thử nói: “Chắc là…vặt lông trước?”.

“A”. Tiểu Lục mở tròn mắt: “Nhưng không phải ngươi nói muốn ăn chân vịt kho nấm sao? Nếu là chân vịt…chúng nó…chân chúng nó đâu có lông chứ”.

“Thế thế thế…chặt chân luôn à?”. Tô Bạch lùi về sau hai bước, nuốt nước bọt nói: “Thực ra thì ta hơi sợ…Nên làm thế nào bây giờ?”.

“Ta cũng không biết nữa”. Tiểu Lục cũng lui về phía sau, cách xa mấy con vọt đang kêu cạc cạc một chút, sợ đến nỗi chưa nghĩ đã bật thốt: “Không phải ngươi vừa mới nói mình cái gì cũng biết sao?”.

“Ta…”. Tô Bạch nghẹn họng, xấu hổ đỏ bừng mặt, cuối cùng ấp úng nói: “Có lẽ ta…cũng không phải cái gì cũng biết”.

“Sao hai ngươi lại ở đây?”. Cố Trường Huyền thấy mặt đất bừa bãi, liền bế Tô Bạch ra ngoài, ra khỏi phòng bếp mới thả xuống.

“Đang nấu ăn á”. Tô Bạch vừa thấy người này liền vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự lúng túng vừa rồi, tay cậu vẫn dính nước, định nhân lúc Cố Trường Huyền không chú ý, lén chùi lên bộ quần áo xanh nhạt của hắn.

Không ngờ lại bị bắt tại trận, Cố Trường Huyền trực tiếp giữ móng vuốt nhỏ của cậu rồi nắn nhéo, sau đó rút khăn tay ra lau nước cho cậu, giả vờ trách: “Lại nghịch ngợm”.

“Có nghịch đâu”. Tô Bạch kiễng chân, mắt nhìn lướt qua vai Cố Trường Huyền, thấy Tiểu Lục đang nhìn chỗ khác, liền to gan ôm hông Cố Trường Huyền, dụi đầu vào cằm hắn, rồi cười híp mắt ngẩng đầu lên nói: “Ta muốn nấu đồ ăn ngon cho ca ca”.

Cố Trường Huyền bật cười, vạch trần: “Chân vịt kho nấm là ngươi muốn ăn”.

“Bởi vì ta nhớ là huynh thích món này mà”. Tô Bạch cười tít mắt, mặc dù ký ức còn mơ hồ, nhưng thỉnh thoảng trong đầu cũng hiện lên một vài cảnh tượng ngắn ngủi.

“Tiểu Bạch…”.

“Ta…nhớ nhầm sao? Thực ra cũng không nhớ rõ lắm, ta chỉ có cảm giác hình như có chuyện này thôi”. Tô Bạch sờ sờ đầu.

Cố Trường Huyền chua xót, trước đây hai người từng ở bên đường Hoàng Tuyền nhìn các quỷ hồn qua cầu Nại Hà, khi uống hết chén canh Mạnh Bà quên đi ba nghìn năm sầu não, Tô Bạch ngẩng đầu nói với hắn: “Ta không tin canh Mạnh Bà thần kỳ như vậy, lẽ nào uống rồi thì thực sự có thể xoá sạch mọi chuyện đã qua?”.

“Cũng không hẳn là xoá sạch”. Cố Trường Huyền ôm người vào lòng, dịu dàng nói: “Là quên. Người sống ở đời, khó khăn vất vả, quên đi không phải chuyện xấu, trái lại còn thoái mái hơn nhiều, uống một chén canh Mạnh Bà là có thể triệt để cắt đứt với kiếp trước, bắt đầu lại từ đầu, cớ sao không làm chứ?”.

“Nhưng chuyện từng xảy ra chính là từng xảy ra, nếu như khắc cốt ghi tâm, sâu tận xương tuỷ, vậy thì chỉ một chén canh Mạnh Bà chưa chắc đã xoá được”. Tô Bạch có chút nóng nảy, nắm chặt tay Cố Trường Huyền nói: “Ta nhất định sẽ không quên huynh”.

“Đôi khi quên cũng là ơn huệ trời cao ban cho, Tiểu Bạch, đừng cưỡng cầu”. Cố Trường Huyền sống quá lâu quá lâu rồi, quen như mọi sự như gió thoảng mây bay, vì vậy có thể bình thản nhìn nhận.

Tô Bạch lại không nghe theo, nhào vào lòng hắn ôm chặt, hơi nghẹn ngào nói: “Trường Huyền, huynh đừng nói vậy, huynh nói vậy, ta cảm thấy huynh sắp không cần ta nữa”.

“Sao lại thế?”. Cố Trường Huyền xoa đầu cậu.

“Dù sao ta sẽ không quên huynh”. Giọng nói Tô Bạch có chút bực bội, không còn sự tự tin hào hứng thường ngày, cả người ỉu xìu khiến người ta yêu thương, cậu nói: “Dù ta uống canh Mạnh Bà, hay vì lý do gì đó mà quên hết chuyện cũ, ta cũng sẽ không quên huynh, khi gặp lại huynh ta sẽ rất thích huynh, chuyện có liên quan tới huynh, ta sẽ nhớ kĩ”.

Bây giờ người nói sẽ không quên mình đang ở trước mắt mình, dù vẻ ngoài cậu thay đổi ra sao, tính cách khác biệt thế nào, nhưng sự quyến luyến và một lòng một dạ với mình thì vẫn như trước, tựa như vĩnh hằng với thời gian.

Cố Trường Huyền cảm thấy khoé mắt cay cay, trong lòng như có lửa dốt, liền trực tiếp kéo Tô Bạch vào lòng hôn, Tô Bạch mở to mắt nhìn, không hiểu sao Cố Trường Huyền đột nhiên lại hôn cậu, nhưng vẫn thuận theo hắn, há miệng để hắn tiến vào.

Đến đến khi Tô Bạch thấy Tiểu Lục trợn tròn mắt, mới cảm thấy không ổn, vươn tay muốn đẩy Cố Trường Huyền ra, Cố Trường Huyền tình cảm dâng trào, sao chịu để cậu rời đi, liền ấn gáy cậu, hung hăng đảo qua lưỡi cậu, khiến Tô Bạch mềm oặt người, không còn sức phản kháng.

“Ưm…”.

Tiểu Lục ngây người một lúc, sau khi phản ứng kịp liền che mặt lảo đảo chạy đi, hồi lâu sau Cố Trường Huyền mới buông tha cho Tô Bạch, môi cậu đã bị mυ'ŧ đến đỏ tươi, sóng mắt long lanh.

“Khóc cái gì, không muốn ta hôn ngươi?”. Cố Trường Huyền nhấc tay lau giọt nước mắt ở khoé mắt Tô Bạch.

“Không phải”. Tô Bạch xoa xoa nơi được Cố Trường Đình hôn, hiển nhiên là vẫn hơi lưu luyến, chỉ là, trước mặt Thần Đồ, Úc Luỹ và Đỗ Tử Nhân thân thiết với ca ca Tô Bạch thấy không có vấn đề gì, nhuưng vừa rồi bị Tiểu Lục nhìn thấy thì…

“Vì Tiểu Lục nhìn thấy à?”. Cố Trường Huyền nhướng mày, hơi hiểu ra.

Tô Bạch gật đầu, mếu máo nói: “Tiểu Lục vẫn còn là con nít mà…”.

Cố Trường Huyền phì cười, vò đầu Tô Bạch: “Dù sao cũng đã làm quỷ hồn một đời rồi, sao có thể là con nít được?”.

“Không muốn dạy hư Tiểu Lục…”. Tô Bạch đỏ mặt ấp úng nói.

“Vừa rồi coi như chúng ta làm chuyện xấu?”. Cố Trường Huyền khom lưng nhìn mặt Tô Bạch, sờ sờ cằm của cậu, cười lưu manh: “Nhưng ca ca thấy ngươi cũng hưởng thụ lắm”.

“Ta đi đi đi vặt lông vịt đây!”. Tô Bạch nghe vậy lại xấu hổ, tay chân luống cuống đi về phía trước.

“Vặt cái gì mà vặt”. Cố Trường Huyền kéo người về, chỉ vào phòng bếp nói: “Ở đây củi gạo dầu muối gì cũng không có, ngươi lấy cái gì làm món ngon cho ta?”.

Mấy hôm nay, đồ ăn của Tô Bạch vẫn do tửu lâu gần đây cung cấp, cứ đến bữa Úc Luỹ sẽ đi lấy đồ ăn về, cũng khá là thuận tiện.

“Vậy phải làm sao?”. Tô Bạch có chút nóng nảy.

“Lát nữa nhờ Úc Luỹ mang ra ngoài, có đầu bếp chuyên nghiệp làm cho ngươi. ngươi chỉ cần ăn là được rồi”. Cố Trường Huyền cười nói.

“Ta chỉ cần ăn là được rồi sao”. Tô Bạch sờ mũi: “Huynh dẫn ta lên núi hái nấm. Còn dẫn ta đi bắt vịt hoang, ta tưởng huynh muốn để ta làm…”.

“Làm sao ta nỡ để ngươi làm chứ”. Cố Trường Huyền bật cười: “Dẫn ngươi đi làm những việc đó, chẳng qua chỉ là muốn cùng ngươi làm chút việc mà thôi”.

Hai người ở đây âu yếm nhau, không ngờ có khách không mời mà tới, Tập Lâu đứng đằng sau hai người cầm quạt cười: “Xem ra ta tới không đúng lúc rồi?”.

Cố Trường Huyền lập tức lạnh mặt, gọi: “Thần Đồ”.

“Đây đây ngài gọi ta làm gì đó”. Trái cây trong miệng Thần Đồ còn chưa nuốt xuống, giọng nói hơi ậm ờ, nhưng vừa nhìn thấy Tập Lâu liền hiểu ngay, liền giải thích: “Là ngài nói Tập Lâu đến không cần cản mà”.

“Đó là điều ta nói mấy ngày trước, giờ vẫn tính sao?”. Cố Trường Huyền kéo Tô Bạch vào phòng, trực tiếp phân phó: “Đuổi đi”.

“Cũng đúng”. Thần Đồ đưa quả táo xanh trong tay cho Tập Lâu, khoanh tay than thở: “Không phải Minh giới và Ma giới đang chiến tranh sao, ngươi tới quả thực không đúng lúc”.

“Trường Huyền”. Tập Lâu ném quả táo trả lại Thần Đồ, nói thẳng: “Bạch Tố còn sống”.

Cố Trường Huyền dừng bước, nhíu mày nói: “Ta cũng có lúc thất thủ?”.

Lời nói này quá tự phụ, nhưng Tập Lâu không phản bác được, chỉ khụ một tiếng, giải thích: “Miếng ngọc Dao Thuỷ có thể ngăn cản U Minh quỷ hoả của ngươi, bị cha ta truyền lại cho nhị đệ Tập Nguyệt, hôm đó Tập Nguyệt và Bạch Tố ở cùng nhau, nên…”.

“Được rồi”. Cố Trường Huyền xua tay, không muốn để tên này huyên thuyên mấy chuyện phiền phức trước mặt Tô Bạch nữa, liền phất tay áo, bảo Thần Đồ: “Còn ngây ra đó, đuổi đi”.

Thần Đồ cười ha hả nhìn Tập Lâu, xoa xoa hai tay, làm động tác mời: “Hai giới chúng ta còn đang chiến tranh, Ma vương qua đây lúc này quả thực dễ bị nghi là cấu kết với địch, vì vậy ngài hãy mau rời đi thì hơn”.

Tập Lâu có chút bất đắc dĩ, đám người Minh giới kia quả thực rất biết hành hạ người khác, tiếp tục đánh không có lợi cho Ma giới, nên hôm nay Tập Lâu mới đến tìm Cố Trường Huyền, chỉ vì muốn giảng hoà mà thôi, muốn Cố Trường Huyền triệt binh, đương nhiên, nếu có thể nhân cơ hội này khiến sự chú ý và hoả lực của Cố Trường Huyền tập trung vào Tập Nguyệt và Bạch Tố thì càng tốt.

Nhưng Cố Trường Huyền thậm chí không cho hắn cơ hội mở lời.

Tập Lâu ở đây đang lo lắng sốt ruột, Đỗ Tử Nhân lắc lư hiện ra, trông thấy khuôn mặt quen thuộc, mắt liền sáng lên, bu tới.

“Tiểu Tập Lâu?”. Đỗ Tử Nhân thích thú sờ cằm đột nhiên lại thấy thú vị.

“Giờ người ta đã kế nhiệm vương vị, là người đứng đầu Ma giới rồi. Ngươi tôn trọng chút đi”. Thần Đồ khinh bỉ liếc mắt nhìn Đỗ Tử Nhân.

“Úi, thành Ma vương rồi? Mấy năm không gặp, ngươi đã lên đến bước này rồi”. Đỗ Tử Nhân cố ý sáp lại gần Thần Đồ.

Thần Đồ ghét bỏ đẩy ra, phất tay nói: “Ngươi tránh sang một bên, chủ thượng bảo ta mời hắn đi”.

“Chủ thượng bảo mời hắn đi, nhưng hẳn là không nói mời hắn đi lúc nào ha?”. Đỗ Tử Nhân quen luồn lách, lúc này liền lỗ mãng kéo tay Tập Lâu, nhướng mày nói: “Bọn họ đều không chào đón ngươi, đi, có ta chào đón ngươi, nào, đúng lúc chúng ta bao năm không gặp, ta dẫn ngươi vào phòng ôn chuyện một chút…”.

“Ngươi bệnh à!”. Tập Lâu không nhịn được nữa, trực tiếp cho Đỗ Tử Nhân một quyền, quay đầu bỏ đi.

Thần Đồ ở một bên cười ha ha: “Ai bảo ngươi háo sắc lắm vào, ăn đòn chưa!”.

Đỗ Tử Nhân che mặt không nói nên lời.

Thần Đồ lại không ngừng giễu cợt: “Ta nói, ngươi đúng là đói bụng ăn quàng rồi, đến cả Tập Lâu thô kệch khủng bố như thế mà cũng nhìn trúng”.

“Ngươi thì biết gì”. Đỗ Tử Nhân nhếch môi, không thèm để ý thái độ của Thần Đồ: “Kiểu nam nhân này cũng có hương vị riêng”.

“Đương nhiên”. Đỗ Tử Nhân quan sát Thần Đồ từ trên xuống dưới một lượt, liếʍ môi một cái, vẻ mặt bỉ ổi: “Nếu nói về hương vị, sáu giới có ai sánh bằng ngươi?”.

Thần Đồ không hiểu ra sao, mặt đầy dấu chấm hỏi, đến khi nhận ra mình bị đùa giỡn, Úc Luỹ không biết vọt ra từ chỗ nào, đã đang quần nhau với Đỗ Tử Nhân.